Edit: Tử Liên Hoa 1612

Khoác phượng bào màu vàng tươi sáng lên người, nàng đội mũ phượng rườm rà, trang điểm khuôn mặt tỉ mỉ. Một sớm trở thành mẫu nghi thiên hạ, một đời làm hoàng hậu đoan trang hiền thục của hắn.

Cho dù Trác Diệp đối xử với nàng thế nào, nàng đều không quan tâm thiệt hơn. Lâu ngày, hai người cũng là tôn trọng nhau như khách.

Hoa lê trong Nguyệt đình đã nở rộ, giữa cung đình yên tĩnh, trên bàn cờ, cờ trắng đã cùng đường.

“Hoàng hậu vào cung cũng sắp tròn ba năm rồi.” Trác Diệp hẽ cười nói: “Tính tình nàng nghĩ cũng chẳng giống nữ nhi nhà tướng chút nào.”

Quý Ấu Thanh thanh bạch như hoa sen, trên người cũng không có chút khí khái anh hùng nào. Nàng thầm than: Có lẽ Trác Diệp thích nữ tử hoạt bát như Thẩm Viện.

“Tấn vương lén lút trao đổi ngân lượng với Binh bộ thị lang, nàng nghĩ chuyện này phải xử lý thế nào?” Trác Diệp lại hạ một quân cờ đen xuống.

“Tráng sĩ chặt tay.” Nàng đưa tay, nhất tử định càn khôn.

*Tráng sĩ chặt tay: tráng sĩ bị rắn cắn vào bàn tay bèn lập tức chặt đứt cổ tay để tránh cho chất độc lan ra toàn thân, ý chỉ hành động dứt khoát không chần chờ.

*Nhất tử định càn khôn: Một người mà bình định cả trời đất. Hiểu nôm na thì trong truyện là đi một nước cờ mà thay đổi thế cục của cả bàn cờ.

“Tấn vương là tứ đệ của trẫm.” Trác Diệp nhìn cờ trắng chết đi sống lại, thì thào tự nói.

Cách bàn cờ, đôi mắt sâu thẳm mà trong suốt của Quý Ấu Thanh lẳng lặng nhìn thằng vào Trác Diệp, nàng nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng còn nhớ chuyện bị ám sát ở binh doanh Giang Đô năm ngoái không?”

Cơ thể Trác Diệp run lên, đương nhiên hắn vẫn còn nhớ.

Năm ngoái, đế hậu theo ý chỉ của Thái hậu xuôi về nam đi tuần tra binh doanh Giang Đô. Ngay trong doanh trướng được canh phòng nghiêm ngặt, Trác Diệp lại bị đâm. Trên mũi tên có bôi độc, hắn hôn mê bất tỉnh nhưng lại không bắt được thích khách.

Khi đó hắn trúng kịch độc, lúc độc phát thì như có ngàn vạn con kiến gặm cắn xương cốt, đau khổ không chịu nổi, lúc độc không phát tác thì cả người lạnh như băng. Thái y đi cùng bó tay không làm gì được, đều cho rằng hắn không sống nổi qua đêm hôm đó.

Quý Ấu Thanh quay ngược tính tình trong trẻo lạnh lùng của mình, dứt khoát rút mũi tên ra, vừa rít gào ra lệnh cho thái y nghĩ cách, vừa tìm gọi rộng rãi các đại phu có tiếng ở Giang Đô.

Hắn chưa từng nhìn thấy vẻ thất lễ như thế của nàng. Trong đêm đen rét buốt tiêu điều, nàng chảy nước mắt dùng nước ấm lau miệng vết thương cho hắn. Khi độc phát, hắn cắn tay nàng tới chảy máu mà nàng cũng không kêu rên một tiếng, vẫn ôm chặt cơ thể lạnh lẽo của hắn. Lúc hắn hôn mê, mơ hồ nghe được nàng dịu dàng gọi tên hắn bên tai, từng tiếng từng tiếng một.

Hắn có chút tức giận, muốn cố gắng trợn mắt hỏi nàng, là ai cho nàng lá gan má dám gọi thẳng tục danh của hắn.

Sau đó, hắn vượt qua đêm ấy như một kỳ tích, nhưng tính mạng vẫn hiểm nguy như trước.

Có một đại phu đi khắp bốn phương nói rằng có một phương thuốc lấy độc trị độc, nhưng phải có một người thử thuốc. Chuyện không có bảo đảm như vậy, không ai dám lấy thân mình ra thử, chỉ có Quý Ấu Thanh đang cầm nửa đoạn tên độc, không hề do dự cắm vào hõm vai mỏng manh của mình.

Nếu thử thuốc thì phải trúng loại độc giống nhau.

Hắn không biết có phải nàng cũng đau đớn giống mình không. Lúc hắn suy yếu mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt tiều tụy gầy gò của nàng, còn có ánh lệ vui sướng trong mắt nàng.

Sau khi về triều, hắn ra lệnh tra rõ việc này, cuối cùng vụ việc kết thúc mà không có chút manh mối nào.

Trác Diệp nhìn nữ tử thanh tú trước mặt, vẻ mặt phức tạp nói: “Nhưng cũng không có chứng cớ nào cho thấy Tấn vương liên quan tới chuyện này.”

Quý Ấu Thanh cụp mắt, chăm chú nhìn bàn cờ, không nói thêm nữa. Mùi thơm ngát trong đình kéo tới, cánh hoa từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu lên tay áo nàng.

Trong lòng Trác Diệp rung động, bàn tay dày rộng ấm áp phủ lên bàn tay lạnh ngắt của nàng, dịu dàng nói: “Nói ra, trẫm còn nợ nàng một đêm động phòng hoa chúc.”

Hô hấp của Quý Ấu Thanh cứng lại, trong lòng hoảng loạn, lúc ngước lên lại bắt gặp đôi mắt trong suốt đầy ý cười của Trác Diệp.

Một đêm tình ý triền miên này tới muộn như vậy, cũng lưu luyến như vậy.

Mấy ngày sau, tin Binh bộ thị lang cáo ốm từ quan truyền đến. Nàng đứng trước đình, nhìn hoa lê thưa thớt đong đưa trong mưa xuân, lắc đầu thở dài: Trác Diệp vẫn còn quá nhân từ.

Số lần Trác Diệp tới cung của Quý Ấu Thanh rõ ràng đã nhiều hơn, hai người ngâm thơ vẽ tranh, uống rượu gảy đàn. Nam tử tính tình thật thà chất phác này, đã dần mở lòng với nàng.

Vô số đêm, nàng nhìn chăm chú vào Trác Diệp đang ngủ bên cạnh, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Ngón tay nàng khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt lúc ngủ của hắn: mày kiếm dày, mũi cao ngất, môi mềm mại. Đây chính là phu quân nàng dựa dẫm cả đời, muốn cùng bên nhau hạnh phúc đến già.