Cuối cùng Thẩm Tri Ý không đi cầm cố ngọc bội với Tống Thời Việt mà đi lục tung phòng cô lên.

Cô đập hết lợn tiết kiệm của cô ra, cả tiền mừng tuổi vào dịp năm mới, rất nhiều đồng tiền mới miễn cưỡng gom được mười ngàn.

Từ nhỏ Tống Thời Việt luôn luôn sống trong túng thiếu, tiền tiêu vặt của cô đều lén lút dùng để nuôi anh, cho nên căn bản không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ của thiếu niên, cô gọi điện thoại cho Khương Nhạn, người duy nhất có tiền mà cô biết cũng chỉ có Khương Nhạn.

Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, chuyện của Tống Thời Việt, Khương Nhạn cũng biết ít nhiều, cô ấy cũng biết ý định của Thẩm Tri Ý khi gọi điện cho mình.

“Tớ có thể cho cậu mượn một ít tiền, cậu cũng biết tớ luôn luôn tiêu tiền như nước, hơn nữa lên cấp ba bố tớ cũng hạn chế tiền tiêu vặt của tớ, nên nhiều thì tớ không có.”

Thẩm Tri Ý ngồi trước một đống tiền tiêu vặt với đủ loại màu sắc, hỏi cô ấy: “Có thể cho mượn nhiều nhất là bao nhiêu?”

Khương Nhạn suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Một trăm ngàn, nhiều hơn nữa thì thật sự không có.”

Rốt cuộc Thẩm Tri Ý cũng không nhịn được nở nụ cười: “Đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn cậu Khương Nhạn.”

Khương Nhạn ở đầu bên kia điện thoại thở dài: “Cậu có biết một lần làm hóa trị là bao nhiêu tiền không? Hơn nữa sau đó còn phải cấy ghép tủy. Mặc dù nhìn một trăm nghìn thấy rất nhiều nhưng thực ra cũng chỉ như muối bỏ biển. Hơn nữa...”

Cô ấy dừng một chút, nói tiếp: “Nghe nói ông nội cậu ấy bị cấp tính, lại lớn tuổi, dù cho thật sự chữa trị hết, khả năng cũng...”

Lời sau đó cô ấy không nói nữa nhưng không cần phải nói Thẩm Tri Ý cũng hiểu.

Dựa vào điều kiện gia đình của Tống Thời Việt, từ bỏ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng anh chỉ có ông nội anh, làm sao cô nhẫn tâm bảo anh từ bỏ?

“Cậu ấy chỉ còn ông nội...” Cô chỉ có thể nói với Khương Nhạn như vậy.

Khương Nhạn cũng hiểu, nghĩ tới thiếu niên như trăng sáng giữa trời quang trong trường học kia, hơi thở dài. Đại khái là ông trời không chịu nổi khi anh ưu tú như vậy, cho nên mới nghĩ cách để tra tấn anh.

Vừa mượn được tiền, Thẩm Tri Ý muốn nói tin tốt này cho Tống Thời Việt ngay lập tức, kết quả lúc cô gọi điện thoại cho anh thì phát hiện điện thoại của Tống Thời Việt để ở nhà.

Hết cách rồi, cô chỉ có thể đợi anh về.

Kết quả đợi cả buổi tối cũng không đợi được Tống Thời Việt trở về.

Ba ngày sau đó, Thẩm Tri Ý đều đang thi, sau khi thi xong chủ nhiệm lớp Tống Thời Việt tới tìm cô.

Sau mười hai giờ, sân vận động vẫn còn bốc lên khí nóng, học sinh qua lại với dáng vẻ vội vàng, ánh mặt trời xuyên qua tán cây long nhãn chấm xuống đất vài điểm vàng.

Trên mặt Thẩm Tri Ý hơi có chút nghi hoặc, cô ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ trung niên.

“Cô giáo, cô tìm em ạ?”

Cô giáo chậm rãi thở dài, lại từ từ mở miệng: “Cô nghe nói từ nhỏ em và Tống Thời Việt đã chơi với nhau đúng không?”

Thẩm Tri Ý gật đầu.

“Vậy...” Cô giáo nhìn cô, do dự nói: “Vậy chuyện trong nhà Tống Thời Việt em đều biết hết đúng không? Đứa nhỏ này đúng là đáng thương, mới nhiêu đó tuổi mà đã như vậy rồi...”

Chuyện này xảy ra, không biết là ông nội bị bệnh đáng thương hơn hay là thiếu niên mới mười mấy tuổi đã phải gánh vác gia đình càng đáng thương hơn?

“Em có thể khuyên em ấy được không? Em ấy gọi điện cho cô, nói em ấy muốn thôi học.”

“Cái gì!” Thẩm Tri Ý kinh ngạc: “Cô nói gì cơ? Cậu ấy nói cậu ấy thôi học ạ?”

“Em không biết à?” Cô giáo hơi kinh ngạc: “Cô cho rằng em biết cho nên muốn bảo em khuyên nhủ em ấy, thành tích của em ấy tốt như vậy, Thanh Hoa Bắc Đại cũng có thể mặc cho em ấy chọn, làm sao có thể nói thôi học là thôi học, mầm non tốt như vậy...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẻ mặt Thẩm Tri Ý có chút hoảng hốt, dường như còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong tin tức của cô giáo.

Cô lẩm bẩm nói: “Sao cậu ấy có thể thôi học được, cậu ấy còn chưa nói cho em...”

Cô vô thức xỏ bàn tay vào trong túi, trong đó có để tấm thẻ ngân hàng của Khương Nhạn, góc cạnh sắc nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay cô, chút đau đớn làm cho vẻ mặt cô ngẩn ra.

Đột nhiên cô rút tay ra, kéo chặt cặp sách trên người.

“Cô giáo, em đi về tìm Tống Thời Việt!”

Nói rồi cô định chạy về, kết quả bị cô giáo giữ lại.

Một phong bì thật dày đặt vào trong tay thiếu nữ, một xấp dày nặng khiến tay Thẩm Tri Ý trĩu xuống.

“Đây là một chút tấm lòng của các giáo viên ở trường, không phải rất nhiều nhưng hi vọng có thể giúp được em ấy. Nếu thật sự không đủ, trường học có thể giúp em ấy tổ chức quyên góp tiền. Một đứa trẻ như em ấy sao có thể gánh vác được trọng trách như vậy?”

“Em...”

Thẩm Tri Ý vô thức nắm chặt phong bì trong tay, yết hầu bỗng nhiên cứng lại, dường như cô nhìn thấy từng đôi tay đang duỗi về phía cô, cùng cô kéo thiếu niên ra khỏi vũng bùn lầy, nói cho anh biết...

Anh mãi mãi không chỉ có một mình.

Cô cầm lấy phong bì khom người với cô giáo: “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ về khuyên cậu ấy, cậu ấy sẽ không thôi học!”

Trên đường trở về, Thẩm Tri Ý cố khoác cặp sách ở đằng trước, bên trong không có sách, chỉ có một tấm thẻ ngân hàng mỏng manh và một cái phong bì rất dày.

Nhìn như không nặng nhưng thật ra lại nặng ngàn cân.

Bởi vì trong đó nặng trĩu hi vọng.

Gió lùa qua bên tai thiếu nữ, ánh hoàng hôn phía sau lưng cô dần lui đi. Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm con đường phía trước, chậm rãi nhếch môi nở nụ cười.

Bởi vì cô biết.

Mặt trời hôm nay lặn xuống nhưng ở nơi khác mặt trời đang chầm chậm mọc lên.

Ngày hôm sau là Chủ nhật, trường học nghỉ.

Thẩm Tri Ý nghĩ, nếu như trở về gặp Tống Thời Việt ở nhà, cô có thể không cần chờ đợi nói tin tức tốt này cho anh. Không có cũng không sao, sáng mai cô sẽ tới bệnh viện, bày đồ trong cặp sách ra trước mặt anh, cho anh một niềm vui bất ngờ.

May mắn chính là lúc cô trở về, hình như Tống Thời Việt ở nhà.

Phòng thiếu niên mở đèn, chăn có dấu vết bị động tới, điện thoại vứt trên chăn, phát ra ánh sáng mỏng manh.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, là anh đang tắm..

Thẩm Tri Ý khoác cặp sách đứng ở phòng khách, bên tai là tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, trước mặt là những đồ vật được dọn ra khỏi phòng kho.

Đối diện giường có một cái bàn, bên trên bày đầy đồ đóng hộp đã ăn hết, trong không khí thấp thoáng mùi thịt bò thoang thoảng, là mùi hương của quán phở bò dưới lầu của khu chung cư.

Bát nhỏ mười một tệ, bát lớn mười hai tệ.

Điều này không đúng...

Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm cái hộp rỗng kia, đó là hộp đóng gói lớn của nhà cô.

Giác quan thứ sáu nói cho cô biết tất cả những thứ trước mắt này đều rất không đúng.

Cho dù là cái giường đã có người ngủ hay là đồ đóng hộp đã ăn hết sạch sành sanh, hay là tóc được cắt trong thùng rác.

Hô hấp của cô không tự chủ được bắt đầu chậm lại, trở nên nhẹ hơn, nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, cô đi vào căn phòng của anh.

Cô biết cô xem trộm riêng tư của người khác là không đúng nhưng lúc này cô không để ý được nhiều như vậy. Cô bước nhanh đi vào bên giường của Tống Thời Việt, cầm lấy điện thoại của anh.

Điện thoại là loại hàng giả, dùng nhiều năm như vậy đã rất đơ. Tầm mắt của cô dừng lại ở cuộc trò chuyện của Tống Thời Việt và một người xa lạ, càng xem sắc mặt của cô càng xanh, tay cầm điện thoại không ngừng run lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngay cả tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lúc nào, cô cũng không biết.

Một bàn tay không hề báo trước giật lấy cái điện thoại trong tay cô, Thẩm Tri Ý giương mắt lên, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên.

“Cậu đang làm cái gì?”

Tóc của anh được anh tự cắt, tay nghề không ra sao cả, không khác gì chó gặm nhưng vẫn được khuôn mặt lạnh lùng kia cân hết.

Rõ ràng là thời tiết tháng Chín nhưng trong nháy mắt Thẩm Tri Ý cảm giác như rơi vào hầm băng: “Tống Thời Việt, lời này nên là tôi hỏi cậu, cậu đang làm cái gì?”

Tống Thời Việt cất điện thoại vào trong túi, tùy tiện lau nước còn trên tóc.

“Đây là chuyện của tôi, Thẩm Tri Ý.”

Thẩm Tri Ý khó thở, lấy cái gối trên giường đập về phía anh.

“Tống Thời Việt, có phải cậu điên rồi không? Cậu biết cậu đang làm gì không?”

Tống Thời Việt bắt được cái gối, vẻ mặt rất thờ ơ: “Tôi biết, đây là việc của tôi, xảy ra chuyện gì mình tôi gánh chịu.”

“Được! Được lắm, tự cậu gánh chịu! Lúc này rồi cậu còn muốn phân biệt rạch ròi mình và người khác như vậy sao?”

Thẩm Tri Ý duỗi chân ra đạp một cái thật mạnh vào bắp chân anh: “Cậu nói cho nghe xem tôi cậu gánh chịu như thế nào? Chuyện của riêng cậu? Chuyện của riêng cậu chính là đi vay nặng lãi từ người khác sao?”

“Tôi đúng là đã coi thường cậu đó Tống Thời Việt.” Cô lại đạp mạnh một cái: “Không ngờ cậu còn có năng lực như thế? Có năng lực có thể đi vay nặng lãi! Cậu nói cho tôi nghe xem? Cậu trả bằng cái gì? Lấy mạng cậu để trả à?”

Trên quần dài màu đen của thiếu niên lập tức có mấy vết chân nổi bật, anh cúi thấp đầu, không lên tiếng, biểu đạt rất rõ ràng suy nghĩ lúc này.

“Cậu nói đi.” Thẩm Tri Ý lạnh lùng nói: “Cậu có gan làm sao không có gan nói? Cậu cầm tiền này để chữa khỏi cho ông nội cậu, cậu muốn sau này ông ấy phải làm sao? Tháng ngày ít ỏi còn lại trả hết nợ cùng với cậu sao?”

“Đủ rồi Thẩm Tri Ý!” Rốt cuộc Tống Thời Việt không nhịn được mở miệng.

“Ông sẽ không biết, tự tôi mượn tiền tự tôi trả. Dù cho bị đánh gãy chân, bán bộ phận trên người tôi cũng chấp nhận.”

Lời của anh vừa nói ra, không biết Thẩm Tri Ý lấy sức mạnh ở đâu đột nhiên đẩy anh một cái, thiếu niên thân thể gầy yếu bị đẩy đến đập vào cửa phát ra tiếng vang.

“Tôi thấy cậu thật sự điên rồi! Không có tiền chúng ta cùng nghĩ cách, đi quyên tiền, đi vay, lên mạng tìm mạnh thường quân hỗ trợ... Cậu có kiêu ngạo tự mãn thì cũng đừng dùng ở chỗ này được không, cậu muốn gánh vác cái gì? Cậu gánh vác được sao?”

Trong ánh mắt của cô, Tống Thời Việt ngồi thẳng lên, đưa tay xoa vai, vẻ mặt lạnh lẽo từ trước tới giờ Thẩm Tri Ý chưa từng nhìn thấy.

“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm. Hơn nữa đây là ông nội tôi, không phiền cậu bôn ba khắp nơi.”

“Tống Thời Việt?” Thẩm Tri Ý có chút không tin được mà nhìn anh: “Cậu muốn vạch rõ giới hạn với tôi sao?”

Ánh mắt cô đâm vào đôi mắt của thiếu niên đến đau xót, anh cụp mắt xuống, không dám nhìn mặt cô nữa.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển ra ngoài, tiền mượn nhà cậu cũng sẽ mau chóng trả hết lại.”

“Cậu đúng là điên rồi Tống Thời Việt!” Thẩm Tri Ý lẩm bẩm, sau đó lại phát điên lên mà nở nụ cười.

“Trả hết nợ? Cậu trả hết nợ như thế nào?”

Cô biết Tống Thời Việt luôn luôn lạnh lùng, nhưng khi sự lạnh lùng này biến thành thanh kiếm sắc bén đâm về phía cô, cô mới biết hóa ra lại đau như vậy.

Đau đến mức trái tim cô run rẩy từng cơn, dường như bị khoét một cái lỗ, cơn gió lạnh thấu xương thổi vào, tiếng gió rít gào, lạnh đến tận xương tủy.