Nhà sau tiệm tạp hóa mở máy sưởi, mặt trời từ xa chiếu tới, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Sâm Lãng bưng một tô canh cá chép đậu phụ lớn vào bàn, "Còn chờ đợi gì nữa, mỗi người húp một chén canh trước đã, nhân lúc còn nóng húp nhanh đi, trong bếp còn đồ ăn nữa."

Ông ngoại ngồi ở giữa, bên cạnh là Đường Đường, một cái bàn tròn lớn ở phía trước, Thương Vũ Hiền ngồi đối diện, chỗ trống bên cạnh để cho Sâm Lãng.

"Để tôi." Thương Vũ Hiền nhận lấy 4 cái chén Sâm Lãng đưa tới, mỗi người múc một chén canh nhỏ.

"Mọi người ăn trước đi, tôi xong ngay." Sâm Lãng nói.

Thương Vũ Hiền có chút luống cuống: "Đồ ăn đủ nhiều rồi, cậu đừng bận rộn nữa."

"Toàn là món ăn thường ngày thôi, nhanh lắm." Sâm Lãng quay người đi vào bếp.

Thương Vũ Hiền nhìn mấy món ăn đầy đủ hương vị màu sắc trên bàn, khoai tây xào ớt xanh cà tím, bò hầm khoai tây, canh cá chép đậu phụ, sườn chiên tỏi, ngô xào hạt thông, củ từ xào bông cải xanh...

Hắn nghi mình đã đi tới tiệm tạp hóa giả, hẳn là quán cơm nhỏ mới đúng.

Ông ngoại đút một muỗng canh vào miệng đứa nhỏ, hiền từ khuyên Thương Vũ Hiền: "Ăn đi, ăn đi, khỏi chờ nó, thằng nhóc thối đang hớn hở lắm đấy, bình thường chỉ có hai ông cháu ăn cơm, bàn cơm buồn tẻ lắm. Thằng bé hầu hạ một ông già như ông, ban ngày xách cái muôi, buổi đêm bưng nồi canh, khổ thân nó... Nào, không nói chuyện này nữa, lâu lâu trong nhà mới ồn ào được một bữa, để nó bận đi, chúng ta ăn trước."

Thương Vũ Hiền gật đầu đồng tình, bỏ muỗng canh cá vào miệng, lông mày khẽ nhếch lên.

Chậm rãi thử thêm một muỗng nữa, canh ấm trắng đục, thơm mùi thịt cá tươi, đậu phụ ngon miệng, gừng và rau thơm cũng vừa tới, thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, dạ dày trống rỗng trong nháy mắt ấm áp trở lại, càng không ngờ là rất hợp khẩu vị của mình.

"Màu đẹp quá!"

Bánh trứng gà tráng rất mỏng, gấp thành cuộn nhiều lớp mà lại đẹp vô cùng, cắt thành miếng cỡ vừa cho trẻ con, màu sắc vàng óng, thơm mà không béo, còn trang trí thêm hành lá băm và tương cà.

Đường Đường ăn một ngụm trứng cuộn lớn, đôi mắt trợn lên tròn xoe: "Mềm quá, ăn ngon ghê, là vị cháu thích nhất này!"

Ông ngoại vui tít cả mắt, múc muỗng ngô xào hạt thông cho đứa nhỏ, gắp miếng sườn cho ba bé, tự hào nói: "Sao, tay nghề cháu ngoại ông kông tồi đúng không? Nào, ăn thử miếng sườn này xem, thực ra sở trường của thằng nhóc thối là món chua ngọt, ông bị bệnh tiểu đường, trong nhà chỉ làm kiểu này thôi."

Thương Vũ Hiền để muỗng canh xuống, hồi tỉnh lại, mới phát hiện chén canh của mình đã thấy đáy, hắn bưng bát cơm lên, cũng không hề kiêng kỵ, nhận lấy đồ ăn ông ngoại dùng đũa riêng gắp tới, gật đầu đáp: "Đồ ăn ngon lắm."

"Phải đó, Tiểu Lãng từ nhỏ đã tự nấu cơm, sau này làm cho ông với bà, bây giờ chỉ còn mình ông thôi. Mẹ nó đi sớm, ba thì có gia đình khác ở thủ đô. Tính nó hiếu thắng, may mà có bạn bè bên cạnh nhường nhịn." Giọng ông khàn khàn, trong sự cảm kích mang theo chút ý phó thác, "Tiểu Lãng nếu có cái gì không đúng, có chỗ nào không tốt, bạn thân mấy đứa, khoan dung nhiều một chút, Tiểu Lãng là đứa trẻ tốt."

Thực ra sớm đã phát hiện ra chuyện gia đình của Sâm Lãng, nói là ông ngoại, nhưng lại cùng họ, nếu theo họ nhà ông bà ngoại, ngẫm lại bên chỗ ông bố chắc có vấn đề gì đó.

Thương Vũ Hiền vội vã để đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Ông ngoại, ông nói quá lời rồi, cậu ấy rất tốt, tính tình cũng rất tốt."

"-- Nước sôi nước sôi, đợi lâu rồi hả."

Sâm Lãng từ phòng bếp đi ra, bưng ra một đĩa đồ ăn trẻ con có in hoa anh đào màu hồng, "Món cuối cùng, là phần thưởng cho cô chủ nhỏ nhà chúng ta, hôm nay Đường Đường rất dễ thương, giỏi lắm."

"Món trứng bọc cơm chiên em thích nhất!" Đường Đường phần khích nhảy dựng lên từ trong lòng ông ngoại, "Đường Đường thích Đại Ca Ca nhất!"

Sâm Lãng thu lại nụ cười, nghiêm mặt, "Trứng bọc cơm chiên với Đại Ca Ca, chỉ được thích nhất một cái thôi."

Đứa nhỏ không chút do dự: "Thích Đại Ca Ca nhất!"

Sâm Lãng xoa đầu bé: "Coi như em có lương tâm."

Đường Đường: "Có một Đại Ca Ca, là có thể có nhiều thật nhiều trứng bọc cơm chiên!"

Sâm Lãng: "......"

Đường Đường giơ muỗng lên, không nỡ xắn lớp trứng: "Sao giờ, đẹp quá, còn có hai trái tim nữa."

Trên trứng bọc cơm chiên còn dùng tương cà vẽ ra hai trái tim béo ú đáng yêu.

Sâm Lãng: "Đây là..."

"Em biết." Đường Đường giơ muỗng lên, lần lượt chỉ từng cái, "Trái tim này, là của ba, trái tim sát bên này, là của anh."

Sâm Lãng: "..."

Cảm thấy phong cách vẽ hơi lệch lạc?

Đường Đường nhây cực kỳ: "Nhưng mà, của ông cố thì sao?"

Sâm Lãng vội vàng thúc giục: "Ông cố không có tim, ăn của em đi, lát nữa nguội bây giờ, ăn mau đi."

Động tác gặm xương sườn của ông ngoại cứng lại: "..."

Sâm Lãng quay đầu nhìn về phía Thương Vũ Hiền, phát hiện đối phương đã để chén đũa xuống, mặt đang chứa đầy ý cười nghiền ngẫm nhìn mình, "Tôi dụ con bé, anh hóng hớt cái gì, mau ăn cơm đi, không hợp khẩu vị sao?"

Thương Vũ Hiền: "Rất ngon."

Hương khói lửa đã lâu ngày không gặp, hình như bản thân cũng đã sắp quên mất rồi, ở nhà ngồi quây quần nhau ăn cơm, thì ra chính là bầu không khí như thế này?

Sâm Lãng ngồi bên cạnh Thương Vũ Hiền, đặt một lon bia lên bàn, "Không lái xe phải không, uống vài hớp đi?"

"Cậu bị cảm." Thương Vũ Hiền lắc đầu, "Tôi mắc trông con bé."

"Cũng phải." Bia để ra xa, Sâm Lãng nói, "Đúng rồi, cơm chiên trong trứng bọc cơm có để tí khô mực với tôm tươi bóc vỏ, tôi nhớ con bé không có dị ứng với hải sản đúng không?"

Thương Vũ Hiền móc chiếc khăn tay từ trong âu phục ra, lau góc mắt cho đứa nhỏ, nói: "Giờ chưa phát hiện nó có dị ứng với đồ ăn gì không, nhưng Peninicllin dùng nhiều sẽ bị dị ứng."

Trong lòng Sâm Lãng âm thầm ghi nhớ, ánh mắt di chuyển theo chiếc khăn tay carô tinh xảo, bưng chén canh lên, uống một hớp lớn, hỏi: "Anh thì sao, có món gì không ăn được không?

Thương Vũ Hiền: "Không có."

Sâm Lãng: "Vậy, còn món vừa bỏ vô miệng là nổ tung tại chỗ thì sao?"

Thương Vũ Hiền nghe vậy, đầu tiên là rũ mắt xuống một chút, rồi giương mắt dùng ánh mắt đề phòng anh kiểu "Cậu có âm mưu gì", mới nói: "Tôi không có kén ăn."

Cặp mắt đào hoa nhướng lên một cái: "Thật hả?"

"Cậu không tin sao?" Thương Vũ Hiền hỏi ngược lại.

Sâm Lãng cười: "Tin chứ! Sao không tin? Tôi chưa bao giờ đi nghi ngờ 'bạn thân tốt' có đang nói dối không, để anh đỡ phải hận tôi."

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng giơ ly nước trái cây lên, "Nào, vì bạn thân tốt, cụng một ly."

"Lạ lùng." Thương Vũ Hiền cười lắc đầu, cụng ly với anh.

Để ly nước xuống, Sâm Lãng gắp một miếng đồ ăn, nếm thử, xác nhận được tài nấu nướng của mình, gắp một đũa cho Thương Vũ Hiền, "Ăn thử cái này đi, người ta nói tinh anh không phải làm việc rất bận rộn sao, sếp chèn ép anh à? Thể trạng 200m, phải bồi bổ."

Thương Vũ Hiền: "Tôi sẽ tập thể dục buổi sáng."

Sâm Lãng mắt điếc tai ngơ, gắp một đống đồ ăn vào đĩa, lại xới một tô thịt bò hầm khoai tây cà rốt, "Ăn món ngon này đi, thịt bò nấu từ trưa, hầm hơn 3 tiếng đồng hồ. Nếu như hôm nay hai người không đến, tôi với ông ngoại cũng ăn cái này, nấu đủ phần, anh cho chút mặt mũi đi, ăn nhiều một chút, đừng chừa lại."

Một cái tô lớn để xuống trước mặt Thương Vũ Hiền, đứng dậy chia đồ ăn qua cho ông ngoại, từ đầu đến cuối không cho đối phương cơ hội khước từ.

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "Ông già thối, ông vừa nãy ăn một muỗng cơm của Đường Đường phải không?"

Ông ngoại cúi đầu dùng bữa: "Ông không có nha."

Sâm Lãng: "Bạn học Đường Đường thành thật, em nói đi."

Đường Đường bị điểm danh, ngồi thẳng tắp: "Vâng, em lén cho ông cố, chỉ nếm thử thôi, có một miếng nhỏ xíu."

Sâm Lãng: "Ông cố không ăn đường được."

Đường Đường: "Sao vậy ạ?"

"Ơ, ông cố đã có Đường Đường rồi, không cần ăn đường nữa." Sâm Lãng trợn mắt nói liều, liếc mắt nhìn đĩa đồ ăn của Thương Vũ Hiền, lơ đãng nói, "Ví dụ như, ba em, có phải cũng không ăn ngọt không?"

"Vâng, phải ạ, đúng, ba không có ăn, còn có rất nhiều thứ không ăn nữa." Đứa nhỏ lộ ra nét mặt bỗng nhiên hiểu ra, bài tay nhỏ đếm kỹ từng cái, "Cà rốt, cải thảo, ớt xanh, đậu đũa, cà tím... Còn có sôcôla, bánh kem sinh nhật vân vân, toàn là món ba ghét nhất, thì ra là như vậy nha!"

"Không sai, chính là như vậy."

Sâm Lãng nghiêng đầu, khóe mắt liếc người đàn ông tự xưng là "không kén ăn" bên cạnh.

Thương Vũ Hiền trong mấy giây đã bị nhãi con bán đi: "..."

Thương Vũ Hiền im lặng một hồi, gắp miếng sườn, đặt vào trong chén Sâm Lãng, trên mặt vẫn không có cảm xúc, "Cậu giận rồi sao?"

Sâm Lãng nghe hắn hỏi vậy, sững sờ ngay lập tức.

Vấn đề này, đối với lỗ tai mà nói, không quen thuộc tí nào.

Đột nhiên nhận ra, 25 năm qua, vậy mà lần đầu tiên nghe được có người hỏi mình có phải là giận khộng, cảm giác này cũng thật... vừa chua xót vừa sảng khoái.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên cười "ha ha" ra tiếng.

Thương Vũ Hiền: "???"

Thương Vũ Hiền thấy anh cười đến sung sướng, có chút không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là không nói lời nào, nhìn chăm chú vào chàng thanh niên.

Ngoại hình ưa nhìn, lúc cười còn đẹp hơn, cũng thật không hổ thẹn với cái thây đẹp này.

Cậu ta thật sự rất đẹp trai.

Khuôn mặt cười đó, quả thực là một người phong độ tuấn tú, phóng khoáng lại tùy ý.

Nhìn đôi mắt đào hoa đó, nhìn đôi môi mỏng đó, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ đẹp trai.

Sâm Lãng cười hỏi: "Giận sao? Giận cái gì?"

Thương Vũ Hiền: "Tôi nói dối."

Sâm Lãng thu lại nụ cười: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, làm người phải có trí nhớ, sau này tôi sẽ không xem lời của 'Bạn thân tốt' là thật nữa, để tôi đỡ phải hận anh ta."

Thương Vũ Hiền: "......"

Người lớn bên kia nói lời sắc bén, Tiểu Đoàn Tử không để ý nhiều tới vậy.

Thương Đường Đường bán đứng ông bố đang cúi đầu ăn trứng bọc cơm chiên, tương cà còn dính một chút, ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Ngon ghê, trứng bọc cơm chiên của Đại Ca Ca thương thương ba, ăn ngon nhất luôn!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Sâm Lãng: "..."

Mới nãy hình như nghe thấy được một từ ghê gớm.

Ánh mắt Sâm Lãng từ trên mặt Thương Vũ Hiền dời đi, nhìn đĩa đồ ăn của đứa nhỏ, rau củ đều bị lùa qua một bên, trầm giọng nói: "Đường Đường, em không thể chỉ thích trứng bọc cơm chiên với trứng cuộn không được, bông cải xanh cà rốt bị bỏ qua một bên, tụi nó sẽ đau lòng, Đại Ca Ca cố ý nấu cho em ăn cũng sẽ rất buồn, biết chưa?"

Đường Đường ngẩn ngơ, vội vàng lấy muỗng múc một đóng cà rốt hầm, nhét vào miệng phình to: "Em biết rồi, em thích hết, hồi nãy em chỉ... để qua cho trống dễ ăn."

Khóe mắt đuôi lông mày chàng thanh niên đều ngập tràn ý cười, để Tiểu Đoàn Tử chụt một cái trên mặt mình, xoa xoa đầu bé: "Thơm quá, cục cưng à, không kén ăn anh mới cho em hôn nha."

Thương Vũ Hiền: "......"

---

"Còn lại nhiều đồ ăn, ban đêm nếu đói bụng, tôi sẽ làm cơm chiên, chiên ăn hết." Sâm Lãng nói.

"Cậu vậy mà còn có bụng ăn khuya?"

Thương Vũ Hiền đứng ở phía sau anh, giúp anh buộc tạp dề.

Một bữa cơm ăn đến già trẻ vui mừng, hai người không già không trẻ phụ trách thu dọn chén đũa. Trong bếp, Sâm Lãng đứng trước bồn rửa, hắt xì liên tục mấy ngày nay cuối cùng cũng biến thành ho khan không ngừng, phổi dường như cũng sắp nổ tung.

"... Cho nên nói, anh muốn dẫn con đi Thế giới băng tuyết, nhưng bị kẹt lại giữa đường?" Sâm Lãng không để cho đối phương chạm nước, kiên trì rửa chén đũa xong, đưa bộ đồ ăn đã lau khô qua.

Thương Vũ Hiền nhận lấy, bỏ chén đĩa bỏ vào tủ bếp, "Vốn định nghỉ phép năm trước hai dịp lễ, hạng mục ở Lâm Thành làm rất tốt, đi khảo sát một chút, tiện thể dẫn con đi chơi luôn."

"Con bé rất thất vọng nhỉ?" Sâm Lãng xoay người, lau khô tay, "Đêm giáng sinh là cơ hội tốt, dẫn nó đi nữa đi, sau này đừng để trẻ con một mình ở trong xe, nguy hiểm tới tính mạng đấy."

"Ngày tết không được, công ty bận." Thương Vũ Hiền nhìn ra ngoài phòng bếp, giờ tiệm tạp hóa không có khách, Đường Đường đang cùng ông ngoại lảm nhảm chuyện nhà, "Vốn định thử vận may, không ngờ tìm được chỗ này thật, ban đầu nó cứ ở trong xe khóc, bây giờ xem ra tâm trạng khá tốt, hôm nay cảm ơn cậu."

Sâm Lãng phì cười: "Lộ tẩy rồi, còn nói không phải cố ý đến cửa hàng tìm tôi? Đại Huy chết máy còn rất đúng chỗ, may mà gần chỗ tôi, nếu không gọi được xe ở quốc lộ, anh phải đi bao xa đây."

Thương Vũ Hiền: "... Cậu nói phải."

Nếu thật sự không muốn để đối phương biết, thân là người đứng đầu Hằng Thương, sao có thể không quản được cái miệng.

"Đừng nói lời khách sáo với tôi, bữa cơm đích thân tôi ra tay, chỉ có thể bằng 1/10 đèn xe thôi, tôi lời chứ không lỗ." Sâm Lãng treo khăn mặt lên, giơ tay đặt lên vai phải hắn, "Là bạn, mới nói nhiều lời với anh một chút-- cho dù thế nào, vợ chồng hai người có bận đi nữa, cũng không thể không trông nom con, nếu đã hứa, nhất định phải tranh thủ dẫn con bé đi một lần, chuyện đã đồng ý với trẻ con, nhất định phải làm được."

Khoé môi Thương Vũ Hiền căng chặt, không nhận mấy lời này, nhìn chăm chăm mặt người thanh niên: "Cậu bị sốt à?"

Sâm Lãng sờ trán: "Hơi hơi."

Thương Vũ Hiền tiến lên nửa bước, cánh tay buông ở phía dưới động đậy, do dự rồi lại bỏ xuống: "Nhiệt kế ở trên lầu?"

"Tôi không có cái đó." Sâm Lãng đi ra ngoài, "Trong phòng ông ngoại có, không cần đi lấy đâu, đừng để cho ông biết, nhiều lắm cũng 37 38 độ thôi."

Hai người mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, đã thấy một anh chàng ăn vận âu phục giày da bước vào.

Sâm Lãng theo thói quen chào hỏi khách: "Xin chào, mua đồ ạ?"

"Chào anh."

Người đó nhìn qua khoảng 27 28 tuổi, âu phục sẫm màu, cà vạt thắt cẩn thận, Bạch Cốt Tinh giống đực công sở điển hình. Y đứng yên trong tiệm tạp hóa, cùng Thương Vũ Hiền nhìn nhau một cái, gật đầu chào, cũng không mở miệng trước.

"Chú Phương!" Đường Đường ngồi trên đùi ông ngoại nhiệt tình chào hỏi.

Sâm Lãng giờ mới phản ứng được: "Bạn à? Tới đón hai người sao?"

Thương Vũ Hiền gật đầu: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao, đi thôi." Sâm Lãng cười cười.