Thẩm Tri Ý còn chưa biết thùng rác tạm thời của mình bị phát hiện.

Cô gấp gáp chạy vào phòng học, bắt đầu làm vội bài tập toán học hôm qua còn chưa làm xong.

Không phải cô lười biếng mà là cái môn toán học trời đánh này sinh ra đã không hợp với cô.

Cho dù là sống lại một lần nữa nhưng chật vật mà môn toán mang lại vẫn không ít đi chút nào.

Cô cứ nghĩ rằng cô mang theo ký ức đời trước sống lại một lần thì có thể nắm giữ được mật mã của tri thức, nhưng mà cái mật mã này chỉ có thể giải được cửa ải tiểu học và cấp hai, vừa lên cấp ba cô đã bị biển cả tri thức cuốn vào vực sâu.

Thẩm Tri Ý trời sinh bướng bỉnh, học không vào thì cứ cắm đầu mà học, lúc người khác cuối tuần ra ngoài chơi, cô vẫn còn ngồi trước bàn học không di chuyển một bước.

Cái mức độ khắc khổ này, ngay cả Tống Thời Việt nhìn thấy cũng phải dựng ngón tay cái lên đối với cô.

Chỉ tiếc, dường như có vài thứ chỉ dựa vào sự cố gắng là không có tác dụng.

Lúc Khương Nhạn đang kẹt xe trên đường, Thẩm Tri Ý giải câu đầu tiên, lúc Khương Nhạn ở cổng trường bị thầy chủ nhiệm giáo dục mắng cô vẫn đang giải câu đầu tiên, đến khi Khương Nhạn khoan thai đến muộn thì rốt cuộc Thẩm Tri Ý đã giải xong được câu đầu tiên.

Sau đó xem đáp án.

Sai.

Khương Nhạn ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy quyển vở cô vừa vứt qua một bên, nở nụ cười.

“Mất một lúc lâu mới giải ra được thì lại làm sai.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Khương Nhạn nói: “Ngày nào cậu với Tống Thời Việt cũng dính lấy nhau, từ trước tới giờ người ta chưa bao giờ tụt khỏi hạng nhất lớp, cậu không đi thỉnh giáo cậu ấy một chút sao?”

Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm vào sách toán học trong tay, gần như sắp cắn nát hàm răng.

“Tống Thời Việt nói loại câu hỏi vừa liếc nhìn đã biết đáp án không xứng để hỏi cậu ấy.”

Cô còn bổ sung: “Tớ còn lâu mới suốt ngày dính với cậu ta!”

Ngoại trừ lúc đến trường và lúc tan học sẽ gặp nhau thì trên căn bản hai người không hề gặp nhau nhiều.

Tống Thời Việt rất bận, ông nội anh bày một sạp hàng bán đồ nướng, vừa tan học anh sẽ không ngừng nghỉ trở về giúp ông xiên đồ, đâu có thời gian dính lấy cô.

Khương Nhạn vung cặp sách lên trên ghế một cái, lấy từ trong ngăn bàn ra một cái gương nhỏ gảy gảy tóc mái của mình một chút.

“Đúng, cậu không hề dính nhau, các cậu chỉ là một quan hệ đơn thuần của người ngồi ghế trước và yên sau xe đạp thôi...”

Cô ấy lặng lẽ tô son môi lên miệng: “Tớ nói cho cậu biết, tớ vừa ở bên ngoài nhìn thấy chủ nhiệm lớp của Tống Thời Việt dẫn một học sinh nữ đi về phía phòng học của bọn họ, chắc là học sinh mới chuyển đến, nữ sinh kia nhìn rất xinh đẹp.”

Cô ấy đưa tay ôm lấy khuôn mặt Thẩm Tri Ý: “Xời...!So với khuôn mặt này của cậu thì nhỏ bé xinh đẹp hơn nhiều, mắt to ngập nước, vừa nhìn đã say lòng người.”

Thẩm Tri Ý sửng sốt ngây ra: “Nữ sinh kia không phải là Cố Phán chứ?”

Cố Phán rực rỡ xuất chúng.

Khương Nhạn nói: “Tớ làm sao mà biết được.”

"Ồ..."

Thẩm Tri Ý đáp một tiếng, kéo lấy quyển sách toán học phía trước Khương Nhạn, bắt đầu nghiên cứu xem mình sai ở chỗ nào.

Khương Nhạn bị dáng vẻ không tim không phổi của cô chọc tức, nở nụ cười: “Thẩm Tri Ý, cậu có thể có chút lòng cảnh giác được không vậy, cậu không sợ nữ sinh kia sẽ đoạt mất sự chú ý của Tống Thời Việt sao?”

Thẩm Tri Ý hơi mờ mịt ngẩng đầu lên: “Sự chú ý gì?”

Cô “À” một tiếng: “Chẳng lẽ ý cậu nói nữ sinh mới chuyển đến sẽ cướp đi sự chú ý của Tống Thời Việt, sau đó cậu ấy sẽ bị tụt khỏi hạng nhất ấy hả?”

Một lần nữa, Khương Nhạn muốn đào cái đại não cằn cỗi của Thẩm Tri Ý ra nhìn xem bên trong ngoài nước ra thì rốt cuộc còn chứa được thứ gì nữa.

“Làm sao? Tống Thời Việt tụt khỏi hạng nhất thì sẽ đến phiên Thẩm Tri Ý cậu à?”

“Thật ra tớ nghĩ...” Thẩm Tri Ý có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Không phải còn thiếu một chút khoảng cách nữa sao?”

Hạng hơn năm trăm so với hạng nhất, quả thật là “thiếu một chút” khoảng cách.

Thẩm Tri Ý biết nữ sinh mới chuyển đến chắc là nữ chính bên trong sách, còn biết rằng cô ta vừa đến đã ngồi chỗ bên cạnh Tống Thời Việt, trở thành bạn cùng bàn của Tống Thời Việt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ở trong tiểu thuyết, Tống Thời Việt chính là ánh trăng sáng thời học cấp ba của Cố Phán.

Khi đó cô ta mới chuyển đến, Tống Thời Việt giống như một tia sáng chiếu rọi cuộc sống khô cằn của cô ta.

Nhưng Cố Phán nhạy cảm lại tự ti, dù phát hiện ra tình cảm của mình cũng không dám thổ lộ.

Đến sau này nhà Tống Thời Việt có biến cố, bỗng nhiên phải chuyển trường thì hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Cố Phán, trở thành một nỗi tiếc nuối trong lòng cô ta.

Đến khi gặp lại được Tống Thời Việt thì cô ta và nam chính đã ở bên nhau.

Đương nhiên, những điều này không có chút quan hệ gì đối với người qua đường A ác độc như cô.

Có khả năng chỉ liên quan tới nữ phụ độc ác Khương Nhạn này thôi, dù sao đất diễn trong tiểu thuyết này của cô ấy vẫn khá nhiều.

Nữ phụ ác độc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà ngồi nhìn bạn cùng bàn: “Cậu cứ không thích Tống Thời Việt như vậy sao?”

Thẩm Tri Ý nghiêm túc nói: “Tớ ghét tất cả những người không cần cố gắng học tập nhưng thành tích vẫn rất tốt, Tống Thời Việt chính là người như vậy.”

Mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm cô đều hận không thể trộm lấy đầu óc của mình đổi cho Tống Thời Việt.

Dựa vào cái gì anh vừa liếc nhìn đã biết đáp án mà cô thì tuân thủ quy tắc làm theo từng bước từng bước giải toán nhưng vẫn sai.

Khương Nhạn: “...”

Rất tốt, không hổ là cậu.

Cô ấy đã gặp lụy tình nhưng lại chưa từng thấy loại lụy học tập giống như Thẩm Tri Ý.

Buổi trưa, Thẩm Tri Ý và Khương Nhạn hẹn nhau ở căng tin.

Khương Nhạn luôn giữ thái độ phê bình đối với đồ ăn ở căng tin nhưng Thẩm Tri Ý cảm thấy ăn ở căng tin rất thuận tiện.

Hai người giằng co không dứt cuối cùng Khương Nhạn và Thẩm Tri Ý chơi kéo búa bao ba lần, cuối cùng Thẩm Tri Ý chiến thắng hai lần quyết đi ăn ở căng tin.

Các cô đến phòng ăn lại bất ngờ gặp Tống Thời Việt, bên cạnh anh còn có một nữ sinh không mặc đồng phục học sinh đứng đó.

Khương Nhạn đưa tay kéo cô: “Chính là cậu ấy, nữ sinh mới chuyển đến, mẹ nó, nhanh như vậy đã quyến rũ được Tống Thời Việt rồi?”

Thẩm Tri Ý đang đứng trong dãy xếp hàng nhìn quanh xem có còn sườn xào chua ngọt hay không, không quá tán thành hai chữ “quyến rũ” này trong miệng Khương Nhạn.

“Cái gì mà quyến rũ hay không quyến rũ, cậu ấy chỉ quan tâm bạn học cùng bàn mới một chút mà thôi.”

Khương Nhạn bắt được trọng điểm: “Làm sao mà cậu biết bọn họ ngồi cùng bàn?”

Thẩm Tri Ý hơi chột dạ: “Cái này có cái gì khó, trước đó bạn học cùng bàn của Tống Thời Việt không phải đã chuyển trường rồi sao, người mới tới chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với cậu ấy.”

Vẻ mặt Khương Nhạn ngờ vực nhìn cô.

Thẩm Tri Ý có tật giật mình nhìn xung quanh khắp nơi, kết quả lại đối đầu với ánh mắt của Tống Thời Việt đang đứng xếp hàng ở bên khác.

Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên đen như mực, nhìn không ra anh đang nghĩ gì.

Từ nhỏ đến lớn mặt anh đều lạnh nhạt như vậy, mỗi ngày đều trưng ra vẻ mặt người chết, nhìn cái biểu hiện này, Thẩm Tri Ý nhìn quen rồi mới biết anh đang tức giận, còn có vẻ giống như đang giận cô.

Thẩm Tri Ý rụt cổ một cái bắt đầu nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm mấy ngày nay.

Tống Thời Việt lấy xong cơm trước, sau đó dẫn theo Cố Phán ngồi ở bàn sát cửa sổ.

Thẩm Tri Ý xem xét thấy trong khay đồ ăn của anh chỉ có cơm và cải trắng xào giá rẻ nhất.

Đến phiên cô, cô mua nhiều thịt kho tàu một chút, trong khay đồ ăn đầy ụ của cô đều là thịt làm cho các bạn học bên cạnh phải ghé mắt nhìn.

Nhà Cố Phán nghèo cũng không lấy nhiều đồ ăn, nhìn cải trắng trong khay của Tống Thời Việt, lại nhìn đồng phục học sinh của anh bị giặt đến phai màu, đột nhiên có một cảm giác tìm được đồng loại.

Cô ta cầm chiếc đũa nói lời cảm ơn với Tống Thời Việt: “Cảm ơn cậu, nếu không thì một mình tôi cũng không biết nên làm thế nào.”

Tống Thời Việc liếc nhìn Thẩm Tri Ý chen trong đám người, thấy cô đang đi về phía mình thì mới thu hồi ánh mắt lại.

“Không cần cảm ơn, là chủ nhiệm lớp bảo tôi dẫn cậu đi làm quen trường học.

Thẻ cơm tôi cũng đưa cho cậu rồi, lần sau đến giờ ăn cứ đến căng tin xếp hàng là được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cố Phán há miệng định hỏi lần sau có thể đi tới căng tin ăn cơm cùng với anh được không? Kết quả còn chưa kịp nói ra thì đã nhìn thấy bên cạnh Tống Thời Việt xuất hiện một nữ sinh.

Đó là một nữ sinh với vẻ ngoài rất đáng yêu, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, dưới tóc mái là đôi mắt tròn xoe, hai bên gò má hơi đầy có nét mũm mĩm của trẻ con, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ lớn lên trong sự cưng chiều của bố mẹ.

Cô nở nụ cười với Cố Phán: “Bạn học, có phiền khi tôi ngồi ở đây không?”

Cố Phán liếc nhìn Tống Thời Việt lạnh nhạt, không biết trả lời như thế nào.

Cô ta không trả lời, Thẩm Tri Ý coi như cô ta ngầm thừa nhận.

Cô đặt mông xuống ngồi bên cạnh Tống Thời Việt, làm bộ làm tịch gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, sau đó ghét bỏ nhíu mày: “Dì ở căng tin hôm nay sao vậy, sao lại làm thịt khó ăn thế?”

Sau đó cô không hề thấy gánh nặng gì mà tự nhiên gắp toàn bộ thịt kho tàu trong khay cho Tống Thời Việt: “Cho cậu ăn đó, cậu nhìn cậu đi, chỉ ăn mỗi cải trắng, thật đạm bạc.”

Tống Thời Việt lẳng lặng nhìn cô biểu diễn, đến khi cô gắp hết thịt kho tàu trong khay sang cho anh, anh đưa tay lười biếng chỉ phần sườn xào chua ngọt.

“Nhìn vẫn hơi đạm bạc, cho thêm chút sườn đi.”

Thẩm Tri Ý đưa tay bảo vệ khay của mình, cảnh giác nhìn anh: “Tôi cảnh cáo cậu nha Tống Thời Việt, làm người phải chừa đường lui, sau này còn gặp lại nhau, đừng quá đáng!”

Đáy mắt thiếu niên hiện lên ý cười, nhưng lời nói ra lại không hề xuôi tai chút nào: “Bao lớn rồi mà còn giữ đồ ăn.”

Thẩm Tri Ý hận không thể một miếng cắn chết anh.

Cố Phán nhìn hai người bọn họ, rõ ràng hai người chưa làm gì thân mật nhưng cô ta vẫn có cảm giác bản thân mình ở bên ngoài vòng tròn, không chen chân vào được.

“Tống Thời Việt, đây là bạn của cậu sao?” Cô ta hỏi Tống Thời Việt.

Tống Thời Việt gật đầu, chia một nửa cải trắng trong khay cho Thẩm Tri Ý.

Một khay thịt kia của cô làm Tống Thời Việt đau đầu, chỉ lo cô tuổi còn trẻ đã ba cao(*).

(*)Ba cao: là mỡ máu cao, huyết áp cao và lượng đường trong máu cao.

Thẩm Tri Ý nói: "Tôi tên là Thẩm Tri Ý, Tri trong tri thức, Ý trong ý kiến, là hàng xóm với cậu ấy từ khi còn bé, thường hay tiện đường đi học cùng nhau, cậu là bạn học mới chuyển đến đúng không?”

Cố Phán gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn thấy mà thương.

Khương Nhạn khoan thai đến muộn ngồi xuống bên cạnh Cố Phán, cô ấy duỗi tay ném một hộp sữa chua vừa mới mua cho Thẩm Tri Ý, sau đó quay đầu hỏi Cố Phán: “Bạn học, muốn uống sữa chua không?”

Cố Phán câu nệ lắc đầu.

Khương Nhạn không quan tâm đ ến cô ta nữa, dù sao đối với cô chủ Khương, có thể hỏi bạn một câu đã là cực kỳ quan tâm tới bạn rồi.

Cô ấy vừa ăn vừa oán giận với Thẩm Tri Ý: “Cơm ở căng tin quả nhiên không phải cho người ăn, cái thứ này làm ra không phải phí phạm của trời sao?”

Thẩm Tri Ý luôn luôn sống rất qua quýt, đối với đồ ăn cũng không chú trọng nhiều, nhưng tay nghề nấu ăn của dì ở căng tin hôm nay đúng là có chút thiếu sót, kể cả cô cũng cảm thấy hơi khó có thể nuốt xuống.

Cô còn chưa nói gì, Cố Phán bên cạnh đã dịu dàng mềm mại mở miệng.

“Bạn...! Bạn học, cậu như vậy là không đúng, chú dì ở căng tin đã nhọc nhằn khổ sở làm đồ ăn, không nên bị đối xử như vậy, các cậu có tiền là không sai nhưng trên thế giới còn rất nhiều người ngay cả tiền cơm cũng không có mà ăn, cậu nói đây không phải thứ cho người ăn, có suy xét tới cảm nhận của bọn họ không?”

Khương Nhạn: "..."

Thẩm Tri Ý: "..."

Hí! Đoạn này mình biết.

Sau đó chính là xuất diễn đầu tiên của nữ phụ ác độc Khương Nhạn.

Đúng như dự đoán, Khương Nhạn nhíu mày, nhìn Cố Phán như nhìn một đứa ngốc.

“Tôi nói chứ bạn học này, nhà cậu sống ở cạnh biển sao?(*) Tôi ăn một bữa cơm cũng phải xen vào sao?”

(*)Sống ở cạnh biển: Ý nghĩa là châm biếm một số người vì đã để ý quá nhiều và can thiệp vào việc của người khác, thể hiện sự quan tâm quá mức và thái độ thái quá.

Câu này thường được dùng để chế giễu người khác vì quá tọc mạch..