Khi Hạ Hành từ trên sân thượng xuống đi đến bên cạnh xe, hắn chỉ thấy Hạ Khanh không ở trong xe đàng hoàng mà đứng bên cạnh xe.

Sức khỏe Hạ Khanh không được tốt, ban đêm rất lạnh, bản thân Hạ Khanh cũng cảm thấy lạnh, hai tay ôm lấy cánh tay, môi tái nhợt vì lạnh.

Cậu nhất quyết không chịu quay vào trong xe, nhìn xung quanh.

Hạ Hành biết rằng Hạ Khanh đang tìm kiếm mình.

Trong hai năm qua, Hạ Khanh luôn cảm thấy bất an, lúc đầu không thể làm gì nếu không có hắn.

Lúc đó hắn giao gần như toàn bộ công việc cho phó chủ tịch, ở nhà với Hạ Khanh hơn nửa năm trước khi Hạ Khanh dần chấp nhận ở nhà một mình, cậu đương nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà.

Dù vậy, Hạ Khanh vẫn không có cảm giác an toàn.

Vì vậy, ngoại trừ việc đến công ty, hắn hầu như dành toàn bộ thời gian cho Hạ Khanh.

Hạ Khanh không thể làm gì nếu không có hắn, nhận thức này khiến hắn rất hài lòng.

Ba năm, tôi cứu mạng cậu, cậu chỉ trả ba năm, như thế sao đủ?

Hạ Hành vội vã đi về phía Hạ Khanh, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người hắn.

Hạ Khanh chưa kịp nói thì Hạ Hành đã mở cửa xe, nhét cậu vào rồi đóng cửa lại.

Hắn lên xe từ phía bên kia.

Hạ Khanh siết chặt quần áo của mình, có chút sợ hãi.

Sắc mặt của Hạ Hành trông rất tệ.

Cậu biết Hạ Hành có khát khao chiếm hữu cậu mãnh liệt, không bao giờ để bất kỳ ai khác chạm vào cậu.

Chẳng lẽ vừa rồi cậu bị nam nhân kia ôm nên tức giận sao?

Hạ Hành đang lái xe, khóe mắt liếc thấy Hạ Khanh đang cắn chặt môi dưới, môi run run, hắn biết mình đã làm cậu sợ, vì vậy hắn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Khanh Khanh, buông miệng."

Nghe thấy Hạ Hành cuối cùng cũng lên tiếng, Hạ Khanh lấy lại cảm giác an toàn, răng cuối cùng cũng buông được môi dưới đang chảy máu.

"Anh, anh có phải tức giận rồi không? Bởi vì người kia ôm em sao? Về sau em sẽ không để người khác ôm em, anh đừng tức giận, được không?"

Mặc dù Hạ Hành đang có tâm trạng không tốt nhưng hắn không hề tức giận.

Bây giờ hắn nghe thấy những lời của Hạ Khanh, hắn nhận ra rằng Hạ Khanh đã hiểu lầm.

Hắn dùng một tay xoa đầu Hạ Khanh, nói: "Không.

Anh không tức giận.

Anh chỉ nhớ ra một chuyện và cảm thấy hơi buồn."

"Anh à, em có biết người vừa rồi không? Tại sao anh ta lại gọi em là tiểu Thư?" Hạ Khanh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Hạ Hành nói rằng hắn không tức giận, sau đó nhớ đến người đàn ông trên sân thượng vừa rồi.

Cậu nghe thấy Hạ Hành gọi người đó là anh Văn, "Văn" là một họ rất quen thuộc, dường như cậu đã nghe thấy nó ở đâu đó.

Trong giấc mơ của cậu, hình như có một người họ Văn như vậy, nhưng cậu không nhớ tên người đó là gì.

"không biết."

Không chút do dự hay suy nghĩ, Hạ Khanh không đặt thêm câu hỏi nào nữa, rõ ràng là Hạ Hành không muốn cậu đặt thêm câu hỏi nào nữa.

Cho dù cậu có biết hay không, nó không thực sự quan trọng lắm.

Cậu chỉ hơi tò mò, Tiểu Thư là ai?

Sau khi về đến nhà, Hạ Hành ôm Hạ Khanh quay trở lại phòng mà không nói một lời.

Hạ Khanh bị Hạ Hành đè ở dưới thân, tuỳ ý đoạt lấy.

Cậu cảm thấy người đang ôm cậu vào lúc này không phải là Hạ Hành ôn nhu, mà giống một con dã thú hơn, đang muốn xé xác cậu, ăn tươi nuốt sống cậu từng chút một.

Ngay khi Hạ Hành định ngoan cố đi vào, Hạ Khanh cuối cùng không ngăn được sợ hãi mà khóc.

"Anh, anh, em sợ hãi, em sợ hãi." Thanh âm đứt quãng run rẩy.

Hạ Hành tỉnh táo lại, nhìn Hạ Khanh, người đang giàn giụa nước mắt, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, trong lòng chợt hoảng hốt.

Hắn nhắm mắt lại, không nhìn Hạ Khanh, hồi lâu không nói.

"Thật xin lỗi, Khanh Khanh.

Anh đã làm em sợ." Hạ Hành vươn tay chạm vào mặt Hạ Khanh, áy náy nói, sau đó ôm chặt lấy Hạ Khanh, như thể người này sẽ biến mất trong giây tiếp theo, giống như hai năm trước vậy.

Hắn phải cầm nó trong tay, giữ thật chặt.

Hạ Khanh vòng tay qua eo Hạ Hành, ngừng khóc, áp vào ngực Hạ Hành, nghẹn ngào nói: "Anh à, em rất sợ anh như thế này, anh chưa bao giờ như thế này cả."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi Khanh Khanh.

Là anh nhất thời xúc động.

Khanh Khanh,em đừng trách anh trai, được không?"

Hạ Khanh lắc đầu: "Không, em không trách anh.

Nhưng anh à, em chưa chuẩn bị tâm lý, em sợ."

Cậu và Hạ Hành là người yêu của nhau, loại chuyện này rất phổ biến giữa những người yêu nhau, nhưng cậu rất sợ.

Bất cứ khi nào Hạ Hành muốn, cậu đều rất sợ, không phải vì cậu sợ đau, mà bởi vì một loại sợ hãi không thể diễn tả được trào lên từ sâu trong trái tim cậu, như thể nó muốn nhấn chìm cậu.

"Đừng sợ, là anh dọa Khanh Khanh.

Anh ôm Khanh Khanh đi tắm, sau đó đi ngủ, được không?" Giọng điệu tràn đầy cưng chiều cùng áy náy.

Hạ Khanh gật đầu.

Hạ Hành đi cùng Hạ Khanh đến bên giường và nhìn Hạ Khanh chìm vào giấc ngủ, lúc đó hắn mới lộ ra vẻ mệt mỏi trên mặt.

Vừa rồi hắn nhớ tới một số chuyện trong quá khứ, nếu không phải ngay từ đầu hắn bốc đồng thì đã không sao.

Nửa đêm khi hắn mơ lại, hắn luôn nghĩ đến Hạ Khanh nằm trước xe hắn, người bê bết máu, cảnh tượng đó giày vò hắn ngày này qua ngày khác.

Hắn cúi xuống hôn lên lông mày của Hạ Khanh, nói: "Khanh Khanh, lần này anh sẽ không lặp lại sai lầm như vậy, em đừng rời xa anh.

Tuyệt đối không được!"

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có câu nói như thế này: "Khi trăng khuyết gió lớn, giết người liền phóng hoả." Văn Bùi Chi đã gặp Hạ Khanh, hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy.

Đối với hắn, anh ta cũng vậy, hắn không thể mất Hạ Khanh.

Hắn và Văn Bùi Chi chỉ có thể một người được sống..