Thực ra, chiều nay đến trường mẫu giáo giao sữa bò, Sâm Lãng vẫn luôn chờ trong nhà ăn, giúp dì kiểm kê hàng tích trữ. Để tránh ảnh hưởng tới việc học của đám nhỏ, thân là nhân viên ngoài trường, anh rất ít khi đi vào khu dạy học.

Trừ những lúc thật sự cần thiết.

Ví dụ như, tinh lực bọn nhỏ quá thừa, gây chuyện tập thể, xảy ra một số vấn đề ngay cả những cô giáo sôi nổi toàn thân đầy tế bào vận động cũng không giải quyết nổi --

Là đứa nhóc nghịch ngợm tên Ứng Giai Lân bày đầu.

Mấy bé trai từ trước đến giờ rất hăng hái, yêu thích đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng từ khi bé Ứng đi xem Ultraman người thật biểu diễn ở bảo tàng Hải dương học, mua nguyên một bộ đồ, mặc xong khoái chí, vào lớp khoe khoang một phen, thế là lớp Hoa Hướng Dương nổi lên phong trào mặc đồ Ultraman.

Đứa nhỏ về nhà đòi mua, phụ huynh cũng đã quen, một chuỗi tin nhắn hiện lên trong nhóm Wechat, lúc này đã có bà mẹ chịu chi mua 20 mấy bộ đồ thể thao Ultraman, bé trai trong lớp ai cũng có phần.

Mấy bé gái thì lại thịnh hành Harry Potter nhiều năm, đám u mê này đã khá thành thục rồi, tín ngưỡng trong phạm vi thế giới (?) khiến các bé vô cùng tự hào, cảm thấy tuyệt vời khi có đam mê, bình thường các bé đều đàng hoàng, tự giác có ý thức, có phẩm cách, và tính kỷ luật cũng mạnh.

Các bé hiểu biết rất sớm, cho rằng phù thủy kiêu ngạo cao quý sáng lấp lánh, còn Ultraman thì quá thô bỉ, hành vi đánh quái vật nhỏ không thân sĩ, không ngầu, còn có gương mặt chẳng đẹp, chỉ có người xấu trong phim mới có ngoại hình như vậy thôi?

Hơn nữa cô Tiểu Trương có kể cho mọi người nghe truyện đồng thoại của Đức "Cô phù thủy nhỏ", các bé gái hoàn toàn si mê mũ phù thủy và chổi bay, không có chuyện gì là đọc thần chú, mặc áo choàng phù thủy nhảy múa.

Chiều hôm đó, tại lớp Hoa Hướng Dương, trường mẫu giáo Quốc tế Cambridge.

"Tiến lên, đi tới tận cùng của ngân hà, mắt Ultra bắn ra tia sáng!"

Bên phải phòng học, các bé trai mặc đồ giống nhau, bày ra tư thế kinh điển, đi đều bước, giống như máy ủi, tiến về phía căn cứ ma nữ của các bé gái.

Trực tiếp nghiền ép khu phù thủy thành một đống đổ nát.

Đường Đường ngồi dưới đất vẽ vời: "..."

Từ sau khi hôm hội thao, bé liền nhận được sự yêu thích từ các bạn trong lớp, bây giờ là người khéo tay hiếm có nhất trong lớp, vì bé vẽ giỏi nhất, tính cách mềm mại, nghe theo chỉ huy, còn có thể tạo cho mọi người nhiều đạo cụ đẹp.

Thủ lĩnh nhỏ của Ultraman chính là bé trai tên Ứng Giai Lân, là đứa con thứ được bố mẹ nuông chiều từ bé, khoẻ mạnh kháu khỉnh trắng trẻo, ngã sấp xuống có thể ngồi dậy chơi tiếp, cực kỳ cứng rắn, các cô giáo ai cũng thích cậu.

Sở thích lớn nhất của Ứng Giai Lân, chính là kéo con gái về phe mình, chỗ mấy bé gái chơi trò chơi gia đình, mới vừa bày nồi thau chén muỗng xong, đã bị đội quân Ultraman phá hoại.

Ứng Giai Lân dẫn theo thuộc hạ của cậu, vũ trang đầy đủ, uy phong lẫm liệt, đá văng cánh cửa đồ chơi, tỏ vẻ chính nghĩa, lớn tiếng nói: Chỗ các cậu có quái vật, tụi tớ phải chiến đấu! Mau chạy trốn đi!

Bé Ứng đi tới bên cạnh Đường Đường, nói: "Đường Đường, lại đây, đi chinh phục vũ trụ với tớ, tớ cho cậu một thanh bảo kiếm lớn."

Đường Đường ngẩng đầu nhìn cậu, bắt đầu thu dọn bút vẽ bị đá lung tung, nhỏ giọng nói: "Tớ chơi rồi, không chơi cái đó nữa, đó là giả, tớ còn phải đi làm mũ phù thủy."

Ứng Giai Lân ngẩn ngơ: "Ai, ai nói, người biết làm phép, mới là giả."

"Cậu nói bậy!", người dẫn đầu của Phù thủy nhỏ là lớp trưởng Ninh Nhu Gia, bé xông lên trước, "Chỉ có con nít mới chơi Ultraman, đồ chơi thôi mà, có gì vui? Sau khi tụi tớ thành phù thủy, đã có thể bay lên trời rồi!"

"Không phải, không có giả, Ultraman là thật, tớ đã nói chuyện với anh ấy rồi." Ứng Giai Lân cúi đầu giải thích, nhìn chằm chằm Đường Đường không để ý tới mình, cả người đã hơi nôn nóng.

Chợt nhớ tới điều gì đó, bước chân bé Ứng ngắn cũn, chạy đến trước hộc tủ của mình, lấy một tấm hình từ cặp ra, rồi quýnh quáng chạy tới.

Ứng Giai Lân: "Đường Đường, cậu xem, tớ chụp chung với Ultraman này! Tớ có bức ảnh làm chứng cứ, Ninh Nhu Gia mấy cậu ấy, có ảnh chụp chung với phù thủy không?"

Đường Đường giờ mới ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Ứng Giai Lân, sau đó nhìn lên tay cậu.

Đôi mắt Tiểu Đoàn Tử mở to ngay lập tức.

Là Ultraman thật, giống y đúc trên TV, trong lòng còn ôm Ứng Giai Lân.

Đường Đường dường như đã xác nhận, gật đầu với Ứng Giai Lân một cái, thu hồi tầm mắt, rồi nhìn về phía Ninh Nhu Gia đầy ngờ vực, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gia Gia, cậu ấy có hình."

"Tớ, dù sao, tớ..." Ninh Nhu Gia móp mép miệng, mờ mịt nhìn các bé gái xung quanh, mọi người đều đồng loạt lắc đầu.

Bé trai: "Thấy chưa, đúng rồi, phù thủy là giả!!"

Bé gái: "Không phải, Ultraman mới giả!"

Ứng Giai Lân tự hào hừ một tiếng, "Đường Đường, Ultraman mới là thật, phù thủy là giả, tớ đã gặp Ultraman thật rồi, cậu đã gặp phù thủy thật chưa?"

Đường Đường có chút nghẹn ngào, thành thực mà nói: "Chưa."

Ứng Giai Lân bước lên, kéo cánh tay bé: "Vậy cậu qua đây, tới chỗ tớ chơi đi."

Sàn nhà phòng học trơn, Đường Đường ngồi, bị lôi đi nửa mét, rơi nước mắt ròng ròng: "... Tớ, hức, tớ không..."

Ninh Nhu Gia cuống lên: "Đại Lân, cậu không biết xấu hổ, cậu ăn hiếp con gái!"

Ứng Giai Lân ngây ngốc, nắm tay Đường Đường không tha: "Tớ không có."

"Có! Có! Đường Đường khóc rồi kìa!"

"Không có, tớ không có ăn hiếp cậu ấy."

"Cậu có, các cậu không biết xấu hổ, ăn hiếp con gái!"

"Không có, không có, tụi tớ không có ăn hiếp, chỉ nói phù thủy, là giả..."

"Không phải giả! Là thật! Nước ngoài có nhiều lắm!"

"Giả, giả đó! Người ta đóng phim thôi!"

Vì vậy, các bé chia làm hai phe cãi nhau ỏm tỏi, sau đó cả hành lang toàn là tiếng quen tai quỷ quái, cũng nghe không rõ trong phòng học rốt cuộc đang cãi nhau chuyện gì, ngoại trừ tiếng khóc, thì là "Thật", "Giả ", "Phải", "Không phải".

---

"Cho nên, cả buổi trưa, tụi nó đều vậy sao?"

Sâm Lãng kiểm kê đồ uống ở nhà ăn xong, lúc đang định rời đi, cô Tiểu Trương gấp gáp đến tìm anh, dẫn anh đến cửa lớp Hoa Hướng Dương.

Cô Tiểu Trương giải thích: "Tôi đi tìm hiệu trưởng giúp, bà ấy nói anh ở đây, bà đề xuất tôi tới tìm anh."

Sâm Lãng dở khóc dở cười: "Tìm tôi? Tôi đâu phải giáo viên mầm non, cũng chưa từng làm ba."

Lúc này, hai người đứng trong hành lang, cách tấm kính nhìn vào phòng học.

"Nhảm nhí, các cậu từng thấy có người cưỡi chổi bay lên trời chưa?"

"Cậu mới nhảm ấy, phù thủy biết biến thành chim bồ câu, còn không biết biến thành người sao."

"Ba tớ nói, đó là biểu diễn ảo thuật, không phải phép thuật!"

"Ngu ngốc, cả cái này cũng không biết, ngu ngốc."

Mấy bé trai ai nấy cũng hùng hổ, phá hư đạo cụ phép thuật trong phòng học, ở bên cạnh làm ầm ĩ, cười nhạo, phá đám, giễu cợt.

Mấy bé gái thì thút thít nức nở, mặc giống nhau, cùng đội mũ phù thủy chóp nhọn, trên người choàng áo phù thủy. Bé gái hàng đầu, phụ trách bày tư thế cưỡi chổi, chuẩn bị bay lên bất cứ lúc nào; bé gái hàng thứ hai, thì lại phụ trách nhìn chằm chằm đống giấy màu bị xé nát, dùng ánh mắt giết người.

Đường Đường đứng trong góc, trên mặt còn có vệt nước mắt, đang cầm một cây gậy bạc phép thuật, chỉ vào chai Coca, không hề nhúc nhích.

Sâm Lãng nhìn qua cửa kính, thấy cảnh tượng như vậy.

"Nhớ hồi còn bé, tôi nhìn thấy ông già Noel trên đường, tôi chạy đuổi theo ông ấy một khoảng xa, mãi đến lúc nhìn thấy ông già Noel tháo râu trắng xuống, lộ ra khuôn mặt của một anh trai. Lúc đó, tôi mới biết ông già Noel không có trên đời, sau đó khóc ghê lắm, sụp đổ thật sự luôn, ký ức tới bây giờ còn chưa phai, tôi đau buồn tận nửa năm." Sâm Lãng nói.

Cảnh tượng trước mắt làm anh nhớ lại tuổi thơ, không khỏi xúc động, do dự một chút, hỏi: "Cô Trương, chúng ta đóng vai phù thủy, cho đám nhóc xem đi?"

"Thử rồi, vô dụng thôi, tôi đã nhờ chủ nhiệm Triệu chưa lộ mặt bao giờ rồi, nhờ chú ấy mặc đồ phù thủy, tụi nhỏ còn không thèm để ý đến chú ấy." Cô Tiểu Trương bày vẻ khổ sở, "Mấy bé khác còn được, mệt còn biết nghỉ một lát, nhưng Đường Đường cứ giơ gậy phép thuật, không nhúc nhích, 2 tiếng rồi, tôi bế nó, nó lại rơi nước mắt, không quấy, không nói lời nào, khóc cũng không lên tiếng, chỉ rơi nước mắt không ngừng thôi, nhìn đau lòng quá chừng, tôi nghĩ đủ mọi cách, lấy đồ ăn nước uống dụ nó, cũng không được, tôi thực sự hết cách rồi..."

Sâm Lãng nhìn cánh tay run rẩy của đứa nhỏ, thở dài: "Để chứng mình đồ của mình thích được công nhận, đã cố gắng hết sức mình, sau đó nhận ra vẫn không được, nên Tiểu Đoàn Tử hẳn là rất buồn."

Cô Tiểu Trương vô cùng nản lòng, cô cảm thấy mình là một giáo viên thất bại: "Giờ tôi cũng không dám vào đó, sợ mấy bé lại hỏi tôi 'Thật hay giả', nếu nói thật cho tụi nhỏ, chắc tụi nhỏ đau lòng lắm? Nếu như tụi nhỏ muốn nhìn thấy phù thủy cưỡi chổi bay lên trời, trong trường e là không ai có thể làm được nhỉ?"

"Này này, cô nhìn tôi như vậy cũng vô dụng, tôi không biết cưỡi chổi, nhưng cái này cũng đâu quan trọng." Sâm Lãng cười cười, quay người đi tới cầu thang, "Thầy Lý ở phòng khoa học phải không, tôi tìm anh ấy mượn chút đồ."

"Chắc vậy, không thì ở văn phòng lầu ba." Cô Tiểu Trương sợ anh đi luôn, vội hỏi, "Anh Sâm, khi nào anh quay lại?"

"Vào xe lấy chút đồ, 10 phút thôi."

---

"Mấy nhóc, xin chào, nghe nói, có người muốn gặp anh?"

Sâm Lãng khoác áo choàng phù thủy, không biết từ đâu xuất hiện, lúc phát hiện đã đứng ở cửa phòng học.

"Đại Ca Ca!"

Đường Đường vừa nhìn thấy Sâm Lãng, rốt cuộc cũng bỏ gậy phù thủy xuống, chạy đến bên Sâm Lãng, ngửa đầu khóc thút thít: "Tụi em đang học... hức, học phép thuật."

Ninh Nhu Gia vẫn cưỡi trên cây chổi: "Tớ nhất định sẽ bay lên!"

Mấy bé trai cười ha ha: "Đồ ngốc, đó là giả."

Các bé gái phản bác: "Không phải giả! Không phải giả!"

Thêm một người lớn tham dự vào, trong phòng học rối tung lên, lỗ tai Sâm Lãng ong ong, anh xoa trán, rũ mắt nhìn Đường Đường đang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh: "Đại Ca Ca, mấy, mấy cậu ấy nói..."

Sâm Lãng sờ đầu bé, "Anh biết rồi."

Ứng Giai Lân quơ đại bảo kiếm, đi tới trước mặt Sâm Lãng.

Cả đời cậu bé chỉ sùng bái hai người, một là người mạnh mà mình công nhận, một là ba mình. Từ lần trước ở hội thao nhìn thấy thực lực của Sâm Lãng, bé Ứng đã rất tin tưởng anh.

"Đừng ồn! Để Đại Ca Ca nói!"

Năng lực tổ chức của Ứng Giai Lân rất giỏi, cậu vung cánh tay lên, mấy bé trai liền im thin thít.

Bé Ứng ngẩng đầu nhìn Sâm Lãng, dùng giọng điệu đối thoại giữa hai thằng đàn ông nói: "Anh nói đi, nhưng mà, anh nhất định phải nói thật, anh nói cho tụi con gái biết, phù thủy, có phải là giả không?"

Ninh Nhu Gia cưỡi chổi chạy tới: "Không có giả, Đại Ca Ca, chờ em lát nữa học xong, ngày mai là bay được rồi!"

Trong lòng Sâm Lãng thấp thỏm, trên mặt không hiện ra, tình huống trước mắt chỉ có thể lấy kỹ năng diễn xuất mục nát ra.

Anh lộ ra ánh mắt khinh thường, nhìn về phía Ninh Nhu Gia: "Bay? Vật nhỏ, em muốn bay? Sao mà được? Em cưỡi cái thứ đồ hư này của trường, giờ đã muốn bay lên trời?"

Bé Ninh ngẩn ngơ: "..."

Không chờ mấy bé định thần lại, Sâm Lãng chậm rãi rảo bước vào trong phòng học, nhìn mấy bé gái cố gắng cả một buổi trưa: "Nhóc con, các em đùa với anh hả, muốn biến giấy vụn thành hình dạng ban đầu, phép thuật biến hình à?"

Các bé gái khiếp sợ, "......"

Sâm Lãng di chuyển một vòng khắp phòng, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của các bạn nhỏ, nhanh chóng đưa ánh mắt qua cô Tiểu Trương.

Cô Tiểu Trương lo lắng, vậy quá mạo hiểm rồi, vừa nãy không phải đã bàn bạc xong ở ngoài hành lang rồi sao, không thể nói sự thật cho đám nhỏ, phải để lại một ký ức tuổi thơ tươi đẹp cho bọn nhỏ.

Sâm Lãng xoay người, đi tới trước mặt Đường Đường: "Còn em, Thương Đường Đường, em nói cho Đại Ca Ca, em thật sự, tin tưởng từ tận đáy lòng, tin rằng chọc ở đây hai tiếng, thì có thể để chai nước biến mất sao? Em tin bản thân có thể làm được thật à?"

"Em, em..." Tiểu Đoàn Tử im lặng, đột nhiên lộ ra vẻ mặt bị sét đánh, cuối cùng khóc ra tiếng: "A, a a a a hức, Đại Ca Ca, em... không chơi với anh nữa đâu, hức, a a a..."

Sâm Lãng vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: "Mấy nhóc à, đối mặt với hiện thực đi."

Các bé gái: "......"

Nội tâm của mấy bé gái lúc này đã sụp đổ.

Thấy Đường Đường khóc quá khổ sở, từng người một bị cảm hoá, vừa mới chuẩn bị khóc tập thể --

Sâm Lãng chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, lớn tiếng trào phúng: "Đám quỷ nhỏ mấy em, mới tí tuổi, chỉ có một ngày, đã muốn học kiến thức khó như thế, vậy phù thủy chẳng phải bay đầy trời sao?"

Mấy bé gái: "..."

Vậy, vậy là sao đây?

"Tụi em tưởng, trở thành một phù thủy vĩ đại, là chuyện dễ dàng như vậy sao? Người thành công của từng ngành nghề trên thế giới, đều trải qua sự nỗ lực mấy chục năm, mới từng chút một đạt được mục tiêu và lý tưởng của mình. Mấy tiền bối xuất sắc đó, còn lớn tuổi hơn ông bà mấy đứa, cả đời bọn họ đều nỗ lực vì niềm tin của mình, bọn họ tin tưởng bản thân, không bao giờ từ bỏ, không bao giờ gào khóc!

"Đám pudding nhỏ mấy đứa, tự xem xem, khóc thành như vậy có được không, em, em nữa, mặt đã khóc thành mèo hoa rồi. Các em gấp thể hiện mình như vậy, nhưng mà, lúc bị người khác cười nhạo, trong lòng tụi em thực ra đã dao động rồi phải không?

"Hiệu trưởng bà ấy, thấy tụi em như vậy, bà cực kì đau lòng. Đại Ca Ca anh, theo bà hiệu trưởng học 20 năm, tới giờ còn chưa biết cưỡi chổi, nhiều lắm chỉ học được biến hình, anh cũng đã rất thỏa mãn rồi..."

Tất cả các bé kinh ngạc đến ngây người: "Đại Ca Ca... Là, là phù, phù thủy?"

Sâm Lãng cười híp mắt, "Các em đoán xem?"

"Bà, bà hiệu trưởng có thể cưỡi chổi bay?"

"Ai biết được." Ánh mắt Sâm Lãng lộ ra tia thần bí khó lường, "Các em ngẫm lại xem, ai từng thấy bà hiểu trưởng đi bộ trên đường? Khi các em làm sai chuyện gì, bà hiệu trưởng có phải là lần nào cũng biết ngay tức khắc, sau đó nói cho ba mẹ các em không? Bà chưa bao giờ chơi với các em, sao mà bà biết được?"

"... Bà, bà bay trên trời!?"

Nhớ tới động một chút là bà hiệu trưởng cáo trạng với bố Ứng, Ứng Giai Lân ngay lập tức hoảng hốt, vừa giơ bảo kiếm chỉ Sâm Lãng, vừa ngửa đầu nhìn lên trên, hơi chột dạ: "Em, em không tin, anh lừa người!"

"Tùy em thôi, người khác nói gì cũng không sao, phù thủy tin lý tưởng của mình, cũng không quan tâm người khác nghi ngờ chất vấn."

Khoé môi Sâm Lãng lơ đãng cười cười, khí chất cả người thay đổi, toàn thân tản ra hơi thở thần bí, ngồi trên ghế trẻ em giữa phòng học, cầm lấy một chai nước trên chiếc bàn.

Đó là chai nước Coca trước đó Đường Đường vẫn luôn dùng gậy phép thuật chỉ vào.

"Hôm nay anh tới đây, chẳng qua là cảm nhận được, vừa nãy có đứa bé rất muốn,