Trước khi hoàn toàn thiếp đi Diệp Lăng Sương vẫn cố gắng giữ cho bản thân dáng vẻ quy củ nhất có thể, không để lộ chút yếu ớt lao lực nào

Khi Tẫn Ngọc tỉnh lại, cả hai cũng không nán lại Nam Trạch bao lâu.

Dù sao cũng không có tiền, ở đây cũng không làm gì được

Về lại Liên Tuyết Nguyệt, Lăng Sương không nói một lời đã mở cửa tĩnh thất, ngay lúc Tẫn Ngọc muốn vào theo thì bị Y chặn lại

"Đêm nay, con sang gian bên cạnh"

"Sư phụ sao vậy, bình thường không phải vẫn thường ngủ với người sao?"

"Đã không còn nhỏ nữa, tách ra vẫn tốt hơn"

Chưa kịp để Tẫn Ngọc trả lời Y đã dứt khoác đóng cửa

Tẫn Ngọc làm bộ mặt giận dỗi quay mặt hướng khác không nhìn đến Lăng Sương nhưng một lúc lâu cánh cửa khép chặt vẫn không lay chuyển.

Tẫn Ngọc đánh mắt nhìn chầm chầm cách cửa gỗ, dáng điệu bất đắc dĩ buộc miệng nói

"Sư phụ...người đúng là rất vô tình"

Diệp Lăng Sương giam mình trong tĩnh thất hết thảy năm canh giờ, mặc Tẫn Ngọc có ở ngoài đập cửa, gọi lớn đến thế nào vẫn không lên tiếng.

Cậu nhìn những đĩa thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, tâm cũng dần chán nản đem hết chúng vứt sang một bên.

Ngồi trước phòng Lăng Sương

Đến nửa đêm canh ba, Y mở cửa.

Tẫn Ngọc đang gật gù vội đứng lên nhìn một lượt, thân thể người vẫn như một mảng tuyết trắng không vướng bụi trần, toàn thân như được phủ một vầng quang mỏng, gương mặt không biểu đạt bất kì thứ cảm xúc nào nhất định

Thấy Cậu đứng ngẩn, Lăng Sương quay người bỏ lại vào phòng, cửa vẫn mở.

Tầm mắt Tẫn Ngọc bỗng chốc trống rỗng mới chợt giật mình theo sau Y bước vào trong.

Diệp Lăng Sương nằm một dáng quy củ giữa tràn kỉ, Tẫn Ngọc mang vẻ cười trầm lắng ngồi xuống, ngửa đầu khẽ hỏi

"Sư phụ..ta làm gì sai sao?"

Không khí xung quanh im lặng.

Không một lời đáp.

Chỉ có thể nghe được những thanh âm xào xạc bên ngoài cùng tiếng gió nhè nhẹ thổi, Cậu cười khẩy nhắm mắt lại.

Bên tai lại vang lên tiếng nói

"Không sai"

"Người tránh mặt ta..."

Lại một mảnh im lặng bao trùm, Tẫn Ngọc bật người quỳ thẳng bên Lăng Sương.

Vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt khép chặt kia, hỏi lại

"Người tránh mặt đồ nhi?"

"Tại sao"

Y chậm rãi mở mắt, nhìn Lăng Sương không trả lời.

Cậu lại càng nôn nóng muốn biết hơn.

Trước nay chưa từng thấy sư phụ trong phòng lâu như vậy, Cậu đập cửa kêu gào thế nào cũng không lời đáp lại...

"Ta muốn bế quan"

"Tại sao phải bế quan? Tu vi của người hiện tại vẫn chưa đủ?"

"Người bị thương, ở đâu?"

"Từ khi nào chuyện bế quan của ta lại được chú ý đến vậy?"

Lần này đến lượt Tẫn Ngọc im lặng, trầm mặc không nói lời nào.

Vẫn một tư thế quỳ thẳng lưng bên tràn kỉ đầu cuối thấp, hai tay nắm chặt đặt lên đùi như đang chịu phạt.

Lăng Sương vận lực làm Tẫn Ngọc từ từ ngất đi gục xuống, đặt Cậu lên đệm

Diệp Lăng Sương ngồi trên tràn kỉ nhìn gương mặt an tĩnh của Tẫn Ngọc hết một đêm, bao nhiêu luồn suy nghĩ phức tạp bay xung quanh đại não.

Y ra khỏi phòng dạo khắp Liên Tuyết Nguyệt, lơ đãng ngắt đi những linh thảo trăm năm.

Đôi mắt Y lập loè, ánh sáng và bóng tối trong con ngươi Y như đang phân tranh

Không đúng, những thứ này không có tác dụng

Một ngàn linh dược tiên phẩm đều không dùng được

Diệp Lăng Sương lung lay, thân thể đơn bạc đứng trước cơn gió.

Y ngẩn đầu nhìn ánh trăng ngà trắng, đôi mắt nhạt màu hơi đọng tầng sương

Diệp Lăng Sương Y phải làm sao đây?

Đã chuẩn bị rất nhiều dược thảo, trăm tính ngàn tính vẫn không thể thắng được thiên đạo.

Những gì Y có dù trân quý thế nào thì trong tình thế khẩn thiết đều là thứ tầm thường không chút tác dụng

Diệp Lăng Sương buông lỏng cách tay, những tiên thảo cứ vậy rơi xuống chân Y.

Chúng phát sáng, muôn màu muôn vẻ.

Lăng Sương cười, trong lòng đã quyết.

Chỉ còn một cách để cứu lấy đứa trẻ của Y

Tẫn Ngọc ngơ ngẩn từ tĩnh phòng đi ra, dáng vẻ buồn ngủ vẫn chưa tan đã nhìn thấy sư phụ như muốn tan trong trăng đêm.

Cậu chạy đến nắm lấy cổ áo Lăng Sương kéo lại, sợ Y sẽ đột nhiên bỏ đi

"Sư phụ, người làm gì?"

Diệp Lăng Sương hơi hoảng loạn, chuyển hết số linh dược vào túi trữ vật, thu lại vẻ mờ mịt, đôi mắt nhạt màu trầm lặng ngước nhìn Cậu

Tẫn Ngọc không kịp nhìn Y đã làm gì, chỉ biết sư phụ gần đây rất kì lạ như có điều muốn giấu Cậu.

Tẫn Ngọc hít sâu một hơi, thả tay khỏi cổ áo Lăng Sương, giữ vai Y.

Khi cả hai đối diện, Tẫn Ngọc hạ tông giọng, run run

"Sư phụ, người sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

"Vào phòng ngủ"

"Sư phụ, không được giấu con.

Người khó chịu ở đâu?"

Diệp Lăng Sương lúc này như lộ ra một thần sắc bất mãn, nhìn Cậu

"Lời ta nói, con nghe không hiểu sao?"

"Sư phụ..."

"Ta muốn bế quan, sau này con tự mình lo liệu"

Diệp Lăng Sương quay người bỏ đi, để lại Tẫn Ngọc đứng dưới màn đêm dày đặc, chỉ có ánh trăng lẻ bóng soi theo dáng hình sư phụ Cậu

Là một sự tồn tại trong khiết nhất, cao quý nhất.

Không thể chạm đến nhất.