Thời tiết Hà Đô mấy ngày này đã bắt đầu chuyển lạnh, khối khí áp cao từ Bắc phương tràn xuống với cường độ mạnh ngay lập tức thay đổi thói quen ăn mặc và sinh hoạt của toàn bộ cư dân miền Bắc. Ngoài trời, những cơn gió không ngừng gào thét dữ dội như đang chứng tỏ cho quyền năng của mình.

Mùa đông, mùa của giá rét nhưng cũng là mùa sưởi ấm cho tình người. Những chuyến hàng từ thiện từ các thành phố lớn đổ về các vùng trung du và nông thôn nghèo khó. Hàng hóa cũng không phải cái gì to tát chỉ là những bộ quần áo ấm, tất tay, giầy dép… cả mới lẫn cũ được các cá nhân hoặc tổ chức thiện nguyện quyên góp lại. Bọn họ sẽ phân loại và chuyển tới tay người dân và trẻ nhỏ ở những nơi thiếu thốn với niềm hi vọng giảm bớt đi phần nào giá rét ở những nơi này.

Cái lạnh thất bại trong việc làm đông đặc tình người và nó cũng không đủ sức mạnh để cho nhiệt độ chính trường Hà Đô khi này giảm xuống.

Văn phòng Bí thư Thành ủy Hà Đô.

Người đàn ông mặc quân phục ngành, vai đeo quân hàm Thượng tướng đang trầm ngâm nhấm nháp ly trà. Có vẻ như cân nhắc xong cái gì đó, cuối cùng ông ta ngẩng đầu nhìn người đối diện:

- Anh Trịnh Hoành, chắc anh cũng đoán ra mục đích hôm nay đến đây của tôi.

Trịnh Hoành thấy thái độ trịnh trọng trong lời nói của người trước mặt, lập tức dựng thẳng lưng trả lời:

- Anh Tô Lợi, mời anh nói tiếp!

Tô Lợi lại nhấp thêm một hớp nước trà, sắp xếp lại một chút ngôn từ sau đó nói:

- Tôi muốn nhắc nhở anh, thời gian này anh cần hành động thận trọng. Chắc anh cũng nghe được tin gần đây đã có nhiều thư nặc danh gửi lên Tổng Bí thư, Thủ tướng và một số ủy viên Bộ chính trị tố cáo anh trong công tác điều hành đã để xảy ra những sai phạm nghiêm trọng về đất đai. Bọn họ thậm chí còn điểm mặt chỉ tên các sự việc với số liệu cụ thể, có vẻ nắm trong tay chứng cứ khá đầy đủ.

Trịnh Hoành gật đầu:

- Điều này tôi cũng đã được biết.

- Uhm, vị kia sau thời gian im ắng lại đang vận dụng những vấn đề này để yêu cầu Tổng Bí thư cho Ủy ban Kiểm tra TW tiến hành điều tra anh. Có vẻ có mức độ quyết tâm chính trị lần này cao hơn lần trước rất nhiều, ông ta hiện tại đang vận động sự ủng hộ của các ủy viên khác, muốn đồng loạt tạo sức ép lên Tổng Bí thư.

Nghe được tin tức này, Trịnh Hoành cau mày. Ông ta biết tại sao vị kia lại gấp rút tăng cường làm những việc này. Nhiệm kỳ hiện tại cũng chỉ còn hơn một năm nữa, các vị trí cốt cán của Đảng và Chính phủ sẽ lại thay đổi một lần. Trịnh Hoành là người thuộc phái thực lực, không đi lên theo diện con cháu, là một trong những ngọn cờ đầu của phe bên này. Nếu Trịnh Hoành có thể tiếp tục giữ được sự ổn định trong công tác hiện tại thì vị trí Trưởng Ban Nội chính và chức Phó thủ tướng thường trực nhiệm kỳ tới là rất có thể về tay ông ta.

Đây sẽ là một chiến thắng rất lớn dành cho cá nhân Trịnh Hoành và phe phái của ông ta đồng thời cũng là một thất bại nặng nề với phía còn lại. Đối thủ đương nhiên không muốn điều này xảy ra, do vậy bọn họ sẽ bằng mọi cách để tạo ra cản trở vào ngay trước thềm bầu cử hòng triệt hạ uy tín của Trịnh Hoành, tạo vết rách trong lý lịch của ông ta.

Thấy Trịnh Hoành trầm ngâm không nói gì, Tô Lợi tiếp tục nói:

- Anh Trịnh Hoành, phía trên vẫn đánh giá anh là một người rất có năng lực. Thành phố phát triển mạnh mẽ trong mấy năm nay không thể không nhắc tới công lao của anh. Có điều ngôi nhà nhanh chóng xây thành thì sẽ có chỗ không hoàn hảo.Với những người làm chính trị đến cấp bậc như chúng ta vẫn là cần chú trọng tới ba chữ “chậm mà chắc”, thà bỏ qua công lao lớn chứ không để lộ ra sai lầm cho đối phương nắm được. Tôi nói điều này cũng giống như khi anh thợ nề xây dựng một bức tường. Tất cả các viên gạch đều vào đúng vị trí rất đẹp đẽ nhưng chỉ cần anh ta sơ suất để lầm một viên khiến nó hơi lồi ra khỏi mặt phẳng, anh nói xem có phải là hỏng cả bức tường rồi không? Mọi người sẽ không xem cả nghìn cả vạn viên còn lại mà chỉ tập trung đánh giá viên gạch lỗi đó mà thôi.

Trịnh Hoành lúc này gật đầu:

- Anh Tô Lợi, cảm ơn anh đã nhắc nhở, điều này tôi hiểu. Có điều tôi không thể muốn làm gì cho thành phố cũng phải ngó trước nhìn sau nhằm mong cầu an ổn được. Đó không phải là phong cách của tôi!

Tô Lợi mỉm cười nhìn Trịnh Thành

- Tôi biết anh đi đến ngày hôm nay là đánh ra không ít thành tích mới có. Tinh thần xông pha dám đổi mới là ưu điểm nhưng cũng là nhược điểm chí mạng của anh. Quá cấp tiến thì sẽ có sai lầm, người đi trước dò đường thì đương nhiên sẽ có những lần dò sai. Có điều ai sẽ là người đứng ra bảo vệ anh trước những sai lầm đó. Tôi nhắc nhở anh chuyện này là để anh nắm được và có sự chuẩn bị, sự nghiệp của anh có tiếp tục tiến thêm một bước hay không tất cả là trông chờ vào bản lĩnh chính trị của anh lúc này. Tôi chỉ có thể nói đến đây! Mong rằng mỗi bước đi tới anh có sự tính toán cặn kẽ đừng để lật thuyền trong mương.

Nói đoạn, Tô Lợi cầm mũ kêpi đội lên đầu, đứng lên cáo từ:

- Bây giờ tôi phải trở lại đơn vị. Xin phép anh!

Thấy Tô Lợi phải về, Trịnh Hoành nhanh chóng đi trước, chủ động mở cửa tiễn người chiến hữu. Sau đó ông ta trở về chỗ ngồi, suy ngẫm một chút rồi lập tức bấm máy gọi cho trợ lý:

- Anh Trình Huy, anh vào gặp tôi một chút!

Gác máy, Trịnh Hoành lục lọi trong ngăn bàn, lấy ra một quyển sổ, tiện tay lại rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút.

Khi Trình Huy đi vào phòng đã thấy khói bay mù mịt. Ông ta nhăn mày rồi nói:

- Anh Trịnh Hoành, gần đây hệ hô hấp của anh không được tốt. Trời lại đang trở lạnh, anh không nên hút nhiều thuốc, rất có hại cho phổi!

Trịnh Hoành ngẩng đầu nhìn Trình Huy, nghĩ ngợi gì đó rồi cười nhạt, cắm điếu thuốc còn đang cháy dở xuống gạt tàn.

- Trình Huy, anh ngồi xuống đi!

- Vâng!

Trình Huy theo lệnh ngồi xuống phía đối diện với Trịnh Hoành, chờ đợi vị lãnh đạo của mình nói chuyện.

- Anh Trình Huy, anh còn nhớ chuyện người bí ẩn cung cấp cho chúng ta tài liệu của Lê Trùng chứ?

- Vâng, đương nhiên là tôi còn nhớ. Người này còn thông qua tôi đưa tài liệu cho anh mà. Nhưng anh nhắc tới người này làm gì?

- Anh xem cái này đi!

Trịnh Hoành đưa quyển sách trước mặt cho Trình Huy. Trình Huy tiếp nhận rồi lật trái, lật phải nhìn kỹ sau đó ngạc nhiên hỏi:

- Đây không phải là cuốn sách chúng ta nhận được ngày trước sao?

- Đúng vậy!

- Anh đưa tôi xem lại quyển sách này làm gì?

- Anh lật giở trang có chữ viết cuối cùng ra nhìn lại xem.

Trình Huy nghi hoặc nhìn Trịnh Hoành rồi từ từ lật mở tìm kiếm. Sau giây lát, ông ta đã tìm thấy trang có chữ viết cuối cùng. Trang ngày không đề ngày tháng ghi chép cụ thể, cũng không có nhiều chữ, chỉ có một hàng ngắn gọn “Chuyện đất đai ở Hà Đô: Hết sức thận trọng!”.

Đọc xong, Trình Huy cau màu suy nghĩ nhưng sau một hồi vẫn chưa hiểu ra vấn đề là gì. Ngày trước ông ta cũng có nhìn ra trang giấy này, chỉ là nội dung của nó không đầu không cuối bọn họ lại chỉ đang tập trung vào các thông tin chỉ dẫn rõ ràng và hữu ích nhất nên không quá để ý đến nó. Cuối cùng tính toán không ra thứ gì, Trình Huy hỏi lại:

- Anh Trịnh Hoành, anh có thể nói rõ được không, thú thực tôi vẫn chưa hiểu ý anh!

Trịnh Hoành tựa lưng vào ghế rồi hỏi lại:

- Anh không phát hiện nét chữ có gì bất thường sao?

Trình Huy không biết làm cách nào đành lại tiếp tục nhìn vào quyển sách. Lần này thì sau một lúc mắt ông ta sáng lên ngẩng đầu nhìn Trịnh Hoành:

- Không phải chữ của Lê Trùng.

Trịnh Hoành mỉm cười:

- Anh nói đúng rồi.

- Vậy nó là của ai?

- Anh nói thử xem!

Trình Huy lại suy nghĩ một lúc, sau đó hắn thốt lên:

- Không lẽ là của người đó. Quyển sách này chắc chỉ có Lê Trùng biết! Người khác không thể viết lên nhật ký này của Lê Trùng được. Nhưng người đó viết những thứ này là có ý gì?

- Uhm… lúc đầu tôi cũng không hiểu lắm những nội dung này. Nhưng bây giờ thì tôi có thể khẳng định những dòng này là người nọ cố tình dành viết cho tôi, xem như một lời cảnh báo. Những chuyện tôi đang gặp phải không phải trùng khớp với nội dung trên đó sao?

Sau khi nghe xong, Trình Huy vô cùng kinh ngạc:

- Nhưng người này là ai lại có năng lực lớn như vậy, có thể nắm được đường đi nước bước của bên kia.

Trịnh Hoành lúc này lên tiếng:

- Tôi cũng không biết là ai, có điều có thể khẳng định vị này không hề có đối nghịch với chúng ta. Tôi cần phải gặp được người bí ẩn này, có lẽ từ đó chúng ta có thể tìm được cơ hội để xác lập lại ván cờ.

- Uhm, nhưng chúng ta không biết vị đó ở đâu. Người này đến và đi như chớp giật vậy.

- Uhm… tôi không nghĩ vị này sau khi giúp chúng ta lật đổ Tần Trung và thiện chí nhắc nhở tôi như vậy lại dễ dàng biến mất, chỉ là chưa muốn gặp lại chúng ta mà thôi. À, trước khi đi, anh còn nhớ người nọ có dặn dò gì nữa không?

Trình Huy suy tư một hồi rồi nói:

- Có, hình như người đó nói “Tôi sẽ còn trở lại! Khi cần!”

Nghe tới đây, Trịnh Hoành khẽ nở nụ cười. Đúng như hắn dự đoán, nhân vật thần bí này không đơn giản tham dự sâu vào chuyện này rồi cứ thế bỏ đi. Nếu người này đã nhắc tới chuyện đất đai hẳn là vẫn luôn bám sát chuyện này, bây giờ Trịnh Hoành chỉ cần chờ đợi, chắc chắn kỳ biến sẽ tới. Có điều mục đích thực sự của đối phương là gì, sau sự việc Tần Trung, đến giờ Trịnh Hoành vẫn chưa lần ra manh mối. Đối phương năng lực lợi hại như vậy không trực tiếp ra tay lại phải mượn nhờ tay hắn, rốt cục tất cả chuyện này là sao? Còn chuyện sai lầm đất đai của mình, đến Trịnh Hoành còn không kiểm soát hết vậy mà người nọ lại chỉ ra từ cách đây khá lâu. Những câu hỏi này vẫn luôn luẩn quẩn quấy nhiễu Trịnh Hoành, hắn không muốn trở thành công cụ mà cũng không muốn hợp tác khi không hiểu gì về đối phương. Đau đầu để tìm đáp án, nhưng có đến trong mơ Trịnh Hoành cũng không ngờ được người nọ lại là người sống hai đời, hắn biết được tương lai diễn biến chính trị xảy ra đồng thời ở đời này lại tu thành một thân năng lực siêu thường. Do vậy, có lẽ những chuyện này cho tới cuối đời, Trịnh Hoành cũng không thể có câu trả lời, ôm theo những khúc mắc bước vào một vòng luân hồi mới.