Chưa đầy 1 tuần sau đó, Đỗ Trình Tranh lại nhận được điện thoại của mẹ, biết cô lần xem mắt trước không thuận lợi nên đã thêm vài người tiếp theo.

[ Không biết đâu, phải đi cho mẹ.

]

Đỗ Trình Tranh ngồi trong phòng làm việc ảo não nhìn điện thoại.

Cô không biết khi nào mới có thể kết thúc chuyện này, nhất định phải có người yêu sao ?

Y tá thấy thế bèn hỏi thăm.

" Bác sĩ Đỗ, chị có chuyện gì sao ? "

Cô thở dài đặt điện thoại xuống bàn.

" Mẹ chị thật khó đối phó "

Y tá có nghe loáng thoáng cuộc điện thoại của hai người nên cũng hiểu qua.

Cô ấy cười.

" Nam tử tam nhất chi hoa, nữ tử tam thập lão nhân gia(*).

Mẹ chị lo cũng đúng "

(*) Đàn ông ba mươi tuổi là một bông hoa, đàn bà ba mươi tuổi là một bà già.

Trai ba mươi chính là thời kỳ đỉnh cao phong độ, còn nữ tuổi ba mươi gần như đã bước vào tuổi trung niên

" Chị mới 25 tuổi thôi, chưa 30 nhanh như vậy mà " Đỗ Trình Tranh uống ngụm nước, nhàn nhạt nói.

" Nhưng cũng phải lo trước chứ ạ.

"

Cái tuổi 25 là cột mốc quan trọng của đời người phụ nữ, như một khoảng thời gian nhìn nhận tình cảm của bản thân.

Nếu bạn không lo người khác sẽ lo thay cho bạn.

Đỗ Trình Tranh cười lắc đầu.

Cô cũng chưa phải gọi là bà cô già không ai cần.

" Em thấy bác sĩ Hạ rất được đó.

Anh ấy vẻ ngoài ưa nhìn, dáng người đẹp, tài giỏi như thế "

" Bác sĩ Hạ Vũ sao ? " cô nhướng mày.

Y tá hớn hở gật đầu cười.

" Phải phải, nếu được chị thử tìm hiểu anh ấy đi "

" Mẹ chị muốn chị xem mắt, bây giờ thêm em cũng muốn làm mai cho chị.

Chị không cần ai quan tâm đến vấn đề cá nhân của mình "

Y tá bĩu môi không dám hó hé câu nào nữa.

***

Hôm nay đúng là ngày xui xẻo đối với Đỗ Trình Tranh.

Chiếc xe cô đã bị thủng lốp, cô vỗ trán ngán ngẩm, muốn gọi một chiếc taxi về nhưng đoạn đường không có một chiếc nào.

Đứng đợi gần nửa tiếng thì có một chiếc xe đậu trước mặt cô, mở cửa kính xe ra gương mặt người bên trong lộ ra ngoài.

" Bác sĩ Hạ ? " Đỗ Trình Tranh bất ngờ khi thấy anh ta.

Buổi sáng còn nhắc về anh ta, tối tan làm đã gặp.

" Xe cô bị hỏng rồi sao ? " Hạ Vũ nhàn nhạt nói.

" Ừm, bị thủng lốp "

" Lên xe đi, tôi chở cô về "

" Tôi bắt xe về là được rồi.

" Cô xua tay từ chối

" Tôi thấy cô đã đứng được nửa tiếng rồi.

Cứ lên đi, đừng khách sáo.

"

Đỗ Trình Tranh ngượng ngùng gật đầu, cô ngồi vào ghế sau để giữ khoảng cách tốt nhất có thể.

" Vậy làm phiền anh "

***

Đỗ Trình Tranh về đến nhà, nhận được tin nhắn của Phong Hạo.

Cô mới chợt nhớ đã 1 tuần không gặp anh, thì ra anh đang đi công tác ở Thượng Hải.

[ Cô làm về chưa ? ] Tin nhắn đã được gửi 1 tiếng trước.

[ Vừa về ]

Cô để điện thoại xuống, mang đồ vào phòng tắm.

Cô vừa đi ra mở lại điện thoại xem.

[ Muộn vậy sao ? ]

[ Xe bị hỏng nên mất thời gian một chút ]

[ Ừm ]

[ Có chuyện gì hả ? ]

[ Cô muốn quà gì không ? Tôi mua về cho cô ]

Đỗ Trình Tranh nhìn dòng tin nhắn, như có một thứ gì đó đánh thẳng vào trong lòng, như một nguồn điện làm cô tê rần.

Cô không biết quan hệ của cô và Phong Hạo đã đến mức như thế nào.

Bạn bè sao ? Không phải.

Người yêu ? Cũng không giống.

Kẻ thù ? Càng không phải.

Thậm chí cô đã yêu đơn phương anh em tốt của Phong Hạo, anh cũng biết điều đó.

Nghĩ vậy cô càng khó xử.

[ Không cần đâu ]

Cô cứ ngỡ hai người chính là hai đường thẳng song song không thể đi chung một làn đường.

Có thể chỉ là một người để bầu bạn đơn giản.

***

Những ngày sau đó, Đỗ Trình Tranh có đi xem mắt vài người nữa, kết quả như một, quá thảm họa.

Người làm công chức, người văn phòng, người lao động chân tay đủ kiểu khác nhau nhưng không ai hợp được với cô.

Đều chia tay tạm biệt trong sự bất lực.

" Ha ha cậu thật thảm nha.

Chắc cũng gần chục người rồi chứ nhỉ ? " Mộc Diễm Tinh nhìn cô bạn đang khổ sở trước mặt, không nén được cười.

" Tớ là không có duyên để yêu đương rồi " Đỗ Trình Tranh thở dài, nhấp ngụm trà.

" Chưa tới thôi mà.

30 chưa phải tết " Mộc Diễm Tinh không nỡ, đành an ủi nhỏ.

" Mẹ tớ nhiều mối quan hệ đến thế sao ? Còn bao nhiêu người nữa thế không biết " Đỗ Trình Tranh thở dài, thầm thán phục mẹ.

"" Vạn bàn giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân (*) " nha.

Tớ là thấy cậu quá hoàn hảo nên mấy người đó chưa xứng với cậu.

"

(*) Hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người.

Mọi việc đều do số mệnh quyết định.

Đỗ Trình Tranh cười khẩy " Tớ thì hoàn hảo gì chứ.

Chỉ là bản thân không muốn yêu đương thôi "

" Ai da, cô nương à.

Có câu " Nhân phi thảo mộc, khởi năng vô tinh(*) " mà.

Cậu không thể suốt đời ở một mình được "

(*) Người không phải cỏ cây, há lại vô tình.

Con người nhất thiết phải có tình cảm.

Đỗ Trình Tranh khẽ đá gót chân Mộc Diễm Tinh " Cậu từ lúc nào trở thành nhà văn thế hả ? Hở tí là nói mấy câu ca dao "

" Bệnh nghề nghiệp thôi.

Vì tớ là một luật sư tài giỏi từng chuyên văn nha " Mộc Diễm Tinh cười khì khì.

Đỗ Trình Tranh nở nụ cười yếu ớt nhìn cô.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn dòng người đông đúc qua lại.

Thời tiết đã trở lạnh, có tuyết đầu mùa.

Lối đi đã phủ tuyết trắng.

Có những cặp đôi nắm tay nhau đi lại trông thật hạnh phúc.

Quy tắc của cuộc sống vốn không có nhiều màu sắc.

***

Đỗ Trình Tranh đang kê đơn thuốc cho bệnh nhân, y tá nữ bất chợt chạy đến, vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng, hơi thở dồn dập như đã chạy 3 quãng đường tới.

Cô ngước mắt nhìn, nhàn nhạt nói.

" Việc gì gấp vậy ? "

" Bác sĩ Đỗ, có chuyện không hay rồi.

Người nhà bệnh nhân tới làm ầm ĩ một trận ở sảnh "

Đỗ Trình Tranh nhíu mày hỏi.

" Người nhà của bệnh nhân nào ? "

" Là người nhà bệnh nhân phòng 203 ".

Cô nhanh chóng mở bệnh án ra xem, lật từng trang một cho đến khi thấy dòng |Phòng 203|

" Là bệnh nhân bị mắc chẩn đoán liệt nửa người ? "

Y tá gật đầu, vội vàng nói thêm.

" Bác sĩ Đỗ mau xuống đi.

Bọn họ muốn gặp người đã chữa trị cho bệnh nhân, nếu không họ sẽ làm tới cùng ".

Đỗ Trình Tranh thở dài ảo não, cô nhớ bệnh nhân này đã bị liệt nửa người hơn 1 tháng, nếu cô không kịp thời chữa trị thì người đó đã sớm không thể giữ được mạng, họ còn tới để ầm ĩ chuyện gì chứ.

Nghĩ là thế nhưng vẫn phải đi xuống sảnh để giải quyết.

Đỗ Trình Tranh vừa đi tới, một người phụ nữ đã trạc tuổi lao đến rất nhanh, chỉ tay mắng nhiếc.

" Chính cô là người đã khám cho con tôi đúng không ? "

Cô thành thật gật đầu, điềm nhiên trước thái độ mất kiểm soát của người đó.

" Phải, có vấn đề gì sao ? "

" Cô còn dám hỏi có vấn đề gì.

Con tôi bị liệt nửa người không phải do cô sao hả ? Nó chỉ là bị tai nạn xe mà cô lại làm cho nó bị liệt.

Cô có phải là bác sĩ không ? Đồ đạo đức giả tạo "

Dưới sảnh bệnh viện đang có nhiều người, mọi người đều nghe thấy lời mắng chửi của bà ta, không ai dám ra can ngăn.

Đỗ Trình Tranh nhíu hai hàng lông mày, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn bà ta.

" Tôi có đạo đức giả tạo hay không tự tôi biết.

Còn nữa, con bà đúng là bị tai nạn xe nhưng bà có biết là đã bị chiếc xe cán mất đôi chân không ? Nếu tôi không kịp chữa trị thì cậu ta đã mất máu mà gặp tình trạng nguy kịch hơn "

Người đàn bà lúc đầu mặt nghệt ra, trừng mắt nhìn cô càng giận dữ hơn.

" Cô còn có thể cãi lý với tôi ? Là bác sĩ phải giúp người bệnh lành lạnh chứ ? Cô làm vậy chẳng khác nào cho nó sống dở chết dở.

"

" Xin lỗi người nhà.

Tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của tôi là cứu mạng sống của bệnh nhân, tôi không phải thần thánh trên trời mà giúp con bà khoẻ lại đôi chân.

"

Đỗ Trình Tranh càng nói tâm càng lạnh, người đàn bà này chính là cãi cùn đến nghiện rồi.

" Cô...!cô, tôi muốn gặp viện trưởng, viện trưởng đâu rồi ? Đuổi việc cô ta cho tôi " bà ta gào lên, toàn bộ người chứng kiến phải giật mình, bà ta là muốn làm đến cùng.

Cô nghiêm mặt nói.

" Đây là bệnh viện, xin đừng làm phiền đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi ".

Một cái tát rất nhanh rơi trên gò má của cô, người đàn bà dùng lực rất mạnh nên đã hiện rõ dấu tay ửng đỏ lên.

Mọi người sửng sốt, há hốc miệng.

Bà ta lên cơn điên rồi.

Đỗ Trình Tranh không lường trước được, cả khuôn mặt cô chúi xuống, mái tóc vàng che khuất nửa gương mặt xinh đẹp.

" Cô là cái thá gì vậy hả ? Tiện nhân, tôi phải đánh chết cô đòi lại đôi chân cho con tôi ".

Bà ta chồm người tới, hai bàn tay lao tới như muốn bóp cổ cô.

Mọi người hô hào khiếp sợ.

" Gọi cảnh sát đi "

" Bảo vệ đâu ? Bà ta sắp đánh người rồi "

" Cô bác sĩ kia thật đáng thương "

" Mụ điên đó "

Khoảng cách khi bà ta lao đến đã bị một lực rất mạnh ngăn lại, gương mặt bà ta méo mó đau đớn.

Bàn tay thô ráp hiện rõ gân xanh, lực tay không hề nể nang bẻ ngược tay bà ta.

" Ối đau " bà ta thét lên.

Đỗ Trình Tranh bừng tỉnh sau tiếng hét đó.

Trước mắt là bờ lưng cao lớn của một người đàn ông, cô hướng mắt lên nhìn sườn mặt của người đàn ông, nét mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, thấy rõ quai hàm đang căng chặt.

Phong Hạo, tại sao anh lại xuất hiện ở đây ?.