Hải Ninh đưa Mariko đi thăm hỏi mấy trưởng bối trong dòng họ. Được mấy chú mấy bác khen mình xinh xắn đáng yêu, cô vô cùng vui vẻ, nụ cười chưa từng tắt trên môi. Mariko ghé đầu thì thầm bên tai anh:

-Anh à, gia đình mấy bác ấy thật dễ thương quá đi! Khi nào đám cưới, em cũng muốn mời họ đến!

-Em không tính làm đám cưới ở Nhật sao?

-Tất nhiên bên đó cũng phải làm, bên này cũng làm, bên nào cũng làm hết!

Hải Ninh cười, cưng chiều véo mũi cô.

-Em còn nhỏ, cứ từ từ, đừng vội!

-Không nhỏ! Người ta đã mười hai tuổi rồi!

Hải Ninh bật cười. Một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nghe cô nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên:

-Cô bé đáng yêu này nhìn thế nào cũng không giống mười hai tuổi! Chà chà, trẻ con bây giờ dậy thì sớm thật!

Hải Ninh không nói gì, đối với người mẹ kế này anh vẫn chưa thể chấp nhận, anh vẫn còn nhớ mẹ mình đã khóc nhiều như thế nào trên chuyến bay lúc đến Nhật năm đó (Anh này là chúa thù dai!).

Người ngồi cạnh cô ta, bà Viên, cũng là mẹ của Hải Ninh đành lên tiếng giải thích:

-Con bé nói nhầm thôi, nó hai mươi tuổi rồi! Con bé tên Mariko, trước giờ luôn sống ở Nhật. Này, hai đứa lại chào dì đi!

Bà Viên là người trong cuộc, đương nhiên không thể quên những tổn thương đó. Nhưng quả thật bà li hôn với chồng là do mâu thuẫn từ nhiều năm trước, hai người sống chung với nhau nhưng không mấy khi hòa thuận. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ suốt hơn chục năm qua, bà mới hiểu ra rằng yêu một người không nhất thiết phải ở bên người đó. Ông ấy giờ đã có vợ, còn bà dù sống một mình nhưng tất cả đều tốt đẹp. Điều quan trọng nhất hiện tại vẫn là hạnh phúc của hai đứa con trai.

Hải Ninh nghe lời mẹ, chỉ chào hỏi qua loa cho có lệ, còn Mariko thì lại rất nhiệt tình chào hỏi. Sau đó cô bé còn nói thêm:

-Dì đừng gọi cháu là Mariko nữa nghe lạ lùng quá, nên gọi là Mai Mai cho gần gũi ạ!

Phương Nghi thực sự rất thích cô bé này, quay sang nói với bà Viên:

-Mai Mai thật là một cô bé ngoan ngoãn lại tốt tính. Ai mà lấy được con bé thì đúng là may mắn đúng không chị?

Bà Viên vui vẻ gật đầu. Mai Mai nghe nhắc đến chuyện cưới hỏi thì thấy rất phấn khích, đem bó hoa cưới ra khoe:

-Dì Viên, dì Nghi xem cháu tóm được hoa cưới của chị dâu này! Khi nào cháu cưới nhất định sẽ mời hai dì, hai dì nhất định phải đến dự! 

-Tất nhiên rồi! 

Sau đó cô chạy lại chỗ bọn trẻ con, cùng chúng ăn kẹo cưới. Hải Ninh thì bị mấy chàng trai khác lôi đi uống rượu.

Không khí ồn ào, náo nhiệt này cùng với mấy li rượu khiến anh có chút đau đầu, liền kiếm cớ vào nhà vệ sinh. Làn nước mát giúp anh thoải mái hơn một chút. Lúc bước ra, tầm mất anh quét qua một làn váy xanh ở chỗ rẽ. Đi đến gần thì thấy cô đang đứng dựa vào tường, trên cổ quấn chiếc khăn lụa màu hồng, tay cầm li rượu. Anh khẽ nhíu mày, cô biết uống rượu từ bao giờ vậy?

Nhưng hiện tại cái gì anh cũng không muốn quan tâm, những chuyện cần nói chẳng phải đã nói cả rồi sao?

Thấy anh định lơ mình mà đi, cô liền đi lên chặn lại. Hải Ninh cảm thấy cô thật phiền phức. Những thứ có được quá dễ dàng khiến cô không biết trân trọng, còn thứ không có được lại làm cô day dứt như vậy sao?

-Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu!

-Còn chuyện gì nữa thì nói đi!

Cô cầm li rượu, lắc nhẹ. Nên nói như thế nào mới không khiến anh chán ghét cô đây? Hôm nay nhìn anh cùng bạn gái thân thiết như vậy, cô biết mình thực sự thua rồi! Nếu như cô cứ mặt dày mà đi tìm anh thì đúng thật là đồ không biết xấu hổ! Nhưng cô vẫn còn một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi anh. Mượn chút rượu, cô mới có dũng cảm làm điều đó.

-Nghe nói tuần trước cậu đã gặp Hải Châu, là vì sợi dây chuyền đó.

Hải Ninh không trả lời, chỉ thoáng nhíu mày. Giọng điệu của cô không phải là đang hỏi mà là khẳng định.

-Chắc cô ấy cũng nói cho cậu biết rằng tôi đang giữ nó!

Lại là một câu khẳng định, nhưng lần này Hải Ninh cảm thấy thực sự mất kiên nhẫn.

-Vậy thì sao? Rốt cuộc thì cậu muốn cái nói gì?

-Chắc cậu còn nhớ cậu đã mua một bộ dây chuyền đôi chứ? Tôi chỉ muốn hỏi là, nếu cậu đã chán ghét tôi như vậy thì việc gì phải tìm lại nó nữa, nó có còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ?

Đây chính là nút thắt cuối cùng trong lòng cô, cũng là thứ khiến cô suy tâm vọng tưởng. Nhưng giờ cô thà chết chìm cũng không muốn bám víu vào cái rễ bèo này nữa. 

-Cậu hỏi tôi tìm sợi dây chuyền đó để làm gì ư? Đó là chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến cậu chứ? 

Cô cụp mắt xuống, không nói gì.

-Nhưng thấy cậu muốn biết như vậy thì tôi cũng có thể nói cho cậu biết, tôi không thích người khác giữ đồ của tôi, dù là thứ tôi đã vứt đi. Tôi tìm lại là để vứt nó đi đấy, vứt đi cái quá khứ điên rồ ngốc nghếch đó!

Hải Ninh hơi giận, nhưng cũng không nghĩ là mình có thể nói ra những lời này. Anh nhìn cô, trong lòng thoáng hiện lên chút lo lắng, sẽ không làm cô khóc đấy chứ?

Nhưng có lẽ anh đã lo lắng vô ích, cô thoáng nở nụ cười khiến anh lạnh thấu xương, ra vẻ nhẹ nhõm nói:

-Vậy à! Tôi chỉ sợ cậu đòi lại sợi dây chuyền đó thôi! 

Cô nâng li uống một ngụm rượu rồi thong thả nói tiếp:

-Tốt rồi, cậu không cần lo lắng, tôi đã vứt nó đi giúp cậu rồi! 

Ngọc xoay người bước đi, cũng chẳng kịp nhìn thấy sự khó tin trong mắt anh.

Cô hỏi điều này không phải muốn níu kéo hay làm khó anh, mà chỉ mong anh cho cô một câu trả lời thích đáng. Giờ thì tốt rồi, cô đã có một cái cớ thật hợp lí để buông tay. Đâu phải chỉ anh mới thấy mệt mỏi!