Bạn nhỏ Tần Hi từ bé đã là đứa trẻ rất tĩnh lặng, cậu bé thích tự nắm ngón tay mình, ngước đôi mắt tròn xoe đen láy yên lặng quan sát xung quanh, di truyền một cách triệt để tật xấu man show của ba mình.

Man show: chỉ người bề ngoài có vẻ tĩnh lặng, trầm tính nhưng trên thực tế là người có tư tưởng phong phú và sâu sắc, loại người này không dễ dàng bộc lộ với người khác nỗi vui mừng, tức giận hay đau thương và sự thay đổi trong tình cảm của mình, nhưng trong hoàn cảnh hoặc trường hợp đặc định thường sẽ biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người. (Theo baike)

Mẹ nuôi Thẩm Phong mỗi lần đến tìm cậu bé chơi đùa -- hoặc là nói chơi đùa cậu bé đều hận cái chứng man show này mà nhéo nhéo má cậu bé, ôm cậu bé vào trong ngực hung hãn vầy vò, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Hi Hi, cười hì hì, cười với mẹ nuôi một cái nào!”

Tiểu Hi Hi và cười hì hì phát âm giống nhau :D

Sau đó Tần Hi sẽ nhìn mẹ nuôi nhếch miệng cười: "Hi ~ "

Mắt cong cong, lộ ra mấy viên ngọc trai nhỏ còn chưa mọc hết.

Mẹ nuôi Thẩm Phong lại thơm cho cậu bé cả mặt dính toàn nước miếng, xoa đầu cậu thương xót nói: “Ngô nghê y như nhị mẹ của con vậy."

Tần Chu thị ở bên cạnh phun hạt dưa hấu, nói: “Ngốc ngếch khiến người ta thương. Mặt trời nhỏ nhà chúng tao được yêu thích nhiều quá, một tuần tao cũng chỉ có thể ôm nó mấy tối thôi, mỗi lần mày tới đều đưa cho mày .”

Lúc này Tần Hi sẽ nhìn Thẩm Phong, lại nhìn nhìn mẹ nhà mình, im lặng bắt đầu động não.

Người đang ăn dưa hấu này là mẹ hai, đang ôm mình là mẹ nuôi, vậy mẹ cả là ai?

Thẩm Phong gọi Chu Tiểu Kỳ là nhị mẹ (nhị mụ) vì nhị ở đây là ngốc nghếch, nhưng mà bị bé Tần Hi hiểu thành mẹ hai ;))

Tìm mẹ cả, trở thành vấn đề cần giải quyết trong thời gian ngắn của bạn nhỏ Tần Hi.

Để bồi dưỡng khả năng giao tiếp của bạn nhỏ Tần Hi, mẹ Tần cho cậu bé tới vườn trẻ. Mỗi sáng đều ăn vận như một quý ông nhỏ, nắm tay mẹ lạch bà lạch bạch đến vườn trẻ.

Đều bảo cháu trai giống cậu, bạn nhỏ Tần Hi kế thừa một cách triệt để bi kịch của cậu Chu Duy Cẩn. Là cậu bé lùn nhất và cũng xinh đẹp nhất trong lớp mẫu giáo bé. Sau khi mẹ đưa bé tới vườn trẻ lại nhớ tới chuyện Chu Duy Cẩn hồi nhỏ bị người ta bắt nạt, lòng thấp tha thấp thỏm.

Cậu bé lớn vậy rồi mà đây là lần đầu tiên rời khỏi tầm mắt của người thân a … Lòng cô đậm cảm giác tang thương.

Cuối cùng đợi chán đợi chê cũng đợi được đến lúc đón Tần Hi về nhà, buổi tối nấu một bàn lớn đồ ăn khao bạn nhỏ Tần Hi độc lập tự cường, mẹ dịu dàng hỏi: “Cục cưng, hôm nay ở trường có nhớ mẹ không?”

Tần Hi gật mạnh.

Mẹ vui mừng, lại hỏi: “Cục cưng, hôm nay ở trường có khóc không?”

Tần Hi lắc lắc đầu.

Chu Tiểu Kỳ cắn môi một cái, quay lưng lại yên lặng múc canh. Tần Chinh nhìn cô một cái, lại quay đầu đến, chạm phải ánh mắt thật ngây thơ, thật ngốc ngếch của bạn nhỏ Tần Hi, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Mẹ khóc rồi.”

Mất mặt a … Mẹ quá lo cho con, khóc rồi.

Tiểu chúa công Tần Hi còn chưa hiểu được tại sao mẹ bình thường vẫn vui hớn hở tự dưng lại cảm thấy áy náy vì mình, có điều mẹ khóc rồi, cậu bé cũng cảm thấy rất đau lòng, đau lòng nên cơm tối ăn ít một cái đùi gà. Mà vì cậu ăn ít một cái đùi gà do chính mình cất công chuẩn bị, dồn bao tâm huyết, mẹ lại càng đau lòng …

Mẹ gọi video call cho mẹ nuôi Thẩm Phong, khóc rưng rức: “Con lớn rồi, không cần mẹ nữa.”

Mẹ nuôi Thẩm Phong liếc một cái xem thường: “Làm ơn, con mày mới có 3 tuổi có được không!”

Mẹ càng đau lòng. “Ba tuổi đã không cần mẹ nữa!”

“Chu Tiểu Kỳ, mày thật là đủ nhị.”

Bạn nhỏ Tần Hi nghe được, yên lặng nghĩ: Mẹ hai, lại hai rồi. Mẹ cả ở đâu?

Bạn nhỏ Tần Hi tư duy nhanh nhạy đang im lặng quan sát xung quanh, cậu phát hiện người khác hình như chỉ có một mẹ, chỉ có mình là có ba mẹ, trong đó một người thì ngày nào cũng ở cạnh mình, một người thỉnh thoảng sẽ tới thăm mình, một người tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Một hôm nào đó các bạn nhỏ thảo luận xem mình từ đâu tới, 10 bạn nhỏ đều tỏ vẻ chúng là được nhặt về từ các bãi rác khắp nơi trên thế giới.

Bạn nhỏ Tần Hi kinh ngạc --- hóa ra đống rác chẳng những sản sinh ra ruồi bọ, mà còn có thể sản xuất ra trẻ con nữa!

Buổi tối sau khi về nhà, cậu bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con có phải là được nhặt về từ đống rác không?”

Mẹ kinh ngạc, cúi đầu nhìn cậu, sau đó lại từ từ thở phào một hơi, tủm tỉm cười nhéo mặt cậu nói: “Phải, phải, là nhặt về từ đống rác đấy.”

Bạn nhỏ Tần Hi cúi đầu, ngẫm nghĩ: Vậy mẹ cả nhất định là ở đống rác rồi.

Khi đó cậu bé còn chưa nghĩ tới chuyện đem vấn đề này đi hỏi người khác, ví như hỏi ba, ví như hỏi ông nội học thức uyên bác, có lẽ trong tiềm thức mơ mơ hồ hồ của cậu, mẹ cũng rất có uy tín, sẽ không lừa người đâu, cho nên đi hỏi những người khác đáp án cũng thế mà thôi.

Cứ như thế, Tần Hi tin tưởng vững chắc, mẹ cả của mình ở bãi rác --- cũng có khả năng ở cạnh bãi rác cũng nên.

Vào ngày quốc tế thiếu nhi, ba và Tần Hi đưa mẹ đi chơi công viên trò chơi, mẹ chơi rất vui vẻ. (Mẹ: Này, không cần phải nói thế chứ … )

Chơi mệt rồi, mẹ ngồi một bên nghỉ ngơi, ba đi mua soda, Tần Hi đeo ba lô nhỏ, tròn xoe mắt nhìn cô bên cạnh.

Cô mặc áo gi lê màu vàng, đang đẩy một chiếc xe rác, nhìn mặt có vẻ hiền lành, lặng lẽ thu nhặt đồ phế thải mà du khách ném xuống đất. Chạm phải ánh mắt Tần Hi, cô hơi ngẩng đầu, mỉm cười với Tần Hi. “Cậu bạn nhỏ, bố mẹ đâu?“

Tần Hi đỏ mặt, hơi ngượng rồi. Lông mi dài chớp chớp, đột nhiên nhỏ nhẹ nói: “Cô … Là mẹ cả của cháu à?”

Cô này ngẩn người.

Người phản ứng trước tiên là mẹ ruột mẹ hai Chu Tiểu Kỳ vừa mới ngừng thở một hơi, cô trợn tròn mắt, bế Tần Hi ngồi lên trên đầu gối, "Cục cưng, con nói gì thế? Mẹ không thể nhận bừa được a!”

Tần Chinh mang theo soda, hot dog quay về, cười hỏi: “Sao vậy?”

Chu Tiểu Kỳ tủi thân nói: “Con anh nhận người khác làm mẹ cả kìa.”

Tần Hi vẫn đang nhìn chằm chằm cô lao công kia, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn ba mình. "Papa, mẹ cả đang ở đâu?”

Ba Tần cũng ngẩn người: “Mẹ cả cái gì?”

Chu Tiểu Kỳ hừ hừ hai tiếng: “Anh kim ốc tàng yêu hồi nào, bị con phát hiện rồi chứ gì.”

Tần Chinh dở khóc dở cười, xoa xoa đầu con. "Đừng nói lung tung, con chỉ có một mẹ thôi.”

Tần Hi lại còn lắc đầu rất nghiêm túc, vạch ra mấy ngón tay trắng trẻo múp míp nói: “Con có ba mẹ, mẹ nuôi Thẩm Phong, mẹ nuôi bảo mẹ là mẹ hai, vậy thì còn mẹ cả.”

Chu Tiểu Kỳ quỳ sụp xuống, đầu giã trên vai con. Tần Chinh mỉm cười nhìn cô: Làm người quả nhiên không thể quá nhị.

Nói một câu xin lỗi với người qua đường vô tội vô cớ bị dính vào xong, Tần Chinh kiên nhẫn giải thích với con: “Con chỉ có một mẹ.”

Tần Hi vạch ngón tay ra đếm: “Một, hai … một, hai … Mẹ hai, mẹ cả …”

Chu Tiểu Kỳ nghiêm túc nói: “Mẹ không nhị, mẹ không phải mẹ hai, thật đấy, đừng tin lời mẹ nuôi Thẩm Phong của con, mẹ chính là mẹ cả của con!”

Tần Hi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩn ngơ nhìn Chu Tiểu Kỳ. "Vậy ai đem con ra vứt ở bãi rác chứ?"

Chu Tiểu Kỳ nhất thời chẳng biết trả lời câu này ra sao, bạn nhỏ Tần Hi vẫn bền bỉ nói: “Mẹ nói con là nhặt được từ đống rác mà.”

Tần Chinh mỉm cười nhìn Chu Tiểu Kỳ khốn đốn càng thêm khốn đốn.

Cuối cùng Chu Tiểu Kỳ không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc.

“Xin lỗi con, mẹ làm sai rồi … Thật ra … con là được mẹ sinh ra từ nách ..."

Trẻ con a, thường là phải trưởng thành trong một đống những lời nói dối, nhưng mà chả còn cách nào, bạn rất khó giải thích với một đứa trẻ mới lên ba rằng con đến từ đâu, chúng sẽ còn hỏi tiếp chuyện gì nữa chứ, trí tò mò dồi dào của trẻ con thật sự là một loại bi kịch.

Thật là, chúng rồi cũng sẽ phát hiện ra nhanh thôi.