Edit: Pinkie

Kỷ Hằng sẽ nói như vậy vì những từ mà Tiểu Quyển vừa nói cũng như giọng điệu ậm ừ kia thì hai người đều đã nghe được khi tu hành ở Uyển Khâu,

Khi đó Tiểu Quyển vừa mới được cha mẹ đưa vào Uyển Khâu không bao lâu.

Uyển Khâu là nơi tu hành võ thuật, không náo nhiệt giống như Linh Trạch Châu, làm sao một người bướng bỉnh như Tiểu Quyển có thể chịu được.

Một ngày nọ, Tiểu Quyển vô tình đốt ngôi nhà nhỏ mà sư phụ dùng để nhập thất ở núi sau.

Tiểu Quyển bị lôi tới trước mặt sư phụ để phê bình. Sư phụ nói: “Mang Tiểu Quyển đi chép nội quy Uyển Khâu 100 lần, để nhớ cho tốt.”

Đúng lúc, Kỷ Hằng cũng có mặt ở đó, nhẹ giọng nói: “Trí nhớ của cô ấy không tốt lắm, coi chừng 100 lần cũng không đủ.”

Cũng bởi vì anh ta nói một câu như vậy, 100 lần lập tức bị nhân đôi thành 200 lần.

Tiểu Quyển hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để có thể chỉnh anh ta.

Đúng lúc vài ngày sau, sư phụ để Kỷ Hằng dẫn các đệ tử vừa mới gia nhập đi ra sau núi Uyển Khâu để tu hành.

Trước khi Tiểu Quyển vào Uyển Khâu đã nghe các anh chị nói qua, có vô số các cảnh giới khác nhau mà các vị tiền bối đề ra để học tập ở phía sau núi Uyển Khâu, Khiển Khinh Cốc chính là một trong những cảnh giới đó.

Khiển Khinh Cốc sẽ mở cửa một tiếng đồng hồ vào đêm khuya giờ Tý, sáng sớm giờ Mão, trong Cốc mọc đầy cỏ khiển khinh, ban đêm sẽ tỏa hương ngập tràn, cho đến khi trời sáng thì hương mới tan dần.

Nếu có ai hít phải mùi hương này sẽ bị trúng độc. Loại độc này làm cho tà hỏa xông não, tình ý mê loạn, khiến cho người đó làm trò hề.

Thật sự rất thích hợp với Kỷ Hằng.

Khi ngủ ngoài trời, đợi mọi người ngủ say, ngay lúc Kỷ Hằng đang gác đêm, Tiểu Quyền cố ý lắc lư ở cách đó không xa, dụ anh ta tới dốc đá bên cạnh Khiển Khinh Cốc.

Lúc này chính là thời gian kết giới màu lam của Khiển Khinh Cốc mở cửa, Tiểu Quyển thừa dịp anh ta không chú ý, lao ra đạp cho anh ta một cước. 

Đáng tiếc Kỷ Hằng phản ứng cực kỳ nhanh, chết cũng muốn kéo thêm cái đệm lưng, cho nên không chút khách khí bắt được Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển quá sợ hãi, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hai người đã cùng nhau ngã vào trong Khiển Khinh Cốc.

Lúc nửa đêm, chính là thời điểm cỏ khiển khinh bắt đầu tỏa hương từng đợt theo từng canh giờ.

Tiểu Quyển đứng lên, chuyện đầu tiên muốn làm chính là phải bay ra ngoài, đáng tiếc đã qua giờ nên đành trơ mắt nhìn kết giới màu lam cứ như vậy khép lại.

Mùi hương trong Cốc làm người ta khó chịu, cỏ khiển khinh phát ra ánh sáng màu lam u ám, cảnh vật dưới ánh trăng hoàn toàn mờ mịt.

Toàn thân bủn rủn, tinh thần hoảng loạn, Tiểu Quyển quả thực muốn khóc.

Kỷ Hằng nhìn xung quanh một chút, khoanh chân ngồi xuống, nhàn nhàn nói: “Một đứa con gái, suốt ngày giống như Hỗn Thế Ma Vương, tùy tiện đến Khiển Khinh Cốc với người ta?”

Tiểu Quyển trừng mắt nhìn anh ta: “Đây là ta muốn đến sao? Không phải ngươi kéo ta vào sao?”

“Ngươi không xông lên đạp ta, ta sẽ túm ngươi sao?” Kỷ Hằng hừ một tiếng, “Chờ đi, đợi đến khi trời sáng, thì có thể đi ra.”

Từ trong ngực, anh ta lấy một cái bình nhỏ ra, đổ một viên linh đan màu trắng ra trong lòng bàn tay.

Tộc Bạch Hổ của anh ta rất giỏi luyện chế linh đan, Tiểu Quyển nhịn không được hiếu kì: “Đây là cái gì?”

“Linh đan giải tỏa đầu óc và tĩnh tâm, ít nhất cũng có thể duy trì đầu óc tỉnh táo và minh mẫn.” Kỷ Hằng đưa tay bỏ viên thuốc vào trong miệng.

Khi anh đưa tay lên thì Tiểu Quyển đã nhanh chóng đoạt lấy viên linh đan, sau đó bỏ vào trong miệng.

Linh dược của tộc Bạch Hổ thực sự rất hữu hiệu, mặc dù vẫn không có khí lực, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Thấy linh đan bị cô đoạt, Kỷ Hằng cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.

Đầu óc của Tiểu Quyển không bị hương khiển khinh quấy nhiễu, cô nhàm chán hết nhìn đông lại nhìn tây, bỗng dưng nghe thấy tiếng động của hai người ở cách đây không xa.

Một người phụ nữ nói: “Khiển Khinh Cốc thật thú vị.”

Một người đàn ông cười nói: “Ta đã nói với nàng là nơi này rất thú vị, nói không sai chứ?”

Tiểu Quyển im lặng nghĩ: Theo ý bọn họ, hai người bọn họ cố ý vào trong Cốc trúng độc chơi sao? Chơi rất vui sao? 

Một loạt âm thanh vuốt ve quần áo vang lên, người phụ nữ nũng nịu nói: “Không muốn, chàng đừng như vậy.”

Giọng điệu ỡm ờ.

Người đàn ông nói mang theo tiếng cười, “Nàng sợ cái gì? Ngoan, ta sẽ nhẹ một chút.”

Một lát sau, người phụ nữ còn nói, “Đau, chàng đừng gấp như vậy.”

Hai người ý loạn tình mê, tiếng động càng lúc càng lớn, còn có Kỷ Hằng ở bên cạnh, Tiểu Quyển có chút xấu hổ, yên lặng đứng lên, muốn cách xa anh ta một chút.

Kỷ Hằng lại nói: “Đi cái gì? Muốn gặp người xấu, để mở mang thêm kiến thức?” 

Anh ta nói đúng.

Trong Cốc này nói không chừng còn có những người khác, tất cả mọi người bị trúng độc, lúc tà hỏa lên não, đi loạn khắp nơi thì thực sự quá nguy hiểm.

Mặc dù Kỷ Hằng và Tiểu Quyển không hợp nhau, nhưng Tiểu Quyển lại cảm thấy đi theo anh ta sẽ an toàn hơn một chút.

Tiểu Quyển lại ngồi xuống, nhìn anh ta.

Anh không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Quyển lấy một cái, rũ mắt khoanh chân ngồi định thần, trên người lại ra từng cơn mồ hôi lạnh, quần áo bên ngoài đều ướt đẫm.

Những gì Tiểu Quyển bắt chước hôm nay chính là những thứ hai người đã nghe được trong Khiển Khinh Cốc, một chữ cũng không thiếu.

Kỷ Hằng ngồi trên giường của anh, dưới ánh sáng mờ ảo nghe Tiểu Quyển diễn kịch được một lát thì bỗng nhiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Tiểu Quyển vội vàng dùng điện thoại gửi tin nhắn cho anh:【Anh đi đâu?】

Kỷ Hằng trả lời:【Cô đang bận bịu, tôi đi tắm rửa.】

【 Đương nhiên không được.】

Tiểu Quyển vừa hừ hừ vừa gõ chữ trên điện thoại,【Tiếng nước có thể nghe thấy. Tôi vẫn ở chỗ này nói chuyện thì anh lại đi vào phòng vệ sinh mở nước, như thế là giả tạo?】

Kỷ Hằng nhìn cô một cái, một tay gõ chữ:【Nếu không, hai người chúng ta cũng vào, như vậy sẽ không còn giả nữa.】

Còn chưa tới mười một giờ đã bị bắt buộc ‘tham quan’ anh ta tắm rửa, Tiểu Quyển từ chối:【 Không muốn. Chúng ta kết thúc đi.】

Kỷ Hằng lập tức phản đối: 【 Lúc này mới được có mấy phút? Tôi nào có nhanh như vậy?】

Tiểu Quyển rất muốn nhịn một chút, đầu óc nhịn được, nhưng ngón tay lại ngứa đến mức tự động đánh chữ ——

【Không phải anh nổi tiếng là nhanh sao?】

Kỷ Hằng hít sâu một hơi, mím môi lại, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bay tới.

Anh nhìn chằm chằm Tiểu Quyển một lúc, lại tiếp tục gõ chữ trên điện thoại di động, gửi tin nhắn đi.

【Hạ Tiểu Quyển, cô có gan thì lặp lại lần nữa?】

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tiểu Quyển nhượng bộ một bước, trả lời anh:【Được rồi, được rồi, ngưng chiến, một lát nữa tôi sẽ kết thúc, anh đi tắm rửa.】

Năm đó, “nhanh” của Kỷ Hằng đã thực sự nổi tiếng ở Uyển Khâu.

Đêm hôm đó ở Khiển Khinh Cốc, Kỷ Hằng dựa vào sức mạnh phi thường để gắng gượng, hai người bình an vượt qua một đêm.

Vừa ra khỏi Cốc, Kỷ Hằng đã ngay lập tức lộ đuôi cáo, hung hăng tố cáo Tiểu Quyển trước mặt sư phụ. 

Nguyên nhân chính là do Tiểu Quyển thiết kế bẫy để lừa anh chờ đợi trong Cốc một đêm, còn các đệ tử mới phải ngủ ngoài trời ở bên ngoài, không ai chiếu cố, chẳng may gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?

Kỷ Hằng có lý do rất chính đáng, thế là Tiểu Quyển lại bị phạt.

Theo đề nghị của Kỷ Hằng, hình phạt cực kỳ nặng: Không cho phép sử dụng pháp thuật, gánh nước cho tiệm cơm trên núi trong ba tháng.

Tiểu Quyển mỏng manh, dù sao cũng là con gái của Thanh Loan Vương, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải gánh vật nặng như vậy. Ngày đầu tiên gánh nước, cô đã đau lưng, vô cùng mệt mỏi. 

Ban đêm, khi đang nằm lì ở trên giường mắng Kỷ Hằng, thì có hai sư tỷ tốt tìm tới cửa.

Hai người đỏ mặt, người này thọc người kia một chút, người kia thọc người này một chút, cuối cùng vẫn không kìm nén tính bát quái của mình, lặng lẽ hỏi Tiểu Quyển: “Tiểu Quyển, muội và Kỷ Hằng ở Khiển Khinh Cốc một đêm, huynh ấy…… biểu hiện thế nào nha?”

Đệ tử của Uyển Khâu hơn phân nửa là con cháu của các đại thần thú, nếp sống cũng không bảo thủ. Kỷ Hằng lại là nam thần của tất cả thiếu nữ trên núi này, hiếm khi thấy được nam thần gặp phải tình huống phi thường này nên các cô càng hiếu kỳ, muốn tìm Tiểu Quyển hỏi thăm một chút cũng là chuyện bình thường. 

Lúc ấy eo Tiểu Quyển đang đau nhức, càng ngày càng đau, thà rằng hỏng thanh danh của mình cũng muốn kéo Kỷ Hằng xuống nước. 

Tiểu Quyển híp mắt, giơ hai đầu ngón tay lên so chiều dài được khoảng một tấc.

Nghĩ nghĩ gì đó, lại rụt chiều dài đi một nửa.

Tiểu Quyển tiếc nuối nói: “Kỷ Hằng à, bản lĩnh của anh ta còn không được nửa tấc.”

Từ đó về sau, hình tượng Kỷ Hằng trong lòng các thiếu nữ tại Uyển Khâu đã sụp đổ hoàn toàn, số lượng người thầm mến anh giảm đi một nửa.

Rất nhiều đệ tử nữ vô cùng tiếc nuối: “Đẹp trai như vậy, công phu giỏi như vậy, làm sao có thể không được như vậy cơ chứ?”

Còn bao nhiêu đệ tử nam thì hùa thêm vào: “Đẹp trai thì thế nào? Công phu tốt thì sao? Cũng không được?”

Trong lòng Tiểu Quyển biết rõ, sự thật về cái chuyện buồn bực thiệt thòi của Kỷ Hằng này chỉ có thể nuốt vào trong bụng, anh ta cũng không thể lôi kéo mọi người giải thích cho từng người một được, đúng không?

Từ lúc đó, oán hận của hai người kết càng ngày càng sâu.

Hôm nay, khi Tiểu Quyển nhớ lại chuyện này, cô vẫn không khỏi dương dương đắc ý.

Tiểu Quyển lầm bầm nửa ngày, đã cảm thấy phiền chán, không còn tinh thần hăng hái chơi đùa nữa, nhưng mà ngại Kỷ Hằng phản đối nên mới tiếp tục phát ra âm thanh ứng phó, sau đó nằm lì trên giường chơi điện thoại.

Kỷ Hằng không còn khăng khăng muốn đi tắm nữa, anh dựa vào trên cửa phòng vệ sinh, lộ ra vẻ mặt khó đoán, xa xa nhìn Tiểu Quyển.

Đột nhiên anh nói.

“Tiểu Quyển.”

Hai chữ này vừa trầm thấp, vừa khàn khàn, kéo dài vô tận. Quen biết anh đã lâu như vậy, cho tới bây giờ, Tiểu Quyển cũng chưa bao giờ nghe anh gọi cô bằng giọng điệu như thế này.

Từ nhỏ Tiểu Quyển đã bướng bỉnh, da mặt đã sớm luyện dày hơn so với tường thành, gọi tên như thế này cả nửa ngày cũng không quan tâm. Thế nhưng, ngay khi hai chữ này vừa ra khỏi miệng anh thì chẳng biết vì sao, khuôn mặt cô vụt cái đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tiểu Quyển.”

Anh lại gọi tên cô một lần nữa, giọng nói bất ổn, có chút thở dốc, rõ ràng đây là giọng nói khi động tình.

Tiểu Quyển hoàn toàn xấu hổ.

Nhưng mà cũng không cần cô nói, chỉ cần một mình Kỷ Hằng là đủ rồi.

“Hôn anh.” Anh thấp giọng ra lệnh, giọng nói cưng chìu nỉ non, mang theo chút mê loạn, có chút giãy giụa còn có chút không kiềm chế được.

Những lời này có sức công phá cao hơn vài bậc so với mấy lời cho có lệ mà Tiểu Quyển vừa nói.

————

Pinkie: Ở đoạn Tiểu Quyển và Kỷ Hằng ở 5000 năm trước, mình xưng hô “ta”, “ngươi”, “chàng”, “nàng”, “muội” để hợp ngữ cảnh cổ đại. Mọi người nếu thấy không ổn thì nói mình nha, mình không có kinh nghiệm edit cổ đại. Hichic!