Lý Đông chầm chậm đạp xe đến nhà máy, trong đầu đều là hình ảnh bé gái trong bộ váy màu hoa cẩm chướng, cô bé có làn mi dài cong cong phủ lên đôi mắt màu hạt dẻ, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi nhỏ xinh, nụ cười càng đáng yêu với chiếc răng khểnh, cả người nàng toát ra thần thái linh lung, lanh lợi. Nàng chính là Trịnh Nhã Phương.

Lý Đông không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, theo hắn biết nàng là người Thanh Hà, cách Đông Thành gần 200 km. Khi thấy nàng, như bị tình cảnh rơi máy bay xúc động, Lý Đông muốn chạy lại ôm nàng hét to “Nhã Phương, là ta, là ta, ngươi có nhận ra ta không?” nhưng hắn kịp tỉnh táo lại. Nhã Phương hiện tại còn là một đứa bé, cũng không có trí nhớ hai đời như hắn, một người xa lạ chạy tới ôm lấy nàng sẽ dọa sợ nàng, không khéo mọi người tưởng hắn là đồ biến thái hay đầu óc có vấn đề cũng nên, chưa kể bên cạnh dắt tay nàng còn là một người phụ nữ trung niên, chắc chắn sẽ không để hắn làm việc đó.

Nhìn thấy Nhã Phương, Lý Đông nhận ra ngay. Kiếp trước, trên bàn làm việc của nàng luôn để tấm hình chụp khi nàng tám tuổi cùng cha nàng, một quân nhân đã mất tích trong một lần làm nhiệm vụ. Sự xuất hiện của Nhã Phương như một lời nhắc nhở với Lý Đông, rằng hắn còn một lời hứa cần thực hiện ở đời này, nếu không làm điều đó chắc chắn nhân sinh của hắn sẽ có một vết nứt. Lý Đông không sao quên được hình ảnh Nhã Phương thâm tình nói với hắn khi hai người bên lằn ranh sinh tử: "Nếu thật có kiếp sau em muốn anh là miếng ghép hoàn thiện vết khuyết thanh xuân của em, bù đắp cho những hối tiếc của kiếp này, có được không?”. Đúng, hắn nợ nàng một mảnh chân tình, hắn phải tìm lại nàng, yêu thương nàng, che chở nàng một đời một kiếp.

Nhã Phương giờ mới mười tuổi, thời gian còn dài, Lý Đông cũng thật không biết phải giải thích với người thân của nàng thế nào nếu bỗng dưng xuất hiện trước mặt và xen vào cuộc sống của nàng, chẳng nhẽ lại nói ta là người nàng yêu thương kiếp trước, ta thiếu nợ nàng, hãy để ta đến bù đắp cho nàng. Nói như thế, người nhà nàng không có gọi công an tới bắt hắn mới là lạ.

Khe khẽ thở dài “Được rồi, ta có thể đợi, mọi chuyện cứ để vậy đã, cũng còn rất nhiều việc phải làm đây”, Lý Đông khẽ nhấn bàn đạp tăng tốc.

Nhà máy Cơ khí điện Đông Thành, Văn phòng Giám đốc.

- Chú Thành, nói như vậy là đối tác Nhật Bản Mishubishi muốn mua lại công nghệ của chúng ta mà không cùng hợp tác khai thác?

- Đúng vậy, họ muốn sản phẩm mang thương hiệu của riêng mình, không muốn đứng tên liên danh.

- Chẳng phải nói từ đầu là cùng khai thác sao, vì sao lại đổi ý?

- Chú cũng không rõ tại sao họ thay đổi, có điều theo chú suy nghĩ hẳn họ muốn nắm quyền chủ động tuyệt đối. Dù sao Mishubishi là một hãng công nghiệp lớn, liên danh với một Công ty nhỏ có thể ảnh hưởng tới danh tiếng của họ, hơn nữa thị trường của họ là toàn cầu, họ có ưu thế về mạng lưới phân phối rộng hơn chúng ta rất nhiều, tính toán nếu là mua trọn bộ công nghệ thì lợi ích mang lại cho họ sẽ là lớn hơn.

Lý Đông trầm ngâm giây lát:

- Sản phẩm của chúng ta hiện tại đã được thị trường công nhận, một số đối tác từ Trung Quốc và Thái Lan cũng đã liên hệ đề xuất nhượng quyền tiêu thụ, tiềm năng của sản phẩm rất lớn, nếu không phải chúng ta cấp tốc muốn mở ra được thị trường quốc tế, Mishubishi nào có cơ hội tiến vào hợp tác. Bọn họ lấy đâu ra tự tin để cho rằng chúng ta sẽ chuyển nhượng lại con gà đẻ trứng vàng này?

- Họ nói sẽ trả giá cao và nhường lại thị trường Đông Nam Á cho chúng ta.

- A, Vậy họ đưa ra giá bao nhiêu?

- 25 triệu USD, họ nói còn có thể thương lượng.

Lý Đông cau mày, ngả lưng dựa vào ghế, căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Mấy phút sau, Lý Đông vung tay:

- Humm, chúng ta chỉ nói một giá, 40 triệu USD, giá này là toàn bản quyền bao gồm cả công nghệ hóa lỏng hidro cho máy công suất lớn, cũng không giới hạn khu vực tiêu thụ. Nếu thấp hơn con số này Chú nói với bọn họ cũng đừng liên hệ lại.

- A, Đông, cháu thật sẽ bán đi sao? Mà bọn họ sẽ chấp nhận giá đó sao?

- Chú Thành, Chú đừng xem công nghệ của chúng ta là cái gì ghê gớm. Nguyên lý hoạt động của nó cũng không thật phức tạp, nếu thật Mishubishi đổ tiền vào nghiên cứu thì cũng cũng có thể làm ra, nhất là đã có mẫu máy của chúng ta làm định hướng. Điều họ e ngại chỉ là vấn đề bản quyền và ưu thế thời gian mà thôi. Phải biết, bây giờ hàng của chúng ta đang được nhiều đơn vị nghiên cứu làm theo đây, nếu thật có hàng nhái trên thị trường chúng ta là Công ty nhỏ, liệu có thể đi quản lý được không? Mishubishi thì khác, họ là Tập đoàn lớn, có sức ảnh hưởng toàn cầu, họ có năng lực kiểm soát vấn đề này, hơn nữa mạng lưới tiêu thụ họ rộng lớn, bản quyền công nghệ trong tay họ, rất nhanh sản phẩm sẽ bao phủ thị trường, giành thị phần trước đối thủ một bước. 40 triệu USD nhìn như rất lớn nhưng nếu tính ra số tiền này sẽ mang lại càng nhiều lợi ích cho phía họ, cháu tin tưởng phía họ sẽ mau chóng chấp nhận thôi.

- Vậy nhưng bán đi rồi thì chúng ta làm gì?

- Uhm, là Pin.

- A, cụ thể là làm gì?

- Chú, trong vài năm tới sẽ là thời kỳ bùng nổ các sản phẩm điện tử tùy thân như điện thoại di động, máy tính xách tay, máy ảnh kỹ thuật số, dụng cụ điện và các thiết bị y tế di động… từ đó sẽ nảy sinh nhu cầu pin có kích thước nhỏ nhưng hiệu suất cao. Đây chính là một thị trường khổng lồ, nếu chúng ta có thể đi trước nghiên cứu ra sản phẩm pin đáp ứng yêu cầu thì lợi nhuận mang lại sẽ là một con số không tưởng.

- Miếng bánh thơm này lẽ nào các tập đoàn công nghệ không nhìn ra sao, chú nghĩ nó cũng không đơn giản như vậy.

- Đúng vậy, Chú Thành. Gần đây, anh họ ta có liên lạc quá, thời gian vừa rồi anh ấy được cử sang Nga tham gia một chương trình hợp tác khoa học với Đại học Lomonosov, tại đây anh ấy được một giáo sư, vốn là thầy dạy cũ cho chứng kiến những khả năng kỳ lạ của vật liệu gọi là nano. Một trong những điều anh ấy ấn tượng nhất là khả năng lưu trữ năng lượng cực lớn của loại vật liệu này. Anh ấy nhận ra tiềm năng của công nghệ này nên hỏi thử chúng ta có quan tâm đến công nghệ pin hay không, nếu có chúng ta bỏ vốn nghiên cứu, anh ấy sẽ trở lại Nga lập phòng nghiên cứu bên đó, khi thành công thì sẽ hợp tác với chúng ta cùng khai thác.

Mạnh Thành không chút nào nghi ngờ lời Lý Đông, dù sao công nghệ máy phát lần trước là hắn mang về. Đừng xem Lý Đông còn nhỏ, hắn là một thiên tài đúng nghĩa, ở mặt nào đó hắn còn chững chạc hơn một người trưởng thành, Mạnh Thành cũng không để ý tại sao người anh họ lại đi giao dịch cùng Lý Đông, chẳng phải chính hắn cũng đang hợp tác với Lý Đông hay sao. Suy nghĩ một chút Mạnh Thành hỏi:

- Số tài chính khởi động cần là bao nhiêu?

- Khoảng 15 triệu USD, sau đó có thể tăng thêm.

- Nhiều như vậy? Còn tăng thêm?

- Chú Thành, nghiên cứu dạng công nghệ này cực kỳ tốn kém. Chưa nói đến máy móc thiết bị, chỉ tính riêng chi phí cho đội ngũ khoa học đã là một con số khổng lồ.

- Thất bại thì sao đây?

- Chú, Cháu có niềm tin là lần đầu tư này có thể thành công.

Mạnh Thành nhìn chằm chằm Lý Đông, hắn không hiểu sao Lý Đông lại có niềm tin mãnh liệt như vậy. Hắn không phủ nhận Lý Đông là một thiên tài, rất có tầm nhìn, làm việc cũng chưa từng thất bại, trong trường hợp bình thường hắn nguyện tin tưởng Lý Đông thế nhưng lần này liên quan đến tài chính quá lớn, tất cả tài sản rất có thể đều ném vào nghiên cứu cơ bản, không rõ tỷ lệ thành công ra sao, hắn có chút băn khoăn.

Nhìn thấy Mạnh Thành suy tư, Lý Đông mỉm cười chờ đợi, nếu Mạnh Thành dám làm, hắn sẽ mang theo Mạnh Thành chơi cuộc chơi lớn này, nếu Mạnh Thành không làm, vậy coi như để hắn an an ổn ổn làm một phú ông vậy. Cuộc đời vốn là vậy, bạn không thể có thành quả vĩ đại nếu không dám sẵn sàng trả mọi giá, khi bạn lưỡng lự thì cơ hội đã qua rồi. Lý Đông cần một đồng bạn luôn sẵn sàng tiến lên cùng hắn, dám mạo hiểm làm những điều lớn lao chứ không cần một người sẽ luôn lo trước nhìn sau.

Một lúc sau, Mạnh Thành khó khăn mở lời:

- Đông, không phải chú nghi ngờ triển vọng của sản phẩm, nhưng thật sự nếu dồn toàn bộ tài sản vào canh bạc này, chú không thể yên tâm. Thật xin lỗi, chú lần này không thể ủng hộ cháu được.

- Chú Thành, cháu hiểu và tôn trọng suy nghĩ của chú. Là cháu, cháu cũng đắn đo như vậy, dù sao thật khó khăn mới kiếm được một số tiền, lại ném đi vào mà không biết khả năng hồi báo ra sao thì ai cũng không thể không do dự. Được rồi, sau khi nhận được tiền chuyển giao công nghệ, trước cháu sẽ dùng phần tiền của cháu tiến hành nghiên cứu, nếu thành công chúng ta lại có thể hợp tác, thế nào?

- Uhm, Đông, chú xin lỗi

- Chú Thành, không sao, cháu hiểu.

- Đông, sau khi bán mảng máy phát, Công ty cũng chỉ còn lại cái vỏ. Sản phẩm máy cày giờ trên thị trường đã có hàng làm theo, tiêu thụ không được mạnh như trước. Dù sao cháu cũng còn 50% cổ phần tại đây, cháu tính toán ra sao?

- Chú còn muốn tiếp tục làm cơ khí à?

Mạnh Thành do dự đôi chút rồi nói:

- Cuộc đời thật giống như một giấc mơ vậy, đến giờ chú cũng không có tin là thật. Đông, cháu đúng là phúc tinh của chú, tính toán, hiện tại chú đã đích thực đã là một tỷ phú. Tiền tài tiêu hợp lý một chút có lẽ đến đời cháu ta cũng đủ. Nhà máy bây giờ làm cơ khí mà không có sản phẩm chủ lực cũng kiếm không được mấy đồng tiền, chú thật cũng không nghĩ được nên làm gì tiếp theo.

- Uhm, Chú đã nghĩ như vậy thì hay là tranh thủ thời cơ nhà máy còn hoạt động tốt, bán lại cho người khác kiếm thêm một khoản. Nhà máy đầu tư mở rộng đến giờ cũng đã khá hiện đại, không thiếu thiết bị cơ khí gì, có khi lại có người muốn đầu tư cũng nên.

- Bán nhà máy ư?

Mạnh Thành có chút không nỡ, dù sao đây là đứa con tinh thần của hắn, dù không hoạt động được bao lâu nhưng hắn cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hắn chần chừ rồi nói với Mạnh Thành:

- Cháu để chú suy nghĩ thêm một chút.

Ngày hôm sau, Lý Đông bắt xe lên tỉnh, hắn cần gấp rút thực hiện kế hoạch của mình. Việc đầu tiên là tìm một chỗ ở, thuận lợi cho việc sinh hoạt ở đây lâu dài. Lý Đông vào một nhà đại lý môi giới bất động sản, tốn nửa ngày thời gian theo chân nhân viên môi giới, hắn tìm được một nơi ưng ý. Đó là một căn nhà hai tầng mỗi sàn chừng 100m2, có ban công, mảnh vườn trước nhà là giàn đăng tiêu đang độ hoa nở rộ, sáng rực một góc trời, xung quanh khu vườn được bao bởi hàng rào gỗ thông màu trắng, bám đầy bởi những dây hoa hoàng anh, những cánh hoa mềm mại, vàng mượt lung linh trong gió trông rất đẹp mắt.

Ngôi nhà này là sở hữu của một gia đình, vì lý do nào đó chuyển qua Hà Đô sinh sống, ủy thác lại cho công ty môi giới tìm kiếm người thuê. Giá thuê cũng không cao, chủ nhà chủ yếu muốn có người qua lại cho có ánh nắng chiếu vào, đỡ bị ẩm mốc. Ngôi nhà nằm trong ngõ nhỏ, khá yên tĩnh lại gần trường học của Lý Đông, sinh hoạt tương đối thuận tiện.

Trình chứng minh thư, ký kết xong hợp đồng và thanh toán nửa năm tiền nhà, Lý Đông dọn vào ở luôn, bọc hành lý của hắn cũng không có gì, chỉ có ít hành lý và đồ dùng cá nhân, rất thuận tiện. Lý Đông đã thông báo cho cha mẹ hắn, nói hắn lên tỉnh tìm nhà ở và làm quen đường xá cho đỡ bở ngỡ, thấy hắn từ nhỏ đã khá tự lập, lại theo Mạnh Thành học tập lâu như vậy nên cha mẹ hắn cũng yên tâm.

Thu xếp xong chỗ ở, Lý Đông chợt cảm thấy bụng kêu ồn ào, hắn sực nhớ mình cũng chưa ăn uống gì từ sáng ngoài chiếc bánh mỳ pate và chai nước lọc, hắn khóa cửa bước ra đường tìm về con phố có nhiều hàng quán. Bước vào một quán phở có vẻ sạch sẽ, hắn kêu một tô tái lăn sau đó ngồi nhìn dòng người qua lại chờ đợi.

- Em trai, của cậu đây!

Lý Đông ngước mắt nhìn lên, hai mắt hắn tỏa sáng. Trước mắt hắn đang đứng là một cô gái tuổi chừng đôi mươi, môi hồng chúm chím, mắt phượng, mày ngài, sống mũi cao thanh tú, cánh mũi hồng hồng như hai cánh hoa sen úp lại, mồ hôi lấm tấm trên làn da trắng mịn màng,

Thấy Lý Đông nhìn mình lăng lăng, thiếu nữ hơi cảm thấy bực mình. Nàng tên là Vũ Nhung, là con gái của chủ quán này, hôm nay được nghỉ học nàng ra phụ mẹ đón khách. Từ sáng tới giờ nàng đã gặp không biết bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn mình, có chút không thích nhưng là khách hàng thì biết làm sao được. Không nghĩ tới tên nhóc nhìn nhỏ tuổi hơn nàng thế mà cũng dám lom lom nhìn mình không kiêng nể gì, thật là háo sắc từ bé. Nàng hơi sẵng giọng:

- Ngươi ăn phở hay làm gì đây?

Lý Đông giật mình, đưa tay đón tô phở, xấu hổ nói:

- A, cám ơn a!

- Hừ…

Thiếu nữ quay lưng bước đi, Lý Đông nhìn theo bóng lưng nàng mỉm cười. Dù sao tâm lý hắn là một đại thúc, nhìn thấy phụ nữ đẹp vẫn là có thưởng thức, vừa rồi chẳng qua là hắn không nghĩ tới tại quán nhỏ này lại xuất hiện một mỹ nữ như vậy nên hơi có chút thất thần mà thôi.

Lý Đông cúi đầu chăm chú ăn phở, bụng hắn đã đói cồn nên ăn uống mạnh bạo, kết thúc còn cầm tô húp luôn nước thấy tận đáy. Thiếu nữ từ xa nhìn hắn khẽ lẩm bẩm: “Hừ, Hóa ra là một con ma chết đói”

Lý Đông cũng không biết nàng đang nhìn mình, ăn xong lau miệng đứng lên nói:

- Chủ quán, tính tiền. Bao nhiêu vậy?

- Giá có viết ở trên bảng đó.

Thiếu nữ trả lời.

- A, để xem nào…

Lý Đông vội vã nhìn lên bảng, trong bụng thì nghĩ “Chỉ là nhìn nàng một chút thôi mà, không phải mỗi một vị khách nàng đều có thái độ như vậy chứ. Nếu vậy, cả ngày trôi qua cũng quá không thoải mái đi, nàng xinh đẹp như vậy một ngày không biết có bao nhiêu người nhìn đây”.

Vũ Nhung không hiểu làm sao từ khi nhìn thấy Lý Đông luôn có cảm giác đề phòng như gặp thiên địch vậy. Mặc dù khuôn mặt hắn nhìn cũng không quá đáng ghét, nụ cười còn có chút gì đó bí ẩn nhưng nàng vẫn thấy hắn cực kỳ nguy hiểm. Khẽ lắc đầu, Vũ Nhung thầm nghĩ “Hừ hừ, một tên nhóc con thôi mà, có gì đáng sợ chứ”

Thanh toán xong, Lý Đông bước ra quán, thiếu nữ lén lút nhìn theo, khi Lý Đông đã khuất bóng nàng mới thờ một hơi, lẩm bẩm:

- Tên nhóc này từ chỗ nào chui ra thế không biết, hình như không phải người ở đây.

Đang ngơ ngẩn, chợt thấy một hành khách bước vào nàng vội đon đả:

- Cô dùng gì ạ?

- Cho một tô tái chín.

- Vâng, cô đợi một lát ạ!

Lý Đông trở lại nhà nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay hắn đã di chuyển khá nhiều.

Sáng hôm sau, kết thúc tập công, Lý Đông tiến vào phòng tắm tắm rửa sau đó chải gọn tóc, chỉnh sửa một chút quần áo rồi đứng lên đi ra ngoài. Hắn muốn đi Đông Thành đại học, tìm một người…