Mẹ Túc Mạch và bà chủ nhà trọ mới qua lại quen biết được tầm nửa năm, trùng hợp cách đó vài tiếng Túc Mạch thay mẹ mang một ít đồ sang biếu.

Biết khách đợi trong nhà là mẹ của Tiêu Cảnh Vũ, thế nên cô nàng đã nán lại nhưng ở dưới bếp không ra mặt.

Sau khi nghe hết cuộc nói chuyện của Tiêu Cảnh Vũ cùng mẹ, đồng thời thấy sự khốn đốn của mẹ anh khi bị con trai đối xử phũ phàng, vì vậy Túc Mạch mới chạy theo để giúp bà nói chuyện với anh.

Chỉ là không ngờ rằng, phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ mạnh đến mức làm cô nàng đổ máu.

Vì lỡ gây ra chuyện không hay, Tiêu Cảnh Vũ phải đưa Túc Mạch đến bệnh viện kiểm tra.

Trên suốt quãng đường ngồi trên taxi, điều duy nhất anh còn có thể nghĩ tới là mong chuyện này đừng đến tai Ngư Tranh.

Tới bệnh viện, sơ cứu vết thương xong xuôi bác sĩ đề nghị nán lại tầm ba mươi phút, do Túc Mạch bị thương ở đầu nên có thể xảy ra một số phản ứng phụ như chóng mặt, hoa mắt,…

Ngồi ở băng ghế gần cửa ra vào của phòng cấp cứu, Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch ngồi cách nhau một ghế đơn.

Suốt mấy phút đầu cả hai không ai nói gì với nhau, sau cùng chính Túc Mạch là người phải lên tiếng trước.

“Xin lỗi cậu, mình không muốn nghe lén cậu nói chuyện với mẹ cậu, nhưng mình nghĩ mình có thể giải thích một chút cho cậu hiểu.”

Tiêu Cảnh Vũ không đáp, cũng không có ý phản đối, bởi chính anh cũng không đặt nặng vấn đề này.

Không nghe Tiêu Cảnh Vũ nói gì, Túc Mạch an tâm đôi phần, mang những suy nghĩ trong lòng nói ra: “Có lẽ cậu không biết, thật ra hoàn cảnh chúng ta rất giống nhau, chỉ khác ở chỗ mình còn sống chung với mẹ, nhưng cũng vì sống chung với mẹ nên mình thấy được nỗi khổ của bà.”

Nói rồi Túc Mạch hơi ngẩng đầu nhìn lên trần thạch cao, vết thương ở trán do cử động đầu mà có hơi nhói lên.

Tuy nhiên, Túc Mạch vẫn bình tĩnh tiếp lời: “Cha mẹ mình ly hôn, một mình mẹ mình phải gồng gánh cuộc đời của bà ấy, và cả cuộc đời của mình.

Ban đầu mọi thứ rất khốn khó, có khi mẹ mình làm đến hai mươi tiếng một ngày chỉ để kiếm tiền.

Bà có thể chịu khổ, nhưng không thể để mình vì thiếu tiền mà bỏ học, bỏ lỡ tương lai tươi sáng.”

Dừng lại đôi chút, Túc Mạch chợt thở dài một hơi, sau đó nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ, nghiêm túc hỏi: “Cậu có từng nghĩ, cuộc sống của cậu vẫn tốt hơn cuộc sống của mẹ cậu không? Cậu ở đây còn có bạn bè và cả người yêu quan tâm, lo lắng cho cậu.

Nhưng còn mẹ cậu ở nước ngoài, xung quanh chỉ toàn người lạ còn bất đồng về ngôn ngữ, đôi khi mệt mỏi muốn tìm chỗ nương tựa, sợ rằng cũng không thể.”

Sắc mặt của Tiêu Cảnh Vũ lúc này tuy không đổi, thế nhưng trong ánh mắt đã dịu đi vài phần.

Nhận thấy dấu hiệu tốt, Túc Mạch bồi thêm ý: “Có thể mẹ cậu sai vì đã để cậu lạc lõng, nhưng nếu bà ấy không thương cậu hay thật sự muốn vứt bỏ cậu, bà ấy đã không phải bôn ba nơi xứ người rồi trở về tìm cậu.

Cậu không tận mắt thấy, không có nghĩa mẹ cậu bỏ rơi cậu mà sống vui vẻ, nỗi khổ của bậc phụ huynh, chúng ta vốn không hiểu được.”

Nhắn nhủ vài câu san sẻ hoàn cảnh với Tiêu Cảnh Vũ, cuối cùng Túc Mạch mạnh dạn khuyên nhủ thêm: “Nếu như cậu không muốn đi cùng mẹ cậu, cậu cũng đừng nên tỏ ra lạnh lùng ghét bỏ bà ấy.

Hôm nay cậu còn có thể tỏ thái độ, nhưng mai này chưa chắc cậu sẽ còn cơ hội ngồi đối diện nói chuyện với bà ấy như hiện tại.”

Không ít thì nhiều, những lời nói của Túc Mạch cũng có chút giá trị trong việc thay đổi thành kiến trong lòng Tiêu Cảnh Vũ.

Suốt buổi anh không hé môi nửa chữ, đợi qua ba mươi phút chờ anh cũng chỉ đưa Túc Mạch trở về nhà của bà chủ trọ, lúc đến bệnh viện cả hai đi bằng taxi, thế nên xe máy của anh vẫn ở chỗ cũ.

Khi Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch về tới thì mẹ anh đã rời đi từ trước, qua lời bà chủ nhà trọ biết được mẹ anh đã để lại một số tiền chi trả thuốc men cho Túc Mạch.

Có lẽ vì thái độ dứt khoát của Tiêu Cảnh Vũ, cùng với việc anh đã có bạn gái càng khó từ bỏ để ra nước ngoài, vậy nên bà đã chọn bỏ cuộc.

Đưa Túc Mạch về xong, Tiêu Cảnh Vũ cũng phải tranh thủ thời gian trở về nhà.

Có điều trước lúc đi, anh cũng chịu mở miệng lên tiếng: “Xin lỗi vì đã làm cậu bị thương, đồng thời cảm ơn cậu vì những lời khuyên ở bệnh viện.”

Thành công tác động đến Tiêu Cảnh Vũ về chuyện mẹ anh, Túc Mạch mỉm cười nhẹ nhõm, khẽ gật đầu rồi chào tạm biệt.

Lái xe ra khỏi ngõ hẻm, trên đường di chuyển Tiêu Cảnh Vũ thầm nghĩ những thứ cần mua để khớp với lý do ra ngoài.

Chỉ là nằm ngoài suy nghĩ của anh, phía trước vách khuất của con hẻm và ngược lối Tiêu Cảnh Vũ chạy xe đi, Ngư Tranh đã đứng đó từ bao giờ.

Ánh mắt cùng biểu cảm của Ngư Tranh, sớm đã không còn tồn đọng bất kỳ cảm xúc nào..