Khoái Xuyên Chi Nữ Phụ Nghịch Tập

Chương 21: Theo đuổi đồ Đệ hắc hóa từng ngày (9)

Thiên Mệnh cung- Thiên Mệnh điện.

Nơi đây có một tòa tháp gọi là Tâm Ma tháp, vốn được Cố Thừa Diễn xây dựng để tu luyện Đọa Ma công pháp. Bước từ tòa tháp ra, Cố Thừa Diễn sắc mặt tiều tụy hiếm thấy, hai hàng lông mày nhăn lại. Đọa Ma công pháp càng tu luyện bậc cao, tâm ma hắn nuôi dưỡng càng lớn, cơ thể hắn khó mà có thể chịu được sức ép đó. Nhưng mà không chịu được thì sao chứ, hắn mà mất khống chết sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Mặc dù đã biết trước, nhưng cảm giác có hai luồng thần thức không ngừng va chạm trong đầu khiến hắn chỉ muốn ngất đi.

Bất giác hắn cứng đờ, đồng tử co rút, miệng hoảng hốt:

- Không... không cảm nhận được nàng nữa? Nàng đâu mất rồi? Nàng... lại bỏ trốn hắn rồi!

Cố Thừa Diễn như một con thú điên thuấn di ngay tới tiểu viện Linh Lung các, cả viện vắng lặng, không có bóng dáng của Lam Tịch.

Là thật rồi, nàng vậy là lại bỏ đi, lại bỏ rơi hắn. Nàng không thể mở lòng với hắn dù chỉ một chút sao? Rốt cuộc nam nhân kia có cái gì tốt để nàng mãi lưu luyến mặc dù hắn đã chết đến như vậy?

Người hắn yêu là Liễu Thanh Ca, người yêu nàng mới là ta!

- ---

Biển Vô Vọng.

A Nhất vừa đỡ Lam Tịch ngự kiếm phi hành vừa nói:

- Các chủ, ngươi mệt rồi sao?

- Không sao.- Lam Tịch đáp, nhưng sắc mặt tái nhợt của cô thì phản bác hoàn toàn lời nói ấy.

Bấy giờ cô không có tu vi, quả thực đi xa như vậy với một người bình thường là quá khắc nghiệt. Nhưng nhìn bộ dạng cố tỏ ra cứng rắn của các chủ khiến A Nhất không khỏi xót xa. Các chủ đã không còn là nữ vương ngạo kiều ngồi trên đầu vạn người năm xưa nữa, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối cân bảo bọc, nhưng sự kiêu hãnh không cho phép nàng được bảo bọc.

- Ta nghe nói Vô Vọng hoa là một loài hoa hiếm, ngàn năm đơm bông ngàn năm kết trái, tùy người ta biết nó ở biển Vô Vọng, nhưng không ai biết chính xác ở đâu. Biển Vô Vọng quá rộng lớn, tứ phía chỉ là màu thăm thẳm của nước, dưới ngầm lại tồn tại muôn vàn yêu thú cấp cao, người thường chẳng thể tiếp cận. – A Nhất âm trầm nói.

- Người thường không biết, nhưng ta biết.- Lam Tịch khảng khái, dĩ nhiên cô biết, cô là người đã xem trước kịch bản cơ mà. Theo nguyên tác thì là Liễu Minh Yên một mình tời biển Vô Vọng tìm Vô Vọng hoa cho Cố Thừa Diễn đẩy lùi tâm ma. Tìm ròng rã 2 năm, chính sự kiên trì của nàng ta đã càng làm rung động thêm Cố Thừa Diễn.

Bấy giờ đổi lại là Lam Tịch, cô không khỏi thở dài: Nhân sinh khó đoán, kiếp số khó dò!

[ Tiểu Tịch Tịch, là nhân sinh khó đoán, lòng người khó dò. Cô không học ngữ văn tiểu học sao?]

- Câm miệng.

Vô Vọng hoa là loài thực vật sợ ánh nắng, gần rìa biển Vô Vọng có một hòn đảo nhỏ trôi lơ lửng, đóa hoa mọc ngay dưới lòng của hòn đảo. Thường thường người ta cứ tưởng hoa này mọc trung tâm biển Vô Vọng nên cứ tiến mãi tiến mãi rồi lạc vào sự vô tận của dòng biển, nhưng thực ra nó ở rất gần cửa biển.

Sau hai ngày phi hành, A Nhất và Lam Tịch tiếp cận hòn đảo. Quả nhiên, dưới lòng hòn đảo có một đóa hoa màu đen tuyền, Lam Tịch nhìn mà không khỏi chép miệng: Vô Vọng hoa gì chứ, rõ ràng là hoa hồng đen, nhảm nhí!

A Nhất quá bất ngờ vì cái sự tìm kiếm kết thúc quá nhanh của họ. Hắn còn nghĩ họ phải mò ở đây mấy năm.

Lam Tịch thích trí cười rộ giơ đóa hoa khoe với A Nhất.

A Nhất đang định cảm khái một câu thì khựng lại, phát hiện một trận đau nhói ở ngực. Hắn cúi đầu liền nhìn thấy một thanh kiếm xuyên qua ngực mình. Ngập ngừng nói:

- Truy... Ma....kiếm?-

- A NHẤT!!! – Lam Tịch kinh hoàng hét lên khi thấy A Nhất từ từ ngã xuống.

Bóng người đứng ngay sau A Nhất hiện ra. Cố Thừa Diễn.

Thần sắc điên dại, đôi mắt đỏ ngầu, cười độc ác nhìn thi thể A Nhất.

- Bạch nhãn lang, đáng chết!

Lam Tịch chạy tới ôm lấy thi thể A Nhất, nghẹn ngào đến bật khóc, không tin được nhìn Cố Thừa Diễn:

- Sao... sao ngươi có thể làm như vậy?

- Tên súc sinh này muốn mang nàng bỏ trốn khỏi ta, dĩ nhiên phải chết. Không ai.. có thể màng nàng khỏi ta.

Lam Tịch im lặng nhìn A Nhất trong lòng hồi lâu, nhẹ nhàng đặt A Nhất xuống đất, đứng dậy, khi đứng cô hơi lảo đảo vì mệt, cộng với cái gông trên cổ quá nặng. Cô nhìn Cố Thừa Diễn, cười cay đắng:

- Ngươi cho là giam giữ ta ở bên mình có thể lấy được trái tim của ta sao?

- Dù chỉ là thân thể nàng, ta cũng phải giam giữ.

- Ngươi điên rồi. Ngươi không hiểu gì cả, một chút cũng không hiểu gì hết!

Cố Thừa Diễn gào lên, kèm theo một cơn lốc quật ngang:

- Phải, ta không hiểu gì cả, ta điên rồi!!!

Nói rồi đôi mắt hắn biến thành màu đỏ như máu, cả ngươi tỏa ra oán khí nồng đậm.

Cơn lốc quét ngang kia quất vào người Lam Tịch đồng thời làm gãy gông trên cổ cô. Trong lát cô cảm giác cả ngươi khỏe trở lại. Tu vi Hóa Thần đã trở lại.

Nhưng... Cố Thừa Diễn nhập ma rồi!

Lam Tịch nhặt cành Vô Vọng hoa lên, từng bước từng bước vượt qua lớp cuồng phong oán khí tiến tới Cố Thừa Diễn.

Cô mỉm cười, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ lên:

- Đời này Lam Tịch ta chưa từng yêu nam nhân nào khác ngoài chàng, lần này, để ta giúp chàng.Chàng... liệu sẽ tin ta chứ?

Nói rồi cô bóp chặt cành hoa, những cái gai sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cô. Từng giọt máu diễm lệ chảy xuống. Miệng cô lẩm bẩm một thần chú. Ngay lập tập, một trận pháp hình sao năm cánh tỏa ra từ chân.

Cô lao đến Cố Thừa Diễn, ôm chặt hắn. Oán khí như những lưỡi dao sắc nhọn xẹt vào trường bào của cô, cả người cô nhuộm một màu máu, phải, là máu, không phải là màu huyết y nữa.

Nếu là bình thường Lam Tịch đã chết ngắc vì nhìn thấy máu rồi, cô thân sinh sợ máu vô cùng, nhưng lúc này không biết có phải nhập vai hay chính cảm xúc của mình, cô gào khóc:

- Ta yêu chàng, mãi mãi yêu chàng.

...

[ Tít! Tít! Tít! Tiểu Tịch Tịch! Cô... hi sinh anh dũng rồi]

Lam Tịch nhận ra mình đã bị cưỡng ép trở lại không gian điều dưỡng.

Cô trầm mặc hồi lâu.

Không hiểu sao trong tim nhói khó diễn tả.

[ Tiểu Tịch Tịch! Cô không sao chứ?]

- Tại sao lại hỏi vậy?

[ Lần này dao động cảm xúc của cô quá lớn, máy quét cũng chẳng thể loại bỏ hết, là do cái chết của A Nhất sao?]

- ...- Cô không biết.

- Cho tôi xem kết thúc của thế giới đó đi.

[ Cô chắc chứ?]

- Chắc chắn.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh nam nhân vốn ngạo khí thân thuộc của Lam Tịch giờ trở nên vô cùng bạc nhược.

Trước mặt hắn, A Tứ gào khóc tức giận, điên cuồng muốn lao tới nhưng bị A Nhị và A Tam cản lại.

- Buông ra! Ta phải giết hắn! Các chủ của chúng ta yêu hắn như vậy, hi sinh cho hắn nhiều như vậy. Trước khi bị Liễu Minh Yên tính kế, nàng còn nói tâm nguyện cuối cùng là muốn hắn sống tốt. Vậy mà xem hắn bây giờ đã làm gì đi!

Hắn bức nàng ấy! Hắn...! Nàng ấy không bận tâm, lại một lần nữa tự bạo tu vi để kích Vô Vọng hoa giúp hắn xóa Tâm ma, nàng vì hắn mà lại chết một lần nữa.

Đến cả... đến cả A Nhất hắn cũng giết.

Các ngươi nói xem, sao lại ngăn ta?

Ta muốn hắn chết! Ta muốn hắn đền tội!

A Nhị sắc mặt cũng rất bi thương nhưng không nói gì, A Tam thì âm trầm nhìn Cố Thừa Diễn.

Rồi hắn mở miệng:

- Trước đây chúng ta phò trợ ngươi lên làm Thiên Mệnh đế là vì các chủ đã giao phó ngươi cho chúng ta chăm sóc.

Nhưng từ giờ... chúng ta, không còn quan hệ gì với ngươi nữa.

Cho đến khi A Nhị, A Tam, A Tứ rời đi, Cố Thừa Diễn vẫn như một khúc gỗ đờ đẫn giữa biển Vô Vọng âm u.

Trên tay hắn là một bộ huyết y dính đầy máu, hắn ôm chặt lấy bộ áo, nước mắt từ từ chảy.

Hắn chậm rãi đứng lên, đi tới rìa hòn đảo, đến khi đã bước xuống nước, hắn vẫn không dừng.

Lam Tịch cứ nhìn mãi vào màn hình cho đến khi thân ảnh của hắn đã bị làn nước lạnh lẽo bao trùm.

Cô cứ nhìn mãi... nhìn mãi...

Rồi hai hàng lệ cũng chảy xuống.

- 2305, thế giới tiếp theo.

[ R...rõ]

- ---

Liệu... chàng có tin ta?