Từng có một cô bạn nặc danh yêu thích Lâm Như Hứa đăng một bài với tiêu đề 《Nếu một ngày nào đó giáo thảo yêu đương》, trong bài đăng không ít ảnh chụp lén Lâm Như Hứa, bài viết có hơi ngốc nghếch nhưng lưu loát hơn ba nghìn chữ, giống như truyện ngắn não tàn vậy, Tôn Bình Khang còn lấy ra chế giễu Lâm Như Hứa một chập.

Nhưng mà lúc này Lâm Như Hứa nằm trên sô pha, đầu gối trên đùi Hà Tâm Ý, nghĩ lại cảm thấy cô bạn kia viết cũng không sai.

Hắn chỉ nghĩ vậy thôi mà bất giác cười thành tiếng, Hà Tâm Ý cúi đầu nhìn, trong mắt mang theo dịu dàng cùng chút bất lực.

Khoan nói tới việc khác, sau khi Hà Tâm Ý gật đầu thì Lâm Như Hứa liền giữ y lại không cho đi, rồi cứ cười khúc khích một hồi, nếu mà là người khác thì nghĩ hắn bị điên rồi, nhưng Hà Tâm Ý lại chỉ thấy vui vẻ.

Lang thang bơ vơ trên đời này đã mười mấy năm, bỗng nhiên lại được quý trọng như thế, cho dù y luôn quạnh quẽ cũng không khỏi xúc động.

Lâm Như Hứa gối đầu trên đùi y, ngửa đầu nhìn, Hà Tâm Ý cảm thấy chưa bao giờ mình may mắn đến vậy.

Hà Tâm ý nhìn đồng hồ, "Hơn chín giờ rồi, tôi phải về."

Chín giờ hơn, không quá sớm cũng không quá muộn, trong lòng Lâm Như Hứa không muốn tách ra với y, hắn ngồi dậy, lần đầu tiên ôm lấy Hà Tâm Ý, động tác rất thành kính.

Hà Tâm Ý cũng ôm lại hắn, nhẹ giọng nói, "Lâm Như Hứa."

"Tôi đây."

"Cảm ơn."

Hai chữ "cảm ơn" này thường ngày Hà Tâm Ý rất hay nói, chỉ cần người khác giúp đỡ là y đều nói, cho dù chỉ là nhường đường thôi cũng cảm ơn, nhưng mà trong tiềm thức của Lâm Như Hứa thì cảm thấy một câu "cảm ơn" hôm nay của y vô cùng nặng, nặng đến mức hắn không dám nói tiếp, cũng không dám hỏi tại sao.

Lâm Như Hứa buông y ra, hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt phải của Hà Tâm Ý, "Là tôi phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đến bên tôi, cảm ơn cậu thích tôi."

Đưa Hà Tâm Ý về bằng con xe điện nhỏ mà Lâm Như Hứa hay chạy, y ngồi phía sau nghe tiếng cót két mà xe điện kêu, không thể không hỏi, "Có khi nào xe này đi nữa là tan nát liền không?"

Từ khi Hà Tâm Ý gật đầu, lời nói của y thản nhiên rõ rệt, Lâm Như Hứa vô cùng thích Hà Tâm Ý như bây giờ, "Không phải không còn cách nào sao? Cái vị nhà tôi không cho chạy xe máy, đành phải để nó vất vả một chút thôi."

Cái vị nhà tôi là ai không cần nói cũng biết, Hà Tâm Ý không thèm đếm xỉa, Lâm Như Hứa xoay đầu lại nhìn, sau đó xe liền trật bánh làm y giật mình, hắn cũng mau chóng quay đầu lại chạy.

Xe máy chạy chậm nên chỉ lắc lư một chút, may mà trên đường không có ai, không thôi là xảy ra chuyện rồi.

Hà Tâm Ý đấm hắn một cái nhẹ mới làm hắn chuyên tâm tiếp tục lái xe.

Đến nhà Hà Tâm Ý rồi, chợt Lâm Như Hứa nói, "Tinh Tinh, chuyện này tôi có thể nói cho bọn Đại Hà, Tôn Tôn biết không?"

Hà Tâm Ý: "Nếu cậu tin tưởng thì cứ nói."

Đương nhiên Lâm Như Hứa hiểu được ý của y, dù sao thì cả hai vẫn còn đang học lớp 11, không nói tới việc yêu sớm, này là đồng tính luyến ái cũng không thể tuyên bố khắp nơi được.

"Nhất định là đáng tin! Hơn nữa bọn họ cũng biết tôi thích cậu rồi."

Được sự cho phép, Lâm Như Hứa đưa Hà Tâm Ý về nhà, chờ y đi vào tiểu khu, thấy người yêu mình đến cửa rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho hai người kia.

"Ra ngoài chơi một chút, Lâm ca của mấy cậu đãi!"

.....

.....

Lâm Như Hứa có được Hà Tâm Ý, cả người phải gọi là phơi phới, hồi trước trong giờ học không chơi game thì cũng ngủ, bây giờ thì hoàn toàn thay đổi, biến thành không phải ngắm Hà Tâm Ý thì cũng là học bài.

Không những không trốn tiết mà còn bắt đầu tự làm bài tập về nhà.

Tôn Bình Khang vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Lâm Như Hứa, cậu nói, "Lâm ca, bộ cậu muốn thi đạt điểm cao thứ hai hả!"

Tại sao không phải là điểm cao thứ nhất? Đơn giản thôi, điểm cao thứ nhất là của Hà Tâm Ý rồi, người ta không phải học bá đâu, mà là học thần đó! Hơn nữa bây giờ học thần còn là chị dâu của cậu ta, Lâm ca hắn đây nhất định không đảm đương nổi vị trí đầu tiên rồi....

Với lại có lẽ Lâm ca không hăng hái tranh giành cũng không muốn đứng đầu tiên đâu.

Trong ba người bọn họ, Triệu Nhất Xuyên là người luôn nỗ lực học tập, mà bây giờ Lâm Như Hứa cũng đâm đầu vào, lại còn vượt mặt cả hai, trong lòng có tình yêu nữa chứ, Tôn Bình Khang không khỏi phiền muộn.

Hai người các cậu đều đã tạo dựng cơ ngơi, thậm chí còn nổi tiếng trên bảng xếp hạng nữa, cái này tớ cũng làm được, nhưng mà bạn gái của tớ đang ở nơi nào thế!

Về phần tại sao đột nhiên thay đổi tính hướng, Lâm Như Hứa nghĩ rất đơn giản, hắn đương nhiên muốn ở cạnh Hà Tâm Ý lâu dài rồi, còn phải thi vào cùng trường đại học nữa! Thành tích của Hà Tâm Ý tốt như vậy, nếu như mình còn tiếp tục chểnh mảng thì mặc kệ cả hai có bị ngăn cách hay Hà Tâm Ý sẽ vì hắn mà buông bỏ một ngôi trường tốt, hắn không thể chấp nhận được, thừa dịp bây giờ vẫn còn kịp, tất nhiên là phải vạch kế hoạch trước.

Lâm Như Hứa làm xong bài tập toán, thuận miệng hỏi, "Tâm Ý, sau khi thi tốt nghiệp thì cậu muốn học ở đâu?"

"Chưa nghĩ kỹ nữa."

"À...." Lâm Như Hứa xoay người lại nhìn y, đáy mắt đều tràn đầy ý cười, "Vậy cậu nghĩ cho thật kỹ, tôi cần phải có một mục tiêu cụ thể."

"Ừ."

Sau kỳ kiểm tra tháng sẽ bắt đầu phân ban, bởi vì Hạ Vũ sẽ chuyển đến ban xã hội nên Hồ Nhạc Văn đề nghị mọi người tụ tập lại với nhau, coi như là bữa tiệc chia tay Hạ Vũ.

Cuộc sống trung học gần như là hai điểm một đường, phần lớn học sinh lớp Một đều tập trung vào việc học, đề nghị này vừa đưa ra là nhận được sự tán thành một trăm phần trăm, Hạ Vũ còn nói thẳng cậu ta sẽ đãi, tuy bị mọi người bác bỏ nhưng bữa tiệc nhất định phải có, thời gian chính là buổi chiều sau kỳ thi tháng chấm dứt.

Lâm Như Hứa toàn tâm toàn ý đổ dồn vào việc học, không để bụng chuyện này, chỉ có điều là thư tình càng lúc càng nhiều.

Giáo thảo có tiếng là ngỗ ngược của trường Thủ Minh lại đột nhiên nghiêm túc học tập, chuyện này không biết vì sao bị đồn ra ngoài, thậm chí có người không tin còn chạy tới xem.

Hà Tâm Ý thì cảm thấy giáo thảo Lâm Như Hứa càng lúc càng thần kỳ, chỉ là bỗng nhiên phấn đấu học tập cũng có thể lên một bài thảo luận đầy sôi nổi trên diễn đàn trường.

Y biết Lâm Như Hứa làm vậy là vì cái gì, chỉ là y không nghĩ Lâm Như Hứa có thể làm tới bước này.

Giáo viên thể dục của lớp Một đều sẽ cho hoạt động tự do trong tiết mỗi khi sắp bắt đầu thi học kỳ, ai muốn học bài thì cứ quay về lớp, chỉ là một Lâm Như Hứa luôn thờ ơ với việc này, cho dù ngày mai phải thi cuối kỳ thì buổi chiều hôm nay hắn cũng có thể trốn học ra ngoài chơi bóng rổ.

Thế mà hôm nay hắn không hề ra ngoài chơi bóng, thậm chí còn lôi kéo Hà Tâm Ý về lớp học bài nữa chứ.

Hà Tâm Ý thấy Lâm Như Hứa đang ngồi giải đề, trong lòng không biết có cảm nhận gì nữa, "Sao hôm nay cậu không đi chơi bóng?"

"Học bài, trước đây tôi bỏ lỡ nhiều môn rồi."

Lâm Như Hứa lo giải đề mà không thèm ngẩng đầu lên, nhưng một chân của hắn lại cố ý gác trên đùi Hà Tâm Ý.

"Đi chơi bóng rổ đi."

"Sao vậy?" Lâm Như Hứa ngẩng đầu nhìn y, "Muốn trông thấy dáng vẻ siêu oách của Lâm ca à?"

"Ừ, muốn xem."

Lâm Như Hứa ngạc nhiên, nhưng mà Hà Tâm Ý muốn xem hắn chơi bóng, tất nhiên là hắn sẽ vui vẻ làm theo rồi.

Vừa hay Hồ Nhạc Văn tới gọi, Lâm Như Hứa liền kéo Hà Tâm Ý ra ngoài, "Đi, hôm nay sẽ cho cậu xem đủ!"

Lúc Lâm Như Hứa xuống lầu mới phát hiện hôm nay lại gặp thầy thể dục nọ, hắn nói, "Thầy thể dục của lớp bên kia tên là Chu Hải, lần trước tôi đi ngoài đường vô tình thấy thầy ấy đang hôn một người đàn ông."

Lâm Như Hứa nói xong ánh mắt còn cố ý liếc qua môi Hà Tâm Ý, có lẽ y cũng nhận ra nên mất tự nhiên xoay đầu chỗ khác, hỏi, "Hồi nào?"

"Nghỉ đông."

Hà Tâm Ý nghĩ nghĩ một hồi, có lẽ vì thế mà Lâm Như Hứa nhận ra điều gì đó, cũng là vào thời điểm đó ánh mắt của hắn nhìn y đã có sự thay đổi rồi.

Lúc cả hai đến sân thể dục thì hầu như mọi người đều đang vây quanh sân bóng rổ, có hai đội đang chơi trên sân, Hạ Vũ dẫn một đội, Triệu Nhất Xuyên dẫn một đội, hình như mới bắt đầu chưa lâu, bất quá bên đội Triệu Nhất Xuyên đang trong tình thế xấu thấy rõ, thấy Lâm Như Hứa qua đây thì từ từ ngừng lại.

Triệu Nhất Xuyên: "Khoan đã, tiền đạo đội tôi tới rồi!"

Hạ Vũ vỗ trái bóng hai cái, cố ý trêu chọc, "Giáo thảo đại nhân không phải muốn học bài hả? Sao có thời gian tới xem người phàm tụi này chơi bóng thế!"

Lâm Như Hứa cởi áo khoác ném qua cho Hà Tâm Ý, để lộ áo nỉ màu vàng mặc bên trong, thản nhiên vuốt tóc lên, bên cạnh sân bóng liền có tiếng hét to, "Nghe nói cậu nhanh nhẹn, tôi tới áp đảo đây, cũng không phải vì cậu sắp đi mà tôi sẽ nhường cậu đâu."

Trước khi chơi bóng nói một câu khiêu khích là điều bình thường, Lâm Như Hứa chưa bao giờ khiêm tốn cả, không nói câu thứ hai liền đốt nóng toàn sân.

Hạ Vũ chuyền bóng cho Lâm Như Hứa, hai người chuyền qua chuyền lại vài lần, trên sân bóng trở nên hừng hực hơn.

Bóng rổ luôn kịch liệt, đặc biệt còn có Lâm Như Hứa ở vị trí tiền đạo, xông lên phía trước, người được chuyền bóng lúc nào cũng hấp dẫn sự tập trung xem của khán giả, nhất là Lâm Như Hứa ra sân rồi còn hấp dẫn không ít nữ sinh lớp khác tới xem.

Chơi cả trận rất mệt bởi vì cứ phải chạy hai bên không ngừng nghỉ, nhưng Lâm Như Hứa vẫn không thể kiểm soát được ham muốn phô bày của mình, hơn ba lần giở trò đẹp trai, thất bại thì trưng cái mặt bình tĩnh, đánh thắng lại nhịn không được liếc tới chỗ Hà Tâm Ý.

Lâm Như Hứa vừa cảm thấy hắn thật ngây thơ, lại vừa cảm thấy rất sảng khoái.

Sau một hồi đánh bóng, tới khi tiết học trôi qua hơn một nửa thì số điểm hai đội đạt được là 42:40, kết quả vô cùng sít sao.

Ở lần cuối cùng Lâm Như Hứa còn nắm lấy lưới, ham muốn phô diễn quá mạnh mẽ làm Tôn Bình Khang còn không xem nổi.

Ngược lại Hạ Vũ vẫn rất bình tĩnh, vừa thở hổn hển vừa va vào vai Lâm Như Hứa, "Trận bóng rổ thật sự vào tháng năm, lúc đó mới là đối thủ."

"Bây giờ cũng vậy mà, tôi không nể mặt đâu."

Một vài người chơi mệt lã người, sau tiết thể dục tới siêu thị nhỏ mua nước là chuyện bình thường, mà Lâm Như Hứa bị mấy cô bạn gái chặn đường tặng nước cũng là một việc quá đỗi thường ngày.

Chỉ là không ngờ hôm nay hoa khôi lớp 10 cũng ở đây, sau tiếng thổi còi liền bước lên đưa nước, Lâm Như Hứa lại không có biểu cảm gì, chỉ nói một câu "Ngại quá" rồi bỏ đi, hoa khôi còn nhỏ tuổi, có lẽ đây là lần đầu tiên bị người ta từ chối nhận nước nên đôi mắt đỏ hoe rồi bỏ chạy.

Lâm Như Hứa không hề thương hương tiếc ngọc mà không đuổi theo, vô tình trông thấy Hà Tâm Ý thì liền cười, nhưng mà một giây tiếp theo thì cười không nổi nữa.

Hà Tâm Ý đang cầm đồng phục của hắn đứng trong đám đông nhìn Lâm Như Hứa, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nào, nhưng mà bên cạnh có bạn học nữ đang đỏ mặt thì thầm gì đó, y có lúc cũng sẽ đáp lại đôi ba câu.

Có lẽ cô bạn kia học lớp 10, vừa thấy Lâm Như Hứa tới thì lật đật bỏ chạy, thế nhưng trước khi chạy còn muốn lưu lại cách thức liên hệ với Hà Tâm Ý, Lâm Như Hứa lập tức đen mặt.

Nhóm bạn nữ đến đưa nước cho Lâm Như Hứa không được thì bỏ đi với vài người khác tới siêu thị nhỏ.

Tiếng chuông học vang lên, trên sân trường có không ít học sinh, chợt Lâm Như Hứa trộm nắm lấy cổ tay Hà Tâm Ý, hắn với y tách khỏi đội bóng đi tới khu rừng nhỏ phía sau.

Trường trung học Thủ Minh cũng có thể xem như lâu đời, trường rất lớn, phía sau khuôn viên trường có một rừng cây đã được sửa sang lại, tuy mọi người quen gọi nó là khu rừng nhỏ nhưng nó không hề nhỏ tí nào.

Lâm Như Hứa kéo Hà Tâm Ý đi rất xa rồi mới dừng lại, tóc trên trán còn ướt mồ hôi, mặt cũng đỏ hơn, áo nỉ màu vàng vì đẫm mồ hôi mà dính vào lưng, nhìn rất gợi cảm.

Hà Tâm Ý rút tay lại, "Không uống nước hả?"

Đáp lại lời y chính là Lâm Như Hứa mạnh mẽ sáp lại gần, hắn đè Hà Tâm Ý lên thân cây, lại sợ người mình đầy mồ hôi dính vào Hà Tâm Ý nên kiềm chế không ôm lấy y.

Lâm Như Hứa vừa chơi bóng rổ xong, hơi thở rất nóng, lúc sáp tới mang theo cảm giác áp bách, Hà Tâm Ý ngẩng mặt lên nhìn, Lâm Như Hứa liền hôn y, đầu tiên chỉ là chạm nhẹ vài cái, sau đó lại không nhịn được ngậm cắn môi dưới của đối phương.

Động tác của Lâm Như Hứa rất nhẹ nhàng, cắn nhẹ một cái rồi tách ra, thấp giọng nói, "Có đôi khi tôi hận không thể trực tiếp nói to với thế giới, Hà Tâm Ý cậu là của tôi."

Xúc cảm môi chạm môi vẫn còn rất rõ ràng, Lâm Như Hứa cao hơn Hà Tâm Ý khoảng 3cm, chỉ cần cúi người một tí thôi là có thể chạm vào, hắn nhìn đôi môi hơi đỏ của Hà Tâm Ý, rồi lại nhìn nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt phải của y, chỉ cảm thấy Hà Tâm Ý người này luôn tỏ vẻ lạnh lùng tiết chế nhưng lại rất gợi cảm, nếu như không phải bây giờ đang đổ mồ hôi thì hắn nhất định sẽ ôm chặt y hôn cho đủ.

Thế nhưng ngay giây phút tiếp theo làm Lâm Như Hứa bất ngờ mở to mắt —— Hà Tâm Ý nghiêng người về phía trước và chủ động hôn, sau đó có cái gì đó rơi xuống chân bọn họ, Hà Tâm Ý ép lại gần ôm lấy hắn.

Lâm Như Hứa cảm thấy máu trong người đang sôi trào, hắn biết Hà Tâm Ý luôn thích sạch sẽ, thậm chí còn có chút ám ảnh cưỡng chế, thế mà bây giờ lại không hề do dự chủ động ôm.

Lâm Như Hứa nhịn không được ôm lại đối phương, làm nụ hôn càng sâu hơn..