Thấy Trần Hàng vẫn còn đang ngơ ngẩn với kế hoạch của mình, Lý Đông lại lên tiếng:

- Được rồi, việc sản xuất ruồi trinh sát sẽ giao cho Trung tâm nghiên cứu bí mật tại Đông Thành thực hiện, tập đoàn đã đổ một số tiền rất lớn vào đó và đây là lúc nó phát huy ra vai trò của mình rồi. Riêng với việc sản xuất robot vận chuyển, để tránh sự chú ý của người khác với trung tâm nghiên cứu, anh cho thành lập Công ty chuyên về công nghệ tự động hóa và trí tuệ nhân tạo. Sau khi tuyển dụng được đội kỹ thuật viên và chuyên gia, tôi sẽ chuyển giao công nghệ cho các anh sản xuất.

- Vâng, tôi biết rồi Chủ tịch!

Thấy Trần Hàng đã tiếp thu dự án, Lý Đông hài lòng gật đầu sau đó hắn lại tiếp tục lôi từ trong bàn ra một tập tài liệu khác đẩy tới trước mặt Trần Hàng rồi lên tiếng:

- Tài liệu này tôi vốn muốn gặp để bàn giao nhiệm vụ cho Liên Tinh nhưng có thể thời gian tới tôi chưa về ngay được nên anh chuyển giùm cho bên đó.

- Cái gì vậy Chủ tịch? – Trần Hàng nhíu mày hỏi.

- Uhm… Đây là bản thiết kế các vệ tinh mini sử dụng công nghệ điện trọng lực học có khả năng tự thu phóng. Tôi đã cân nhắc kỹ, theo đó xét về lâu dài thì chúng ta cũng cần phải có một hệ thống định vị GPS độc lập của riêng mình. Có được nó chúng ta sẽ chủ động hơn trong phát triển các chuỗi sản phẩm của tập đoàn, không thể mãi phụ thuộc vào bên ngoài được.

Trần Hàng nghe xong thì khóe miệng khẽ co giật. Mới đó là ruồi trinh sát, ruồi robot vận tải, giờ lại tới vệ tinh tự thu phóng… từ bao giờ sản phẩm công nghệ cao lại như mớ rau, củ cải có thể muốn đưa ra là đưa ra như vậy.

Một, hai lần thì cũng coi như đi nhưng hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại đồng thời công nghệ lại ngày một cấp tiến và thuộc nhiều lĩnh vực nghiên cứu khác nhau thì sao có thể giải thích đây? Trần Hàng quả thật không thể hiểu nổi rốt cục cái Trung tâm nghiên cứu phía sau lưng Lý Đông là thuộc dạng quái vật gì mà năng lực lại khủng bố tới như vậy.

Nhiều lúc Trần Hàng có cảm giác Trung tâm này thực giống như một cái túi thần kỳ của mèo máy Doraemon, Lý Đông chỉ cần có nhu cầu là nó có thể đáp ứng, thật là ngoài sức tưởng tượng.

Tất nhiên khó hiểu thì khó hiểu nhưng Trần Hàng chưa bao giờ có ý định điều tra thêm về việc này. Đó là bí mật của Lý Đông cũng là căn cơ phát triển của Kỷ nguyên mới do vậy hắn cứ yên tâm đi theo mỗi bước tiến của Lý Đông là được.

Nhận lại tập hồ sơ từ tay Lý Đông, Trần Hàng giương mắt nhìn vị chủ tịch trẻ lom lom rồi hỏi:

- Chủ tịch, có còn… nữa không?

Lý Đông bật cười:

- Ha ha... anh nghĩ cái gì thế, chỉ có vậy thôi, hết rồi! Bộ anh tưởng công nghệ là giấy lộn à mà có thể lấy ra cùng lúc nhiều như vậy?

Trần Hàng cười khổ đáp lại:

- Còn không phải sao? Thú thực là chủ tịch đang khiến tôi có suy nghĩ đó đấy!

- Ha ha… vậy à? Nói thế có khi tôi phải cát giảm bớt nhân sự của Trung tâm nghiên cứu bí mật để điều tiết lại năng suất mới được. Tốc độ nghiên cứu công nghệ thế này quả là quá nhanh rồi!

- Ha ha... Chủ tịch nói đùa phải không!

- …

Lý Đông cũng biết mình hôm nay bộc lộ hơi thái quá nhưng hắn hiểu thời gian không đợi mình nên việc này vẫn cần là phải làm, hơn nữa hắn hoàn toàn tin tưởng Trần Hàng nên mới có thể làm như vậy.

Trò chuyện thêm một hồi thì Trần Hàng đứng lên cáo từ để trở về Đông Thành. Kỷ nguyên mới đang có quá nhiều việc cần triển khai, hắn thân là Tổng Giám đốc điều hành thì lại càng phải nỗ lực hơn nữa để có thể nắm giữ được nhịp điệu phát triển tập đoàn, không một phút một giây dám bê trễ.

Lý Đông cùng Trần Hàng đi xuống dưới lầu thì gặp Vũ Nhung đang ngồi xem phim cùng với Đinh Dũng.

Lý Đông hướng Vũ Nhung mỉm cười hỏi:

- Ủa, Chị Nhung, chị nói muốn đi dạo mà? Sao về sớm vậy?

Vũ Nhung mỉm cười trả lời:

- À… trời vẫn nắng quá, ra ngoài nhiều đen da với lại…

Hơi chần chờ giây lát, Vũ Nhung đỏ mặt tiếp tục nói:

- Với lại đi dạo có một mình buồn chết à!

Lý Đông ngạc nhiên:

- Ủa, chẳng phải tôi để Đinh Dũng đi cùng chị rồi sao? Chẳng lẽ anh ấy bận việc gì khác!

Vừa nói Lý Đông vừa nhìn về phía Đinh Dũng. Người này cũng đang ngạc nhiên không kém Lý Đông theo đó đưa tay gãi đầu giải thích:

- Không có, chủ tịch! Tôi vẫn theo sát chị ấy mà!

- Vậy sao chị Nhung nói…?

Lý Đông bỏ lửng câu hỏi rồi đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Vũ Nhung.

Vũ Nhung liếc xéo Đinh Dũng một cái sau đó hờn dỗi trả lời:

- Uhm… Chẳng mấy khi có dịp từ Đông Thành xa xôi tới đây mà lại bị chủ nhà bỏ lại một mình không đón tiếp, cảm thấy có chút lạc lõng nha!

- A, ra là vậy…

Lý Đông hiểu ra lý do của Vũ Nhung thì cũng học theo Đinh Dũng gãi đầu, gãi tai giải thích:

- Ha ha, xin lỗi! Tại tập đoàn đang nhiều việc quá, tôi phải trao đổi thêm với anh Trần Hàng thành ra tiếp đón khách quý không được tốt!

Vũ Nhung có chút tức cười nhìn Lý Đông cùng Đinh Dũng. Nàng bĩu bĩu môi thầm nghĩ “Hừ, xem cái bộ dạng chủ tớ thật giống nhau, y chang khỉ gãi ngứa”.

Đương nhiên lời này Vũ Nhung không dám nói ra ngoài mà chỉ tự tự vui vẻ ở trong lòng mà thôi.

Nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của Vũ Nhung, Lý Đông cũng đoán ra hẳn nàng đang có ý nghĩ kỳ quái nào đó nhưng hắn không đoán ra được cái gì.

Trần Hàng đứng một bên quan sát thì đã đại khái hiểu ra vấn đề, nói thẳng ra là Vũ Nhung có ý trách Lý Đông không cùng nàng đi dạo đây.

Vũ Nhung có tình ý với Lý Đông, thực ra trong nội bộ lãnh đạo cao tầng ở Kỷ nguyên mới, rất nhiều người đều có thể nhận ra. Ngay như Trần Hàng, không ít lần hắn cũng thấy được ánh mắt say mê của Vũ Nhung nhìn về phía Lý Đông mỗi khi vị chủ tịch trẻ tuổi này phát biểu một vấn đề nào đó trong cuộc họp.

Thực ra chuyện phát sinh tình cảm giữa thư ký hay trợ lý riêng với lãnh đạo của mình thực ra cũng không có gì là khó hiểu hay khó chấp nhận thậm chí nó còn rất phổ biến, chính Trần Hàng hắn cùng Lệ Hằng chẳng phải là một ví dụ rất điển hình hay sao?

Không cần nói, ai cũng biết Lý Đông tuổi còn trẻ nhưng tài cao Bắc Đẩu, ý chí to lớn phi phàm, diện mạo lại vô cùng anh tuấn… bao nhiêu ưu điểm đều hội tụ hết ở hắn nên sức hấp dẫn với phái nữ hiển nhiên là rất lớn, gần như là rất khó cưỡng lại. Một cô gái trưởng thành như Vũ Nhung, dù có định lực tới cỡ nào mà thân cận bên hắn lâu như vậy thì tránh làm sao không bị rơi vào si mê được chứ.

Nếu trường hợp bình thường, với một cô gái có cả ngoại hình, cả tài năng như Vũ Nhung thì có thể nói sánh vai cùng Lý Đông vẫn là có thể nhưng tình huống thực tế lại có chút rắc rối. Là một người đồng sự thân thiết nhất cũng là cánh tay phải của Lý Đông, Trần Hàng đương nhiên là biết tới sự tồn tại của Trương Ngọc. Mối quan hệ của chủ tịch và cô gái này rất tốt bởi Lý Đông đã từng có lần công khai dẫn theo nàng xuất hiện trước mặt nhân viên của tập đoàn. Điều này có ý nghĩa gì không cần phải nói cũng biết.

Mà ngay cả không có chuyện công khai bạn gái, Trần Hàng hiểu cứ an theo tính cách và lối hành sử của Lý Đông thì hắn sẽ không dễ dàng phụ bạc người khác do vậy khả năng Lý Đông bỏ rơi Trương Ngọc để tới với cô gái khác là rất thấp. Tất nhiên không ngoại trừ khả năng Lý Đông cũng như nhiều người đàn ông thành công khác đèo bòng bên ngoài. Có điều Vũ Nhung sẽ chấp nhận điều này sao? Tình yêu cô ấy có đủ lớn để vượt qua thua thiệt này? Trần Hàng không dám nói chắc cái gì nhưng theo hắn hẳn là rất khó a!

Càng nghĩ, Trần Hàng càng thấy có chút thương cảm cho Vũ Nhung. Gặp gỡ Lý Đông người này là may mắn nhưng cũng là bất hạnh của đời nàng.

Nói may mắn bởi vì nàng đã được đi theo bước chân một nhân vật kỳ tài đi ra để chinh phục thế giới. Nói bất hạnh là nàng lại để cho chính mình đi yêu con người này để rồi như một chú cá yếu ớt vướng phải lưới tình không lối thoát.

Nghĩ về người, Trần Hàng bất chợt lại nhớ tới mình. Tình trạng của hắn gần đây quả thật cũng có chút tương tự Lý Đông khi cũng có một người con gái đã dành cả thanh xuân, cả tuối trẻ, cả tâm hồn để thầm thương trộm nhớ hắn. Nàng vốn là bạn thân của Trần Hàng và hắn không biết tâm sự của nàng cho tới khi hắn đọc đượng những dòng chữ trong cuốn nhật ký nàng gửi lại cho hắn như một món quà cuối cùng trước khi lên đường qua Mỹ định cư.

Nàng đã cảm mến hắn từ ngày còn cấp ba nhưng lại chỉ dám giữ ở trong lòng vì sợ phá hủy đi tình bạn đẹp đẽ vốn có. Kìm nén và giữ gìn gần mười mấy năm, nàng vẫn chờ một lời tỏ tình của hắn nhưng cuối cùng nhận lại được là cái tin hắn có người yêu. Nỗi niềm không tỏ được cùng ai, lại không thể chịu được cảnh Trần Hàng hạnh phúc bên người con gái khác, nàng đành phải chuyển tới xứ người, trốn chạy và bỏ lại phía sau một mảnh chân tình sâu nặng cùng tuổi thanh xuân của một người con gái.

Không biết thì thôi, không hiểu sao khi biết được chuyện này, Trần Hàng lại hay nghĩ về người nàng, trong đầu hắn thậm chí còn từng xuất hiện ý nghĩ sang Mỹ để tìm gặp nàng có điều quyết tâm vừa dâng lên thì khi nhìn thấy Lệ Hằng hắn lại cảm thấy có lỗi đi không đặng. Theo đó, bấy lâu nay một vị Tổng giám đốc quyền uy quyết đoán như hắn lại cứ nấn ná, lần lữa loay hoay giữa hai người con gái, không biết phải giải quyết như thế nào cho tâm hồn được thanh thản.

Khi này thấy Trần Hàng bỗng nhiên đứng ngây ra như phỗng, Lý Đông lay vai hắn:

- Trần Hàng, anh bị sao vậy?

Trần Hàng khẽ giật mình tỉnh lại từ trong suy tư, hắn vội lắc đầu tìm lý do lấp liếm:

- À, không có gì, tôi đang nghĩ tới các dự án cần triển khai thôi.

Lý Đông mỉm cười:

- Ha ha… cũng không cần phải quá áp lực, lượng theo sức lực của mình mà làm là được! Anh mà gục ra đó tôi biết trông cậy vào ai đây!

- Vâng, chủ tịch cứ yên tâm! Tôi tự có cân nhắc!

Nói xong, Trần Hàng đưa tay nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nói với Vũ Nhung:

- Cũng muộn rồi! Vũ Nhung, chúng ta về Đông Thành thôi nhỉ!

Vũ Nhung khẽ nhíu mày, nàng hiển nhiên là chưa nguyện ý rời khỏi nơi này một chút nào.

Trần Hàng thấy được biểu cảm của Vũ Nhung thì khẽ mấp máy một chút ý nghĩ rồi lên tiếng gợi ý:

- Uhm… Di chuyển liên tục cũng mệt mỏi, hay là em ở lại hôm sau hãy về!

Vũ Nhung nghe xong mắt sáng lên, nàng hơi liếc nhìn Lý Đông nhưng thấy hắn vẫn không nói gì thì trái tim chợt trùng lại, trong lòng có chút chua chát!

Phải rồi nàng chỉ là một cô trợ lý thôi mà, việc ở Đông Thành vẫn còn chờ nàng về xử lý, sao Lý Đông có thể cho phép nàng bê trễ ở nơi này được chứ.

Nghĩ là vậy, Vũ Nhung định lên tiếng từ chối đề nghị của Trần Hàng thì giọng của Lý Đông lại bất ngờ vang lên:

- Chị Vũ Nhung, anh Trần Hàng nói phải đấy! Cũng vất vả nhiều ngày rồi, chị lại chẳng mấy khi có dịp lên Hà Đô, phải để tôi làm trọn nghĩa vụ đón tiếp của chủ nhà chứ.

Nghe được lời này, Vũ Nhung không giấu được vui mừng reo lên:

- Chủ tịch, thật ạ?

Nhìn ánh mắt vui vẻ như trẻ nhỏ nhận được quà của Vũ Nhung, Lý Đông có chút đau lòng. Người con gái này đã theo hắn mấy năm nay, giúp hắn rất nhiều chuyện. Nàng đã vất vả cần mẫn, nhiều lần phải thức đêm hôm tổng hợp và soạn thảo tài liệu cho hắn nhưng chưa từng than vãn lấy một lời.

Giống như Trần Hàng, Lý Đông cũng không ngu ngốc tới mức không nhận ra được tình ý của Vũ Nhung nhưng Lý Đông cũng chỉ có một lựa chọn là “lảng tránh”. Việc của Đình Hương đã khiến hắn hỗn loạn không biết giải quyết thế nào cho vẹn cả đôi đường rồi, bây giờ lại thêm Vũ Nhung chắc hắn lạc giữa mê cung không lối thoát mất.

Theo đó, chính vì những lo lắng này mà lúc nãy khi Trần Hàng gợi ý để Vũ Nhung ở lại, Lý Đông không có đáp lời ngay.

Tuy đã xác định là như thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Vũ Nhung, hắn lại không đành lòng. Cảm giác tiếc thương trỗi dậy khiến Lý Đông buột miệng đưa ra đề nghị nàng ở lại.

Khi này đối mặt với ánh mắt của Vũ Nhung đang chăm chú chờ mình xác nhận, Lý Đông cười khổ rồi ra vẻ tức giận đe dọa:

- Đương nhiên là thật, chị dám nghi ngờ lời nói của chủ tịch Kỷ nguyên mới à? Không phải chê lương cao muốn bị giảm bớt đi rồi chứ! Nếu là thật thì nhân tiện Tổng Giám đốc Trần Hàng đang ở đây ký quyết định luôn.

Vũ Nhung nghe xong lập tức nhoẻn miệng cười:

- Hi hi… ai dám chứ! Người ta chỉ là muốn xác minh xem có nghe nhầm không thôi mà.

Đứng ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ rạng ngời trên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Nhung, Trần Hàng bất giác có chút vui lây cùng nàng. Hắn cũng chỉ có thể giúp nàng được đến như vậy còn chuyện mai sau thế nào là tùy vào duyên số.

Cũng không muốn nấn ná ở đây lâu hơn, Trần Hàng lên tiếng:

- Được rồi, nếu em và chủ tịch đều thống nhất như vậy thì về sau nhé. Anh phải về trước lo công việc!

Nói xong, Trần Hàng chủ động bước ra cửa. Lý Đông và Vũ Nhung liền nối gót đi theo tiễn hắn.

***********************

Đợi cho bóng chiếc Maybach đã khuất sau rặng thông, Lý Đông mới quay sang Vũ Nhung nói:

- Thế nào, tối nay chị có muốn đi đâu chơi không?

Vũ Nhung lệch đầu sang bên ra vẻ nghĩ ngợi. Sau giây lát nàng mới nheo nheo mắt cười nhìn Lý Đông đề nghị:

- Xem phim nhé!

Lý Đông vốn không thích chỗ đông người tuy nhiên nhận ra vẻ mong đợi trong mắt của Vũ Nhung hắn đành gật đầu:

- Uhm, vậy thì xem phìm đi!

- Oa,… chủ tịch thật tốt!

Vũ Nhung níu lấy một bên tay Lý Đông reo vui, nhìn nàng bây giờ giống một cô em nhỏ hơn là một cô gái hơn Lý Đông mấy tuổi.

Nói tới tuổi tác, Lý Đông mới chợt nhớ ra Vũ Nhung năm nay cũng không còn nhỏ. Nàng đã hai mươi sáu tuổi rồi, không còn nhiều năm thanh xuân để mà mơ mộng nữa. Biết thì là như vậy nhưng Lý Đông có thể làm được gì cho nàng đây?

Suy tư giây lát không có được câu trả lời cho chính mình, Lý Đông khẽ thở dài rồi thầm nhủ “Thôi thì đến đâu thì hay đến đó vậy, những chuyện như thế này nói chắc cái gì cũng khó”

Đang trò chuyện Vũ Nhung bỗng nhìn ra vẻ mặt tư lự của Lý Đông thì có chút lo được lo mất hỏi lại:

- Chủ tịch, sao vậy? Không thích sao? Nếu không chúng ta đổi chỗ khác cũng được.

Biết Vũ Nhung hiểu lầm, Lý Đông vội giải thích:

- Không! Sao phải đổi, tôi đang nghĩ xem rạp nào chất lượng tốt thôi!

Nghe ra Lý Đông không phải có ý không muốn đi, Vũ Nhung liền vui vẻ trở lại líu ríu nói:

- Uhm… vậy chủ tịch nghĩ đi nha, chị… à… người ta phải đi ra ngoài một chút! Chủ tịch cho mượn Đinh Dũng thêm một lát nhé!

Lý Đông không rõ Vũ Nhung tự dưng lại muốn định đi đâu và làm gì nhưng thấy không tiện hỏi nên mỉm cười gật đầu:

- Được rồi, chị đi đi! Nhớ về sớm còn dùng cơm tối đấy!

Vũ Nhung nhu thuận gật đầu:

- Uhm… biết rồi!

Nói xong, nàng như một chú chim nhỏ ríu rít gọi Đinh Dũng lúc này đang đứng cách đó một đoạn:

- Đinh Dũng, chủ tịch cho tôi mượn anh làm vệ sĩ một lúc rồi. Phiền anh lấy xe đưa tôi ra ngoài một chút!

Đinh Dũng liếc mắt nhìn về phía Lý Đông thấy hắn gật đầu xác nhận thì mới quay sang đáp lời Vũ Nhung

- Vâng, chị đợi một lát!

Nói xong, Đinh Dũng vội vã đi vào gara lái chiếc Benley ngày trước Lý Đông thường dùng ra ngoài. Chiếc Cadillac hiển nhiên Đinh Dũng phải để lại phòng khi Lý Đông có việc ra ngoài cần dùng tới trong thời gian hai người bọn hắn đi vắng.

Vũ Nhung nhanh chân chạy ngược vào nhà lấy ra túi xách của nàng, sau khi vẫy tay chào Lý Đông, nàng ngồi vào bên ghế phụ. Chiếc Benley gầm nhẹ một tiếng sau đó nhanh chóng lăn bánh về hướng cổng chính.

Còn lại một mình, Lý Đông quay trở lại trong biệt thự rồi tiếp tục tiến về phòng làm việc, hắn còn có một việc phải làm trong ngày hôm nay.

Ngồi xuống ghế, Lý Đông đưa tay mở ngăn kéo rút ra một tập tài liệu khác với hàng hàng chữ in đậm ngay trang đầu “Ngôn ngữ lập trình ALT”

Đây là tập giáo trình mà Lý Đông dùng để đào tạo cho Hacker Trung. Cậu thanh niên này dưới sự can thiệp và tác động của Lý Đông đã được phóng thích ngay hôm gặp mặt với Thiều Đại.

Có một ngày để về gặp gỡ và chia tay gia đình, Trung lấy cớ đi thực hiện một chương trình nghiên cứu công nghệ đặc biệt của chính phủ làm lý do thoát án sau đó dưới sự sắp xếp của Thiều Đại đã lập tức được di chuyển tới căn cứ tại đảo Similo.

Tới đây, Trung cũng chỉ có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi rồi lập tức bước vào chương trình đào tạo. Giáo trình đã được chuyển tới cho Trung nghiên cứu, Lý Đông sẽ thông qua một hệ thống truyền tin đã được thiết lập trước qua internet để giải đáp những câu hỏi mà Trung đưa ra hay nói cách khác hắn đang áp dụng một hình thức đào tạo trực tuyến. Việc này vừa giúp Lý Đông có thể truyền thụ hết các kỹ thuật tin học mà hắn nắm được một cách nhanh chóng nhất cho Trung vừa tránh bị lộ bí mật của bản thân với người khác.

Trung quả không phụ sự kỳ vọng của Lý Đông. Người này vốn đam mê tin học, bây giờ lại được truyền thụ một thứ ngôn ngữ với những thuật toán vô cùng cao cấp thì như tìm được bảo vật. Ở Similo, Trung lại chỉ có một mình không phải bận tâm quá nhiều tới các mối quan hệ khác thành ra lại càng tập trung, hơn nữa đầu óc hắn vốn đã rất thông minh nên giờ giống như cái xoáy nước hút tất cả những gì có thể vào trong đầu mình.

Lý Đông giải thích cái gì, Trung đọc một lần là có thể hiểu do vậy việc đào tạo của Lý Đông cũng tương đối nhàn nhã. Thông thường Lý Đông dành khoảng một hai tiếng trong ngày là có thể truyền đạt được rất nhiều cho Trung. Về cơ bản, hắn rất là hài lòng và có niềm tin với người học trò này. Cứ án theo tiến độ này thì chỉ khoảng một hai tháng, Trung hoàn toàn có thể trở thành một chuyên gia đầu tiên về ngôn ngữ ALT trong thời đại này.

Đào tạo và xây dựng đội ngũ lập trình viên ALT, Lý Đông ngoài mục đích xây dựng mạng lưới thăm dò gián điệp hắn còn cần ứng dụng rất nhiều trong các sản phẩm của mình. Không nói đâu xa, ví dụ ngay như đối với các sản phẩm trước mắt như máy tính lượng tử điều khiển ruồi trinh sát, hệ thống điều khiển của robot vận tải, hệ thống định vị GPS, hệ thống trí tuệ nhân tạo… tất cả đều cần tới phần mềm viết từ loại ngôn ngữ này.

Mặc dù không phải là người thông thạo về ngôn ngữ lập trình mà nhân loại hiện nay đang sử dụng nhưng cứ án theo trình độ của người Atlantis thì ngôn ngữ ALT sẽ chỉ có mạnh hơn chứ không có kém. Theo đó tại sao hắn phải lựa chọn một công cụ kém hơn để đưa vào sản phẩm của mình, như vậy không phải là tối ứu.

Lý Đông cũng không sợ loại ngôn ngữ này bị lộ bởi không giống như các máy móc thiết bị, ngôn ngữ lập trình về cơ bản vốn là các thuật toán quy ước do vậy ngay cả trong trường hợp có ai đó tiết lộ ra ngoài thì nó cũng không gây ra nghi ngờ gì thái quá, cùng lắm chỉ nhận lấy sự thán phục đối với sự sáng tạo và thông minh của đội ngũ phát triển ở Kỷ nguyên mới mà thôi.

Thực hiện một loạt các thao tác đăng nhập vào máy tính và mở ra giao diện website đã quy ước, Lý Đông phát hiện ra Trung đúng giờ cũng đã online.

Sau vài câu chào hỏi ban đầu, Trung bắt đầu như thường lệ đặt ra các câu hỏi của mình. Trung khá tuân thủ rất tốt các quy tắc đã đặt ra, chỉ tập trung vào học tập, không thắc mắc hay hỏi han gì các nội dung bên ngoài cũng như thông tin cá nhân người đào tạo. Đây là điều khiến Lý Đông rất hài lòng, theo hắn một người biết tuân thủ quy tắc của tổ chức đặt ra mới là người có thể sử dụng lâu dài được.

Kẻ hỏi, người trả lời thế mà tới tận gần 6h tối mới kết thúc. Hôm nay Lý Đông phá lệ dành nhiều thời gian bởi Trung đã học tới những phần khá khó do vậy câu hỏi cũng nhiều hơn và Lý Đông cũng phải giải thích chi tiết hơn rất nhiều.

Đóng lại màn hình máy tính, Lý Đông mới chậm chạp đứng dậy, sau khi làm vài động tác cho thư giãn gân cốt, hắn mới đi tới mở cửa tiến ra bên ngoài.