Từ lúc đưa điện thoại cho Ngư Tranh xem hình ảnh, Hoà Trúc luôn dõi mắt theo sắc mặt biến đổi của cô.

Thấy Ngư Tranh càng lúc càng giống như kẻ rơi vào hố sâu của sự thất vọng, cô nàng khẽ nghiêng người hỏi nhỏ: “Thích cậu ta rồi đúng không?”

Ngư Tranh bỗng bất động vì câu hỏi của Hoà Trúc, có một sự thật cô phải thừa nhận, cô không hiểu rõ hết ý nghĩa của từ “thích” mà cô nàng nói, càng không có lý do để “thích” Tiêu Cảnh Vũ.

Nhưng có một chuyện Ngư Tranh biết rất rõ, cô muốn bước vào cuộc sống của Tiêu Cảnh Vũ, muốn giúp đỡ anh với tư cách là bạn học.

Bởi cô ngưỡng mộ anh, ngưỡng mộ một người thanh niên mạnh mẽ tự mình vươn lên dù hoàn cảnh khó khăn lẫn đơn độc.

Tiếc rằng, ở thời điểm Ngư Tranh tưởng rằng đã có thể bước vào cuộc sống của Tiêu Cảnh Vũ, anh lại nhẫn tâm đẩy cô ra xa.

Từ lúc xem được hình ảnh kia, trong đầu Ngư Tranh vẫn mải nghĩ đến khung cảnh Tiêu Cảnh Vũ thân thiết kề vai bên nữ sinh khác.

Trước lúc đến giờ nghỉ trưa, cô không chịu đựng nổi cảm xúc khó chịu dồn nén mà gửi tin nhắn hẹn gặp cho anh.

Khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, Tiêu Cảnh Vũ vẫn còn ngây ngốc nhìn màn hình hiển thị tin nhắn được gửi tới từ Ngư Tranh.

Anh biết, biết bức ảnh bị chụp cùng Túc Mạch lan truyền, anh dĩ nhiên cũng biết Ngư Tranh đang giận bỗng muốn gặp nói chuyện, ít nhiều đều có liên quan đến bức ảnh đó.

Bởi dẫu sao, Tiêu Cảnh Vũ cũng đang mang danh là bức bình phong của Ngư Tranh.

Trong khi mọi người đều lục đục xuống nhà ăn, Tiêu Cảnh Vũ lại điềm nhiên ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.

Thấy vậy, Miểu Trạch chuẩn bị rời đi cũng khó hiểu mà nán lại: “Cậu ngồi ngây đó làm gì? Đi ăn thôi!”

Tiêu Cảnh Vũ đưa mắt nhìn sang Miểu Trạch, bất an hỏi: “Khi nào bên quản lý diễn đàn mới gỡ ảnh?”

“Nhắn rồi, chắc đang chờ xử lý.”

Tiêu Cảnh Vũ thở dài một hơi, đẩy ghế đứng dậy đi thẳng một đường ra khỏi lớp.

Bên dưới khuôn viên nhỏ nằm sau dãy lớp học, bóng cây mát rượi che nắng cả một vùng.

Ngư Tranh đứng dưới gốc cây xà cừ, mái tóc dài thi thoảng sẽ theo cơn gió nhỏ bay qua một hướng.

Hiện tại xung quanh không một bóng người, cô lặng im ngẩng đầu nhìn tán lá lớn để tìm yên bình khống chế cảm xúc trong lòng.

Giữa bầu không gian yên tĩnh, tiếng bước chân từ phía xa khẽ vang lên càng lúc càng gần.

Ngư Tranh theo phản xạ ngoái đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, sự mong chờ trong ánh mắt thoáng cái đã biến thành vô cảm.

Ngư Tranh lạnh lùng nhìn người thanh niên đang đút hai tay trong túi, dáng vẻ thong dong đi đến chỗ cô.

Khác với mọi khi, Trần Tấn Hào hôm nay không vuốt tóc mà xoã tự nhiên, trên mặt cũng không còn mang theo nụ cười bỡn cợt châm chọc Ngư Tranh như trước.

Thay vào đó, Trần Tấn Hào dùng gương mặt nghiêm túc để đối diện với Ngư Tranh.

Đến gần, cậu ta giữ khoảng cách nhất định, tiếp đó thở dài một hơi rồi mới lên tiếng: “Tiểu thư đỏng đảnh, tôi thua rồi, tôi thật sự đã chú ý đến cậu, cậu không cần phải giả vờ lấy Tiêu Cảnh Vũ ra làm bức bình phong nữa.”

Giữa hai đầu chân mày của Ngư Tranh chợt cau chặt lại, cô nhìn chằm chằm vào Trần Tấn Hào bằng thái độ đánh giá lẫn kỳ thị.

“Là cậu đánh giá bản thân quá cao, hay cậu chưa từng suy nghĩ kỹ trước khi phát ngôn?”

Trần Tấn Hào không hề nổi giận, trái lại chỉ bật cười hào hứng: “Ngư Tranh, chúng ta đã quen nhau từ nhỏ, tôi biết tiêu chuẩn của cậu rất cao, kẻ thấp hèn như Tiêu Cảnh Vũ thực chất chỉ là bàn đạp cho cậu phóng vào tim tôi thôi, đúng không?”

Ngư Tranh có hơi sốc trong lòng, không phải vì Trần Tấn Hào nói đúng, mà vì không dám tin cậu ta có thể trơ trẽn đến mức này.

Mặc cho thái độ của Ngư Tranh tỏ rõ ý xem thường, Trần Tấn Hào vẫn không để ý mà bước tới.

Cậu ta áp sát đến cô, hứng khởi đề nghị: “Được rồi, là tôi sai khi quen bạn gái bỏ bê cậu.

Dù sao vừa nãy tôi cũng vừa chia tay Lương Mỹ, bức bình phong của cậu cũng hết giá trị, vậy chúng ta quay về bên nhau là vừa hợp.”

“Trần Tấn Hào, rốt cuộc cậu ăn gì để có thể sở hữu gương mặt búa đập không vỡ vậy?” Bao nhiêu sự khó chịu đều bị Ngư Tranh bày hết ra ngoài, chỉ thiếu mỗi việc chửi thẳng vào mặt cậu ta: “Chỉ riêng mỗi nhân cách, cậu đã vốn không thể so với Cảnh Vũ.”

“Thế à?” Trần Tấn Hào cười cợt thốt lên, theo sau là những lời châm biếm: “Phải nhỉ, nhân cách của Tiêu Cảnh Vũ tốt đến nỗi chưa giải thích rõ mối quan hệ với cậu đã vui vẻ ở bên cô gái khác.”

Nhắc đến chuyện liên quan đến Tiêu Cảnh Vũ và cô gái kia, ánh mắt Ngư Tranh lập tức thoáng lên sự ác chiến.

Ngược lại, Trần Tấn Hào vẫn mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng, tiếp tục cố tình công kích: “Tiểu thư đỏng đảnh nay đã hoá tiểu thư ngốc nghếch rồi sao? Sống thực tế lên đi, một kẻ lạnh lùng vô cảm như cậu sẽ thích hợp để Tiêu Cảnh Vũ thích, hay thích hợp để cậu ta đào mỏ?”

Lần này Ngư Tranh chọn cách im lặng không trả lời, bởi có lẽ nhờ câu nói này của Trần Tấn Hào, cô đã hiểu ra vì sao Tiêu Cảnh Vũ đột ngột muốn giữ khoảng cách.

Bấy lâu nay tiếp xúc với anh, cô luôn cẩn trọng chuyện tiền bạc vì sợ động đến tự trọng của Tiêu Cảnh Vũ, nhưng dùng tiền giúp đỡ sau lưng anh cũng không có nghĩa anh sẽ không biết.

Chính vì Tiêu Cảnh Vũ không muốn trở thành kẻ đào mỏ Ngư Tranh, vậy nên anh mới nhẫn tâm nói ra những lời phũ phàng, để cô nảy sinh ác cảm không chi tiền cho anh nữa.

Qua vài lời ngắn gọn, Trần Tấn Hào đã thành công nắm bắt được điểm yếu khi Ngư Tranh rơi vào trầm mặc.

Cậu ta nhếch môi cười đắc ý, vờ thở ra một hơi cam chịu, vừa nói vừa giơ tay về phía cô: “Ngư Tranh à, Tiêu Cảnh Vũ không đáng để cậu phải phí thời gian cho cậu ta để chọc tức tôi...”

Ngay khi bàn tay của Trần Tấn Hào sắp chạm vào tóc của Ngư Tranh, một cánh tay to khỏe bất ngờ vươn ra đẩy mạnh, chớp mắt thân hình cao lớn đã chắn ngang giữa cô và cậu ta.

Trần Tấn Hào vừa bị đẩy tay vừa bị đẩy vai khiến cho cơ thể bị mất trọng tâm mà lùi bước về sau, từ đây bộ dạng kiêu ngạo của cậu ta thoáng chốc đã chuyển sang nổi giận.

Va chạm bất ngờ xảy ra, thế nhưng người lên tiếng trước không phải là Trần Tấn Hào, mà là Tiêu Cảnh Vũ: “Tao đã cảnh cáo mày tránh xa Ngư Tranh ra, mày không thích được đối xử nhẹ nhàng đúng không?”

Mặc dù chỉ nhìn thấy mỗi tấm lưng của Tiêu Cảnh Vũ, nhưng qua cách đè thấp giọng nghiến răng của anh, Ngư Tranh cũng có thể hình dung được biểu cảm hiện tại của anh như thế nào.

Trái tim dưới ngực trái của cô bỗng nhiên đập thình thịch, cảm giác vừa mong đợi lại có chút gì đó vui mừng.

Sau lời đe dọa của Tiêu Cảnh Vũ, đáp lại anh giọng điệu thách thức của Trần Tấn Hào: “Một thằng đào mỏ như mày, có tư cách gì để đưa ra lời yêu cầu đó với vị hôn phu của Ngư Tranh?”.