Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 4 - Chương 18: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Ngươi là một con rắn “cong”?

Dương Xác bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào lúc nửa đêm. Lúc tỉnh dậy, y ngây ngốc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ. Ba giờ sáng, ai còn gõ cửa vào giờ này?

Dương Xác đứng dậy, đi dép lê và bước ra ngoài. Dương Xác đi ngủ không thích đóng cửa, vì cảm thấy rất bí bách buồn bực, nhưng bạn cùng phòng Tô Vân Vĩ của y thì khác. Anh ta cơ bản đóng cửa 24/24 giờ. Dương Xác liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín của đối phương, thở dài và đi về phía cửa chính, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên ngoài huyền quan, y sững sờ.

Một lúc sau, Dương Xác mở cửa.

Ngoài cửa là một người cả người toàn máu, Dương Xác cũng không biết cậu đi lên như thế nào, chỉ thấy cậu tươi cười rạng rỡ mở lời chào y, “Hắc, anh họ, ta đi toilet đã trở lại.”

Dương Xác lấy kéo cắt quần áo dính máu trên cơ thể của Tịch Đăng. Y làm rất cẩn thận vì sợ đụng vào vết thương trên người cậu. Tịch Đăng thoạt nhìn khá hờ hững, tay cầm chai nước uống.

“Khoảng thời gian này ngươi đi đâu vậy?” Dương Xác vốn muốn chụp ảnh đối phương sau đó báo cảnh sát, nhưng không nghĩ là đối phương đi toilet, liền một đi không trở lại.

Lúc đầu y còn cảm thấy may mắn, nhưng sau đó liền bắt đầu có chút lo lắng. Cuối cùng khi Dương Xác bắt đầu cảm thấy mình chỉ là mơ thấy một giấc mộng vớ vẫn thì Tịch Đăng bỗng nhiên trở lại với một thân toàn là vết thương. Dương Xác không thể tưởng tượng được, kẻ nào có thể khiến cậu bị thương chứ?

“Ngươi có phải đi chỗ nào đó chiến đấu quái vật không?”

Tịch Đăng một hơi uống hết chai nước trong tay rồi tùy tay ném nó vào bồn tắm. Dương Xác vừa thấy, vội vàng chụp lấy tay cậu, “Thói quen ăn xong liền ném này của ngươi ở đâu ra vậy? Ngươi ngủ trong nước mà còn đem rác ném vào nước hả?” Sau khi Dương Xác nói xong, y bỗng sửng sốt. Dựa theo thói quen của người này, phỏng chừng thực sự ném đồ vật xuống nước. Dù sao, nó cũng ăn trong nước.

Dương Xác đặt chiếc kéo xuống, chuẩn bị lấy chai nước vứt ra ngoài, y đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Tô Vân Vĩ.

Tô Vân Vĩ tựa hồ cũng vừa tỉnh dậy. Anh ta đứng ở cửa phòng Dương Xác, tầm mắt nhìn chằm chằm vào vết máu trong phòng y. Vết máu kia kéo dài từ huyền quan vào đây.

Dương Xác đóng cửa phòng tắm lại, “Sao anh dậy thế? Tôi vừa mới vô tình cắt đứt tay, lát nữa tôi sẽ lau sàn sau.”

Lúc này trên tay Dương Xác quả thực có máu, bởi vậy không có có cách nào để phân biệt trên tay y có vết thương thật hay không.

Tô Vân Vĩ không biết có tin hay không, anh ta chỉ gật đầu và nói, “Vừa nãy có ai gõ cửa sao?”

“Không.” Dương Xác nói dối không chớp mắt.

Khi đã đuổi được Tô Vân Vĩ đi, Dương Xác khóa cửa phòng, rồi quay lại phòng tắm, liền phát hiện Tịch Đăng đã cởi bỏ quần áo. Cậu không biến về nguyên hình, mà ngồi trên một chiếc ghế nhỏ do Dương Xác chuyển đến cho cậu với hình dạng con người.

Ánh sáng màu cam chiếu vào người Tịch Đăng. Dương Xác nhìn thấy hàng tá vết thương trên người cậu, nhất thời trầm mặc, không biết phải nói gì.

Y không biết những gì đối phương đã trải qua cũng không biết những vết thương này tạo thành như thế nào.

Tịch Đăng ngẩng đầu lên nhìn Dương Xác, “Xin lỗi, trên đường về ta đã cố gắng loại bỏ vết máu càng nhiều càng tốt.”

Dương Xác mím môi, bước tới ngồi xổm xuống, “Nói xin lỗi gì chứ, nhưng mà ngươi không định nói cho ta biết ngươi đã trải qua cái gì sao?”

Tịch Đăng chỉ cười nhẹ, đưa tay ra vỗ đầu Dương Xác, “Ta sợ ta nói ra sẽ làm ngươi sợ.”

Dương Xác nói, “Không phải ngươi mới đáng sợ nhất sao?”

Tịch Đăng cười ha ha, “Đúng vậy.” Cười xong, cậu lại thúc giục Dương Xác, “Nhanh xử lý vết thương của ta đi, ta muốn ngủ một giấc thật ngon.”

Lần này, Tịch Đang ngủ liên tục suốt mấy ngày, rồi bỗng đột nhiên xuất hiện trong bồn tắm, thiếu chút nữa hù chết Dương Xác trong bồn tắm.

“Đ.m!” Dương Xác vội vàng kéo xuống một cái khăn lông che khuất bộ vị quan trọng của mình.

Tịch Đăng uể oải liếc y một cái, “Lại chẳng lớn bằng của ta, có cái gì mà che che giấu giấu chớ. Ta đói bụng.”

Dương Xác, “……”

Tịch Đăng ngồi ở phòng bếp uống sữa và ăn bánh mì, trong khi theo dõi Dương Xác nấu một bữa ăn lớn cho mình. Dương Xác vừa xử lý thịt tôm vừa hỏi cậu, “Rốt cuộc ngươi có cái gì không thể ăn chứ? Ta thấy ngươi có thể ăn bất cứ thứ gì.”

“Chủ yếu ăn thịt, bất kỳ loại thịt nào ta cũng có thể ăn hết ớ.” Tịch Đăng trả lời, “Ngươi có thể ăn bất cứ thứ gì nếu ngươi đói.”

Dương Xác chế biến thịt tôm xong vừa nhấc nồi xuống liền nghe giọng của Tô Vân Vĩ.

“Đây là?”

Dương Xác vừa nghe, vội vàng tắt lửa, nhưng Tịch Đăng đã kêu lên trước, “Tự dưng tắt lửa làm cái gì?”

Dương Xác thật muốn đem con rắn không hiểu chuyện này phạt đứng ở góc tường.

“Đây là em họ của tôi, tạm thời ở nhà chúng ta một thời gian, nó tới quá gấp, tôi còn chưa kịp nói với anh. Yên tâm, nó rất lười, chủ yếu chỉ ở trong phòng, nó sẽ ngủ cùng một phòng với tôi.” Dương Xác giải thích, nhân tiện đi đến bên cạnh Tịch Đăng, lấy một tờ khăn giấy đưa cho cậu, “Lau miệng đi.”

Tịch Đăng không cầm tờ giấy kia, chỉ vươn đầu lưỡi liếm một vòng, sau đó đặt bánh mì xuống, vươn bàn tay vẫn còn vụn bánh mì, nói với Tô Vân Vĩ, “Rất vui được gặp ngươi.”

Rất vui được gặp ngươi, vai chính thụ của thế giới này.

Tô Vân Vĩ vẫn đeo kính, ăn mặc như một mọt sách, khi nghe Tịch Đăng nói, đầu tiên anh ta nhìn vào khuôn mặt của đối phương rồi mới đưa tay ra và nhẹ nhàng bắt lấy.

“Rất vui được gặp cậu, tôi tên là Tô Vân Vĩ.”

Tịch Đăng thả tay ra, nhưng đôi mắt lại không khách khí, nhanh chóng đánh giá xong đối phương. Đã được một thời gian kể từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tô Vân Vĩ. Lần đó ở dưới nước cậu đã xuống tay mà không thấy rõ mặt đối phương. Hiện tại Tô Vân Vĩ sắc mặt tái nhợt, bộ dạng như mới khỏi bệnh.

Tịch Đăng lại nhìn về phía Dương Xác, “Ta đói lắm rồi.”

Dương Xác vò tờ giấy trong tay mình, không hề tức giận, “Nấu ngay giờ đây.” Rồi quay qua nói với Tô Vân Vĩ, “Em họ của tôi có điểm hơi khác người bình thường. Hy vọng anh có thể bỏ qua cho nó.”

Tô Vân Vĩ gật đầu, bước vào bếp lấy chai nước và rời đi.

Dương Xác bắt đầu xào rau một lần nữa, một bên dặn dò Tịch Đăng, “Ngươi đừng tiếp xúc nhiều với anh ấy. Ta nghe nói anh ấy đang làm nghiên cứu gì đó. Vạn nhất nguyên hình của ngươi bị anh ấy phát hiện, sẽ bắt ngươi đi nghiên cứu đó.”

Dương Xác sợ Tịch Đăng sẽ làm tổn thương Tô Vân Vĩ, lại không nghĩ rằng những lời này của mình là sự thật.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vân Vĩ đi trở về phòng, “Không tiếp xúc, vậy có thể yêu đương không?”

Tay Dương Xác run một phát, thả hơi nhiều muối, y khiếp sợ nhìn Tịch Đăng, “Ngươi là một con rắn “Cong”?”

“Rắn “Cong” có nghĩa là gì?” Tịch Đăng ngây thơ nhìn lại.

Khi Tịch Đăng đang ăn, Dương Xác lén lút lấy ra di động của mình tra Baidu…

“Nếu con rắn bị cong thì làm thế nào?”

“Rắn đực có thích rắn đực không?”

“Loài rắn có đồng tính luyến không?”

……

Lúc này, Tô Vân Vĩ trong phòng cũng đang tìm kiếm trên Baidu…

“Bạn cùng phòng mang về một người đàn ông mặc quần áo của hắn. Họ có phải có một chân hay không?”

“Phải nhìn nhận thế nào, bạn cùng phòng có phải là cong hay không?”

“Nếu bạn cùng phòng là cong thì phải làm sao?”

……

Sau khi tra Baidu, biểu tình trên khuôn mặt của Dương Xác tựa như vừa mở ra một thế giới mới.

Còn Tô Vân Vĩ thì nhìn ba chữ “Chúc mừng bạn” trên màn hình điện thoại một cách mơ hồ.

Dương Xác giả vờ cất điện thoại và nói với Tịch Đăng, “Không thể.”

Tô Vân Vĩ nhìn cánh cửa và lặng lẽ khóa trái lại.

“Tại sao lại không?” Tịch Đăng hỏi.

“Lỡ như ngươi lúc ngươi đang ba ba ba bỗng lộ nguyên hình, không phải hù chết đối phương à?” Dương Xác trả lời.

“Ngươi thật đen tối! Nhưng mà lúc hưng phấn thật sự có khả năng sẽ lộ nguyên hình.”

“Ngươi ăn nói cẩn thận đi!”