Những ngày tiếp theo, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh quay lại giống như trước đây, đến trường hay tan học đều đi cùng nhau.

Chỉ khác ở chỗ, sau khi bức ảnh chụp lén Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch bị lan truyền, anh luôn có ý thức giữ khoảng cách với cô gái này.

Nếu không, chắc chắn Ngư Tranh “không thèm quan tâm” sẽ lại đem chuyện cũ ra mỉa mai.

Quả nhiên phải tiếp xúc mới hiểu rõ con người thật của ai đó, tựa như Tiêu Cảnh Vũ đã từng nghĩ Ngư Tranh rất lạnh lùng khó gần, nhưng thực ra cô lại là người ngoài lạnh trong nóng, cũng rất “để ý” đến chuyện cá nhân của anh.

Ban đầu được chỉ định theo làm việc nhẹ lương cao cho Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ vẫn có chút e ngại.

Nhưng giờ đây được bổ sung thêm nhiệm vụ mới là dạy kèm môn Toán cho cô, tuy công việc có tăng nhưng anh lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Buổi trưa xuống nhà ăn, việc Túc Mạch và Lê Lan xuất hiện ngồi cùng bàn hoàn toàn nằm ngoài kiểm soát của Tiêu Cảnh Vũ.

Đầu đuôi cũng là do Miểu Trạch quá mức nhiệt tình, người ta vừa hỏi chỗ trống cậu ta đã vội vàng mời ngồi chung.

Sau khi Túc Mạch ngồi xuống cạnh Tiêu Cảnh Vũ, anh vẫn chú tâm ăn phần cơm của mình.

Riêng Túc Mạch thì khác, cô nàng chợt đẩy ngăn giữ nhiệt đã mở nắp về phía anh, thật lòng bộc bạch: “Xin lỗi, mình...!đã làm ảnh hưởng đến cậu, từ nay mình sẽ chú ý hơn.”

Tiêu Cảnh Vũ liếc nhìn ngăn canh súp nóng hổi đang bốc khói trên bàn, rồi lại nhìn qua Túc Mạch.

Cô nàng đưa canh nóng cho anh xong tự động đứng lên, bưng mâm cơm sang bàn khác ngồi tránh sự bàn tác của bạn học khác, kéo theo Lê Lan cũng ngạc nhiên phải đuổi theo.

Mặc dù Túc Mạch không phải là người bày trò, càng không phải là người cố tình sắp đặt gán ghép chính mình với Tiêu Cảnh Vũ, nhưng bức hình kia tung lên dĩ nhiên sẽ tác động đến mối quan hệ ai cũng đoán được giữa Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh.

Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ còn đang chần chừ nhìn vào ngăn canh nóng trên bàn, Miểu Trạch ngồi phía đối diện bỗng gấp gáp đá vào chân anh dưới gầm bàn.

Khi Tiêu Cảnh Vũ nhìn qua, cậu ta lại dùng cả cơ mặt chỉ để nháy mắt báo hiệu.

Cảm nhận được sự khác thường, Tiêu Cảnh Vũ ngoái đầu ra phía sau, cùng lúc bắt gặp Ngư Tranh đang đi đến.

Thế nhưng lúc cô tới gần, thay vì đưa bình giữ nhiệt thức ăn cho anh như mọi khi, lần này cô lại lên bàn qua chỗ Miểu Trạch.

Cả Miểu Trạch lẫn Tiêu Cảnh Vũ đều không hiểu hành động vừa rồi của Ngư Tranh, cả hai đều chỉ biết trố mắt nhìn.

Đột nhiên bị cô ném ra khỏi tầm mắt khiến Tiêu Cảnh Vũ không kịp thích ứng, buộc phải vội hỏi: “Cậu đặt nhầm chỗ rồi phải không?”

Ngư Tranh hờ hững lướt qua Tiêu Cảnh Vũ một cái, lạnh nhạt đáp: “Bạn cùng lớp có tâm mang đồ ăn riêng cho cậu rồi, tôi để cậu ấy ăn thì có gì sai.”

Năm chữ “Bạn cùng lớp có tâm” bị Ngư Tranh cố ý nhấn mạnh, nói xong cô cũng lập tức xoay người bỏ đi.

Dõi theo diễn biến từ đầu đến cuối, Miểu Trạch như ngờ ngợ ra điều gì đó mà chậc lưỡi cảm thán: “Giọng điệu này, không phải là ghen mới lạ.”

Nghe thấy những lời này, Tiêu Cảnh Vũ có hơi nhốn nháo trong bụng liếc qua Miểu Trạch, vẻ mặt cậu ta giờ đây đang đắc ý như thể khám phá được bí mật thú vị.

Tạm gác phát hiện của bản thân qua một bên, Miểu Trạch hứng thú tìm chỗ mở bình giữ nhiệt đựng thức ăn được đích thân Ngư Tranh mang cho.

Tuy nhiên, tay Miểu Trạch chỉ vừa mới chạm vào nắp bình, Tiêu Cảnh Vũ đã nhanh chóng đẩy ngăn canh của Túc Mạch qua phía cậu ta, kéo bình giữ nhiệt của Ngư Tranh về phía mình.

Bị hớt tay trên, Miểu Trạch chỉ cười cười ẩn ý, rộng lượng không thèm chấp.

Buổi tối trong phòng riêng ở nhà Ngư Tranh, không gian giường ngủ và nơi học tập được ngăn bằng một tấm màn mỏng.

Với thiết kế tối giản, từ cửa vào là nơi đặt bàn học và máy tính, phía bên trái là phòng tắm riêng, sát cạnh là nơi lưu trữ quần áo.

Song song với chỗ bàn học là giường ngủ và lối ra ban công.

Như thường lệ tiếp diễn, sau bữa cơm chiều Tiêu Cảnh Vũ sẽ dạy kèm môn Toán cho Ngư Tranh.

Mấy hôm vừa rồi dù chưa hết giận nhưng cô vẫn rất hợp tác, riêng hôm nay thì không.

Ngư Tranh ngồi thẳng người tựa sát vào lưng ghế bằng đệm, mắt nhìn thẳng ra khung cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ bằng kiếng trong suốt sát sàn.

Hai tay cô khoanh chéo trước ngực, mặt mũi hầm hầm không thèm nghe cũng chẳng thèm nói.

Tiêu Cảnh Vũ suốt lúc ghi công thức cho bài giải Toán thỉnh thoảng cũng có liếc trộm Ngư Tranh, nhưng mỗi lần nhìn vào gương mặt khó ở của cô, anh chỉ biết ngậm ngùi thở dài.

Qua một hồi lâu không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này nữa, thêm sợi dây kiên nhẫn cũng sắp đứt, Tiêu Cảnh Vũ đành phải chủ động lên tiếng giải thích: “Cậu ấy mang đồ ăn đến để xin lỗi vì bức ảnh kia, ngoài ra không có gì cả.”

Con ngươi của Ngư Tranh từ từ chuyển động qua hướng Tiêu Cảnh Vũ, cô chợt nhếch môi cười khẩy, giọng điệu đầy châm biếm: “Tôi cũng có nói gì đâu? Tôi còn khen bạn cùng lớp của cậu có tâm còn gì? Hay tôi khen thiếu phải khen thêm?”

Tiêu Cảnh Vũ thở mạnh ra một hơi đầy bất lực, đầu óc không màng nghĩ nữa, thẳng thừng hỏi: “Cậu ghen à?”

Sắc mặt của Ngư Tranh vẫn rất điềm thản, chẳng chút mặn mà đáp: “Cô gái đó có gì hơn tôi để tôi phải ghen tỵ?”

“Không phải ghen tỵ, ý tôi là ghen tuông.”

Sau khi bị Tiêu Cảnh Vũ phủ nhận, Ngư Tranh lúc này có hơi sững sờ đắn đo.

Một người ngay cả việc thích ai đó cũng không biết như cô, làm sao có thể hiểu được cảm giác ghen tuông.

Bản thân Tiêu Cảnh Vũ dĩ nhiên không dám ảo tưởng, càng không dám trèo cao cho rằng Ngư Tranh thích mình.

Nhưng qua những việc cô làm và những lời cô nói, kể cả những lúc giận hờn buồn bã rơi nước mắt, đây rõ ràng không phải là phản ứng bình thường của một người luôn lạnh lùng khi đối xử với bạn bè không thân thiết.

Căn phòng cứ thế chìm trong im lặng vì mãi không có đáp án, Ngư Tranh nghĩ ngợi không thông khẽ liếc nhanh qua Tiêu Cảnh Vũ ngồi bên cạnh.

Bị anh nhìn không chớp mắt, thêm cả biểu cảm nghiêm nghị khác hẳn thường ngày của anh, Ngư Tranh bỗng nhiên chột dạ buông tay đang khoanh trước ngực, vội trượt ghế đến gần bàn học, tìm cớ trốn tránh: “Học thôi!”

Ngay khi những đầu ngón tay của Ngư Tranh vừa chạm vào cạnh bàn, Tiêu Cảnh Vũ bất ngờ kéo ghế của cô trượt lùi về vị trí ban đầu.

Trước hành động táo bạo của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh giật mình thót tim, bên dưới lồng ngực cũng bắt đầu đánh trống inh ỏi.

Lần nữa chạm phải ánh mắt dò xét của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh có hơi bối rối nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài cứng rắn, thậm chí cô còn đủ tỉnh táo để giả vờ tỏ ra hiên ngang đáp: “Khi nào xác nhận được tôi sẽ trả lời cậu.”

Nói rồi Ngư Tranh nhanh chóng trượt ghế đến sát bàn học tránh né, Tiêu Cảnh Vũ dõi mắt theo cô, chốc sau anh cũng chỉ hé môi cười.

Quay lại giúp Ngư Tranh học Toán, trước tiên Tiêu Cảnh Vũ kéo ghế mình đến gần sát, sau đó vẫn không quên dẫm lên chân ghế của cô tránh bánh xe bị trượt đi chỗ khác..