Tàu chậm dừng ở ga, phía trước đến thị trấn Cựu Cảng.

Sâm Lãng xuống tàu.

Trong đêm tối, mưa tuyết hỗn độn ồn ào, đứng trên sân ga, nhìn đường ray ẩn giấu trong bụi cây qua lớp tuyết mù mịt, nó kéo dài tít tắp, cùng với đuôi tàu hoả càng ngày càng xa trên đường ray.

Cuối cùng, vẫn quay đầu lại.

Trong khoang tàu, giây phút nhìn thấy dơi đen đuổi theo tàu hỏa, anh nhận ra rằng, một khi đã lỡ yêu, liền tôn đối phương lên làm ông trời, cho dù có đi xa, cũng không thể chạy khỏi.

Nếu buông tay, là để tốt cho cả hai.

Nếu đã buông không được, vậy thì chỉ có thể nắm thật chặt.

Lần đầu tiên trong đời khát khao muốn có được một người.

Có được hắn, đạt được hắn, giữ lấy hắn.

Muốn... hắn.

Muốn, muốn sắp điên rồi.

Kiểu kích động đầy nam tính này không thể nào áp chế nổi.

Nghiên cứu chỉ ra rằng, đàn ông cứ 28 phút sẽ ảo tưởng tình dục một lần, trước đây khịt mũi xem thường, bây giờ được tôn làm chân lý.

Sau này nên xử lý phần tình cảm này thế nào?

Chỉ có thể đi một bước tính một bước?

Thời tiết quá khắc nghiệt, vừa xuống tàu quần áo đã ướt đẫm, lạnh thấu xương.

Sâm Lãng đứng trên sân ga, nhìn tàu hỏa đi xa, đến khi bảo vệ đi qua trước mặt, mới thất thần quay người, run rẩy đi về phía trước.

Đi vào con đường dẫn đến sân ga, bên cạnh có cô gái đuổi theo tàu hỏa, ngạc nhiên nhìn về phía anh, anh cũng chỉ rũ mắt, chậm rãi bước về phía trước.

Từ xa, nhìn thấy một bóng người, Sâm Lãng căng thẳng thần kinh, ngẩn người nhìn sang.

Hai người đàn ông nhìn thấy nhau tại lối đi vắng vẻ.

Thương Vũ Hiền mặc không nhiều, cổ áo gió màu đen dựng thẳng, che khuất đi chiếc cằm anh tuấn, nét mệt mỏi trên mặt vẫn chưa được trút bỏ, lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội, tựa như là chạy vọt tới.

Hắn bước tới, dừng bước mặt đối mặt với Sâm Lãng.

Sâm Lãng cụp mắt, nhìn hắn.

Thương Vũ Hiền khẽ giương mắt, lẳng lặng nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh.

Cũng giống như thường ngày, vẻ mặt hắn bình tĩnh, hờ hững, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một tia hoảng loạn khó nắm bắt.

Sâm Lãng chưa từng thấy Thương Vũ Hiền như vậy, không còn là hoàn mỹ không tì vết, không còn là cẩn thận tỉ mỉ, vạt áo trước âu phục của hắn hơi nhăn, khuy cổ sơmi, cúc tay áo đều đã gỡ bỏ, toàn thân đều tản ra vẻ uể oải tiều tụy khi lặn lội đường xa tới đây.

Dù vậy, hắn lặng im đứng đó, khí chất vô cùng bá đạo.

Đúng vậy, tinh anh trời sinh không cần phải phô trương. Hắn là Thương Vũ Hiền, Sâm Lãng nghĩ, mình đã yêu người này —— bởi vì hắn tài giỏi, nên đâm đầu vào yêu, bây giờ, cũng bởi vì hắn tài giỏi, nên bản thân lùi bước trước.

Lay chuyển không ngừng là bản thân mình.

Lúc này nên nói chút gì đó?

Sâm Lãng há miệng, mới nhận ra cổ họng đã khô khốc, giọng hơi khàn: "... Anh... Tôi... Tôi đi công tác, gấp lắm, còn mua vé đứng đây này, 2 3 ngày nữa về, anh ở nhà chờ tôi, nhé? Về tôi làm bữa ngon cho anh ăn."

Cuối cùng thốt ra một câu lúng túng, hơi mang theo chút cưng chiều.

Thương Vũ Hiền dời ánh mắt, quay người ra cửa ga, lạnh nhạt nói: "Tôi đưa cậu đi."

Sâm Lãng sững sờ, dở khóc dở cười, đuổi theo hắn: "Chú à chú mộng du hả, lái xe gần 6 7 tiếng đó, tôi đi Hoa Trấn..."

Lời chưa nói hết, Thương Vũ Hiền đột nhiên dừng bước, xoay người, tầm mắt dừng lại ngay đôi mắt cười đào hoa, hắn nhìn chằm chằm Sâm Lãng.

"Mặc kệ cậu đi đâu." Đáy mắt hắn phiếm hồng, "Tôi cũng đưa cậu đi."

"..."

Sâm Lãng chậm rãi thu nụ cười lại từng chút một, hai người nhìn nhau một hồi.

Anh chớp mắt: "Được, nghe lời anh."

---

Trong xe yên tĩnh cực kỳ.

Phó lái của chiếc dơi đen, Sâm Lãng nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thương Vũ Hiền chuyên tâm lái xe, nhìn vùng đen kịt phía trước không chớp mắt, trên mặt không có biểu hiện, không nhìn ra được là tâm trạng gì.

Sâm Lãng suy nghĩ hồi lâu, tìm được đề tài: "Đường Đường đâu?"

Thương Vũ Hiền: "Đưa tới chỗ ba tôi."

Sâm Lãng: "Không khóc sao?"

Thương Vũ Hiền: "Cậu còn không thấy ngại hỏi?"

Sâm Lãng cứng họng: "..."

Trong xe lại yên tĩnh một hồi.

Thương Vũ Hiền: "Hộp giữ nhiệt đó, cậu uống canh đi."

Sâm Lãng: "Canh gì, ở đâu ra thế?"

Thương Vũ Hiền: "Canh vịt thập toàn đại bổ, tôi đưa Đường Đường tới, mẹ tôi cứ cố nhét vào tay tôi."

Sâm Lãng: "Anh cảm thấy, tôi cần phải bổ sao?"

Thương Vũ Hiền: "Sao tôi biết."

Sâm Lãng: "..."

Trong xe lại yên tĩnh thêm một hồi.

Thương Vũ Hiền liếc anh một cái, thấy anh không động đậy: "Uống đi."

Sâm Lãng: "Không có đói, tôi giảm cân."

Thương Vũ Hiền: "Nhảm nhí, cậu không béo, giảm cân cái gì."

Sâm Lãng: "Không nhìn thấy có người tìm tôi làm người mẫu sao, phải giữ dáng cho đẹp."

Thương Vũ Hiền: "Cơm tuổi trẻ, kiếm được mấy đồng, không phải kế hoạch lâu dài gì, tôi từ chối."

Vừa định tranh cãi nói liên quan gì tới anh, lời chưa kịp ra khỏi miệng mới thấy sai sai, vội đổi câu khác: "Không kiếm tiền tôi ăn cái gì đây?"

Thương Vũ Hiền: "Ăn tôi."

Sâm Lãng: "???"

Thương Vũ Hiền: "Cơm của tôi."

Sâm Lãng: "... Anh nuôi tôi?"

Thương Vũ Hiền: "Ừm."

Sâm Lãng: "Vậy tôn nghiêm đàn ông của tôi đâu?"

Thương Vũ Hiền: "Tự đi mà tìm."

Sâm Lãng: "Đi đâu tìm, tìm trên người anh sao?"

Thương Vũ Hiền: "......"

Trong xe lại một lần nữa yên tĩnh.

Thương Vũ Hiền: "Cho dù giảm cân, cũng phải ăn, vận động nhiều thêm chút, luyện xà đơn đi, mai tôi chuẩn bị cho cậu một cái."

Sâm Lãng: "Thú vị nhỉ, tôi chỉ nghe nói treo xà đơn, có thể làm cho cao lên, bởi vì có sức hút của Trái Đất. Anh nghe ai nói luyện xà đơn giảm cân được vậy?"

Thương Vũ Hiền: "Trong sách."

Sâm Lãng: "Thể lực 200m, mà còn đọc sách thể dục?"

Thương Vũ Hiền: "Nếu như cậu luyện xà đơn, có thể cao lên thật, vậy thì sẽ không có khả năng mập lên đâu, vì kỹ thuật cho rằng, tất cả những vật liệu trên đời này, khi kéo dài ra, đều sẽ nhỏ lại."

Sâm Lãng: "..."

Nghiêng đầu nhìn Thương Vũ Hiền, sau đó cúi đầu nhìn phía dưới của mình.

Sâm Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "......"

Trong xe lại yên tĩnh thêm một hồi.

Hai người đều có tài nói chuyện giết chết bầu không khí.

Sâm Lãng ôm hộp giữ nhiệt, bắt đầu uống canh thập toàn đại bổ.

Tuyết rơi trên đất nháy mắt đã tan hết, con đường được giội rửa đến lóe sáng, xe trên đường lưu thông cực chậm, trong tầm nhìn 5m không thấy rõ đường đi, trước mắt toàn là mưa bụi.

Lái khoảng nửa tiếng, phía trước có sự cố tắc đường, buộc phải đi đường vòng, rẽ vào con đường tắt trong thị trấn, cứ như vậy, chạy hơn hai tiếng đồng hồ.

Lần này, bọn họ dừng tại một thành phố nhỏ, cách Hoa Trấn còn 3 giờ lái xe.

12 giờ đêm.

Lòng vòng trên con đường nhỏ, bật hướng dẫn, phát hiện cách đường cao tốc càng ngày càng xa.

Định vị ở những cob đường hẻm nhỏ cũng không chính xác, xe rẽ vào một đoạn đường nhỏ vắng vẻ, xem ra dơi đen cũng có lúc kém, cũng sẽ lạc đường.

Nước tuyết trên kính chắn gió quá nhiều, cần gạt mới vừa quét qua, đã đóng lên một lớp.

Vừa nãy hoảng quá không lựa đường, loạn phương hướng, trước mắt vắng tanh không một bóng người, trời quá tối, không phân rõ nam bắc, thành phố nhỏ nên đèn đường cũng thưa thớt hẳn.

Sâm Lãng nổi giận: "Chắc bị ma dắt nữa rồi, tôi xuống xe xem."

Không chờ Thương Vũ Hiền đáp lại, Sâm Lãng lấy dù trong túi ra, mở cửa xuống xe.

Anh đứng dưới cơn mưa to, đưa mắt nhìn đằng xa, khắp nơi đều là cây to khô héo, có ống khói như ẩn như hiện trong sương mù; những căn nhà thấp nhấp nhô như ảo ảnh, lờ mờ, không thể nào nhìn rõ.

Trong đêm tối mù mịt, răng anh va lập cập, trong nhất thời tưởng mình đã rơi vào thời kỳ băng hà, gió mạnh hơi lạnh truyền từ lòng bàn chân lên, đóng băng mọi ngóc ngách của cơ thể.

Lúc này, cửa xe hạ xuống.

Thương Vũ Hiền nghiêng đầu ra, cau mày, nhìn chàng thanh niên tìm đường ở phía trước: "Vào đi."

Sâm Lãng xoay người, nói lớn: "Thời tiết tệ quá, cho dù có đi tiếp, cũng nguy hiểm lắm, ừm... vừa nãy tôi mới tra trên mạng, dù có lên đường cao tốc, đi Hoa Trấn cũng sẽ đi qua 3 4 đường hầm núi, còn có đường vách núi nữa, thật sự quá nguy hiểm..."

Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm, nhỏ giọng nói: "Tôi biết rồi, cậu mau lên xe đi."

Sâm Lãng bước nhanh tới, đứng ở ngoài xe, quan sát khuôn mặt hơi ửng hồng của hắn: "Anh không khoẻ sao?"

Thương Vũ Hiền: "Không có."

Sâm Lãng nghĩ một chút, giơ tay luồn vào cửa sổ xe, sờ lên trán hắn: "Không có sốt, có phải anh mệt rồi không?"

"Tôi ổn." Thương Vũ Hiền mệt mỏi lấy tay anh ra.

"Xuống xe." Sâm Lãng nói, "Tôi lái, anh không thể gắng gượng lái được đâu."

Thương Vũ Hiền cũng không kiên trì, dù sao cũng là hai mạng người, mở cửa xe: "Lái quen không?"

"Cũng tạm, chạy chậm một chút, tôi có ông anh, à, anh ấy đóng phim, điều kiện khá tốt, trước đây tôi hay chơi con Ferrari của anh ấy."

Hai người đổi vị trí.

Sâm Lãng lái xe vững, nhưng xe thể thao không quen, chạy vô cùng chậm.

Đi lòng vòng trên đường nhỏ trong thị trấn một hồi.

Sâm Lãng thi thoảng quay đầu nhìn Thương Vũ Hiền, thấy đối phương vẫn cứ nhìn ra cửa xe, chậm rãi chớp mắt, góc nghiêng đẹp vô cùng, hình như luôn ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, không hề rời mắt một giây nào.

Đen sì sì, nhìn thấy được gì?

Sâm Lãng thầm cười một tiếng.

Hai người cũng không tán gẫu nữa, Thương Vũ Hiền không hề mở miệng nói câu nào, giống như đang ngủ.

Hắn có vẻ rất mệt mỏi.

Nghe nói, Thương Vũ Hiền học đại học ở nước ngoài, những kiểu tinh anh tài năng xuất chúng này, đều có một chút lập dị mà người thường không thể nào hiểu được.

Ví dụ như, Einstein có chút quái gở, Van Gogh có chút không hoà đồng, Quốc Vinh ca ca có chút phiền muộn.

Nhà văn nổi tiếng Marcel Proust đã từng nói: "Tất cả các kiệt tác đều được viết ra từ tay người bệnh tâm thần."

Như vậy, Thương Vũ Hiền có tính cách gì?

Yêu hắn, nên muốn hiểu rõ hắn hơn.

Sâm Lãng nhỏ giọng mở miệng: "Cứ nhìn cái gì thế, tuyết... ngoài cửa sổ, sắp ngừng rồi phải không?"

Thương Vũ Hiền không lên tiếng, sắc mặt nhợt nhạt, không để ý đến anh.

Sâm Lãng: "..."

Có phải cuộc trò chuyện trước đó thất bại quá, làm anh Thương thất vọng rồi, cảm thấy hai người nói chuyện không hợp nhau? Hay là, bởi vì cứ tranh cãi, chống đối hắn, chọc giận hắn, nên hắn không quay đầu nhìn mình, cũng không thèm quan tâm...

Nghĩ tới đây, trong lòng Sâm Lãng lạnh lẽo, suýt nữa tuôn ra một câu: "Thần ngỗ ngược, thần sợ hãi, bệ hạ người hãy lên tiếng đi."

12 giờ rưỡi, rốt cuộc cũng chạy vào tới thị trấn.

Trong xe lại yên tĩnh như vậy.

Sâm Lãng lấy hết dũng khí —— đúng, quyết định như vậy thật sự cần dũng khí, anh quyết định dẫn Thương Vũ Hiền đi thuê phòng.

Lần đầu tiên qua đêm ở ngoài với Thương Vũ Hiền, có thể được không?

"Quanh đây có một khách sạn... Ừm, cứ tiếp tục chạy như vậy, gần sáng cũng chưa tới được, nếu có sự cố giao thông... Ngày mai rồi chạy qua đó, xem ra, khách sạn cũng khá ổn, chúng ta đi xem thử nhé?"

Sâm Lãng nhỏ giọng trưng cầu ý kiến, người đàn ông bên cạnh lúc này mới chuyển tầm mắt khỏi cửa sổ, nhưng không trả lời. Đợi 5 giây, vẫn không có trả lời, vì vậy, bờ vai thẳng tắp của Sâm Lãng mới thả xuống một chút, dường như thở phào nhẹ nhõm.

Đánh vô lăng, chạy vào bãi đỗ xe khách sạn, xe vừa dừng hẳn, Sâm Lãng nhìn kiến trúc không xa hoa bên ngoài, nhíu mày, lầu bầu: "Ở đây tạm một đêm được không, hôm nay đêm Giáng sinh, cũng không biết có phòng không."

Thương Vũ Hiền gật đầu, cặp mắt ửng hồng đó nhìn lại: "Đêm Giáng sinh qua rồi."

Sâm Lãng: "..."

Nhìn hắn mệt mỏi, đau lòng tột cùng.

Ánh mắt Thương Vũ Hiền dịu dàng, cơ thể động đậy, đưa tay qua, cầm lấy áo gió màu đen khoác trên lưng ghế, nhẹ nhàng choàng lên người Sâm Lãng, mở cửa xe, bước xuống, đi thẳng tới cửa khách sạn.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi.

Sâm Lãng choàng áo gió: "..."

Vội vàng sửa soạn một chút, rút chìa khóa xe, vừa định xuống xe, nhớ tới chuyện dọc đường Thương Vũ Hiền đi vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Suy nghĩ một chút, Sâm Lãng quay đầu lại, liếc mắt nhìn cửa sổ bên chỗ ngồi kế tài xế.

Mảnh đen kịt ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hề nhìn thấy phong cảnh, cả bóng ma cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy...

Sâm Lãng ngơ ngác.

Màu đen trên cửa sổ, phản chiếu gương mặt mình.

—— Nhìn phong cảnh gì chứ, hắn vẫn luôn nhìn người chiếu trên cửa sổ.

Là vậy phải không?

Cảm giác hân hoan khó có thể diễn tả bằng lời, nhanh chóng chiếm giữ toàn bộ đại não.

Sâm Lãng có hơi không biết làm sao, có thật như mình tưởng không?

Vội vã cầm lấy ô, chạy đuổi theo Thương Vũ Hiền.

Bước vào khách sạn, Sâm Lãng chờ Check-in trước quầy.

Thương Vũ Hiền đặt bóp tiền xuống trước mặt Sâm Lãng, quay người đi tới chỗ cách không xa thang máy, ngồi trên sô pha, rũ mắt bấm điện thoại.

Chẳng mấy chốc, cô gái tiếp tân trả lại chứng minh thư, áy náy nói: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ còn một phòng thôi ạ, phòng giường lớn."