Khổng Mạc Hiên nghe giọng nói nhẹ như bông của Y kể lại khoảng hồi ức ghê rợn, trước mắt Gã như hiện lên hình ảnh thiếu niên mười tám tuổi trong sáng thuần thiện phải tận mắt chứng kiến cảnh thảm sát toàn tộc, sau đó tự mình từng chút dựng lên huyệt mộ của những người đã chăm Y khôn lớn

Đôi tay Mạc Hiên ra sức siếc chặt lấy Nguyệt Lan, như muốn khảm Y vào tận sâu linh hồn Gã.

Muốn Nguyệt Lan chia cho Gã những đau thương bấy lâu Y cất giấu.

Muốn dành lại cho Lan nhi của Gã một khoảng trời sạch sẽ, đặt Y vào nơi mềm mại nhất bảo vệ tuyệt đối, không để bất cứ gai nhọn nào có thể động đến Y

Khổng Mạc Hiên dành ra một bàn tay luồn vào tóc Nguyệt Lan, nhẹ nhàng nhất có thể xoa xoa.

Muốn Đới Nguyệt Lan trở lại làm một đứa nhỏ trong lòng Gã, muốn làm một chỗ dựa để Y có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại, Khổng Mạc Hiên muốn một đời bảo hộ Đới Lan Nguyệt tự tại, vô ưu vô bi, cưỡi gió mà bay, đạp vân mà hát

"Lan nhi, sau này em có thể dựa vào ta"

Đáp lại Gã là một cái lắc đầu nhẹ, thâm tâm của Mạc Hiên lại càng thêm đau đớn.

Rốt cuộc đứa nhỏ này đã chịu bao nhiêu thương tổn để hiện tại không còn hy vọng bản thân được trở về chốn bình yên?

"Lan nhi, ta không hứa tương lai có thể khiến em hạnh phúc.

Nhưng ta có thể hứa, nếu ta hết thương em, ta sẽ tự kết liễu bản thân"

"Vậy ta lại mất đi một người"

"Không phải...Lan nhi"

"Ngươi về đi"

"Lan nhi, nghe ta nói..."

Gương mặt Nguyệt Lan rời khỏi vai Gã, dùng tay áp lên mặt Mạc Hiên.

Nguyệt Lan lúc này mang gương mặt trắng bệch doạ người, đôi môi Y từ lâu cũng đã mất đi huyết sắc lan đến tận màu mắt mông lung mơ hồ.

Bộ dáng hiện tại của Đới Nguyệt Lan như kẻ lang thang rách nát khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy, dù sa hoa thế nào thì cũng chỉ là bề mặt che đậy sự tồi tàn hèn kém bên trong

Y nở một nụ cười nhẹ nhàng khiến lòng Khổng Mạc Hiên rung chấn kịch liệt

"Lan nhi, Lan nhi ta không nói bừa.

Ta sẽ không đi đâu hết, Lan nhi đừng làm ta sợ"

"Chê ta cười khó coi sao?"

"Lan nhi không phải, em thế nào cũng rất đẹp"

Đới Nguyệt Lan lại cười, nụ cười này lại càng chói mắt hơn

"Ngươi về đi, cảm ơn"

Đới Nguyệt Lan lắc lư rời khỏi vòng tay rộng lớn của Mạc Hiên, cầm lên khay bát rồi bỏ đi.

Dáng hình lại trôi về mảnh trời cô độc

Có thể bảo Y nhảy vào hố sâu lửa bỏng, có thể cho Y chịu cực hình tàn nhẫn nhất, có thể nghiền xương hoá tro Y, bắt Y mang vào một chiếc hài sắt bị nung nóng nhảy trên thảm đất đầy gai hay mặc một áo choàng đang cháy trong lửa đỏ

Tất cả, Đới Nguyệt Lan đều chịu được.

Sẽ không oán không trách mà thực hiện, tuyệt không một lời thừa thải.

Nhưng muốn Y mở ra trái tim mình, tin tưởng vào người khác.

Y không làm được

Trái tim của Y từ lâu đã chôn cùng xác thịt người trong tộc, hiện tại nơi lồng ngực Y chỉ còn lại một khoảng trống lặng thinh.

Nguyệt Lan lúc này tựa như chỉ là một cái xác rỗng, sống không có mục đích, không màn đến tương lai, không oán thế gian không hận nhân thế

Ngày ngày tháng tháng chỉ muốn giam mình vào chiếc lồng tối cô tịch, rời xa ánh sáng le lói như gần như xa.

Y sợ nếu để bản thân thả lỏng quen sự ấm áp của ánh dương thì sau đó sẽ không thể chịu nổi sự lạnh câm dưới đáy vực

Cứ để ta ở đây, tấm thân mục ruỗng chìm sâu vào từng tầng đất.

Để ta hoá thành tro cát bay đi khắp nơi, tan biến trong thầm lặng.

Những nỗi đau ta đã chịu cũng sẽ hoá thành thinh không, cuốn trôi theo làn gió đầu hạ

Như vậy, là tốt nhất

Khổng Mạc Hiên ngơ ngẩn nhìn sự lạnh lẽo của vòng tay rất lâu cũng không phản ứng lại được, chờ đến khi Gã lấy lại ý thức thì bóng dáng Nguyệt Lan đã khuất xa từ lâu.

Mạc Hiên siếc chặt nắm tay

Ta sẽ chờ, chờ một ngày em mở lòng với ta.

Dù đó có là ngày thiên vong địa tẫn.

Chỉ cần em bằng lòng, ta sẽ vẫn đứng đây chờ ngày em quay đầu lại an ổn dựa vào ta say giấc..