- Hát hay đấy!

Bạch Dương giật mình quay người lại thấy anh đã đứng tựa người vào vách cửa phòng bếp không biết từ khi nào. Có lẽ những gì cô hát anh đều nghe hết không sót một chữ. Nhưng sao anh lại xong sớm như vậy? Cô biết thói quen của anh. Bình thường anh làm vệ sinh cá nhân rất lề mề, thi thoảng còn thích nán lại giường ngủ thêm "năm phút" nữa. Chắc hôm nay gió đổi hướng, hay tại cô hát nhiều quá quên cả thời gian?

- Anh... Anh nghe thấy hết rồi à?

Ngu ngốc hỏi một câu, Bạch Dương rất muốn tự cắn nát lưỡi mình, cô đúng là thừa hơi đi hỏi điều hiển nhiên. Anh nhàn nhạt gật đầu, tức thì mặt cô đỏ lựng lên. Cô cúi đầu, không nói. Nhìn dáng vẻ của cô trông thật giống đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện không đúng khiến anh cong môi cười. Môi vừa hé ra một chút liền bị cô vội vã ngắt lời:

- Không, không phải như anh nghĩ đâu. Chẳng qua là tuỳ hứng nên mới... Nói chung anh không nên suy nghĩ nhiều làm gì, nội dung bài hát không liên quan đến chuyện hai đứa...à đâu, ý em là....ài, anh cứ coi như chưa nghe thấy những gì em nói đi.

Cô lấy hết dũng khí lên tiếng, sau đó bưng mặt, nhanh chân chạy ra khỏi bếp, để lại anh ngơ ngác đứng nhìn.

Chết rồi, cô nói thế khác nào "vạch áo cho người xem lưng"? Như vậy không phải càng giải thích càng rối sao? Thà im hơi lặng tiếng còn hơn. Bạch Dương chỉ hận không có cái lỗ nào cho cô chui xuống phát tiết.

- Cũng không thể nghiêm trọng đến thế chứ?

Huy Hoàng tự hỏi bản thân. Dương của anh thật quá nhạy cảm rồi. Kể từ lúc li hôn tới giờ đây là lúc anh cảm thấy vui vẻ nhất. Anh đưa tay che nửa khuôn mặt, cố gắng kìm nén tiếng cười sắp bật ra khỏi miệng. Dù sao cô cũng là vợ cũ của anh, anh vuốt mặt cũng phải nể mũi, tốt nhất nên lấy đức làm trọng, giữ lại cho cô chút mặt mũi.

Anh đến bàn ăn, như thường lệ kéo ghế ngồi xuống, thuận tay với lấy tờ báo đặt trên bàn. Cà phê cũng được để sẵn ở đó, mặc dù hai người bây giờ chỉ là bạn nhưng cô vẫn chu đáo như thế, làm anh bất giác muốn nhiều hơn.

"Không có thời gian tối đa cho những bệnh nhân thận cần lọc máu nhưng nếu được điều trị đúng cách, tuân thủ đúng theo phác đồ điều trị của bác sĩ thì bệnh nhân có thể tiếp tục duy trì sự sống trong vòng 5 – 20 năm kể từ khi phát hiện bệnh. Vấn đề quan trọng là người bệnh cần phải thực hiện đúng chế độ ăn uống, sử dụng thuốc và điều trị theo đúng lộ trình của bác sĩ."*

* Theo Internet.

Trên báo có đăng một vài thông tin liên quan đến những căn bệnh hiểm nghèo. Huy Hoàng vô thức nhíu mày, hai chữ "hiểm nghèo" này, khiến lòng anh dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

- Hoàng!

Anh giật mình gấp tờ báo, lập tức đáp lại:

- Ra ngay đây.

Cô hơi ngẩn ra nhìn anh. Cô đứng trước mặt anh nãy giờ nhưng gọi thế nào anh cũng không nghe.

- Ra đâu?

Cô thắc mắc hỏi lại.

- Ra bàn ăn chứ đâu.

Huy Hoàng chịu không nổi ánh mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm bản thân. Mặc dù trong đó chỉ có duy nhất hình bóng một mình anh, thế nhưng, tầng sương mờ kia vẫn không thể phai nhạt.

- Bàn ăn?

Bạch Dương nhìn anh rồi đảo mắt nhìn xuống dưới. Thấy tầm mắt cô di chuyển anh cũng đưa mắt nhìn xuống. Hình như anh đang ngồi ở bàn ăn rồi thì phải.

Cô âm thầm le lưỡi.

"Có một sự nhầm lẫn không hề nhẹ."

Cô rất muốn thốt ra câu nói đó những vẫn cố kiềm chế. Không được, lúc đó anh tuy không nói ra bằng mồm nhưng cô biết chuyện lúc nãy nếu anh không nhường thì chắc bây giờ cô cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp anh.