Sự việc xảy ra vào một ngày San San học năm thứ tư gần tốt nghiệp.

Thật ra thì bắt đầu từ năm thứ tư San San đã ở cùng với Hàn Cố Diễn, ba người còn lại trong kí túc xá cũng bởi vì lục đục đi tìm việc mà chuyển ra ngoài, cho nên phòng kí túc xá của bọn họ bình thường đều ở vào trạng thái không người. Hôm nay San San đến kí túc xá là vì quản lí kí túc xá đã ra thông báo, sinh viên tốt nghiệp phải chuyển hết đồ đi, phải chuyển tất cả đi, nếu không dì quản lí kí túc xá sẽ ném hết đi.

Kí túc xá của sinh viên nữ các nam sinh không được vào. Tấm biển nội quy kí túc xá thật to của khối kinh tế đã xuất hiện trước mắt, nhưng quy định này không có tác dụng với Hàn Cố Diễn, cũng không biết anh mua chuộc dì quản lí thế nào mà tóm lại dì ấy vừa nhìn thấy anh thì mặt đã cười như nở hoa, mấy nếp nhăn có thể kẹp chết một con ruồi, làm gì còn để ý đến quy định nữa, chỉ kém phần chưa nhiệt tình dắt anh lên đến cửa phòng kí túc xá của San San.

Trước đây San San cũng không biết đồ của mình lại nhiều như vậy, cũng đã chuyển được khá nhiều đến nhà Hàn Cố Diễn, những thứ còn ở kí túc xá bình thường cũng không cần đến nên cũng không muốn gom hết đi, chỉ mang về vài túi. Lúc Hàn Cố Diễn đi vào thì cô còn đang vùi đầu ngồi trên sàn thu dọn đồ.

“Sao lại ngồi dưới này? Không lạnh sao?” Hàn Cố Diễn thấy cửa phòng kí túc xá mở rộng ra, cũng chỉ có một mình San San ở trong này nên đi thẳng vào, giọng của anh có vẻ hơi trách móc, vừa nói vừa ngồi xổm xuống, ôm lấy cô đặt trên mặt bàn.

“Mệt không? Nghỉ một lát đi, để đó cho anh.”

“Sắp xong rồi, anh không cần động vào đâu, để tự em làm.” San San tiện tay quệt lên mặt mình một cái, vết bẩn đen sẫm in lên mặt, khuôn mặt như một con mèo hoa nhỏ cười ha ha nhìn Hàn Cố Diễn

“Phải giúp anh một tay chứ, đến lúc đó lại nói chỉ có anh thu dọn, mọi công lao đều bị anh giành hết.”

Vừa nói vừa đứng lên tiếp tục làm. Bàn tay to lớn của Hàn Cố Diễn nhấn xuống một cái, ấn cô ngồi lại lên bàn, “Ăn chút gì trước đi, vẫn còn thời gian mà.”

Toàn là những món đồ nhỏ linh tinh vụn vặt, thu dọn cũng không mất thời gian lắm, mà nếu có thì nghe Hàn Cố Diễn nói vậy San San cũng cảm thấy đói bụng, sờ sờ bụng, rõ ràng lúc nãy mới ăn một cái bánh rán hành, đến giờ cũng chưa bao lâu mà cô đã bắt đầu muốn ăn, tuyệt đối không phải là vì cô ăn tham tuy nhiên càng ngày lượng ăn vặt của cô càng tăng. San San vừa kiểm điểm lại xem gần đây có phải mình ăn nhiều quá nên bị béo ra không vừa tự an ủi mình ăn nhiều để có thể lực làm việc, trong lòng vừa nghĩ vẩn vơ vừa vô cùng ngại ngùng nghe lời nhận lấy chiếc hộp Hàn Cố Diễn đưa, cô thích nhất là sushi lươn. Dường như Hàn Cố Diễn có thể nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của cô, cô dùng nỉa, xiên từng cái một, giải quyết từng miếng một, gọn gàng linh hoạt, không hề do dự, sáu cái sushi cuốn mất hết năm cái, San San vừa liếm láp vừa đỏ mặt có chút ngại ngùng nhìn Hàn Cố Diễn.

“Cái này, thầy Hàn…Chỉ còn một cái, anh có muốn…”

“Anh không đói bụng, em ăn đi.” Làm sao mà Hàn Cố Diễn không hiểu được suy nghĩ nhỏ kia trong lòng San San chứ, ngoài miệng thì nói muốn chia cho anh nhưng kết quả không phải hộp cơm đều bị cô nuốt hết sao, một chút ý muốn chia cũng không có. Quả nhiên anh vẫn chưa nói hết câu thì San San đã khẽ múa trên dĩa thức ăn, rất nhanh, cuối cùng cũng tiêu diệt xong hết, ngay cả một chút vụn cũng không có.

“Em ăn chậm một chút, không sợ bị nghẹn sao.” Hàn Cố Diễn vuốt vuốt mặt cô, nơi này vẫn nhẵn nhụi trơn mềm như trước, chỉ là gần đây hơi có da thịt hơn một chút thôi, khuôn mặt trái xoan của San San hiện giờ đã trở thành một trái trứng ngỗng, còn có xu thế phát triển thành trái táo. Rót nước cho cô, Hàn Cố Diễn tiện tay giúp San San dọn dẹp mấy thứ linh tinh trong ngăn tủ của San San, mấy thứ linh tinh vớ vẩn cái nào cũng có, Hàn Cố Diễn nhìn nhìn, đôi mắt chằm chằm dán vào một quyển sổ ghi chép mà ngẩn cả người, chỉ là một cuốn vở bình thường nhưng nội dung bên trong thì rất…tỉ mỉ, ghi chép hết những thứ từ khi anh và San San quen nhau đến nay, anh mua quà cho cô, ngay cả giá cả cô cũng ghi rõ.

San San đang ngồi nghỉ ngơi bên kia, mấy thứ đồ nhỏ bay vùn vụt, hai người mỗi người một câu nói chuyện phiếm với nhau, đột nhiên không thấy Hàn Cố Diễn nói gì nữa, San San nhìn về thứ anh đang cầm trên tay, sau khi thấy rõ cũng ngẩn người.

“Cái kia, thầy Hàn…” San San lắp bắp rồi lại không thể nói tiếp về sau, không khí giữa hai người cũng trở nên quỷ dị.

“Thầy Hàn…” San San dịch người lại một chút, hai tay run run nắm lấy tay áo của anh, giọng nói của cô có vẻ nũng nịu, có mưu đồ muốn dùng sắc đẹp để vượt qua cửa ải này.

“Thì ra…em thiếu anh nhiều tiền như vậy à?” Hàn Cố Diễn tiện tay vung một cái, ném cuốn vở qua một bên, kéo ghế ngồi trước mặt San San, “Vậy thì bây giờ em định thế nào?”

“Cái gì mà làm thế nào?” Mặt Hàn Cố Diễn có vẻ sắc bén, San San thấy anh không có vẻ gì là không vui nên dần dần cũng yên lòng hơn, vừa quan sát sắc mặt của anh vừa tìm cách ứng phó, “Thiếu nợ thì phải trả là điều rất bình thường mà, anh thấy phải không?” Hàn Cố Diễn vươn tay lau đi vết bẩn trên mặt San San, vẻ mặt có chút nghiêm túc nhìn cô.

“Vần đề này chúng ta cần phải nghiên cứu kĩ lại một chút.”

“À…” San San không ngờ anh sẽ nói như vậy, nhất thời cũng không biết phải làm gì, sửng sốt một lúc rồi lắp bắp trả lời,

“…vậy muốn trả thế nào? Chia…tiền ra trả hàng kì được không?” Trong lòng San San lập tức nổi lên một chút tính toán nhỏ nhặt, hiện giờ cô cũng sắp tốt nghiệp, tuy bi kịch ở chỗ còn chưa tìm được việc làm nhưng mà chỉ cần cô cố gắng hơn một chút thì tin rằng cũng sẽ không thất nghiệp quá lâu, đến khi có việc rồi sẽ có thể kiếm tiền, hẳn là có thể trả nợ nhỉ!

“Đương nhiên…không được!” Hàn Cố Diễn kéo dài giọng nói, híp mắt lại, dáng vẻ như vậy của anh trong mắt San San vô cùng vô cùng vô sỉ. San San nổi giận.

“Vậy thì làm sao bây giờ?” Giọng cô cao đến quãng tám, lại còn bày ra dáng vẻ “Đòi tiền thì không có, chỉ có một cái mạng này thôi”, nếu thật sự không trả được thì đành phải quỵt nợ thôi. Hơn nữa, làm gì có đôi tình nhân nào lại tính toán rõ ràng như vậy chứ? Vả lại, những thứ kia cũng không phải do cô đòi mà là do thầy Hàn tặng, tuy khi cô nhận cũng rất High nhưng mà bây giờ đột nhiên quy ra tiền thì thật sự khiến cho cô không thể tiếp nhận được. Hàn Cố Diễn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên, đôi mắt cũng lóe sáng thì cũng tỏ ra không thể nhận nhượng, nhưng sắc mặt lại hơi mất tự nhiên.

“Nếu thật sự không được thì cũng chỉ…”

“Thế nào?” San San nghe thấy giọng điệu của anh dường như còn có cách giải quyết khác, đầu óc đâu còn có thể nghĩ gì, thanh thủ thời gian hỏi tiếp.

“Khụ…” Hàn Cố Diễn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô đang nhìn mình chằm chằm nên mặt cũng không nhịn được đỏ ửng, hơi nghiêng đầu sang, “Gả cho anh đi, San San!”

“Cái gì…” Nhất thời đầu óc San San không kịp phản ứng, nháy nháy hai mắt, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, có ai lại cầu hôn như vậy không, quá không có thành ý, San San nghe xong thì tâm trạng lập tức thay đổi 360 độ, chuyển thẳng từ đông sang xuân, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, đôi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng, tuy tâm trạng rất rất tốt nhưng vẫn quyết định phải làm giá một chút, làm sao anh vừa cầu hôn mình đã nhận lời ngay được chứ? Như vậy chẳng phải lộ rõ cô rất muốn gả đi sao? Không được không được, tuyệt đối không được.

“San San, em còn muốn chờ đợi gì nữa?” Không đợi cô nghĩ kĩ lời thoại Hàn Cố Diễn đã đứng lên, đi về phía trước ôm chầm lấy San San, anh hơi cúi người xuống, ôm lấy một nửa trọng lượng của cô vào lòng mình.

“Mùa này rất thích hợp để mặc áo cưới…”Một tay của anh chậm rãi chuyển từ sau lưng San San lên phía trước, nhẹ nhàng đặt trên bụng cô.

“Còn nữa…trong này của em…” Hàn Cố Diễn chậm rãi lượn một vòng trên bụng cô, tuy cách một lớp quần áo nhưng da đầu San San không nhịn được mà run lên, cảm giác nong nóng mềm mềm tự do dâng lên dưới bụng, lòng cô cũng có chút hoang mang, đã một thời gian hai người bọn họ không làm gì, Hàn Cố Diễn tuy cứ gặp là ôm cô nhưng vẫn chưa chính thức ở chung với nhau, hiện giờ Hàn Cố Diễn lại thổi khí bên tai cô lại vừa chậm rãi cọ cọ vào cô, San San bị anh chọc cho tim đập rộn ràng, ánh mắt ướt át.

“Thầy Hàn…” Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như một con mèo nhỏ đang kêu, nũng nịu đáng yêu, Hàn Cố Diễn nghe thấy cũng không chịu được, hơi kéo cô cách ra một chút, Hàn Cố Diễn nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô một cái.

“Chỗ đó của em…không đợi được.”

“Chỗ đó…ở đâu cơ?” Hiện giờ đầu óc San San không thể hoạt động được, hoàn toàn vô thức hỏi lại. Chỉ thấy Hàn Cố Diễn cười híp mắt, lấy tay điểm nhẹ lên chóp mũi cô rồi chỉ vào bụng cô.

“Ở trong này!”

“Sao lại ở trong này…”

“Làm sao có thể chứ…chúng ta…chuyện kia, chúng ta vẫn luôn dùng biện pháp mà!”

“Ngoại trừ một lần!” Hàn Cố Diễn nói đến lần kia cũng là lần duy nhất, San San trừng to hai mắt, chẳng phải cũng đã hơn hai tháng rồi sao? Đêm đó Hàn Cố Diễn nói anh nhức mỏi, vì vậy San San đã tốt bụng xung phong massage cho anh, đêm hôm đó Hàn Cố Diễn nhớ rất rõ bạn gái thân yêu của anh hoàn toàn không có tí kinh nghiệm massage nào, toàn bộ chỉ dựa vào tưởng tượng, trong khi xoa bóp lại gãi gãi chỗ này chỗ kia, cộng thêm cả người cô lại ngồi trên lưng anh, kết quả từng bước một đốt lửa trên người Hàn Cố Diễn, anh xoay người lại, đặt cô ở dưới thân mình – bởi vì cái kia vừa mới dùng hết, cũng đã khá trễ, nếu đi ra ngoài mua thì các cửa hàng cũng đã đóng cửa cho nên hai người bọn họ làm vài lần mà không có bất kì biện pháp phòng hộ nào. Chỉ có một đêm như vậy đã trúng thưởng sao? Hiệu suất cũng thật là quá kinh người nhỉ? San San há hốc miệng, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống bụng, nơi đó vẫn rất bình thường nha, không phải có thật chứ?

“Thầy Hàn…làm sao thầy có thể…” San San nhát như quỷ, vừa gặp phải chuyện gì thì phản ứng đầu tiên là đổ hết lên đầu bạn trai.

“Anh đã hỏi ý em rồi mà?” Giọng nói của Hàn Cố Diễn nghe có vẻ rất vô tội, “Anh đã hỏi được không, sau đó em…”

Không đợi Hàn Cố Diễn nói ra vế sau khiến người ta buồn nôn mặt đỏ tim đập, San San nhanh chóng che miệng anh lại, làm gì có ai hỏi như anh chứ? Rõ ràng cung đã lên dây vậy mà còn dùng dằng hỏi cô “được không”, khi đó cô bảy choáng váng tám chóng mặt, làm gì nghĩ được đến chuyện đó, kết quả cuối cùng đương nhiên là bị anh ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, từ chân lên đến đầu. San San nghĩ đến đây nên cũng không dám nhìn Hàn Cố Diễn nữa, không biết anh còn chuẩn bị nói thế nào nữa đây. Im lặng một lúc, San San trộm liếc nhìn Hàn Cố Diễn.

“Thầy Hàn…thầy…thầy cố ý…”

Thật ra cô chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng mà vừa nói ra thì San San đã cảm thấy nhất định là đúng như vậy rồi, bằng không Hàn Cố Diễn đều luôn biết cách phòng ngừa rất chu đáo không có lí gì lại không có cái kia, trước đó bọn họ đã mua vài hộp dự bị vì Hàn Cố Diễn đã rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên.

“San San à…”

Hàn Cố Diễn nhẹ nhàng gọi cô, hiện giờ cô đang cúi đầu xuống, anh vừa gọi thì San San đã ngẩng đầu lên nhìn anh. Sau đó lại nhìn thấy anh cười rất dịu dàng, đôi mắt cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, miệng cũng khẽ nhếch lên đẹp mắt.

“Vì anh đã không đợi được nữa…” Hàn Cố Diễn nhìn cô cười khẽ, sau đó tiến sát lại cô, ghé vào tai cô.

“Anh không đợi được nữa, San San à, gả cho anh đi…”

Giọng nói của anh khàn khàn, rất ấm áp, anh bao chặt lấy cô, hơi thở của anh phả vào phần gáy của cô khiến cho San San không nhịn được mà đỏ mặt, khuôn mặt then thùng mà đỏ ửng lên.