Giờ không phải là lúc đấu võ mồm, Khương Văn Âm mắt nhìn hai vợ chồng mặt sẹo đang chạy về hướng các nàng, quăng hết đồ vật trong tay, giữ chặt tay Khương Trầm Vũ co cẳng bỏ chạy.

Vợ chồng mặt sẹo đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa mắng: "Xú nha đầu ngươi đừng chạy, chờ ta đuổi kịp ngươi, ngươi sẽ biết tay!"

Khương Văn Âm: "..." Chẳng phải nói như vậy, không chạy là đồ ngốc sao?

Mưa to suốt một ngày trời, con đường hướng lên trên núi nhão nhoét đầy bùn, sơ ý một chút liền có thể thụt chân vào đó, nhiều chỗ còn mọc ra rêu xanh, lại rất trơn, Khương Văn Âm chậm rãi từng bước kéo lấy Khương Trầm Vũ, không có để ý đạp phải, dưới chân trượt một cái liền té nhào về phía trước.

Ngay lúc nàng nhắm mắt lại, chờ mặt mình cùng sườn núi tiếp xúc thân mật, Khương Trầm Vũ một tay níu cánh tay của nàng lại, nhíu mày nhìn nàng nói: "Ta hối hận."

Khương Văn Âm trong lòng lướt qua dự cảm không tốt, "Hối hận cái gì?"

Khương Trầm Vũ nhíu mày nhìn bùn đất trên váy cùng chân mình, sắc mặt âm tình bất định, "Ta trở về giết..." hai người kia.

Lời còn chưa dứt, Khương Văn Âm vội ôm lấy cánh tay của nàng, "Không được, ta đánh không lại bọn hắn!" Nàng biết cái lão muội này mắc bệnh thích sạch sẽ, không chừng không được cái gì còn hại vào thân.

"Tổ tông tỷ tỷ của ta a, ngươi trước nhịn một chút, đợi lát nữa ta tìm nơi giặt giày cho ngươi, chúng ta bây giờ quay về, không phải tự chui đầu vào rọ sao?"

Khương Trầm Vũ biểu lộ căm ghét, "Ta nhịn không được." Chân đạp vào trong mặt đất bùn, vừa ướt vừa nhão cảm giác thật là buồn nôn, nàng chịu không được.

Bất quá là hai kẻ phế vật, Khương Oánh đánh không lại, với cái công phu mèo quào làm sao còn khiến chính mình ngã xuống đất?

Mắt thấy vợ chồng mặt sẹo sắp đuổi kịp, mà nàng còn đứng tại chỗ không động đậy, Khương Văn Âm xuất tâm hung ác, bốc bùn đêm dán lên người Khương Trầm Vũ, "Nếu ngươi không đi, ta liền đem ngươi nhấn lên mặt đất bùn."

Khương Trầm Vũ sắc mặt biến đổi, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm nàng.

Theo lý thuyết, vị lão muội mảnh mai như liễu, kể cả khi tròng mắt nàng có trợn cả ra ngoài, Khương Văn Âm cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.

Nhưng chính là tà môn như vậy, đối mặt với ánh mắt băng lãnh của tỷ tỷ nhìn chăm chú, nàng vậy mà cảm thấy cổ lạnh băng băng, người nổi đầy da gà.

Ngay lúc này, sau lưng một thanh âm phù phù vang lên, phụ nhân đang chạy ở phía sau lòng bàn chân bị trượt, níu tay vào gã mặt sẹo trước mặt, kéo theo nam nhân cùng lăn từ trên bờ ruộng xuống dưới.

Khương Văn Âm nhịn không được, "Phì."

"Xú nha đầu, lão nương đánh chết ngươi." Hai vợ chồng kia thẹn quá hoá giận, đứng lên từ trên mặt đất, biểu lộ dữ tợn đánh tới.

Chỉ là dưới chân bọn hắn mới bị trượt qua, bị nước mưa pha thành cái vũng bùn, mới vừa đi hai bước, chân liền bị hút lại bên trong bùn đất không kéo ra được, hai người thân hình bất ổn lại ngã vào.

Hai vợ chồng mặt sẹo bộ dáng chật vật, thành công chọc cười Khương Văn Âm, nàng nhịn cười quay đầu nhìn lại, mỹ nhân tỷ tỷ vẫn còn là một bộ mặt muốn giết người, liền giơ hai tay dính đầy bùn, chân thành nói: "Tỷ tỷ là tự mình đi, hay là để ta tiếp tục bôi bùn cho ngươi?"

Khương Trầm Vũ lạnh lùng liếc mắt nàng một cái, cau mày đi lên phía trước, "Cách ta xa một chút."

Khương Văn Âm: "..." Quả nhiên để đối phó với kẻ mắc bệnh sạch sẽ, phương pháp tốt nhất chính là làm nàng buồn nôn.

Nàng cúi đầu nhìn hai bàn tay nhuốm bùn của mình, trong lòng giác ngộ liền đi theo từ phía sau, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách xa ba bước chân.

"Có ai không, có nữ nhân muốn bỏ chạy!" Vợ chồng mặt sẹo thật vất vả mới có thể từ trong bùn leo ra, nhìn thấy bóng lưng hai người đã đi xa, tức hổn hển hướng trong thôn hô vài tiếng, liền thấy mấy gã nam nhân cầm cuốc, dắt chó chạy ra.

"Có nữ nhân chạy, mau ra đây bắt người!"

Một truyền mười mười truyền trăm, thôn dân thôn Tiểu Hạnh đều biết hai tỷ muội ở căn nhà cuối thôn kia bỏ trốn.

Hai tỷ muội mới vừa đi tới chân núi, liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng chó sủa, xa xa thấy một đám người dẫn chó đuổi theo, Khương Văn Âm quá sợ hãi, vội vàng bước nhanh hơn.

Khương Trầm Vũ từ đầu tới cuối vẫn không có chút gì hoang mang, nhìn đám người đuổi theo phía sau, trên gương mặt lặng yên như nước cuối cùng xuất hiện một chút dao động, biểu cảm lãnh túc.

Thôn dân thôn Tiểu Hạnh rất quen thuộc ngọn núi phụ cận này, lại đã quen làm việc nhà nông, thể chất rất tốt, rất nhanh liền đuổi kịp, cách các nàng càng ngày càng gần.

Khương Văn Âm mệt thở hồng hộc, bắp chân run lên, rất nhanh liền không thể đi được nữa.

Ngẩng đầu nhìn phía mỹ nhân tỷ tỷ, hô hấp của nàng còn rất đều, bộ pháp vững vàng, đi chậm như vậy tựa hồ là vì chờ mình.

Khương Văn Âm thở nói: "Tỷ tỷ đi trước đi, không cần chờ ta."

Khương Trầm Vũ quay đầu, thấy nàng một bộ dạng mệt mỏi đến co quắp, dừng lại giọng nói lạnh như băng: "Ta nói quay lại."

Khương Văn Âm nửa chết nửa sống hỏi: "Quay lại chịu chết sao?"

Khương Trầm Vũ: "Đương nhiên là giết bọn hắn." Lần này tỷ tỷ cuối cùng cũng nói hết câu.

Khương Văn Âm: "Lúc này rồi ngươi cũng đừng giỡn nữa." Cái sự tự tin không sợ trời không sợ đất này là ở đâu ra?

Tỷ tỷ không chịu đi, Khương Văn Âm mệt như chó, cũng không còn khí lực để tóm nàng đi, hữu khí vô lực nâng lên hai tay của mình lên, chìa hai tay đầy bùn về phía trước.

Vị lão muội đột nhiên biến sắc, quay người tiến lên phía trước, không dây dưa dài dòng.

Nhưng hai cái đùi không chạy nổi bốn chân, không đầy một khắc, mấy chó săn gầy như que củi đã đuổi theo tới nơi, hướng về phía các nàng sủa loạn vài tiếng.

Khương Trầm Vũ không nhúc nhích, quay đầu liếc mắt nhìn Khương Văn Âm một cái, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Khương Văn Âm không nhìn thấy, trong mắt chỉ có chó đang hướng mình nhào tới! Cứu mạng, nàng sợ chó! Nàng quá sợ hãi, lập tức chân cũng không còn mềm nhũn, vén váy quay người hoảng hốt chạy bừa lên núi.

Trong rừng cây có nhiều khóm bụi gai, trên mặt đất còn có một tầng rêu xanh rất dày, nàng mới chạy được mấy bước, dưới chân đột nhiên bị trượt, hướng tới một tảng đá đầy rêu xanh, cái ót bỗng nhiên đau đớn, đầu óc nổ đóm choáng váng.

Lúc này, nàng nghe được một tiếng thở dài.

Khương Trầm Vũ đi tới, uốn gối ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên cái gáy của nàng, vuốt nhẹ mấy lần, biểu lộ quái dị nói: "Thật đúng là đần."

"..." Khương Văn Âm mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trước lúc mất đi ý thức, trong đầu của nàng xẹt qua một suy nghĩ không đúng lúc: Mỹ nhân tỷ tỷ hình như có hầu kết?

Mắt nhìn người ngất đi, Khương Trầm Vũ thu tay lại, giọng nói đạm mạc nói: "Vừa vặn đỡ ta lại phải động thủ."

Nàng đứng lên, nhìn lướt qua mấy con chó đang nhào lên, vân đạm phong khinh nhấc chân, liền thấy một con chó ở bên chân trực tiếp bị đạp bay ra ngoài.

"Ô ô ô."

Mấy con chó còn lại nhìn chằm chằm nữ nhân đầy khí thế đáng sợ trước mắt, móng vuốt bới bới mấy lần trên mặt đất, bên trong mõm phát ra âm thanh uy hiếp, sau đó cùng nhau nhào tới.

Khương Trầm Vũ khẽ xì một tiếng, thả người vọt lên, thân hình giống như quỷ mị, trong chớp mắt, đám chó cũng bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nức nở dậy không nổi.

Khi thôn dân thôn Tiểu Hạnh đuổi lên đến nơi, tình cảnh nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy, một nữ nhân thân hình cao gầy tựa vào thân cây, trên mặt đất mấy con chó săn miệng phun máu tươi, tứ chi không ngừng co giật.

Trong núi còn mờ hơi nước, sương mù mênh mông.

Gió núi thổi qua mái tóc đen của nữ nhân, mi mắt thon dài, gương mặt trắng lạnh tới quá mức giống như đang phát sáng, hiện ra một loại tiên khí mờ mịt, lại giống như là thần tiên phi tử lẳng lặng đứng sừng sững ở trong núi.

"Ngươi đã làm gì?" Các thôn dân cảnh giác nhìn nữ nhân kia.

Khương Trầm Vũ nở nụ cười trầm thấp, ngước mắt nhìn về phía bọn hắn, không để ý nói: "Các ngươi hiện tại chạy vẫn còn kịp."

"Không cần cùng ả ta nói nhảm, bắt lấy ả!"

Phụ nhân đầu tiên phát hiện nhóm người Khương Văn Âm chạy trốn thét lên.

Ả cùng gã mặt thẹo toàn thân là bùn, tức hổn hển mà nhìn phía Khương Trầm Vũ, đẩy mặt thẹo một cái, thúc giục các nam nhân khác nhanh đi bắt người.

Mặt thẹo cũng không thấy phiền, mang theo mấy thôn dân liền vọt lên, đưa tay định bắt lấy cánh tay Khương Trầm Vũ, trong ánh mắt mang theo vẻ dâm tà, thậm chí còn có tâm tư muốn sờ lồ ng ngực của nàng.

Khương Trầm Vũ mắt lộ ra vẻ chán ghét, chuẩn xác hung ác kềm ở cổ tay của hắn, siết nhẹ một cái, nam nhân liền kêu thảm, bàn tay biến ra bộ dạng quỷ dị.

Các thôn dân khác kinh ngạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa lên, ngay sau đó cổ mát lạnh.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, phụ nhân thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, thấy mấy người đột nhiên đứng yên cứng đờ quỷ dị, chửi ầm lên: "Đều là người chết sao? Nhìn thấy nha đầu này dung mạo xinh đẹp liền nhấc chân không nổi..."

Chưa dứt lời, mấy gã thẳng tắp ngã chồng lên đến trên mặt đất, trên cổ lộ ra một đường màu đỏ, sau đó máu tươi tranh nhau trào ra.

Phụ nhân thanh âm im bặt, hoảng sợ nhìn thi thể trên đất, đột nhiên liền một câu cũng nói không nên lời.

"Hiện tại, đến phiên các ngươi." Khương Trầm Vũ trong tay xoay xoay một thanh chủy thủ tinh xảo xinh xắn, ánh mắt dừng lại ở trên người phụ nhân cùng thôn dân sau lưng ả.

"Không..." Phụ nhân dọa đến run chân, răng run đánh lập cập, một cỗ mùi nước tiểu khai đột nhiên tràn ngập ra, thôn dân còn lại thì chạy tứ tán.

Khương Trầm Vũ lại lộ ra vẻ căm ghét, đứng phía sau lưng đám thôn dân, trong tay không biết lúc nào đã nắm một ít quả dại, ung dung nhẹ nhàng phất tay b ắn ra, những cái kia quả dại liền chính xác đập trúng đầu gối thôn dân, một cái cũng không trượt.

Đi đến trước mặt một người đàn ông, nàng cúi đầu nói: "Thích mua nữ nhân đến thế, vậy cái thứ đồ chơi nối dõi tông đường này các ngươi cũng đừng mong giữ lại." Nói xong, nàng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhấc chân nặng nề mà giẫm vào phần hông nam nhân.

Trong rừng cây liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, cùng tiếng cánh chim bay chấn kinh phịch phịch, phụ nhân nhìn nữ nhân đang từng bước một hướng mình đi tới, vạn phần hoảng sợ nói: "Yêu quái! Yêu quái!"

Khương Trầm Vũ cười lạnh một tiếng, nhấc nhẹ tay, cắt đứt yết hầu phụ nhân...

Khương Văn Âm cho là lúc mình tỉnh lại, nhất định sẽ cùng mỹ nhân tỷ tỷ bị bắt trở về một chỗ.

Cho nên khi nàng mở mắt ra, trông thấy tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu, cùng ánh mặt trời chói mắt, biểu lộ cực kỳ ngoài ý muốn.

Hai tay sờ lên cái đầu mới chìm vào hôn mê nàng ngồi xuống ánh mắt dò xét bốn phía, chỗ nàng đang ở cùng với nơi trước khi hôn mê hoàn toàn khác biệt.

Cánh rừng cây này càng tươi tốt hơn nơi trước, xuyên thấu qua khe hở lùm cây, có thể nhìn thấy chung quanh là núi xanh trùng điệp không dứt, đã không còn nhìn thấy thôn Tiểu Hạnh.

Khương Văn Âm cúi đầu xuống, phát hiện mỹ nhân tỷ tỷ đang nằm bên cạnh mình, chỉ bất quá tình trạng của tỷ tỷ rất không thích hợp, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đang đẫm mồ hôi lạnh, giống như là mới vớt từ trong nước ra.

Khương Văn Âm giật nảy cả mình, đỡ người nâng từ dưới đất lên, hô hai tiếng thử thăm dò, "Tỷ tỷ, ngươi thế nào?"

Ban đầu tưởng rằng tỷ tỷ không có phản ứng, không nghĩ tới lại nhìn thấy Khương Trầm Vũ mở mắt, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi chán ghét ta sao?"

Khương Văn Âm khẽ giật mình, lắc đầu nói: "Không ghét."

Nàng vóc người đẹp mắt, trừ có chút ác miệng, còn lại không có thói xấu gì lớn, bản thân còn thật sự thích người tỷ tỷ này.

Khương Trầm Vũ bỗng nhiên cười, "Ta biết ngươi hạ dược ta, là chỉ muốn thoát khỏi ta.

Hiện tại ta đã suy yếu, chính là cơ hội cho ngươi rời đi, ngươi đi đi.".