Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường Đẽo Em

Chương 2: 2 Vì Cậu Ở Trong Địa Bàn Của Tôi

Ra khỏi văn phòng của ông Ngư, Tiêu Cảnh Vũ bất lực vò đầu, cảm xúc trong lòng lúc này vô cùng phức tạp.

Thật sự anh có hơi xấu hổ, không ngờ phải gặp “bạn học cũ” trong tình huống thế này, giờ đây còn bị sếp chuyển việc dính dáng đến Ngư Tranh.

Tiêu Cảnh Vũ vốn biết nơi anh đang làm việc là của cha Ngư Tranh, nhưng vì đinh ninh cô sẽ không thể đến nơi đây, hơn nữa ông Ngư cũng không biết anh là bạn học với cô.

Nếu anh có làm cũng không sợ bị chú ý, cũng không sợ bị mất mặt vì hoàn cảnh thấp kém so với người cùng lứa.

Bên cạnh đó, Tiêu Cảnh Vũ sớm có quyết định bỏ học kiếm tiền trang trải cuộc sống, thế nên anh đã ký hợp đồng lao động thời hạn theo năm.

Không ngờ, anh vừa mới bắt đầu hạ quyết tâm chăm chỉ làm việc thì phải quay về trường học.

Trong điều khoản hợp đồng có ghi rõ, Tiêu Cảnh Vũ chấp nhận làm theo những việc cấp trên giao phó.

Có điều nhiệm vụ mới mặc dù việc nhẹ lương cao, nhưng vì liên quan đến Ngư Tranh mới khiến anh lưỡng lự.

Tiêu Cảnh Vũ còn đang đứng ngẩn người ngay trước cửa văn phòng, phía sau lưng anh bỗng bị vỗ nhẹ.

Tiêu Cảnh Vũ theo phản xạ xoay đầu lại nhìn, mùi nước hoa thơm dịu từ trên người Ngư Tranh tỏa ra thu hút sự chú ý của anh.

Ngư Tranh bước đến đối diện Tiêu Cảnh Vũ, sắc mặt cô vẫn luôn trong trạng thái không nóng không lạnh, khẽ lên tiếng nhắc: “Cậu về được rồi, tiền lương hôm nay vẫn tính đầy đủ.”

Giữa lồng ngực Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên căng phồng vì hồi hộp, anh mang sự nghi ngờ ra hỏi: “Chuyện kia...!là chủ ý của cậu đúng không?”

Hàng chân mày của Ngư Tranh nhướng nhẹ một cái, thờ ơ đáp: “Cậu thấy là chủ ý của tôi sao?”

Tiêu Cảnh Vũ nhất thời bị cứng họng, quả thật ban nãy đều là ông Ngư đề xuất, Ngư Tranh chỉ giống như người qua đường hoàn toàn không xen vào.

Tiêu Cảnh Vũ không nhịn được thở mạnh ra một hơi, biểu tình vẫn có chút không tình nguyện.

Như đoán được suy nghĩ hiện tại trong Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh chậm rãi xoay người qua hướng khác, trực tiếp nói thẳng: “Tôi cũng không muốn xen quá sâu vào cuộc sống của cậu, nhưng hiện tại cậu bỏ học chôn vùi tương lai ở trong địa bàn của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu chịu khổ mà không giúp.”

Nói xong câu trước, Ngư Tranh nghiêng nửa đầu về phía anh, tiếp lời: “Thay vì đội nắng bốc vác, tại sao cậu không nghĩ cha tôi đang bồi dưỡng cậu trở thành người có thể hỗ trợ ông ấy.

Nếu cậu vẫn không muốn thì cứ bồi thường hợp đồng là được rồi, còn nếu đồng ý thì bây giờ hãy đưa tôi về.”

Hai tay Tiêu Cảnh Vũ chống lên hông, dường như không cãi lại được nên chỉ có thể gật gù cam chịu.

Sau khi chào hỏi đồng nghiệp và giải thích sơ tình hình cụ thể, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng đi ra cổng chính của khu vực bến cảng.

Ngư Tranh ngồi ở ghế sau xe bốn chỗ của gia đình chờ, tài xế đứng bên ngoài đợi Tiêu Cảnh Vũ lên mới lái xe đi.

Trên suốt quãng đường di chuyển, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh ngồi cạnh nhau nhưng không ai nói lời nào.

Cả hai không phải người xa lạ, tuy nhiên để kể về mối quan hệ bạn bè thì chẳng thân đến mức có chủ đề chung để trò chuyện.

Trước khi lên lớp 12 chia ban Tự nhiên và Xã hội, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh đã là bạn cùng lớp hai năm 10 và 11.

Tiêu Cảnh Vũ biết rõ Ngư Tranh là tiểu thư con nhà giàu, tính cách lạnh lùng khó gần, kiêu ngạo đến mức chẳng đặt ai vào tầm mắt.

Về phía Ngư Tranh cũng biết một chút gia cảnh của Tiêu Cảnh Vũ, cô từng nghe bạn bè bàn tán mẹ anh tái hôn ra nước ngoài định cư, cha anh cưới một người phụ nữ giàu có, bản thân anh đã tự lập từ năm mười sáu tuổi.

Trước đây trong lớp Tiêu Cảnh Vũ đặc biệt nổi tiếng vì thường xuyên nghỉ học, thêm nữa chỉ cần bạn bè lấy gia đình hay tiền bạc ra đùa đều bị anh “tẩn” đến bầm mắt, vậy nên hầu hết giáo viên đều không có ấn tượng tốt về anh.

Nếu cùng so sánh, quả thật Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ như sống ở hai tầng lớp đối lập, đặt chung một chỗ càng không có cách nào hòa hợp.

Qua hơn nửa tiếng đi đường, xe dừng lại trước khu nhà trọ của Tiêu Cảnh Vũ, lúc anh vừa đặt tay lên thanh mở cửa, giọng nói ẩn ý của Ngư Tranh đã từ tốn truyền đến nhắc nhở: “Đừng quên những gì đã thỏa thuận, cậu làm tốt thì có thưởng, làm không tốt thì trừ lương.”

“Hiểu rồi.” Tiêu Cảnh Vũ mở lời đáp, sau đó mở cửa xe bước xuống đi thẳng vào con ngõ về nhà.

Khi xe chở Ngư Tranh lướt qua, anh chợt khựng lại xoay đầu nhìn theo, trong ánh mắt phảng phất muôn vàn xúc cảm khó giải bày..