Lâm Như Hứa bỏ đi nhưng tiết học vẫn phải tiếp tục, tuy rằng từ đáy lòng của Diệp Vệ Quốc rất thích Lâm Như Hứa, nhưng cũng sẽ không vì hắn mà làm chậm trễ giờ lên lớp của các học sinh khác.

Chỉ là trong tiết phấn viết cứ gãy hết ba lần, Diệp Vệ Quốc hiếm khi cho lớp tan học sớm hai phút.

Lâm Như Hứa trốn học cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng không biết vì sao ông lại cảm giác lần này không giống như những lần trước, mà đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay Lâm Như Hứa bỏ tiết ngay trước mặt ông.

Lâm Tráng đang họp, trợ lý nhận cuộc gọi nói sau khi kết thúc sẽ gọi lại sớm nhất có thể, thế là Diệp Vệ Quốc đành ngồi sửa bài và chờ.

Phê bình bài tập đến cuối cùng thì di động lúc này mới vang lên, chiếc điện thoại thông minh kiểu cũ hiển thị tên Lâm Như Hứa làm Diệp Vệ Quốc không thể ngờ tới.

"Có quên chút đồ nên em về nhà lấy." Lâm Như Hứa nói một cách hời hợt.

Mấy thứ khác không nói, đây là lần đầu tiên Lâm Như Hứa nghiêm túc "xin phép", tuy rằng lời vừa nghe là biết lấy cớ, nhưng so với việc không liên hệ với người khác thì tốt hơn nhiều, quả thực vượt qua dự đoán của Diệp Vệ Quốc.

Ông không nói hai lời đồng ý với hắn, còn bảo sau khi lấy đồ xong thì mau về trường để học.

Lâm Như Hứa không ở đây, ba người kia vẫn giống như trước ra khỏi lớp học, dọc đường cũng không hề tán gẫu về chuyện của Lâm Như Hứa.

Lúc Hà Tâm Ý về đến nhà thì cơm nước vẫn chưa nấu xong, thế là y về phòng trước.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa, giọng nói của Từ Gia Nhu có chút cứng nhắc, "Tâm Ý, ra ăn cơm."

"Đến ngay." Hà Tâm Ý lên tiếng rồi đứng dậy ra khỏi phòng, sau đó cũng tìm ra được nguyên nhân làm Từ Gia Nhu đổi cảm xúc.

Hà Chính đã trở về.

Thậm chí Hà Tâm Ý còn không biết có nên dùng từ đã trở về để hình dung hay không, dù sao ngay cả dịp tết Hà Chính chỉ vội vội vàng vàng ở nhà mấy ngày, mấy ngày còn lại thường xuyên đến chúc tết bạn bè, làm cho ngôi nhà này vốn đã vụn nát lại giống như không thể chịu nổi thêm sự đả kích.

Bữa cơm diễn ra vô cùng im lặng, ngay cả Hà Tử Minh luôn miệng ồn ào cũng không lên tiếng, cúi đầu trầm mặc dùng cơm.

Hà Chính đột nhiên hỏi, "Có phải bây giờ mấy đứa đang phân ban không?"

Hà Tâm Ý có chút không rõ, không nghĩ tới Hà Chính sẽ hỏi chuyện này, chỉ đơn giản trả lời.

"Viết nguyện vọng xong rồi thì đưa đây ta ký tên."

Lời này vừa nói ra làm cả phòng ăn đều im lặng, chỉ còn nghe tiếng va chạm bát đũa của Hà Chính lúc ông đang gắp rau.

Hà Tâm Ý nhìn ông một cái, cũng không nói được hay không, cứ vào mỗi lúc như thế này thì Từ Gia Nhu sẽ lên tiếng, nhưng không biết tại sao hôm nay bà cũng trầm mặc một cách kỳ lạ, không có ý sẽ nói lảng sang chuyện khác vui vẻ hơn.

Cơm nước xong Hà Tâm Ý trở về phòng, giấy điền nguyện vọng phân ban đang để bên ngoài, y lấy ra điền hai mục còn thừa lại rồi đến phòng bếp đưa cho Từ Gia Nhu.

"Giúp con ký tên cái này."

Từ Gia Nhu mơ hồ, sau đó vội vàng lau tay vào tạp dề, cầm lấy tờ điền xem thật kỹ, nửa ngày sau mới hỏi y, "Đã nghĩ kỹ rồi chưa?"

"Vâng, nghĩ kỹ rồi ạ."

Từ Gia Nhu ra khỏi phòng bếp rồi đặt tờ nguyện vọng lên bàn ăn sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc ký tên lên, giọng nói lại mang theo vui vẻ không thể giải thích, "Một lát mẹ sẽ nói với ba của con là được rồi."

Thực ra nội tâm của bà cũng phức tạp, một bên là Hà Tâm Ý ngỗ nghịch với Hà Chính, đương nhiên nếu Hà Chính mà biết sẽ rất tức giận.

Một bên lại nhịn không được có chút vui mừng, Hà Tâm Ý có thể đã nhìn ra, cứ thản nhiên như thể nói với bà, con đứng về phía mẹ.

......

......

Cho dù Diệp Vệ Quốc thở phào nhẹ nhõm khi nhận cuộc gọi từ Lâm Như Hứa là hắn hứa sẽ đi học, chỉ là không nghĩ tới trưa cùng ngày Lâm Như Hứa quả nhiên là đến lớp!

Không chỉ có mỗi ông bất ngờ, ngay cả Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang cũng ngạc nhiên không kém, cả hai không hẹn mà thốt lên, "Sao cậu lại tới đây!?"

"Bộ tôi không thể tới sao?" Chóp mũi của Lâm Như Hứa có chút ửng đỏ, cả người đều mang theo hơi lạnh.

Chuông vào học vang lên, Lâm Như Hứa cũng không thèm để ý hai người đang ngạc nhiên ngồi phía trước nữa, liếc nhìn lịch học hôm nay được viết trên bảng đen, lấy sách tiếng Anh ra.

Hà Tâm Ý vẫn không nói chuyện, cũng nhẫn tâm không nhìn hắn.

Với tính cách có một không hai của Lâm Như Hứa, y thật sự không nghĩ tới hắn có thể quay trở lại nhanh như vậy.

Nhưng mà điều còn làm mọi người không thể tưởng tượng hơn nữa là Lâm Như Hứa lại mở sách tiếng Anh ra, cả người dính chặt trên ghế.

Bỗng nhiên trong đầu nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn chân ghế, may là bốn chân không bị sao cả, dấu vết bị hắn đạp trước đó cũng không thấy nữa, rõ ràng đã được đổi cái mới.

Chỉ là không biết ai đã thay cho hắn, phần nhiều là Tôn Bình Khang, nhưng mà nếu là Hà Tâm Ý thì tốt biết mấy!

Hà Tâm Ý đang ngồi thẳng lưng bên cạnh, tất nhiên sẽ không biết sự kỳ vọng không giải thích được trong lòng Lâm Như Hứa.

Y ngồi nghiêm chỉnh nhưng dư quang lại đang nhìn sang bên trái, thấy Lâm Như Hứa đang xem xét cái ghế từng chút một, như hai năm tám vạn* ngồi trên ghế, hai tay để trong hộc bàn lục lọi gì đó, nửa ngày trời mới thấy lấy ra.

Mẫu đơn phân ban.

*Hai năm tám vạn là từ địa phương của Bắc Kinh, bắt nguồn từ việc chơi mạt chược.

Hai năm tám là "Tướng", nếu không có "Tướng" hai năm tám thì không thắng được, nếu thắng thì sẽ nhân đôi.

Cho nên khi bóc được "Tướng" hai năm tám thì vui sướng như bắt được người đẹp vậy.

Ở đây có thể hiểu là Lâm Như Hứa vui vẻ như bắt được tướng vậy đó.

(Theo: Baike)

Thần kinh của Hà Tâm Ý lập tức căng thẳng, không biết Lâm Như Hứa có muốn làm cái gì giống như con thiêu thân hay không, trong lòng rối cả lên, vừa mong chờ vừa phủ nhận và khiển trách bản thân.

Văn.

Chữ viết của Lâm Như Hứa đường hoàng lại tùy ý, vẫn là kiểu mà y yêu thích nhất, chỉ một chữ thôi lại đánh vỡ lý trí nửa tháng nay y đã dựng lên.

Lâm Như Hứa cứ như trắng trợn nói với y: Cậu chạy không thoát đâu.

Cả lớp học trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của Hà Tâm Ý.

Y nhìn từng chữ tiếng Anh đều đặn trong sách, thế mà trong lòng không thể nào tập trung được.

Không phải Hà Tâm Ý chưa từng hy vọng xa vời, Lâm Như Hứa lại cố chấp muốn đi theo y đến ngõ tối.

Đến chính y cũng không biết lúc mình quay đầu lấy lại tinh thần thì trong mắt chỉ còn mỗi Lâm Như Hứa.

Mà Lâm Như Hứa vẫn là dáng vẻ như trước, gương mặt như ánh mặt trời tươi cười với mình, nụ cười kia lại mang theo một chút khoe khoang làm Hà Tâm Ý tức giận.

Rốt cuộc cậu có biết mình đang làm gì hay không? Rốt cuộc cậu có biết thứ tôi muốn là gì không? Có phải cậu muốn trêu chọc tôi như thế?

Mà có vẻ như Lâm Như Hứa không phát hiện ra tức giận trong mắt người nọ, ngả ngớn mở áo khoác lấy một đống đồ gì đó trong túi áo ra, nhét vào trước ngực Hà Tâm Ý.

"Tôi vừa mới ra ngoài mua, cậu xem có phải là loại trước đây từng ăn hay không."

Hà Tâm cúi đầu nhìn một đống kẹo mút được Lâm Như Hứa dùng sợi dây ni lông màu hồng đáng yêu xâu lại thành một chuỗi, đúng là y đã từng ăn, chẳng qua là không nhớ mình ăn khi nào, mà còn bị Lâm Như Hứa bắt gặp nữa chứ.

Sợi dây buộc rất thô, nhưng chỉ trắng vẫn còn nguyên vẹn, giấy gói kẹo mút màu vàng dưới nắng chiều của mùa đông phản quang nhàn nhạt, trực tiếp chiếu thẳng vào tim Hà Tâm Ý.

Chuyện gì thế này...!Hà Tâm Ý không biết khi nào mà mình đã nâng kẹo lên bằng hai tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Như Hứa đang cười đắc ý.

"Không sai đúng không? Tuy rằng Lâm ca của cậu không thể ăn kẹo, nhưng trí nhớ tuyệt đối là đỉnh nhất đấy, không sai được!"

"Ừ, đúng vậy."

Y vẫn không thể nhớ Lâm Như Hứa trông thấy mình ăn kẹo khi nào, nhưng cái đó không quan trọng, cho dù Lâm Như Hứa có cầm cây kẹo mà y chưa từng ăn tới đây thì cũng sẽ thành đúng thôi.

Chỉ cần là Lâm Như Hứa, chưa có cái gì là sai cả.

Hà Tâm Ý trôi qua một tiết học trong trạng thái mơ mơ màng màng, cuối cùng thật cẩn thận cất kẹo vào cặp, đi theo Lâm Như Hứa về nhà.

Tôn Bình Khang cảm thấy hai người họ có thể có chuyện cần nói, nên là lôi kéo Triệu Nhất Xuyên đi trước.

Hà Tâm Ý thu dọn sách vở vô cùng chậm chạp, Lâm Như Hứa thì hai tay đút túi quần đứng một bên chờ y, hai người cứ chậm như rùa bò như vậy cũng tránh được giờ cao điểm tan trường.

Đi ra khỏi cổng không xa, Hà Tâm Ý hiếm khi thấy thiếu kiên nhẫn mở miệng trước, "Cậu thật sự muốn học ban xã hội?"

"Ừ." Lâm Như Hứa đáp lại một cách tùy hứng.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt hai người, kéo dài bóng của bọn họ tới vô tận, Lâm Như Hứa đi chậm hơn Hà Tâm Ý nửa bước, vì thế cái bóng cao hơn Hà Tâm Ý hai cái đầu, giống như mình có thể vì y mà che gió mưa vậy.

"Rốt cuộc cậu có biết mình đang làm cái gì không?"

Hà Tâm Ý không quay đầu lại nên Lâm Như Hứa không thể thấy được vẻ mặt của y, nhưng có thể nghe ra Hà Tâm Ý đang nghiêm túc.

"Tôi biết chứ."

Cậu biết cái rắm! Hà Tâm Ý hiếm khi phủ nhận hắn trong lòng, lại như đang phủ nhận chính mình.

Hai người không nói nữa, cho tới khi đến tiểu khu nhà Hà Tâm Ý rồi Lâm Như Hứa mới bỗng đứng trước mặt y, vừa cười vừa nhỏ giọng nói hai chữ tiếng Anh, "sb."

*sb: viết tắt của từ shǎbī (傻屄), nghĩa là ngu ngốc.

Hai chữ này đập tan mông muội của Hà Tâm Ý, người gây chuyện thì bỏ chạy chẳng thèm quay đầu lại.

Lần đầu tiên Hà Tâm Ý cảm thấy mù mờ, cho tới khi về lại phòng ngủ, nhìn một chuỗi khoảng mười mấy que kẹo trong cặp, vẫn không thể hiểu rõ được.

Tự dưng Lâm Như Hứa lại mắng y làm gì?

Lâm Như Hứa vậy mà mắng y?

Hà Tâm Ý nghĩ đi nghĩ lại, không biết Lâm Như Hứa mắc sai lầm gì lại làm mấy chuyện quái gở này, sau cùng lòng lại trùng xuống bởi vì việc kia.

Y không thể để Lâm Như Hứa theo mình học ban xã hội được.

Hà Tâm Ý phát hiện ra từ tám trăm năm trước rồi, Lâm Như Hứa đối với việc phải học thuộc lòng mấy bài thuộc ban xã hội chính là căm thù tới tận xương tủy, chỉ có một tiết văn trôi qua thôi cũng đủ dằn vặt hắn rồi, nếu để hắn học ban xã hội, chẳng phải là đang hại hắn sao.

Lâm Như Hứa làm tới bước này, vậy y thì sao?

Trái tim như chìm trong biển sâu không có ánh sáng, lại không thể che giấu nổi sóng gió tối tăm của thế giới này, tất cả những thăng trầm đều chỉ vì một người.

Hà Tâm Ý bên này còn đang nặng lòng, Lâm Như Hứa bên kia đang cầm tờ nguyện vọng ban xã hội rơi vào tình thế khó xử, cái này nếu mà đưa cho ba hắn ký tên thể nào cũng nổi bão cho mà xem, Lâm Như Hứa cứ nghĩ rồi lại nghĩ, hy vọng duy nhất chỉ có một —— bà ngoại.

Dù sao thì hồi xưa bà ngoại cũng là học sinh ban xã hội, nói không chừng sẽ đứng về phe hắn.

Quan trọng hơn là, bà ngoại tính tình ôn nhu, không thể nào lên tiếng có ý kiến được, mà bà nói cái gì cũng không ai dám không coi trọng.

Lâm Như Hứa bắt được điểm này, thậm chí đã soạn sẵn lời cần nói trong đầu luôn rồi.

- --

Lâm Như Hứa trong lòng bàn tính, ngồi im một chỗ không hề nhúc nhích, không chú ý đến ánh mắt thâm trầm của người đang đứng bên phải.

Hồ Nhạc Văn vỗ vỗ bục giảng, "Sáng mai mọi người nhớ mang theo đơn phân ban tới nha, sau tiết thứ hai tớ sẽ thu lại nộp cho chủ nhiệm, không được quên đấy."

Nói xong thì bước xuống bục, không ai thèm quan tâm chuyện này cả, Lâm Như Hứa lại không biết vì sao trong lòng có chút hoảng loạn.

Tiết sau là tiết lịch sử, đa số các bạn trong lớp xác định theo ban tự nhiên rồi, còn để hẳn bài tập lý lên bàn làm luôn chứ, thầy lịch sử thấy thế cũng không thể trách móc, không quản học sinh có thái độ gì, cứ giảng cho xong tiết của mình.

Trường Thủ Minh vẫn luôn dùng bảng trắng và thêm máy chiếu, sẽ có một vài thầy cô trẻ sử dụng PPT để dạy trực tiếp, nhưng sư phụ Hà là một trong những người theo phái bảo thủ, nội dung của môn lịch sử cần phải viết bảng không ít, bút đánh dấu trên bảng trắng cứ liên tục chạy trên bảng, không có chút tiếng động nào.

Lâm Như Hứa ngồi bàn chót, trong lòng lại không khỏi cáu kỉnh, cảm giác thầy lịch sử đứng trên bục đang viết không phải chữ, mà là đang cào lòng mình.

Trong lòng hắn bực bội, sắc mặt cũng thối hơn.

Thời tiết ấm dần lên, thế giới bên ngoài cửa sổ cũng trở nên sức sống hơn trước nhiều, Lâm Như Hứa nhìn nhánh cây vừa mới mọc chồi xanh ngoài cửa sổ, cảm giác tim mình càng lúc đập càng nhanh.

Cũng không biết ai làm rơi bút, tiếng bút rơi xuống đất vang lên làm lòng Lâm Như Hứa cũng bị bóp nghẹt, hắn cảm thấy tai như bị ù đi, miệng của thầy trên bục cứ mở ra rồi khép lại nhưng chẳng thể nghe được gì cả, trong lúc hoảng hốt thì Diệp Vệ Quốc đẩy cửa ra, đi lên bục nói nhỏ với thầy lịch sử cái gì đó, sau đó lại nói với hắn.

"Lâm Như Hứa, trò ra đây một chút."

Bỗng trong lòng hắn căng thẳng, mạnh mẽ đứng lên, đụng trúng cuốn sách trên bàn rơi xuống đất, loạt xoạt như đang phụ họa bất an trong tim mình..