Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Quyển 7 - Chương 73: Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 5

Tầng hầm, ánh đèn trên trần tùy thời lắc lư qua lại, càng lộ ra vẻ âm trầm.

“Thế nào?”

Nghe được thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Hồ Kim lập tức quay đầu, giọng điệu cung kính “Ngài đã đến. Hiệu quả đối với đám người này có lẽ cần phải quan sát thêm một vài ngày nữa.”

An Thủ Quốc đánh giá những người thường không hề có chút dị năng nào đang bị trói lại tại tầng hầm làm vật thí nghiệm, ánh mắt bọn họ đều dại ra, giống như đã đánh mất bản năng sinh tồn. An Thủ Quốc nhìn Hồ Kim “Bác sĩ Hồ, những kẻ này phải dùng tiết kiệm một chút, người thường đã không còn dễ tìm.”

“Vâng, tôi sẽ chú ý.”

An Thủ Quốc đưa cho Hồ Kim một gói to “Không đủ thì cứ tìm ta.”

Hồ Kim không mở ra cũng biết bên trong là thứ gì, ánh mắt gã nhìn về phía gói to kia càng thêm nóng rực “Tướng quân đi thong thả.”

“Cha.”

An Thủ Quốc nhìn đứa con trai càng ngày càng ổn trọng của mình, lộ ra ánh mắt tán thưởng “Không tồi.”

“Cám ơn cha.”

“Bang nhi, bây giờ Dật nhi thế nào?”

“Vẫn đang rèn luyện dị năng của em ấy.”

“Dật nhi đã trưởng thành.” An Thủ Quốc có chút vui mừng. An Dật là đứa con trai nhỏ ông thương yêu nhất, ông chỉ hy vọng cậu có thể dưới sự che chở của An gia mà một đời không lo, chỉ là mạt thế ập đến, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, may mắn An Dật ra ngoài một chuyến trở về liền thức tỉnh được dị năng hiếm gặp, còn là song hệ dị năng, rốt cuộc cũng có chuyện có thể chặn được miệng mấy lão già kia. “Đúng rồi, người cho Dật nhi tinh thạch con đã tìm được chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa.”

“Ừ. Chuyện này đừng để Dật nhi biết.” Ánh mắt An Thủ Quốc thâm trầm “Ta nghi ngờ, tinh thạch người này cho Dật nhi cũng không phải loại tinh thạch bình thường.”

“Cha, có phải ngài đã tra được gì không?”

“Vậy thì không. Chẳng qua, tinh thạch này dùng trên cơ thể người thường lại không có chút tác dụng nào. Đám phế vật trong tầng hầm kia, đến giờ cũng không còn dư quá nhiều.”

“Bác sĩ Hồ nói thế nào?”

“Còn có thể nói thế nào chứ, độc tính quá mạnh.” Chuyện này khiến An Thủ Quốc cũng có chút phiền lòng “Con ra ngoài trước đi, rảnh rỗi thì ở bên cạnh em trai con nhiều hơn chút.”

“Vâng, cha.”

An Dật vẫn đang trong phòng cố gắng rèn luyện dị năng của mình, mở rộng tinh thần lực thật sự vô cùng khó chịu, mỗi một đường tinh thần màu bạc chỉ cần hơi kéo dài ra một chút, đầu cậu sẽ lập tức đau đớn như muốn nổ tung. An Dật cắn chặt răng, chỉ cần có 1% cơ hội tăng cường thực lực, cậu nhất định sẽ không buông tha, cậu không muốn liên lụy đến cha và anh hai nữa. Nhưng quan trọng nhất, là vì một ngày có thể đứng trước mặt người kia, khiến người kia lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Cậu vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy An Bang vẫn luôn quan sát cậu “Anh hai, sao anh lại đến đây?”

“Đừng quá miễn cưỡng bản thân.”

“Anh đừng quá lo lắng.”

“Người ngày đó em gặp được, em có biết tên của hắn không?”

“Sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Anh chỉ muốn biết, người kia rốt cuộc có phải Mạc Sinh Bạch hay không.”

An Dật nhìn ánh mắt dường như đã sớm hiểu rõ hết thảy của anh cậu, có chút không biết phải làm sao “Anh, sao anh lại biết?”

“Đúng vào ngày em lén chạy ra ngoài, hắn đã đến khu an toàn.”

“Anh ấy đến khu an toàn làm gì? Còn nữa, anh biết anh ấy?”

“Đúng vậy, anh từng đến trường Đại học của hắn, cũng đã gặp qua người một lần.” Ánh mắt An Bang thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng vẫn không thể gạt được An Dật.

“Anh, có phải giữa anh và anh ấy đã có chuyện gì không?”

“Dật nhi, em đừng hỏi nhiều.” An Bang xoa xoa tóc em trai “Em không hề phát hiện, khi em có tâm sự sẽ là vẻ mặt gì sao?”

“Anh hai, quả nhiên không có chuyện gì qua được mắt anh.”

“Đừng nghĩ đến hắn nữa, nhất kiến chung tình không phải là loại chuyện thích hợp với em.”

An Dật đột nhiên có chút bướng bỉnh “Em không hề có suy nghĩ không an phận gì với anh ấy cả, em chỉ muốn khi gặp lại anh ấy, có thể khiến anh ấy coi trọng em.”

“Không có thì tốt.”

An Dật ngăn lại An Bang đang muốn rời đi “Anh hai, có phải người anh ấy thích tên là Tô Châu không?”

Bước chân của An Bang dừng lại “Sao em lại biết?”

“Anh hai, em tận mắt nhìn thấy bọn họ bên nhau. Anh có thể đem chuyện của bọn họ nói với em không?”

“Chuyện của bọn họ, anh làm sao biết được?”

An Dật nhìn thân ảnh An Bang từng bước một rời khỏi phòng, siết chặt nắm tay, An Bang nhất định đã biết chuyện gì đó, chỉ là y không muốn nói cho cậu biết mà thôi. An Dật không hề bỏ lỡ những biến hóa khác thường trong mắt An Bang khi nhắc tới Mạc Sinh Bạch, chẳng lẽ, trong đầu An Dật đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện một ý nghĩ, chẳng lẽ An Bang cũng từng thích Mạc Sinh Bạch? Nhưng vì có Tô Châu nên đoạn tình cảm này liền yểu mạng chết non? An Dật càng nghĩ lại càng chắc chắn có chuyện như vậy, hai người họ là anh em ruột, ánh mắt nhìn người giống nhau cũng là chuyện bình thường. An Dật lại nghĩ tới câu nói lúc nãy của An Bang, ‘nhất kiến chung tình không phải là loại chuyện thích hợp với em’, ý nghĩa có phải là năm đó anh hai cậu đối với Mạc Sinh Bạch cũng là nhất kiến chung tình? An Dật cảm thấy mình đã tìm được chân tướng, nhưng trong lòng lại dâng lên một tư vị thật khó nói.

An Bang trở lại khu an toàn đã từng một lần nhìn thấy Mạc Sinh Bạch kia, y tự nói với bản thân rằng y chỉ đang tìm hắn để tìm hiểu về bí mật tinh thạch mà thôi. Ánh mắt y xa xôi, nhìn bầu trời xanh lam trong suốt trước mặt hệt như mặt biển xanh thẳm, không hề giống như một thế giới đang gặp phải nguy cơ tứ phía, là một mạt thế có thể tùy thời chết đi. Y bỗng nhiên nhớ đến một hồi ức xưa cũ đã từng bị mình mạnh mẽ cất vào một góc.

Ngày đó y đến Đại học Quốc An để vấn an Hiệu trưởng An Sơn, cũng chính là ông nội của y. Khi y ở văn phòng ông nội gặp được Mạc Sinh Bạch, hắn đang cùng lão nhân nói đến đề tài gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin, cả người hăng hái, quả thật giống như đang phát ra ánh sáng rực rỡ. An Bang chỉ liếc mắt liền nhìn thấy hắn, hắn cũng trả lại y một nụ cười, nụ cười kia quá mức chói mắt, tim An Bang vào khoảnh khắc đó đã bắt đầu lệch đi một nhịp.

Trong mắt y tất cả đều là nụ cười kia, thẳng đến khi An Sơn mở miệng giới thiệu “Sinh Bạch à, đây là cháu nội của thầy, An Bang.”

Tướng mạo Mạc Sinh Bạch thật sự là quá mức đẹp đẽ, An Bang nhìn hắn ý cười không hề giảm bớt vươn tay “Chào cậu, tôi là Mạc Sinh Bạch.” Bàn tay kia thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, sau khi An Bang cầm lấy liền không muốn buông ra. Thẳng đến khi Mạc Sinh Bạch lễ phép muốn rút tay về, y mới đem tay mình thu lại. Y nhìn Mạc Sinh Bạch lễ phép chào tạm biệt, rất muốn ngay lập tức đuổi theo, dã thú đã ngủ yên rất lâu trong lòng cũng rục rịch, y phải dựa vào kỷ luật của một quân nhân đã qua huấn luyện mới có thể đè ép xuống.

Chờ đến khi tạm biệt ông nội, y vội vàng ở trên sân trường lén lút tìm kiếm thân ảnh hắn, nhưng lại giống như mò kim đáy bể. Thời điểm y đã định bỏ qua, liền nhìn thấy Mạc Sinh Bạch đang cẩn thận đi theo phía sau một nam sinh thanh tú. Nam sinh kia thoạt nhìn rất lạnh lùng, biểu tình trên mặt mơ hồ lộ ra tia không kiên nhẫn, nam sinh kia không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên dừng lại, hướng về phía Mạc Sinh Bạch không chút lưu tình nói “Tôi đã nói tôi không thích anh, không thích chính là không thích, anh đừng làm phiền tôi nữa!”

An Bang nhìn vẻ mặt Mạc Sinh Bạch khi nghe xong câu nói kia liền trắng bệch, nhưng hắn vẫn vươn tay đưa túi bánh mình đang cầm cho nam sinh kia “Bánh dứa em thích ăn nhất.”

“Anh đừng làm phiền tôi!”

An Bang nhìn nam sinh không hề quay đầu lại bỏ đi, mà Mạc Sinh Bạch vẫn cầm túi bánh dứa thật to duy trì tư thế vươn tay ra, cứ như vậy không hề nhúc nhích đứng ở nơi đó. An Bang cảm giác tim mình đột nhiên đau đến không thể chịu nổi, hắn rõ ràng tốt như vậy, sao lại có người cự tuyệt hắn chứ? Nếu, nếu hắn nguyện ý tặng bánh dứa cho y, y nhất định sẽ không chút do dự nhận lấy. Đáng tiếc là, chuyện tiếc nuối trên đời này rất nhiều, mà tình cảm lại càng không thể cưỡng cầu.

An Bang đem suy nghĩ của mình từ nơi bóng lưng tràn ngập đau thương kia thu về, nhìn bầu trời so với năm đó đã xanh trong hơn rất nhiều, có chút phiền muộn.

Chỉ chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua như vậy sao?