Thân ảnh Lạc Viêm Chi lại lơ lửng trong không trung một lần nữa, thế nhưng lần này bị một lực hút cực lớn hút đi. Cậu chỉ kịp nhìn thấy hình dáng nhỏ bé yếu ớt đang cúi đầu của Bạch Cẩm Thành, dù rằng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm vẫn có thể đoán được rằng hắn đang cảm thấy như thế nào.

Càng biết được như vậy cậu lại càng khó chịu, trái tim nhẹ nhàng run rẩy với mong muốn được ôm người vào lòng mà an ủi. Có điều điều kiện hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ quá nhiều, chỉ trong phút chốc cơn đau rút đi, cơ thể lại trở về với trọng lực ban đầu.

Lạc Viêm Chi choàng tỉnh dậy, phát hiện bầu trời bên ngoài đang dần hửng sáng. Ánh nắng ban mai còn lấp ló đằng sau những đám mây trắng, chỉ có vài tia là xuyên qua mà rải xuống nơi đây. Không biết đã bao lâu rồi cậu mới lại đờ đẫn ngắm nhìn thiên nhiên như thế này.

Giờ này vẫn chưa có ai tỉnh lại, thế nên trong không khí vẫn còn nhiễm hương vị tươi mới của tự nhiên.

Lạc Viêm Chi thở dài hít sâu một hơi, tiếp đó lại nhìn sang gương mặt tuấn mỹ của Bạch Cẩm Thành. Hắn đã không còn cái dáng vẻ gầy yếu cô độc kia nữa, sắc mặt tuy hơi trắng nhưng khoé môi đã có tí hồng hào. Điều này báo hiệu rằng cơ thể Bạch Cẩm Thành đang dần hồi phục.

"Bé con, em phải nhanh tỉnh lại." Cậu nhẹ giọng than thở, bàn tay xoa nhẹ lên sườn mặt hắn.

Nói đoạn Lạc Viêm Chi đứng dây, bấy giờ cậu mới kịp ý thức được tư thế hôm qua của bản thân tai hại ra sao. Cổ còn đỡ, cơ mà phần lưng của cậu do ngồi một tư thế quá lâu mà đã không thể xoay được.

Mỗi lần cử động thì nó lại vang lên âm thanh răng rắc cứ như sắp vỡ tới nơi. Lạc Viêm Chi đau khổ chống tay lên lưng như một cụ già, cố gắng giảm đau nhức hết mức có thể.

Cậu bước từng bước ra cửa, sau đó liền nhìn thấy hai mẹ con Tĩnh Nhai đang bê một cái gì đó đi tới đây.

Nhìn thấy tư thế kỳ cục của Lạc Viêm Chi, Tĩnh Nhai khó nén nổi kinh ngạc, "Anh dậy sớm vậy, bị sao thế kia?"

Cậu cười khan chào hai người, sau đó giải thích loa qua, "Ngủ sai tư thế thôi."

"Tôi chỉ mới thấy người ngủ sai bị lệch cổ, không ngờ còn có người vẹo cả xương như anh." Tĩnh Nhai trợn trắng mắt.

Lạc Viêm Chi chỉ biết cười trừ.

"Hai người đang cầm cái gì vậy?" Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Thuốc đó, cứ sáng sớm là phải chuyển từ hầm tới đây, nếu không sẽ không đủ." Tinh Nhai giải thích, vẻ mặt cô chuyên chú phân loại số thuốc vừa mang tới.

Lạc Viêm Chi đỡ người bước tới rồi ngó vào xem thử, cậu không hiểu mấy cái này, chỉ biết gật đầu.

Không chịu nổi dáng vẻ chật vật này của Lạc Viêm Chi nữa, Tĩnh Nhai bèn buông thuốc đang cầm trên tay ra, nói với cậu, "Anh quay lưng lại đây, để tôi giúp anh."

Lạc Viêm Chi lập tức cảm ơn cô, sau đó nghe theo mà quay người. Chẳng biết Tĩnh Nhai làm cái gì, cậu có cảm giác trên eo có hai bàn tay đang đặt lên, tiếp đó cơ thể bất chợt nhói mạnh khiến cậu rùng mình đau nhức.

"Shh." Lạc Viêm Chi nhăn mặt kêu lên.

"Được rồi đó." Tĩnh Nhai nhìn thấy cậu như vậy lập tức vui vẻ mà buông ra.

Nghe cô nói thế, Lạc Viêm Chi mới để ý là cơ thể không còn khó chịu nữa, khỏi một cách thần kỳ.

"Cô đã làm gì thế?" Cậu hiếu kỳ nhìn cô.

"Bấm huyệt mà thôi." Tĩnh Nhai nhún vai tỏ vẻ như chuyện này rất bình thường.

Lạc Viêm Chi cũng không hỏi thêm nữa, ngẩn người nhìn ra bên ngoài.

"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất." Đột nhiên Tĩnh Nhai reo lên.

"Hả?"

Cậu theo bản năng mà đáp lại.

Cô chỉ Bạch Cẩm Thành, nhanh chóng thuật lại, "Ba tôi bảo là người kia sắp tỉnh rồi đó, thân thể hồi phục nhanh hơn người bình thường rất nhiều, cơ mà không biết là lúc nào."

"Vậy sao." Lạc Viêm Chi lập tức vui vẻ trở lại.

Chỉ cần Bạch Cẩm Thành tỉnh lại thì bọn họ sẽ tiếp tục cuộc hành trình, ở đây lâu cũng không phải là một phương án hay.

Tĩnh Nhai thấy Lạc Viêm Chi thất thần, đoán là cậu lại rơi vào suy nghĩ nào đó, thế nên lập tức bước tới che lại tầm mắt của cậu.

"Nhưng mà trước đó anh phải làm việc này."

"Việc gì?"

"Cùng tôi đi nhập thuốc về."

Đáy mắt Lạc Viêm Chi ánh lên vẻ nghi hoặc, cô bèn tốt tính nói thêm, "Dù sao thì anh cũng ở tạm nơi này, giúp tôi một chút cũng không quá đáng chứ?"

Lạc Viêm Chi hơi do dự, cậu biết là Tĩnh Nhai đã giúp mình nhiều rồi, thế nên giúp lại là chuyện hoàn toàn bình thường, đã thế còn chỉ là một việc nhỏ như thế này. Có điều cậu sợ lúc mình đi thì Bạch Cẩm Thành liền tỉnh lại.

Biết cậu đang lo ngại điều gì, tuy rằng trong lòng Tĩnh Nhai hơi thất vọng, cơ mà vẫn nói, "Yên tâm, sẽ không lâu đâu."

"Được." Cuối cùng Lạc Viêm Chi vẫn đáp ứng.

Trước khi cậu bước ra khỏi cửa, Tĩnh Nhai bèn nhớ tới một chuyện, cô vừa nói với cậu vừa chạy vào bên trong quán.

"Chờ đã, anh không thể đi như vậy được."

Chưa đợi Lạc Viêm Chi kịp thắc mắc, Tĩnh Nhai đã chạy ra. Sau đó liền đội lên đầu cậu một cái nón được đan bằng lá gì đó rất chắc chắn.

"Kéo kín xuống một chút."

"Cái này để làm gì vậy?" Lạc Viêm Chi có hơi nghi ngờ mà chạm vào nó.

Tĩnh Nhai bĩu môi. "Xem cái tính cảnh giác của anh kìa, tất nhiên là ngụy trang một chút chứ sao, không phải tôi đã nói nơi này không cho phép người ngoài vào à."

Nói tới cuối giọng cô bèn hạ xuống.

Lạc Viêm Chi hiểu ý gật đầu, nói cũng phải, nếu tránh được thì tốt nhất nên tránh.

"Mẹ ơi còn đi đây." Tĩnh Nhai hét lớn một tiếng, sau đó bèn đi trước. Lạc Viêm Chi vội đuổi theo.

Lạc Viêm Chi được Tĩnh Nhai dẫn đi một quãng đường khá dài, cơ thể của cậu rèn luyện nhiều nên không cảm thấy mệt, có điều khá bất ngờ là cô cũng vậy. Hơi thở của Tĩnh Nhai vẫn ổn định, tựa như đây chỉ đang đi dạo mà thôi.

Nhìn cảnh sắc bình dân nơi này, Lạc Viêm Chi khó mà tin được đây lại là một lỗ hổng trong truyện. Không được tác giả đề cập tới, thế nên đều tự sản sinh ra cả.

Người dân nơi này làm việc cũng giống với miền quê ở nơi cậu, bình bình đạm đạm. Nếu như được ở lại đây có lẽ sẽ thoải mái lắm.

Có điều đây là suy nghĩ thoải mái nhất thời của cậu mà thôi, nếu đã định phải dính tới nhân vật chính trong truyện thì chắc chắn sẽ gặp phải nhiều chuyện rắc rối trong tương lai.

"Anh lại nghĩ gì vậy?" Đột nhiên Tĩnh Nhai đưa tay lắc lắc trước mặt cậu.

"Không có gì." Lạc Viêm Chi thoáng giật mình, sau đó liền bình tĩnh mà trả lời.

"Tôi phát hiện..." Cô kéo dài giọng nói, miệng tủm tỉm cười. "Anh rất hay ngẩn người đó."

Cậu chỉ cười không đáp lại.

"Ví dụ như đang nói chuyện cũng có thể ngẩn người được, có lẽ anh không phát hiện ra, thế nhưng tôi lại để ý thấy đó."

"Cô để ý sao?"

Lời này của Lạc Viêm Chi nghe ra có hai nghĩa, nếu ai đang chột dạ thì sẽ lập tức đỏ mặt. Quả nhiên gương mặt Tĩnh Nhai lập tức ửng hồng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, vì vậy cô liền quay đầu.

Che giấu gương mặt của mình xong, cô mới trả lời, "Cái này rất dễ nhận ra mà, bây giờ đang nói với tôi mà anh cũng ngẩn ra được còn gì."

"Cũng đúng." Lạc Viêm Chi cười cười.

Đột nhiên Tĩnh Nhai mở lớn mắt, gương mặt mới nãy còn đỏ rực nay lập tức trắng bệch. Cô không kịp giải thích, vội vàng kéo cậu vào một ngõ kín, đưa tay lên làm động tác im lặng với cậu.

"Nép kín vào nhanh lên."