Hoàng hậu nương nương trượt chân rơi xuống núi, Tấn vương điện hạ ra tay cứu giúp nhưng cũng vô ý ngã xuống vách núi đen. Khi tin tức truyền đến, Trác Diệp hất bàn, hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét: "Tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Bọn thị vệ tìm suốt cả bảy ngày bảy đêm, rốt cục ở trong đống tuyết đọng dưới chân núi tìm thấy cái xác tàn tạ của Tấn vương nhưng vẫn không thể tìm được tung tích của Quý Ấu Thanh như trước.

Trác Diệp không tin Quý Ấu Thanh sẽ chết.

Khi chơi cờ, ngày ở lãnh cung, lúc trúng độc, chẳng phải nàng vẫn luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, lại êm đẹp đứng ở trước mặt hắn chuyện trò vui vẻ sao? Đúng, nói không chừng lần này cũng là ván cờ nàng sắp đặt, trong lòng Trác Diệp liên tục tự nhủ.

Ngay ngày thứ mười lăm, cung nữ tâm phúc của Quý Ấu Thanh là Tam Nguyệt cầu kiến hoàng thượng.

Tam Nguyệt giao một tấm Hổ phù và một bức thư cho Trác Diệp, trên đó ghi lại cặn kẽ những chứng cứ chứng minh Tấn vương có âm mưu làm phản.

Rõ ràng Quý Ấu Thanh có rất nhiều cách để diệt trừ Tấn vương nhưng nàng lại cố tình chọn cách ngu ngốc nhất. Nàng sợ hắn bị người trong thiên hạ lên án là tàn sát huynh đệ, vì bảo toàn mặt mũi của hắn cho nên đã biến cuộc mưu sát này thành giai thoại Tấn vương cứu hoàng hậu. Nàng chính là một nữ tử vì một chuyện mà lo lắng chu toàn cho hắn như vậy.

Hai tay Trác Diệp run run, xem hết bức thư trong tay.

"Đây là Hổ phù trong tay nương nương. Nương nương nói, cả nhà Quý gia trung quân ái quốc, hoàng thượng không cần kiêng kị." Vẻ mặt tam Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, nói, "Nương nương không muốn trở lại trong trung, quãng đời còn lại nàng muốn làm bạn nơi thanh đăng cổ phật, ngày ngày cầu nguyện cho Đại Hạ được quốc thái dân an."

Trác Diệp ngẩng đầu: Hắn biết mà! Nàng không chết!

"Nàng... Khỏe không?"

"Rất khỏe. Hoàng thượng không cần tìm nữa." Tam Nguyệt đã sớm học được sự bình tĩnh như sóng nước chẳng xao, lạnh nhạt nói, "Nương nương nói, từ giờ mỗi người bình an, vĩnh viễn không gặp lại."

Mỗi người bình an, vĩnh viễn không gặp lại. Trác Diệp thì thào những lời này, mở to mắt ngã ngồi trên ghế.

Ngồi trên đế vị nhiều năm, hắn đã sớm không còn là thiếu niên lỗ mãng kia nữa. Thật ra từ rất lâu trước đây hắn đã phát hiện gian tình giữa Tấn vương và Thẩm Viện, nhưng đón nhận chẳng phải đau lòng như trong dự đoán. Mà bây giờ, nghĩ đến cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại nàng, trong lồng ngực hắn truyền đến cảm giác đau đớn.

Hắn siết chặt tấm Hổ phù trong tay: Sao nàng dám rời khỏi hắn?!

Sao nàng dám...

Hắn còn có nhiều chuyện chưa kịp nói cho nàng. Phòng vệ kinh đô là hắn cố ý cho Tấn vương, tiếp tục sủng ái Thẩm Viện cũng là để khiến bọn họ mất cảnh giác, chờ thời cơ. Hắn còn chưa có giải thích, trên yến tiệc ngày đó, lời hắn không nói hết lời thực ra là: "Nếu phải có một người, vậy trẫm đi."

Nhất định là nàng đã tâm như tro tàn mới có thể rời khỏi hắn. Hắn che ngực, từ khi nào đã đặt nàng ở trong lòng? Nàng cười nhạt, nàng bướng bỉnh lạnh lùng, nàng ra vẻ trấn định bình tĩnh.

Đáng tiếc khi hắn hiểu được đã quá muộn rồi. Ngồi trên cao, đế vương trẻ tuổi suy sụp thõng tay xuống.

Từ đây ngày tháng thăng trầm, giang sơn vắng lặng, chỉ còn một mình hắn.

Kết thúc.

Sau khi Tam Nguyệt hồi kinh từ nơi săn bắn đã lập tức đi Kinh Giao.

Nàng quỳ gối trước một ngôi mộ, dập đầu thật sâu.

Trác Diệp không biết, Quý gia không biết, toàn bộ người trong thiên hạ đều không biết. Quý Ấu Thanh đã từng là hoàng hậu nương nương, bây giờ chỉ được an táng lẻ loi trơ trọi tại nơi rừng núi hoang vắng này, chỉ có một phần mộ xanh cỏ.

Sau khi Quý Ấu Thanh tỉnh lại từ trong hôn mê, thái y nói nàng kéo dài quá lâu, độc đã hòa vào lục phủ ngũ tạng, mệnh không còn dài. Dùng ngân lượng đuổi thái y đi rồi, nàng nắm chặt lấy tay Tam Nguyệt, cẩn thận dặn dò hậu sự. Tam Nguyệt khóc ròng gật đầu đồng ý.

Quý Ấu Thanh rơi xuống dốc núi, Tam Nguyệt nghe theo phân phó của nàng, đót hết xác chết của nàng rồi chôn ở Kinh Giao. Chỉ để làm cho Trác Diệp nghĩ rằng, nàng sống rất tốt.

Tam Nguyệt nghĩ, chắc hẳn nương nương rất yêu hoàng thượng cho nên dù chỉ một chút xíu cảm giác tội lỗi cũng không nỡ để người phải chịu. Nàng hoảng hốt nhớ lại, những ngày Quý Ấu Thanh đóng cửa từ chối tiếp khách, ngày ngày đều vẽ chân dung Trác Diệp.

Lúc đó Quý Ấu Thanh đã sắp dầu hết đèn tắt, nàng cười ngơ ngẩn vuốt ve bức tranh, máu tươi từ khóe miệng tràn ra. Nàng nói: "Duyên phận giữa ta và hắn, một đời này, chỉ dừng ở đây thôi."

Chỉ một đời này thôi.

_Toàn văn hoàn_