Trùng Tử không biết bản thân “rất” được nhớ thương, hai ngày nay y cứ cảm thấy thân thể không thoải mái cho lắm, dự là tiền trong túi lại muốn nhớ đến bác sĩ rồi.
Lý Tư Phàm không phải người biết chăm sóc người khác, cho nên Trùng Tử phải tự mình chiếu cố mình một chút.
Hiện tại Trùng Tử làm việc ở một công ty thương mại, bởi vì chạy nghiệp vụ, cho nên thời gian làm việc hơi thoải mái. Buổi sáng bớt chút rảnh rỗi, chạy đến bệnh viện kiểm tra thân thể một lượt, bác sĩ nói qua hai ngày nữa sẽ có kết quả.
Bởi vì là chỗ bệnh viện của Đình Đình, cho nên sau khi kiểm tra xong lại đến thăm cô. Ra khỏi bệnh viện, Trùng Tử đến bãi đỗ xe để lái xe về công ty.
Vừa đem cửa xe mở ra, phía sau liền có một cái khăn tay duỗi tới. Trùng Tử cư nhiên còn có thời gian trống để nghĩ: Khăn tay của ai a? Nặng mùi như vậy!
..
Theo lý thuyết, Trùng Tử đối với chuyện bị bắt cóc tống tiền hiểu khá rõ, tiểu lê dân bách tính bị người ta trói hai lần cũng không dễ dàng gì. Cho nên thời điểm Trùng Tử tỉnh lại, suy xét mình nếu có thể thoát ra ngoài lập tức mua xổ số.
Y hiện tại bị ném trong một căn phòng nhỏ, bằng kinh nghiệm vào lần trước, hẳn là sẽ có người tiến vào hù dọa với vơ vét tài sản gì gì đó.
Nhưng chờ đến khi con nhện đã sắp giăng tơ trên đỉnh đầu, cũng không thấy có người bước vào. Cơm nước không vào đã đúng một ngày, trong lòng Trùng Tử càng thêm hoảng sợ. Lúc này cửa phòng mở ra. Vào không phải ai khác, chính là Lý phu nhân.
Nhưng việc này ngược lại làm cho Trùng Tử hít một ngụm khí lạnh. Y biết hai mẹ con nhà này luôn cấu véo lẫn nhau, nhưng hiện tại Lý phu nhân là công khai phạm tội bắt cóc y, xuống tay đủ ác. Mục đích là gì? Chỉ số thông minh của Trùng Tử có chút không nghĩ ra.
Lý phu nhân trong tay cầm laptop kèm theo máy ảnh nhắm ngay vào kẻ đen đủi là y. Đi vào cùng Lý phu nhân là một kẻ cao to vạm vỡ che mặt.
“Lý…… A không, Duẫn phu nhân, có chuyện gì thì chúng ta hảo thương lượng. Đừng khiến cho mọi chuyện thành ra lớn như vậy a!”
Lý phu nhân mỉm cười: “Tôi với anh không có thù oán gì, nhưng với con tôi thì xác thực có chuyện quan trọng cần thương lượng……”
..
Ngày hôm nay Lý Tư Phàm trải qua vẫn bận rộn như mọi khi.
Mấy năm nay, của cải của hắn tích lũy nhanh chóng ngày càng mở rộng, gian khổ nỗ lực trong đó chỉ có mình mới có thể biết. Nhưng mà hắn không phải là kẻ tự bạc đãi bản thân, sau mỗi ngày bận rộn, hắn đều quay về nhà trọ hưởng thụ sự hầu hạ của lão nam nhân bên người. Buổi tối lúc có hưng trí, đè y dưới thân cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Cuộc sống hiện tại của mình hẳn là phải dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Nhưng hôm nay về nhà đã hơn 8 giờ rồi, trong phòng lại là một mảnh tối đen, chỉ có tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Cầm lấy điện thoại, vừa nghe, là nhà trẻ của Tranh Tranh gọi tới, thằng bé đã ở đầu kia khóc không thành tiếng: “Ba ba! Mau tới đón con!”
Trong lòng Lý Tư Phàm trầm xuống, hắn vội vàng đi xuống lầu đến nhà trẻ đón đứa nhỏ. Đồng thời gọi điện thoại cho ông chủ công ty Trùng Tử. Cái tên thầy giáo ngốc kia vẫn vì tìm được công việc nhẹ nhàng mà đắc chí, không nghĩ tới ông chủ kia là chỗ quen biết với hắn.
Nhưng đối phương cũng kinh ngạc nói, y cả ngày không tới, còn cho rằng Trùng Tử trốn làm.
Dọc theo đường đi, trong đầu Lý Tư Phàm hiện ra vô số khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất chính là Trùng Tử lén bỏ trốn, nhưng lại nghĩ, không thể, cho dù y có chạy cũng phải mang theo con a!
Tiếp theo lại nghĩ đến buổi sáng Trùng Tử lái xe đi, chẳng lẽ là…… Lập tức gọi điện thoại cho đội cảnh sát giao thông, sau khi xác định mấy người bị thương vì tai nạn xe cộ hôm nay cũng không có ai na ná Trùng Tử, trong lòng hắn càng thêm nôn nóng.
Sau khi đón Tranh Tranh đã khóc thành mắt thỏ về nhà, Lý Tư Phàm lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, ở mỗi góc thành phố tiến hành lùng tìm.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Lý Tư Phàm nhận điện thoại vừa mới nói câu “alo–” liền trầm mặc không lên tiếng nữa. Một lát sau, hắn mở máy tính lên. Sau khi kết nối, trên màn hình là Trùng Tử bị lột nửa thân trần, bên cạnh là một tên nam nhân *** ô che mặt.
Thanh âm của mẹ hắn từ trong máy tính truyền ra.
“Tiểu Phàm, mẹ nhớ con!”
“Bà muốn thế nào?”
“Chính là muốn mời con xem trò hay, nói cho cùng, quan hệ mẹ con mình trở nên nhạt nhòa, cái tên nam nhân giống như cỏ đầu tường (*) này không thoát được can hệ. Con đuổi tận giết tuyệt với mẹ mình, lại thủ hạ lưu tình với tên người ngoài phản bội con, thực làm mẹ thất vọng đau khổ a! Mẹ thật sự phải cẩn thận nghiên cứu một chút, xem hắn có nơi nào hấp dẫn người khác a!”
Nói xong, tên nam nhân che mặt kia “xoạt–” một tiếng kéo quần xuống……
(*) cỏ đầu tường : dùng để hình dung một người không có chủ kiến, không có cá tính, gió chiều nào theo chiều nấy (mỏng manh như ngọn cỏ mọc trên đầu tường, chỉ một cơn gió nhẹ cũng lung lay, gặp gió liền ngã).