Đình Sương vẫn rất lo lắng cho cuộc thi: “Nhưng mà em còn chưa ôn tập xong.”

“Thế bây giờ em học có vào không?” Bách Xương Ý hỏi.

Đình Sương lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt: “Được rồi, đằng nào cũng không học được, thôi thì ra ngoài chơi vậy, coi như giải tỏa áp lực… đi đâu chơi thế anh?”

“Em muốn đi đâu chơi?” Bách Xương Ý nhấn mạnh chữ ‘em’.

Đình Sương suy nghĩ một hồi rồi đáp: “… Em cũng không biết.”

Bách Xương Ý bảo: “Không biết thì tiếp tục suy nghĩ đi.”

Đình Sương hỏi: “Ờmm… có địa điểm để lựa chọn không?”

Bách Xương Ý cười nói: “Không có.”

Đình Sương sán tới, ngồi lên trên đùi Bách Xương Ý, bất mãn túm cà vạt của anh: “Ai là người rủ em ra ngoài chơi? Ngay cả đi đâu anh cũng không biết, sao lại thiếu trách nhiệm thế cơ chứ?”

Bách Xương Ý vòng tay ra sau lưng cậu, nói: “Anh chỉ phụ trách đưa em đi chơi thôi, còn chơi ở đâu chơi cái gì là do em chọn.”

Đình Sương: “Nhưng em chẳng biết có thể chơi gì…”

Bách Xương Ý nói: “Có thể hay không là việc của anh, em chỉ cần nghĩ xem có muốn hay không là được.”

Đình Sương hỏi: “Cái gì cũng được hả?”

Bách Xương Ý: “Có được hay không tính sau. Hiện tại đừng nghĩ đến bất kỳ nhân tố nào khác, em muốn chơi cái gì?”

Đình Sương nhìn trần nhà một lúc, bất chợt nảy sinh ý tưởng: “Em muốn… đi bão này, cái kiểu phóng xe bất chấp tốc độ ấy, ai cũng không đuổi kịp được em; đá bóng nữa này, em muốn đại sát tứ phương, đến người Đức cũng không phải đối thủ của em; rồi thì ra biển để đạp gió rẽ sóng, chạy đua với cá mập này; tổ chức một ban nhạc guitar, dưới khán đài có vạn người reo hò nhảy múa; mặc bộ động cơ 3D bay tới bay lui trong thành phố để chém Titan; hack toàn bộ máy tính của giáo sư để đánh cắp đề thi —— ặc, vừa xong em nói đến đâu rồi? À, bay tới bay lui trong thành phố để chém Titan… ôi chao, điều cuối cùng này có vẻ không thực tế lắm nhỉ?”

Bách Xương Ý vừa nghe vừa cười: “Toàn bộ những điều em muốn đều vô cùng không thực tế.”

Đình Sương cũng cảm thấy hơi tức cười: “Em biết mà… vì thế em cũng không định đi làm thật…”

Bách Xương Ý lại bảo: “Không thực tế chứ không có nghĩa là không thể làm.”

“Nhưng mà…” Đình Sương chẳng nghĩ ra phải làm bằng cách nào.

“Anh bảo rồi, có thể hay không là việc của anh.” Bách Xương Ý vỗ vỗ mông cậu: “Thay quần áo rồi ra ngoài thôi, mặc quần ngắn một chút.”

“Vậy em mặc quần ngố nhé.” Đình Sương vừa tìm quần áo vừa hỏi: “Vì phải đi đá bóng hả?”

Bách Xương Ý cong môi cười: “Vì anh muốn nhìn.”

Nếu như là trước đây, Đình Sương nghe xong câu này chắc chắn sẽ đỏ mặt. Nhưng hiện giờ, bởi vì Bách Xương Ý thường xuyên khen cơ thể của cậu rất đẹp, vì lẽ đó cậu vô cùng tự tin đứng thẳng người, đưa lưng về phía anh, cố tình khoe khoang quay đầu lại liếc nhìn bờ mông với cẳng chân của mình, phi thường kiêu ngạo mà hỏi: “Đẹp anh nhỉ?”

Bách Xương Ý không nhịn được cười: “Ừ.”

Đình Sương mặc một cái quần ngố màu xanh mint, cực kỳ đắc ý với vóc dáng của bản thân: “Anh xem em đẹp cỡ này, đợi lát nữa bọn mình cùng nhau ra ngoài, những người khác trông thấy em đi bên cạnh anh, kiểu gì cũng nghĩ: lão già chết tiệt này chắc hẳn nhiều tiền lắm đây?”

Vừa nói xong cậu đã chạy tót ra ngoài, giống như đứa nhỏ mới cạy mái ngói lên, chỉ sợ ăn đòn.

“Giấy phép lái xe.” Bách Xương Ý ở phía sau nhắc nhở.

Đình Sương dừng chân lại, xoay người trở về, hôn chụt một cái thật kêu lên mặt Bách Xương Ý, cười làm lành: “Giấy phép lái xe em cất trong phòng đọc sách, để em đi lấy ha… anh đẹp trai quá thể đáng.”

Lâu lắm rồi Đình Sương chưa lái xe, giấy phép của cậu thi từ hồi nghỉ hè mới lên đại học, nhưng sau khi come out thì chẳng còn động đến xe cộ trong nhà nữa. Lúc mới sang Đức quả thực có thi đổi bằng lái xe khác, mỗi tội chỉ dùng đến đúng một lần để mướn xe đi du lịch, từ đó đến nay chưa lái lại lần nào.

Đình Sương cầm giấy phép ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Bách Xương Ý đáp: “Ra ngoại thành kiếm đoạn đường cao tốc nào đó.”

Tim của Đình Sương đập nhanh ơi là nhanh, vừa hưng phấn vừa sốt sắng: “Chúng ta sắp đến xa lộ không giới hạn vận tốc trong truyền thuyết nước Đức hả?”

“Không phải xa lộ nào cũng không giới hạn tốc độ đâu.” Bách Xương Ý quay đầu nhìn Đình Sương một cái, cảm thấy dáng vẻ khi cậu kích động đặc biệt đáng yêu: “Chỉ số ít thôi.”

Đình Sương lấy điện thoại di động ra: “Em sẽ tìm mấy bài nhạc sàn bão xe, như vậy mới có cảm giác.”

“Thích có cảm giác à.” Bách Xương Ý suy nghĩ một chút, đánh tay lái quay đầu xe lại: “Thế trước hết đến công ty cho thuê xe đã.”

Đình Sương hỏi: “Tại sao vậy? Chúng ta có xe mà.”

Bách Xương Ý nở nụ cười: “Không giống nhau.”

Đến công ty cho thuê xe, Đình Sương mới biết không giống nhau ở điểm nào.

Bách Xương Ý thuê một chiếc xe thể thao mui trần kiểu cổ trông cực kỳ lả lướt, tuy hiện nay anh đã sớm qua độ tuổi thích mấy con xe kiểu này rồi, nhưng cái thời trẻ trâu anh cũng từng dung tục lắm, thường xuyên lái xe mui trần dẫn theo mấy cô bạn gái nóng bỏng chạy vòng vòng khắp nơi.

“Em lái đi.” Bách Xương Ý ngồi vào chỗ ghế phụ, bảo với Đình Sương: “Quay đầu lại rồi chạy ra khỏi thành phố.”

Đình Sương tựa lưng vào ghế điều khiển, nắm chặt tay lái: “**, mấy năm nay tự mình kiếm sống qua ngày, nghèo đến rớt mồng tơi, vừa nhát gan vừa sợ phiền phức, suýt quên luôn ngày xưa tiểu gia đây cũng được xem là nửa phú nhị đại.”

Dáng vẻ trông vừa kiêu căng vừa lưu manh, Bách Xương Ý nhìn mà buồn cười quá chừng, bảo: “Cũng không xa lắm đâu, lái xe đi.”

Đình Sương cũng cười rộ lên: “Thật ra ba em quản nghiêm lắm, không cho em đi bão đâu.”

Quay đầu xe, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, Đình Sương đeo kính râm, đang chuẩn bị cất cao giọng hát, đột nhiên nhìn thấy một đĩa nhạc cũ ở trong xe.

“Cưng ơi, anh nhìn thử coi là đĩa gì đi.” Cậu nói với Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý nhìn một cái rồi bảo: “Album của A-ha phát hành năm 1985, có bài đấy.” (♪♫)

Đình Sương: “Chơi luôn, bật cái đĩa này đi anh.”

Khúc nhạc dạo kinh điển vang lên, con xe chạy thẳng về phía ngoại thành.

Thời điểm sắp đến được đường cao tốc, có gặp một cái đèn đỏ, Đình Sương dừng xe, cùng Bách Xương Ý trao cho nhau một nụ hôn dưới ánh nắng mùa hè.

Đèn xanh, phía sau truyền đến một tiếng bấm còi.

Đình Sương lưu luyến mà kết thúc nụ hôn kia, quay đầu nhìn lại phía sau.

Phía sau bọn họ cũng là một chiếc xe mui trần, cầm lái cũng là một thanh niên choai choai trẻ tuổi nóng tính, hắn ta giơ một ngón giữa về phía Đình Sương.

Đình Sương vốn dĩ định nói xin lỗi, nhưng nhìn thái độ của thằng cha kia, lập tức đáp lại một ngón tay giữa, ngữ pháp tiếng Đức thì sai tùm lum nhưng vẫn rất phách lối mà nói: “Nếu bạn trai mày mà dài được cỡ này, thì mày cũng không kiềm chế được bản thân đâu.”

Bách Xương Ý: “…”

Đau đầu.

“Lúc lái xe mà giơ ngón giữa là vi phạm pháp luật.” Chờ Đình Sương khởi động xe, Bách Xương Ý mới nói.

Đình Sương bất bình lắm luôn, giống như thể cậu đánh nhau với bạn học khác, nhưng giáo viên chỉ phê bình mỗi mình cậu vậy: “Là tại thằng kia giơ ngón giữa trước.”

“Anh biết.” Bách Xương Ý nói: “Nhưng phương pháp giải quyết thông minh nhất là để cho hắn ta nộp phạt 4000 euro.” (~106tr vnđ)

“… Hiểu rồi.” Đình Sương nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Chỉ biết giáo huấn em thôi.”

Bách Xương Ý nhàn nhạt nói: “Bạn trai em dài như vậy, giáo huấn em một chút thì có làm sao?”

Đình Sương ngớ người, lập tức cười hề hề: “Chí phải, giáo huấn em là đúng lắm, anh dài như vậy, muốn làm gì cũng được hết trơn.”

Xe lăn bánh trên đường cao tốc, Đình Sương đạp mạnh chân ga, đồng hồ tốc độ hiển thị 200km/h.

Gió táp thét gào, cảnh vật xung quanh lướt qua vun vút, toàn bộ thế giới chỉ có phía đằng trước.

Chỉ có phía đằng trước.

Chăm chú, đắm chìm, tâm không một chút tạp niệm.

Không có ánh mặt trời, không có bóng tối.

Chỉ có phía đằng trước.

“Bách Xương Ý.” Đôi mắt của Đình Sương nhìn về con đường phía trước, không đầu không đuôi mà hỏi một câu: “Tại sao anh lại chọn làm giáo sư dạy đại học?”

“Vì mấy chuyện khác quá vô vị.” Giọng điệu của Bách Xương Ý rất bình thản.

“Anh từng thử việc khác chưa?” Đình Sương hỏi tiếp.

“Thử rồi.” Bách Xương Ý đáp.

Đình Sương không nói lời nào, đạp chân ga lên tới tốc độ 240km/h.

Thêm một chiếc xe nữa bị cậu bỏ lại đằng sau.

“Bách Xương Ý.” Cậu đột nhiên mở miệng: “Nếu như từ ngày mai em không còn là học sinh của anh nữa, anh định làm thế nào?”

Bách Xương Ý nói: “Vậy anh sẽ mời toàn bộ những giáo sư đã từng dạy em đến nhà dùng cơm.”

Đình Sương cong khóe miệng lên, nở nụ cười rất lâu.

Sau khi cười xong, cậu hỏi: “Nếu như em vẫn không thích ngành này, nhưng vẫn phải cố gắng học cho xong cái bằng thạc sĩ, anh có khinh bỉ em không?”

“Không đâu.” Bách Xương Ý nói: “Anh tôn trọng quyết định của em.”

Đình Sương: “Nè, luận văn tốt nghiệp của em sẽ được gửi đến chỗ anh đúng không? Nếu như có anh chỉ đạo, những giáo sư khác chắc chắn không làm khó dễ em đâu.”

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ đo tốc độ: “Chúng ta nhất định phải thảo luận vấn đề này ở tốc độ 240km/h à?”

Đình Sương dí ga lên 270km/h: “Hiện tại được chưa?”

Bách Xương Ý nói: “Anh sẽ tống cổ tên nhóc khốn nạn nhà em tới chỗ tiến sĩ sinh mà anh ghét nhất, coi như trừng phạt cậu ta.”

Đình Sương một lần nữa lại cong khóe miệng: “Em yêu anh.”

Bách Xương Ý gật đầu: “Anh sẽ tạm chấp nhận.”

Khóe miệng của Đình Sương cứ cong lên suốt.

Một lát sau, cậu hỏi Bách Xương Ý: “Vậy nếu như em muốn đi phượt Châu Âu một mình, đi khám phá những điều khác biệt, đi tìm hiểu xem rốt cuộc mình thích cái gì, anh có tôn trọng quyết định của em không?”

“Đương nhiên là có.” Bách Xương Ý suy nghĩ một chút, rồi bảo: “Anh sẽ rất cao hứng là đằng khác.”

Những chiếc xe ở phía trước không ngừng bị bỏ lại đằng sau.

Đình Sương không quan tâm khi cậu phóng vượt qua mấy con xe kia, những người ngồi trong đó sẽ nhìn cậu với ánh mắt gì.

Cậu ung dung cầm tay lái, nhìn về phía đằng trước.

Chỉ có phía đằng trước.

Phong cảnh mênh mông vô bờ bến ở phía đằng trước.

Mãi đến khi ở phía xa xa xuất hiện một giao lộ và tấm biển chỉ đường.

Sắp tới một thành phố khác.

Đình Sương giảm tốc độ, lái khỏi đoạn đường cao tốc.

“Đi về hả?” Cậu hỏi.

Bách Xương Ý nhìn bản đồ một chút, rồi bảo: “Không, đi thêm 2km nữa sẽ có một trường cấp ba.”

“Trường cấp ba?” Đình Sương lái xe theo bản đồ: “Anh đi làm à?”

Bách Xương Ý cười với cậu: “Đi đá bóng, đại sát tứ phương, đến người Đức cũng không phải đối thủ của em.”

Đình Sương liếc thấy sân đá bóng của trường trung học trên bàn đồ, đã hiểu ra: “Anh bảo em đá với mấy cu cậu cấp ba á? Mỗi lần đi ngang qua trường trung học gần nhà mình, nhìn thấy bọn trẻ con đá bóng là em ham lắm, muốn xin một chân để đá cùng, thế nhưng em sợ mấy đứa nhỏ chê em già không cho chơi chung.”

Bách Xương Ý bảo: “Yên tâm, khuôn mặt của bọn nhỏ có khi còn già hơn cả em.”

Lái xe tới bên ngoài sân đá bóng, Đình Sương vừa ngó nghiêng nhìn thử, quả nhiên mấy cu cậu học sinh cấp ba kia trưởng thành như dân 20 tuổi.

“Anh định nói với bọn nhỏ thế nào?” Đình Sương xuống xe, đứng ở cửa sân bóng, ngại không dám đi thẳng vào.

“Anh sẽ không nói gì với bọn nhỏ cả.” Bách Xương Ý bảo: “Em tự đi nói với chúng đi.”

Đình Sương: “Thế em, em nên nói gì bây giờ?”

Bách Xương Ý đáp luôn chẳng cần suy nghĩ: “Bảo rằng em mới từ Trung Quốc sang đây chưa được bao lâu, đang tính xem nên chuyển đến trường cấp ba nào, vì thế tới đây tham quan một chút. Em cực kỳ yêu thích bộ môn bóng đá, thấy mọi người chơi vui quá nên cũng muốn đá cùng. Trẻ con ấy mà, đá bóng mấy phút là thân quen ngay.”

“Anh đúng là đồ không biết xấu hổ. Lời nói dối kiểu này em không nói ra được đâu…”

Đình Sương còn chưa dứt lời, có một cậu nhóc tóc vàng chạy ra từ sân bóng, hết nhìn Đình Sương rồi lại nhìn Bách Xương Ý: “Xin hỏi có thể giúp được gì cho ngài không?”

Bách Xương Ý chỉ cười chứ không nói gì.

“Hơ…” Đình Sương đơ người một lúc, cuối cùng đành phải làm theo kế hoạch không biết xấu hổ của Bách Xương Ý: “Tôi muốn chuyển đến trường của các cậu, chúng ta có thể cùng nhau đá bóng không?”

Cậu nhóc tóc vàng vô cùng đơn thuần, cười gật đầu: “Được chứ, Marco bị ốm rồi, chúng tôi vừa hay đang thiếu một chân, cậu đi theo tôi.”

Đình Sương chạy theo cậu nhóc tóc vàng vào sân bóng, chạy được vài bước mới quay đầu lại tặng cho Bách Xương Ý một nụ hôn gió: “Chờ em nghen.”

Bách Xương Ý đi tới khán đài ngồi xuống, từ xa xa mà nhìn Đình Sương và những đứa trẻ khác đổ mồ hôi như mưa.

Từng chiếc đèn trên sân bóng được bật lên. Trong đáy mắt anh chứa đầy ý cười.