Hạ Hành nói chuyện với bác sĩ về tình trạng cơ thể của Chu Tự Thư và cách chăm sóc cậu trong tương lai, sau khi tiễn bác sĩ đi, Hạ Hành đi thẳng vào phòng, chỉ thấy Chu Tự Thư đã tỉnh, ngồi dậy, nghiêng người.

Đầu cậu như đang nhìn cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh nhạt.

Bước chân của Hạ Hành dừng lại ở cửa, không tiếp tục bước vào.

Hắn nhìn theo ánh mắt của Chu Tự Thư để xem cậu đang nhìn cái gì, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào chiếc bình hoa trên bàn cạnh cửa sổ.

Ánh mắt Hạ Hành tối sầm lại, sắc mặt thay đổi, hắn luôn cảm giác có cái gì đó không đúng, lại không nói ra được.

Hắn thu hồi ánh mắt, lại nhìn người ngồi bất động trên giường, trong lòng bất an càng lớn.

Hắn lo lắng rằng người kia nhớ ra điều gì đó, hắn không muốn cậu nhớ ra.

"Chu Tự Thư." Hắn nhẹ nhàng thăm dò gọi tên, sau đó lẳng lặng quan sát phản ứng của người trên giường.

Đáng tiếc người trên giường không có đáp lại cái tên này, một lúc sau quay đầu liếc hắn một cái, Hạ Hành mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Hành mỉm cười đi về phía giường, ngồi ở bên giường, đưa tay sờ sờ đầu Chu Tự Thư, nhẹ giọng nói: "Khanh Khanh, em đang nhìn cái gì vậy?"

"Anh, em đập cái bình kia được không? Xấu xí như vậy, em không thích." Chu Tự Thư nhìn cái bình nhẹ giọng nói, ngữ khí không lên không xuống, máy móc giống như người máy nói chuyện, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Có lẽ cậu biết ý nghĩa của chiếc bình đó đối với Hạ Hành, nhưng nó là do Hạ Hành tặng cho Hạ Khanh chứ không phải tặng cho Chu Tự Thư, vì vậy cậu có đập vỡ nó cũng không sao, hắn tại sao lại giữ thứ chán ghét này trước mặt cậu??

"Cái gì?" hai tay Hạ Hành như nhũn ra trong không trung, Chu Tự Thư đột nhiên nói cái gì, hắn không kịp phản ứng, tựa hồ không hiểu, sửng sốt hỏi.

Tuy nhiên, ngay khi Hạ Hành hiểu ra và đang định nói tiếp, Chu Tự Thư đột nhiên quay lại và cười nói: "Anh ơi, đập nó đi." Giọng điệu của cậu có chút nũng nịu trẻ con, khiến Hạ Hành không biết phải làm sao.

Làm sao từ chối được.

Hạ Hành nhìn Chu Tự Thư, sau đó nhìn chiếc bình ở phía xa, lông mày hắn cau chặt, vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu hắn không có gì.

Thấy Hạ Hành không nói chuyện, Chu Tự Thư hơi cúi đầu xuống, nhếch khóe miệng nơi Hạ Hành không thể nhìn thấy.

"Anh trai, cái bình hoa kia so với em còn quan trọng hơn, đúng không?" Chu Tự Thư ngẩng đầu, trong mắt mang theo bất bình cùng thất vọng, cùng ẩn giấu phía sau khoái cảm báo thù.

Cậu chỉ muốn hủy diệt những thứ mà bọn họ quan tâm, dù sao cuộc sống của cậu đã thành như vậy, mạng của cậu đã bị hủy, cậu còn có thể không làm, không dám làm cái gì sao?

Hạ Hành vẫn không nói gì, ánh mắt dừng lại trên chiếc bình, chiếc bình đó là kỷ niệm đẹp duy nhất giữa hắn và Hạ Khanh, hắn không thể phá hủy nó, càng không thể để người khác phá hủy nó.

Hắn nhìn Chu Tự Thư, dịu giọng nhẹ nhàng dỗ dành: "Khanh Khanh, trước đây không phải em rất thích chiếc bình đó sao? Tại sao em lại đột nhiên muốn đập vỡ nó? Nếu em thực sự không muốn thấy nó.

Anh trai để người mang đi cất ở trong phòng, được không?" Hạ Hành đứng dậy, chuẩn bị đi tới bên cửa sổ lấy bình hoa.

Tuy nhiên, khi nhận ra rằng Hạ Hành sẽ không thực sự đập vỡ chiếc bình như ý muốn của cậu, nét mặt của Chu Tự Thư đột nhiên thay đổi, đôi mắt cậu trở nên lạnh lùng lạ thường, cậu nắm lấy cánh tay của Hạ Hành.

Hạ Hành, người bị hạn chế cử động nhìn xuống Chu Tự Thư, chỉ thấy toàn thân cậu run rẩy, tiếng nức nở ngày càng lớn, chăn bông ướt đẫm.

Hắn không rảnh lấy bình hoa, hoảng hốt ôm Chu Tự Thư vào lòng, hết lần này đến lần khác vuốt ve lưng cậu.

"Có chuyện gì vậy, Khanh Khanh?" lo lắng hỏi.

Chu Tự Thư ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, trong mắt uỷ khuất khiến người ta đau lòng, thanh âm nghẹn ngào: "Anh trai, chẳng lẽ, cái bình kia thật sự, thật sự so với em quan trọng hơn sao?"

Hạ Hành không biết trả lời như thế nào, mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, chiếc bình đó quan trọng hơn nhiều so với người trong lòng hắn, nhưng hắn không thể nói ra.

Hắn cho rằng chỉ cần người trong lòng mình vĩnh viễn không thể nhớ ra, chỉ cần không có sự can thiệp của Văn Bùi Chi, thì người này mãi mãi là Hạ Khanh của hắn.

Hắn hôn nhẹ lên trán Chu Tự Thư, nói: "Làm sao có thể? Đối với anh trai, không có gì quan trọng hơn Khanh Khanh."

Chu Tự Thư cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười, cậu ngẩng đầu lên, hôn lên khóe miệng của Hạ Hành, khi Hạ Hành giữ lấy gáy cậu định hôn thật sâu, Chu Tự Thư đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay hắn, thậm chí cậu không có thời gian để đi giày, vì vậy cậu đi trần bước đến bên cửa sổ.

Ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc bình trước mặt và những bông hoa trong đó, nụ cười u ám trên miệng khiến người ta rùng mình.

Cậu nhặt chiếc bình lên, giữ nó giữa không trung, cố tình điều chỉnh vị trí của mình để Hạ Hành có thể nhìn rõ chiếc bình bị vỡ như thế nào.

Buông tay, chiếc bình rơi xuống sàn, lập tức vỡ tan tành, mảnh vỡ bay tứ tung.

Những đóa hoa thanh tú xinh đẹp cũng vương vãi khắp mặt đất, không còn sức hấp dẫn nữa, chẳng mấy chốc sẽ giống như rác rưởi trong thùng rác, ghê tởm và buồn nôn.

Đây là lần đầu tiên cậu nếm trải được cảm giác sung sướng khi báo thù, khóe mắt cậu nhìn thấy ánh mắt đau lòng và oán hận của Hạ Hành, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đối với việc Hạ Hành mất Hạ khanh, cậu không quan tâm đến việc đồng cảm với hắn.

Cậu đã kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần, cậu không có cách nào để đồng cảm với người khác.

Huống chi, người này chính là Hạ Hành, cậu chỉ biết rằng người này đã hủy hoại cuộc sống đầy hy vọng của cậu, cậu đem chút đường lui cuối cùng giao cho Hạ Hành, nhưng Hạ Hành đã làm gì cậu?

Hắn đã lấy đi hy vọng cuối cùng của cậu, dập tắt ánh sáng cuối cùng của cậu, hắn xứng đáng với điều đó..