Hai ba ngày sau là Hà Tâm Ý đã thuộc bản thảo rồi nhưng vẫn kiên trì đến phòng thu âm để luyện tập cùng Lâm Như Hứa, mỗi ngày nửa tiếng đến một tiếng, không có gì thay đổi, thế nhưng Lâm Như Hứa không biết tại sao không thể tập trung được, hiệu suất cực kỳ thấp.

Hà Tâm Ý không có vấn đề gì cả, những lúc ở chung với Lâm Như Hứa y luôn cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, và cũng rất hưởng thụ loại thoải mái này.

Bỗng bên ngoài phòng thu âm có tiếng nói chuyện xì xào, mấy ngày nay Hà Tâm Ý cũng đã quen rồi, nhìn ra phía cửa sổ, quả nhiên là đám nữ sinh đến tặng đồ ăn vặt và trà sữa.

Lâm Như Hứa đang xem bản thảo tới phát bực, Hà Tâm Ý thấy thế thì bước qua đóng rèm cửa sổ lại.

Vừa kéo rèm cửa lại cả căn phòng liền tối sầm, chỉ còn ánh mặt trời le lói chiếu vào từ bên kia cửa sổ, Lâm Như Hứa ngồi ngay vị trí ánh sáng chiếu vào,Hà Tâm Ý đến bên cạnh hắn ngồi xếp bằng, "Vẫn không nhớ được sao?"

"Nói bừa gì đó! Ai không nhớ chứ? Với lại mấy cái này không cần phải thuộc, chỉ cần nắm rõ đại ý là được, tới lúc đó thì ứng xử." Trong giọng nói của Lâm Như Hứa mang theo phiền muộn.

Hà Tâm Ý, "Được được được, đã nhớ đã nhớ, là tôi nói bậy."

Lâm Như Hứa cảm thấy đôi khi Hà Tâm Ý nói chuyện với mình giống như nói chuyện với trẻ con vậy, đang chuẩn bị phản bác hai câu thì chợt nghe tiếng gõ cửa.

Hà Tâm Ý thấy người này tới thật đúng lúc, y đứng lên đi qua mở cửa.

Vừa mở cửa thì người nọ liền nhảy ra, là một cô bạn rất xinh xắn, cao chừng 163cm, mái tóc dài đen thuần xõa trên vai bộ phục trắng xanh, cô bạn cười rất đẹp, cô thấy Hà Tâm Ý thì giơ hai cốc trà sữa lên cao, "Học đệ, chào mấy đứa, chị đến xem hai người chuẩn bị thế nào rồi."

Hà Tâm Ý biết người này, chính là MC của buổi sàng lọc lần trước, hình như trong hội học sinh, lần này phụ trách sắp xếp chương trình cho buổi tiệc tối năm mới.

Lâm Như Hứa cũng ngẩng đầu lên nhìn, lễ phép gọi một tiếng "học tỷ" rồi cũng không nói gì thêm.

Phương Sĩ có hơi xấu hổ liền nói vài câu về thứ tự tiết mục sân khấu và những ai sẽ hợp tác đi cùng bọn họ.

Hai người rất ăn ý không hề động đến cốc trà sữa cô để kế bên, xem như không nhìn thấy.

Thực ra Lâm Như Hứa không hiểu bản thân đang xảy ra chuyện gì, bản thảo chỉ có vài tờ thôi mà hắn không thể tập trung được.

Cây đàn dương cầm không biết từ đâu dời tới, mấy ngày nay cứ một mực để đó, mỗi lần hắn bước vào phòng thu âm thì lại thất thần, trong tâm trí của hắn tràn ngập giai điệu không biết tên của Hà Tâm Ý đã đàn, cùng với ánh mắt trời dịu dàng chiếu lên y vào ngày hôm ấy.

Giống như một loại thần bí nào đó, đã nhiều năm nay hắn không có cảm giác này, chính là không thể kiểm soát cảm xúc của mình, nó luôn gợi nhớ những chuyện không vui.

Lâm Như Hứa có chút khó chịu, mà Hà Tâm Ý không nóng vội, cứ lẳng lặng ở bên cạnh hắn.

Hôm nay tâm trạng của Lâm Như Hứa cuối cùng cũng khá lên đôi chút, hai người thử tập đợt một lần, cảm giác không tồi, lại còn có sự ăn ý khó nói nữa, lúc về nhà tâm trạng của Hà Tâm Ý rất tốt, nhưng về tới rồi mới phát hiện trong nhà không có ai cả.

Từ sau khi Từ Gia Nhu mang thai đã từ chức ở nhà đảm đương như một bà nội trợ, bình thường giờ này đang nấu cơm mới đúng, Hà Tâm Ý nhìn bàn ăn rồi tủ lạnh kế bên, ngay cả tờ ghi note nhỏ cũng không có.

Mặc dù không rõ tình hình thế nào nhưng Hà Tâm Ý không nghĩ sẽ gọi điện thoại hỏi, dù sao việc bị phớt lờ cũng không phải là chuyện đáng nói, nhưng y không ngờ rằng vừa mới về phòng được vài phút đã nhận được điện thoại của Từ Gia Nhu.

Đầu dây bên kia có hơi ồn làm Hà Tâm Ý nghe không rõ, Từ Gia Nhu cũng phát hiện ra nên đổi một chỗ im lặng hơn, hình như là trong nhà vệ sinh bởi có tiếng nước xả không ngừng.

Con người bà cũng giống như cái tên Từ Gia Nhu vậy, luôn luôn ôn nhu, mà lúc này lại có chút nóng vội không thôi.

Hà Tử Minh lại đánh nhau, cậu ta trực tiếp ném chiếc ghế đẩu qua làm người ta sứt đầu mẻ trán, giáo viên gọi cho Từ Gia Nhu đến dọn cục diện rối rắm này, Hà Tử Minh khi trông thấy bà đến thì bỏ chạy.

Từ Gia Nhu không yên tâm nên đã nhờ Hà Tâm Ý đi tìm, bà rất rõ tính tình của Hà Tử Minh vì thế chỉ nói tốt nhất là đưa người về nhà, nếu không được thì giám sát nó một chút, đừng để nó lại đi gây chuyện là được.

Tình huống bên phía Từ Gia Nhu nghe có vẻ không được tốt lắm, Hà Tâm Ý đành phải đồng ý, sau khi cúp điện thoại thì có hơi băn khoăn, y không biết phải tìm Hà Tử Minh ở đâu cả.

Điện thoại của Hà Tử Minh đã tắt máy, hẳn là bị Từ Gia Nhu gọi đến phiền.

Hà Tâm Ý đành phải mở app bản đồ lên tìm kiếm bệnh viện nhân dân số một Minh Thành, ở khu vực gần đó có phòng game, quán internet, khu giải trí....!Hà Tâm Ý đều xem từng nơi một, cách xa hơn cũng có, sau đó bắt đầu đón taxi đi tìm.

Tài xế là một người địa phương nói rất nhiều, vừa nhìn đã biết Hà Tâm Ý không phải người ở đây nên liên tục giới thiệu cho y những điểm tham quan đặc sắc, đồ ăn địa phương, nếu là bình thường Hà Tâm Ý nhất định sẽ thấy hứng thú, y luôn thích cùng người lạ nói chuyện, tuy nhiên lúc này thật sự có hơi lơ đãng.

Y cũng không biết nếu lát nữa gặp Hà Tử Minh thì đưa thằng nhóc đó về nhà thế nào nữa, ngoại trừ nói vài ba câu cần thiết với nhau thì đã nhiều năm rồi bọn họ chưa nói chuyện tử tế một lần, đối với em trai Hà Tử Minh này, y vẫn không biết phải làm thế nào mới tốt.

Xe dừng lại, Hà Tâm Ý còn chưa kịp quan sát nữa thì tài xế đã nhắc nhở, "Nhóc con, tới bệnh viện rồi."

"À, vâng." Lúc này Hà Tâm Ý mới phản ứng, xem đồng hồ và trả tiền, nói một câu cảm ơn.

Bác tài xế nhận tiền từ tay y, còn mỉm cười nói, "Nhóc con, những chuyện không vui rồi cũng sẽ qua, hãy tự chăm sóc bản thân mình."

Hà Tâm Ý sửng sốt, nghĩ có lẽ cả dọc đường bác tài thấy y thất thần, cuối cùng còn dừng xe ở bệnh viện nên đã nghĩ trong nhà y xảy ra chuyện.

Trong lòng Hà Tâm ý bỗng tràn sự ấm áp, nói "Cảm ơn" một lần nữa, lần này rất nghiêm túc.

Gần bệnh viện nhất có một quán internet, bên trong mù mịt khói thuốc, Hà Tâm Ý đi được một đoạn thì không muốn vào nữa, sau đó nhìn trên bản đồ, không ngờ nơi gần hơn lại là quán internet, y thở dài một hơi.

Cứ đi tìm hết nơi này đến nơi khác cuối cùng cũng tìm được Hà Tử Minh trong khu giải trí lớn.

Hà Tâm Ý đã phải nhìn tận hai lần trước khi đi vào, tấm biển lớn nhấp nháy hai chữ "Game City"*, đơn giản cực kì.

*Còn gọi là Trò Chơi Thành: nguyên tác tác giả dùng ba chữ nhưng mình mạn phép đổi lại cho đúng với tên đã edit trước đó.

Hà Tử Minh để tóc xoăn đen, màu đen đến bất thường, nhìn vào là biết ngay tóc được nhuộm.

Một mình cầm con gấu bông đứng bên kia, bên cạnh còn đặt thêm năm sáu con trông lòe loẹt nhưng cũng rất đáng yêu.

Hà Tâm Ý không nói gì, đi đổi một trăm xu đứng cạnh Hà Tử Minh gắp thú.

Y vừa tới gần thì Hà Tử Minh đã phát hiện, cũng đoán được là Từ Gia Nhu nhờ y đến tìm mình, Hà Tâm Ý không lên tiếng xem ra rất hợp ý cậu, bởi vì cậu cũng lười nói.

Người lớn bao giờ cũng như vậy, rõ ràng là cậu ta đã bị tuyên án tử hình rồi người ta mới hỏi, nên dù bạn có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là lời giải thích nhạt nhòa.

Mà con người luôn là như thế, nếu Hà Tâm Ý đến hỏi vài chuyện rồi lên giọng dạy bảo, cậu ta nhất định sẽ rất khó chịu, nhưng Hà Tâm Ý đi đến mà không nói gì cả, ngồi bên cạnh cậu ta như thể chẳng quen biết gì người kế bên hết.

Trong lúc gắp thú bông y không sốt ruột, khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm, ngược lại Hà Tử Minh lại rất muốn nghe y nói gì đó.

Hai xu một lượt, Hà Tâm Ý nhìn con Pikachu trong lồng kính, trong lòng không có chút dao động nào, cũng không hiểu Hà Tử Minh đang chán nản vì không gắp được.

Dĩ nhiên không phải y sẽ không nói, bản thân nhìn Hà Tử Minh lớn lên, tính tình cậu ta thế nào y hiểu rõ.

Dù sao y không biết nên nói cái gì, mà Hà Tử Minh sẽ tự động lên tiếng trước.

Sau đó Hà Tâm Ý chợt nghe tiếng bật quẹt, bên miệng Hà Tử Minh nổi lên một đốm đỏ nhỏ, lúc y xoay qua nhìn thì cậu ta nhả ra một ngụm khói.

Cậu bé mười hai tuổi giấu mình trong làn khói, đôi mắt thâm quầng nặng, quả thực mang theo sự nổi loạn của tuổi trẻ.

Hà Tâm Ý xua tay để làm tản đi đám khói trước mặt, y chưa bao giờ thích mùi khói thuốc cả, trong lòng cảm thán Hà Tử Minh đã lớn rồi còn biết ép y phải mở miệng trước.

Nhưng mà....!

Hà Tâm Ý liếc nhìn cậu ta một cái, dường như trong mắt Hà Tử Minh đang cất giấu điều gì đó y không hiểu được.

Sau này, thậm chí đã nhiều năm trôi qua, Hà Tử Minh vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng đó.

Ngày hôm ấy, người anh trai mẫu mực cái gì cũng đứng nhất rút lấy điếu thuốc từ trong miệng cậu ta, thành thạo kẹp giữa hai ngón tay để bên miệng rít một hơi thật sâu, tiếp đó nhả ra một ngụm khói bao phủ chính mình, khiến cậu ta thấy không nhìn rõ được.

Giữa quang cảnh màu sắc lập lòe, gương mặt lúc nào cũng nhu hòa của Hà Tâm Ý ẩn trong làn khói, Hà Tử Minh đột nhiên thấy Hà Tâm Ý giống như một thiếu niên hư hỏng làm bạn với khói thuốc, cảm giác tất thảy chán chường đang róc rách trong lòng nháy mắt bị chặn lại ở cuống họng, khiến cậu ta không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú mỗi một động tác của Hà Tâm Ý.

Một lúc sau, Hà Tâm Ý nhẹ nhàng vân vê hai cái rồi vứt xuống chân dẫm nát điếu thuốc khó khăn lắm mới cháy được một phần tư, một loạt động tác thành thạo này khiến Hà Tử Minh nhìn đến ngây người.

Vì thế khi y hỏi cậu ta muốn ăn gì, cậu theo bản năng nói ăn lẩu.

Minh Thành cận kề cuối mùa thu nên món lẩu càng trở nên phổ biến, Hà Tâm Ý gửi một tin nhắn báo bình an, sau đó dẫn Hà Tử Minh đến quán lẩu gần đây, lại không ngờ rằng vừa tới cửa quán lẩu đã thấy Lâm Như Hứa, mà người kia có vẻ như không thấy y, bên cạnh là một cô bạn trông có vẻ quen mắt, hình như là người lần trước đến trường tìm Lâm Như Hứa, nhớ láng máng tên là Phó Tư Giai, hai người ngồi ngược hướng bên này.

Quán lẩu này có nhiều chi nhánh khắp cả nước, trước cửa quán được thiết kế theo phong cách nghệ thuật.

Vừa đi vào Hà Tử Minh liền cảm nhận quả nhiên là nơi Hà Tâm Ý chọn, nhưng nhìn y có vẻ hơi lơ đễnh, mà cậu ta không nói gì hết, chỉ đặt mấy con gấu màu sắc xuống bên cạnh rồi gọi món.

Hà Tâm ý bỗng thấy "chàng trai nổi loạn" Hà Tử Minh mang theo mấy con gấu kia đi cả một quãng đường vậy mà có chút đáng yêu đó, thế là nhịn không được khóe môi nở nụ cười.

Ngay sau đó nhân viên mang ra một nồi lẩu uyên ương, Hà Tử Minh cách làn khói nóng của nồi lẩu nhìn về phía Hà Tâm Ý, trong nháy mắt nghĩ đến bộ dáng thành thạo hút thuốc của y lúc ở khu trò chơi khiến cậu có chút hoảng hốt.

Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy dáng vẻ kia của Hà Tâm Ý, hình ảnh đó làm cậu ta nhớ rất lâu, mãi nhiều năm về sau mới nhận thức được: thì ra ngày hôm ấy cậu cũng đã nhìn được một Hà Tâm Ý chân thực.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương 11, 12 đã được chỉnh sửa, từ tiết mục ca hát đổi lại thành MC, mời mọi người xem lại một chút, yêu các bạn!

Còn nhớ Game City không,

Là nơi Lâm ca đã đến ở chương 1

Nơi đó còn lưu lại thời thơ ấu của Lâm ca đó,

Ngày nào cũng kêu Lâm ca tôi, Lâm ca siêu đẹp trai 【Mắt sao】

Hàng ngày đều gọi Tâm Ý của tôi, mà Tâm Ý ở chương này siêu đẹp trai, Tâm Ý ngày càng đẹp trai, ngày càng ngầu!!!

Dù sao thì Tâm Ý của chúng ta không phải là một tiểu bạch thỏ đơn thuần 【Hì hì】.