Lục Nhạc Hàm hô hấp hơi ngưng lại, trên mặt vặn vẹo nửa ngày, tinh thần vừa bình ổn lại lại bắt đầu trở nên nôn nóng, mạnh mẽ đẩy Tiết Diệc Nhu ra, hai tay ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Đôi mắt của Tiết Diệc Nhu giống như phun lửa nhìn về phía Tề Hưng Triết:

- Tề Hưng Triết, ngươi đủ rồi, ngươi còn muốn kích thích Tri Phi tới khi nào?

Tề Hưng Triết không để ý tới nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vai cậu thấp giọng hướng dẫn:

- Tri Phi, ngươi không phải hài tử Tề gia, thế nhưng ca ca yêu ngươi nha, Tri Phi, ca ca yêu ngươi nha.

Lục Nhạc Hàm mờ mịt ngẩng đầu, lập lại:

- Ca ca yêu ta?

Tề Hưng Triết mang theo cười nói:

- Đúng vậy nha.

Tiết Diệc Nhu đẩy Tề Hưng Triết ra:

- Cút ngay, Tri Phi, đừng nghe hắn, hắn điên rồi.

Tề Hưng Triết sợ làm bị thương Lục Nhạc Hàm, bị đẩy qua một bên nghe nàng nói như vậy, lập tức quay đầu rống to:

- Đúng vậy, ta điên rồi, đúng, ta yêu Tề Tri Phi, vốn ta muốn trả thù hắn, nhưng ta lại yêu hắn.

Tiết Diệc Nhu tức giận tột đỉnh, nhưng cố trấn định lại, hỏi:

- Trả thù? Tri Phi đã làm cái gì mà ngươi lại muốn trả thù hắn?

Lục Nhạc Hàm đầu óc hỗn loạn, giống như là có một vạn con ong mật ong ong không ngừng, hai tay bưng huyệt thái dương, đột nhiên đứng lên hét lớn:

- Các ngươi đủ rồi.

Nhìn lướt qua hai người, dùng cả tay chân leo lên lầu, bành mà một tiếng đóng cửa lại, ngăn cách trong cửa và ngoài cửa thành hai cái thế giới.

Tiết Diệc Nhu cười lạnh nói:

- Tề Hưng Triết, ngươi hài lòng? Có phải muốn giết chết Tri Phi ngươi mới bỏ qua, yêu hắn? Tề Hưng Triết, ngươi không xứng dùng cái từ này.

Tề Hưng Triết lạnh lùng liếc mắt quét Tiết Diệc Nhu một cái, có chút mệt mỏi mà nói:

- Ngươi trở về đi thôi.

Tiết Diệc Nhu cũng không nói nhiều, mạnh mẽ nói:

- Tề Hưng Triết, ta sẽ báo cảnh sát.

Xoay người rời đi.

Nhìn một phòng khách tàn tạ, Tề Hưng Triết chán nản ngã quắp ở trên ghế salon, đôi mắt nhìn chằm chằm gian phòng kia trên lầu hai thở dài.

Sau khi Lục Nhạc Hàm trở về phòng, dựa lưng vào cửa thở hổn hển.

{ Nhạc Hàm, ngươi không sao chứ? }

Trong thanh âm của 009 tràn đầy lo lắng, Lục Nhạc Hàm sắc mặt tái nhợt, đôi mắt khép chặt, cũng không biết vừa rồi là giả bộ hay vẫn là thật mà có chút thở không nổi.

- Không có chuyện gì, chỉ là có chút không thoải mái, chắc do diễn quá mức rồi đi, nhất thời không thoát ra được.

Trong giọng nói của Lục Nhạc Hàm mang theo một chút ý cười đắng chát, còn nói:

- Như thế nào, lũy thừa đã đủ chưa?

{ Ân, đã đủ rồi, còn vượt mức rất nhiều, nhưng Nhạc Hàm, ngươi thật không có chuyện gì sao? }

- Không có chuyện gì, chỉ là dùng sức có chút mạnh mà thôi.

Hơi thở ổn định lại, thế nhưng giọng nói vẫn tràn đầy mệt mỏi, sắc mặt cũng không có hồi phục.

Thế nhưng hiển nhiên Lục Nhạc Hàm không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hỏi:

- Vậy có phải là chúng ta có thể thoát ly thế giới này?

{ Ân. }

- Làm sao thoát ly?

{ Nhạc Hàm chỉ cần tự sát là tốt rồi, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi che đậy cảm giác đau. }

- Như vậy a.

Lục Nhạc Hàm như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

{ Nhạc Hàm định khi nào thì đi? }

- Nếu chúng ta vừa thoát khỏi thế giới này thì trực tiếp đến thế giới tiếp theo sao?

Lục Nhạc Hàm hỏi.

{ Đúng, sau khi thoát ly bên này, lần kế tiếp mở mắt ra chính là một thế giới mới. }

- "Vậy thì ngày mai đi."

Lục Nhạc Hàm kéo thân thể đến bên giường, nằm xuống mở hai tay ra.

Không tới mấy phút liền ngồi dậy nói:

- Vẫn là đi bây giờ đi.

{ Nhạc Hàm, không cần gấp như vậy, chỉ cần trong vòng ba ngày thoát ly là được. }

- Thôi, thừa dịp Tề Hưng Triết vẫn không có tới đi sớm một chút đi, đề phòng lại có chuyện gì xảy ra.

Lục Nhạc Hàm quay đầu nhìn nhìn xung quanh.

{ Nhạc Hàm, ngươi làm gì vậy? }

009 nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ không phải phải đi sao?

Lục Nhạc Hàm cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Tìm điện thoại di động, đã tới lúc đưa món quà lớn cho hắn.

{ Đưa quà? }

Nhìn thấy điện thoại di động của mình ở trên tủ đầu giường, Lục Nhạc Hàm nhếch miệng lên nở một nụ cười, đi tới cầm lấy.

Tề Hưng Triết, thượng lão tử lâu như vậy, không đưa cho ngươi một món quà lớn làm sao được?

- Làm sao tự sát?

{ Việc này phụ thuộc vào tâm trạng của ngươi. }

Lục Nhạc Hàm:

* * *

Nhìn bốn phía một chút, thấy một con dao gọt hoa quả không biết khi nào thì để ở chỗ này, cầm lên quơ quơ trước cổ tay, có chút không xác định nói:

- Ngươi thật sự có thể che đậy cảm giác đau sao?

{ Đương nhiên a, hệ thống chúng ta ai cũng có thể. }

Trong thanh âm của 009 mang theo một chút kiêu ngạo nhàn nhạt.

Trong ánh mắt của Lục Nhạc Hàm có chút hoài nghi, hệ thống khác có lẽ có, nhưng là hệ thống này thật sự có à.

Mặc dù có chút không tin, thế nhưng cũng chỉ có thể không sợ mà nghe theo nó.

Nhìn một vòng hết thảy trang trí bên trong phòng một chút, trong mắt xẹt qua một tia không muốn, đi vào phòng vệ sinh.

Trong bồn tắm thả nước đun nóng, cậu tìm một góc độ thích hợp rồi ngồi ở trên sàn nhà, động động dao gọt hoa quả nơi động mạch ở cổ tay hai lần, khẽ cắn răng nhắm mắt dùng sức cứa lên, cảm giác cánh tay có chút ấm áp, chậm rãi mở một chút khe hở, nhìn thấy dòng máu đỏ sẫm thuận theo vết thương chỉnh tề tràn ra trên sàn nhà, hiện ra đặc biệt quỷ dị.

- Ôi chao, Tiểu Cửu, rốt cục ngươi cũng có một lần đáng tin.

Lục Nhạc Hàm giật giật, máu càng chảy nhanh hơn, quả nhiên không có cảm giác đau, vội vàng đặt cánh tay vào trong bồn tắm, bởi vì mất máu, trước mắt hơi trắng bệch, dựa vào trong bồn tắm rồi dùng một tay khác rút điện thoại ra.

- Ca.

May mà tiếng chuông reo không bao lâu điện thoại liền có người tiếp.

- Tri Phi?

Giọng nói của Tề Hưng Triết có hơi mệt mỏi, mang theo một chút nghi hoặc.

- Ca, ngươi đừng nói trước, hãy nghe ta nói. Ca, trước đây ta thật sự rất yêu thích ngươi, rất yêu thích rất yêu thích ngươi, nhưng đó là yêu thích của đệ đệ đối ca ca a, ca, ta xưa nay đều chưa từng nói muốn một phân tiền nào của Tề gia.

Lục Nhạc Hàm nhẹ giọng nói, thế nhưng trong đó lại xen lẫn nghẹn ngào.

- Ngươi còn nhớ lúc nhỏ ta đã nói cái gì sao, chỉ cần là của ca ca thì ta sẽ không muốn, ca, ngươi khẳng định không nhớ rõ.

- Tri Phi, không phải, ta yêu ngươi, ta thật sự yêu ngươi.

Tề Hưng Triết có chút nôn nóng, giọng nói có chút bất ổn, giống như là đang di chuyển.

- Ca, ngươi đừng tới, ta chỉ muốn cùng ngươi nói một chút. "

Giọng nói càng ngày càng nhẹ.

Nghe thấy bên kia nửa ngày không có động tĩnh, Lục Nhạc Hàm khóe miệng câu lên, lại bắt đầu nói:

- Ca, ta cũng yêu ngươi.

Tề Hưng Triết nghe vậy hô hấp có chút gấp gáp, không chờ hắn nói chuyện, giọng nói của Lục Nhạc Hàm mang theo ý cười từ từ nói:

- Tề Hưng Triết, có phải ngươi muốn nghe câu nói này hay không, tại sao, Tề Hưng Triết, ngươi tại sao lại muốn yêu ta?

Chuyển đề tài, giọng nói đột nhiên trở nên sắc nhọn:

- Nhưng ta cho ngươi biết, Tề Tri Phi đời này cũng không thể yêu ngươi, tại sao ta sẽ yêu một người đã phá hủy cả đời ta, Tề Hưng Triết, ta hận ngươi, hận không thể lập tức rời khỏi ngươi, hận không thể để ngươi đi chết, nhưng ngươi là con của ba, ta không phải, Tề Hưng Triết, nếu ta không thể giết ngươi, vậy ta cũng chỉ có thể giết chết chính mình.

Bịch một tiếng, tựa hồ có vật gì ngã trên mặt đất, Tề Hưng Triết vội vàng rống:

- Tri Phi, ngươi hãy nghe ta nói, Tri Phi..

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, trước mắt một mảnh ánh sáng trắng xóa, toàn bộ nước trong bồn tắm đã biến thành ửng đỏ, ý thức dần dần trôi đi, Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng nói:

- Ca, hi vọng đời sau không gặp lại ngươi.

- Tề Tri Phi..

Nghe thấy tiếng gào đã dần dần đi xa, Lục Nhạc Hàm nhếch miệng lên nở một nụ cười, Tề Hưng Triết, nếu như ngươi thật sự yêu Tề Tri Phi mà nói, hi vọng quà tặng này sẽ theo ngươi một đời.

- Ngươi hài lòng chưa?

Trên mặt của Tiết Diệc Nhu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh nhìn bia mộ trước mắt.

Mưa lâm râm, thế nhưng Tiết Diệc Nhu cùng Tề Hưng Triết đều không có bung dù, nơi này không phải nghĩa địa công cộng, chỉ là một mảnh rừng cây nhỏ thuộc về Tề thị mà thôi.

Tin tức Tề Tri Phi rời đi Tề Hưng Triết không có nói cho người khác, tựa hồ chỉ cần người khác không biết, thì Tề Tri Phi giống như còn ở trên thế giới này, chỉ là cậu cũng không có bao nhiêu bằng hữu, Tề Hưng Triết không muốn để cho cậu ở trên đường quá cô đơn, cho nên đặc biệt tìm Tiết Diệc Nhu tới tiễn cậu một đoạn.

- Tề Hưng Triết, Tri Phi hắn hận ngươi.

Tiết Diệc Nhu nhìn cũng không có nhìn Tề Hưng Triết đang đứng bên cạnh, chỉ là mặt mày cong cong, thế nhưng trước mắt lại là một mảnh thấm ướt, cái người xấu hổ gọi tỷ tỷ, thích ăn điểm tâm ngọt cứ như vậy không còn, một người sống sờ sờ tại sao lại biến thành một bức ảnh lạnh như băng đây.

Sớm biết như vậy, ngày đó không quản thế nào đều cần phải trực tiếp mang ngươi đi.

- Sẽ không, hắn sẽ không hận ta.

Biểu tình của Tề Hưng Triết trở nên dữ tợn, ngồi xổm trước bia mộ, một tay nắm thật chặc bia mộ lạnh lẽo, một tay nhẹ nhàng chạm vào mặt trên bức ảnh, tàn nhẫn nơi đáy mắt biến mất không còn tăm hơi, biến thành tình ý kéo dài.

- Tề Hưng Triết, trong miệng hắn không nói nhưng trong lòng có hận ngươi hay không, chính ngươi không biết sao, hà tất gì phải lừa mình dối người?

Tiết Diệc Nhu mắt lạnh nhìn xuống hắn, không bao lâu sau thì dời tầm mắt đi, nhìn thấy hắn liền nhớ tới thiếu niên đã kêu mình cứu hắn, người thiếu niên kia sợ hắn đến cực điểm nhưng vẫn luôn luôn vì hắn mà tìm lý do.

Tề Hưng Triết tiến đến trước bia mộ, giống như là ôm Lục Nhạc Hàm lặng lẽ lẩm bẩm nói:

- Tri Phi, ngươi thật sự hận ta sao?

-" Ca, ta yêu thích ngươi."

Trong hình thiếu niên mi mục như họa mặt mày cong cong, đôi môi khẽ nhúc nhích,

- Ca, ta muốn ăn đồ ngọt, ngươi dẫn ta đi tiệm bánh gato mà ngươi vẫn luôn không cho ta đi có được hay không?

Quyệt miệng ủy khuất nhìn hắn, Tề Hưng Triết ngoắc ngoắc khóe miệng, đưa tay sờ mặt của cậu, nhẹ giọng nói:

- Được, ca dẫn ngươi đi.

Đầu ngón tay chạm đến lại không còn là làn da mịn màng non mềm kia nữa.

- Ca, ta hận ngươi, tại sao ngươi lại nhẫn tâm phá hủy một đời của ta, Tề Hưng Triết, cả đời ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.

Thiếu niên bỗng dưng trừng mắt lên, biểu tình trở nên thống khổ đau đớn, ngũ quan nhăn lại một chỗ, hận ý trong đôi mắt tựa hồ ngưng tụ thành thực chất.

Tề Hưng Triết hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi dưới đất, yên lặng nhìn bức ảnh trên bia mộ, bức ảnh vẫn là bức ảnh kia, dùng chính là bức ảnh lúc trước của Tề Tri Phi, khuôn mặt thịt đô đô, cười đến đôi mắt híp thành một cái khe, tựa hồ cũng đang nhìn hắn.

- Tề Tri Phi, tại sao ngươi có thể hận ta, ta yêu ngươi như vậy, ngươi có phải là muốn trả thù ta, nếu trả thù ta thì ngươi hướng đến ta a, Tề Tri Phi, ngươi tự sát thì tính là cái gì?

Tề Hưng Triết bỗng nhiên ngồi chồm hổm lên, cuồng loạn vươn ngón tay đâm bức ảnh trên bia mộ, nhưng bức ảnh dù sao cũng là bức ảnh, xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, uỵch uỵch vài loài chim không biết trên trong rừng cây bay ra ngoài, truyền đến một trận thanh âm lanh lảnh dễ nghe.

Ở nơi đó nhìn chằm chằm bức ảnh của Tề Tri Phi không biết bao lâu, cũng không biết Tiết Diệc Nhu rời đi khi nào, mệt mỏi đứng dậy quay đầu liếc mắt nhìn bia mộ này một cái mới chậm rãi cất bước rời đi.

Kéo hai chân trầm trọng trở lại Tề gia, Tề Hưng Triết giày cũng không đổi đi thẳng lên lầu, nhìn thấy đồ vật của Lục Nhạc Hàm khắp phòng, đáy mắt đau đớn càng sâu, ôm đầu dựa vào cửa tuột xuống, một lúc lâu đột nhiên đứng dậy, luống cuống tay chân cất bước đi đến bên cạnh bàn, mở máy vi tính ra, đang chuẩn bị click tập tin tên là Tề Tri Phi, một âm thanh leng keng phát ra từ trong máy vi tính, có mail gửi tới, khoảng thời gian này vẫn luôn không mở máy vi tính, Tề Hưng Triết vốn muốn trực tiếp không nhìn nhưng khi thấy tên người gửi thì ngây ngẩn cả người, bàn tay nắm con chuột có chút hơi run, di chuyển con chuột luôn không bấm đúng chỗ, thật vất vả mở mail ra, là một tập tin video, đôi môi trắng bệch run run, chậm rãi ngồi ở trên ghế bấm vào nút play.

Khuôn mặt âm trầm, hai tay nắm chặt, móng tay hãm sâu vào trong thịt nhưng lại không tự biết, toàn bộ thân thể của Tề Hưng Triết đều run động.

Xem xong video hắn giống như cực độ mệt mỏi mà ngồi phịch ở trên ghế, dựa vào lưng ghế, trên mặt không có một chút hồng hào, cả người hơi run, đột nhiên đưa tay ra đẩy máy tính xuống, ào ào ào quét toàn bộ những vật khác ở trên bàn xuống đất, giống như là đang phát tiết, khom người rống to:

- Tề Tri Phi, ta cho ngươi biết, đời sau ta sẽ đi tìm ngươi, kiếp sau sau nữa, Tề Tri Phi, ngươi mãi mãi cũng chạy không được.

Tề Hưng Triết cho là khi mình nghe thấy Tề Tri Phi nói đời sau không muốn gặp lại hắn đã là đã kích to lớn nhất, nhưng khi nhìn thấy người sẽ nhảy, sẽ nháo, sẽ làm nũng kia nghiêng đầu, đôi môi tái nhợt dựa vào bồn tắm đầy máu, hắn cảm thấy thế giới vào thời khắc ấy đều tối lại, yên tĩnh lại.

Hắn cho là Tề Tri Phi rời đi đã là sự tình tuyệt vọng nhất cõi đời này, nhưng khi nhìn đến cái video này hắn mới biết nguyên lai từ trước tới nay Tề Tri Phi cũng không yêu hắn mới là sự tình đau đớn nhất, từ trước tới nay hắn muốn cũng không phải là thân thể của Tề Tri Phi, mà là tâm của cậu.

Có bao nhiêu hi vọng cái người kia nói yêu thích là yêu, có bao nhiêu hi vọng cái người kia trong lòng, trong mắt đều là chính mình, có bao nhiêu hi vọng cái người kia cũng yêu mình như mình yêu hắn, Tề Tri Phi, kiếp sau ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, ngươi mãi mãi cũng đừng nghĩ tách rời khỏi ta.

Trong đầu hiện ra video vừa rồi, người kia mặc áo sơ mi trắng rộng lớn điều chỉnh camera, sau khi điều chỉnh tốt thì cười ngọt ngào về phía ống kính, giọng nói vẫn mềm nhẹ trước sau như một:

- Ca, ta tặng quà cho ngươi nha, nhất định phải xem hết từ đầu tới đuôi nha.

Bối cảnh tựa hồ là phòng vệ sinh dưới lầu, khó trách chính mình không biết cậu quay khi nào, chỉ là nhìn thấy chiếc áo sơ mi kia, Tề Hưng Triết suy đoán là không bao lâu sau khi biết gian phòng có camera, bởi vì chiếc áo sơ mi trắng này lúc Tề Tri Phi vẫn còn tỉnh táo, trong một lần hai người lôi kéo lúc cãi vã đã bị hỏng.

Trong video thiếu niên cằm nhọn hơn, mập mạp trên mặt cũng rút đi, hiện ra tuổi tác cao hơn một chút, thế nhưng trong nháy mắt khi nhìn tới cặp mắt to vô tội kia, thanh thuần giống như đứa trẻ không biết thế sự, khi lớn rồi sẽ có bao nhiêu đẹp đẽ.

Đã hai ba ngày không có nhìn thấy Tề Tri Phi, Tề Hưng Triết duỗi đầu ngón tay ra đụng vào màn hình, tựa hồ làm như vậy có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của người nọ.

Nhưng vẫn chưa đụng đến thì dừng lại, trong đôi mắt hơi kinh ngạc, thiếu niên trong màn ảnh hơi lùi về sau vài bước, nghiễm nhiên hạ thân cái gì cũng không mặc, đứa bé kia nháy mắt một cái với ống kính, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc, đây là Tề Tri Phi mà Tề Hưng Triết xưa nay đều chưa từng thấy.

Tề Hưng Triết nắm tay thật chặt, đời trước chính là dùng loại thủ đoạn này để lung lạc lòng người sao?

Tề Tri Phi duỗi ra đầu lưỡi đỏ bừng khéo léo liếm liếm khóe môi, nói:

- Ca, chú ý, sắp bắt đầu rồi.

Thiếu niên lấy ra một cái rương nhỏ màu đen từ phía sau, Tề Hưng Triết con ngươi tối sầm, cái rương kia..

Quả nhiên, đủ loại đồ dùng tình thú xếp thành một loạt trước camera, Tề Tri Phi đưa tay điểm nhẹ từng món trong đó, nhướng mày, nâng lên khóe miệng liếc mắt nhìn ống kính nhẹ giọng nói:

- Ca, hi vọng ngươi nhớ tới buổi biểu diễn của ta cả đời, ta sẽ toàn bộ dùng nha.

Trên mặt thiếu niên không còn hồn nhiên quen thuộc, thay vào đó là cực kỳ xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo một chút ửng hồng ý xuân.

Video giằng co gần hai giờ, Tề Tri Phi quả nhiên như đã nói, cơ hồ mỗi thứ đều dùng một lần, Tề Hưng Triết âm trầm nhìn thiếu niên trong video đang tự chơi chính mình, trong miệng phát ra âm thanh ngọt ngào, tựa hồ trước nay ở trên giường cũng chưa từng như vậy, âm thanh cũng không có phát sinh biến hóa gì, chỉ là trong miệng hắn không còn gọi ca ca hoặc là tên của mình khi bị mình cưỡng bách gọi.

Cuối cùng Tề Tri Phi nháy cặp mắt đào hoa sương mù mông lung, tay run run lấy đồ vật phía sau ra tiến đến trước mặt camera, biểu tình từ dâm đãng nhanh chóng đổi thành phẫn hận, cắn răng cầm lấy camera tàn nhẫn nói:

- Tề Hưng Triết, nhìn thấy không, coi như ta là đồng tính luyến ái, vậy ta cũng tình nguyện sử dụng những đồ dùng tình thú mà làm cũng không muốn ngươi chạm ta.

Bởi vì cậu tới gần, trên màn ảnh là gương mặt của cậu phóng to, hận ý nơi đáy mắt của thiếu niên muốn giấu đều không giấu được, thậm chí muốn xuyên thấu qua màn hình mà ra, hình ảnh bỗng dưng tối sầm video ngừng lại.

Nghĩ đến ánh mắt kia, cho dù là đã phát tiết lửa giận trong lòng nhưng Tề Hưng Triết vẫn cảm giác đáy lòng một mảnh bi thương, giống như là rơi vào đáy vực vực sâu không thấy ánh mặt trời, nhìn nghiêm chỉnh mà tàn tạ, biểu tình trong nháy mắt điên cuồng, cười to nói:

- Tề Tri Phi, ngươi hận ta, đã vậy ngươi còn quá hận ta, tại sao ngươi có thể hận ta như vậy, nhưng mà coi như ngươi hận ta ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.