Bên trong mảnh núi rừng này của Thiên Chú thành, ngoại trừ ánh trăng yếu ớt, còn lại đều đen thui, tựa như một cái tô màu đen phủ bên ngoài, chỉ có vài tia sáng theo khe hở xuyên vào trong. Về phần tại sao lại hình dung như vậy

Rất đơn giản, bởi Khương Dự hắn… lạc đường rồi.

Tựa như cái bát tô màu đen úp lên con kiến, hắn sau khi rời đi chỗ lúc trước, lại vòng vo mò mẫm cả buổi trong rừng cũng không tìm được đường ra ngoài.

Lúc trước, hắn ôm ý nghĩ tìm chỗ nào vắng vẻ liền đi tới, nhưng lúc trở về, hắn đi chỗ nào cũng cảm thấy vắng vẻ, hoàn toàn không có tìm được đường ra ngoài.

Nhất là vừa rồi hắn mới sờ soạng mấy thi thể, trong tay còn cầm hai cái giới chỉ, càng làm cho hắn cảm giác bất an, giống như sau lưng lúc nào cũng có vài đôi mắt theo sau hắn, hướng hắn lấy mạng.

Khương Dự đột nhiên có loại ảo giác, nữ thần vận mệnh hôm nay đi vắng, không thèm hắn nữa.

Đầu tiên là bị cái cây bắt cóc, giờ là bị lạc đường, hành động anh hùng cứu mỹ nhân đánh đuổi người xấu, nhưng mỹ nhân cũng chạy rồi, lúc nữa có phải hay không còn bị chó hoang rượt đuổi.

Trong lòng hắn kể khổ buồn thiu, chân cũng mỏi cả rồi, chỉ có thể nhìn một phương hướng đi thẳng về phía trước, đồng thời để tiểu Hồng đi theo một hướng khác tìm kiếm.

- Rầm, rầm….

Một âm thanh chạy tốc độ cao đột nhiên truyền đến, Khương Dự trong nội tâm máy động, rất không ổn, cảm giác như có một đồ vật đang lướt nhanh như gió tới gần hắn.

Sẽ không phải thực sự có chó hoang đuổi giết hắn chứ? Quay đầu nhìn lại, một bóng trắng to lớn hướng hắn chạy như bay đến.

- Má ơi, quái vật a

Khương Dự bị dọa đến nhảy dựng, sau đó liền hoảng hốt chạy như bay về phía trước, đằng sau cuốn lên một trận gió bụi

Hắn liều mạng chạy, nhưng mặc kệ hắn chạy nhanh bao nhiêu, bóng trắng đằng sau vẫn theo sát hắn, hơi thở dường như phả vào trên gáy hắn.

Khương Dự lúc này hối hận rồi, hiện tại là thời kỳ suy yếu nhất của hắn, kỹ năng phòng ngự và kỹ năng công kích đều trong giai đoạn làm lạnh.

Giờ phút này, một người tùy tiện đến đều có thể thu thập hắn.

Hắn thề, sau này trở về nhất định phải làm tám mười cái “Quang ảnh tráo” cùng "Súng nguyên tử" mang ở bên người.

Chạy một hồi, Khương Dự thấy phía trước dường như có ánh lửa, hắn càng dốc sức chạy đến.

Đợi đến chỗ có ánh lửa, hắn mới cảm giác ở phía sau không còn hơi thở nữa, nên vội vàng hướng phía sau nhìn lại, không còn bóng trắng nữa, âm thầm thở ra, làm ta sợ muốn chết.

“Ha, ha…”

Ở chỗ mà Khương Dự gặp được bóng trắng, lúc này vang lên tiếng cười vui đắc ý của thiếu nữ, dường như xảy ra chuyện gì đó để nàng tâm tình vui sướng, bóng trắng bị nàng thu vào lòng bàn tay.

Khương Dự dĩ nhiên không biết, hắn thở phào, nhìn lại xung quanh, đây là một con đường, ánh lửa từ trong mấy căn nhà phát ra. Nơi này hắn nhận ra được vì đã từng đi qua.

….….

Trở lại tiệm luyện khí, Hán tử trung niên vẫn như trước ngồi ở trên ghế dài uống rượu, đối với việc Khương Dự về cũng chẳng quan tâm, tựa hồ có hay không tên đồ đệ này cũng không quan trọng.

Nội tâm Khương Dự nổi lên sự bi ai nho nhỏ, sự hiện diện của hắn thấp như vậy, về sau làm sao để Sư phụ truyền thụ cho hắn công pháp cao cấp a.

Sau khi đưa một vò rượu cho Sư phụ, Khương Dự trở lại trong phòng, nghĩ nghĩ về sau nhất định phải làm co Sư phụ cảm nhận được có người đệ tử tốt như mình, không thể không đem công pháp cao cấp truyền thụ cho mình.

Đối với điều này, hắn đã có chút ý tưởng, ngày mai áp dụng liền.

Khương Dự tự tin mười phần: “Lần này nhất định sẽ thành công”

Hắn lúc này còn hoàn toàn không biết vị Luyện khí sư cao cấp mà mình đoán kia đã sớm mang theo Thiếu nữ tóc lam đi tới đỉnh Thiên Chú Sơn.

Về phần người Hán tử trung niên mà hắn bái này….

Lấy ra hai cái Tu di giới mà hắn vơ vét trong rừng lần trước, vật này trước kia hắn đã từng gặp qua, nhưng lại không biết dùng thế nào, hình như phải dùng linh lực mới có thể mở ra a.

Đáng tiếc, hắn chỉ có tinh thần lực.

Thử khởi động hai đạo thần ngân trong đầu, một cảm giác như tứ chi được kéo dài sinh ra, tinh thần lực nương theo cánh tay đi vào Tu di giới.

Khương Dự loáng thoáng cảm nhận được một khoản không gian, bên trong có chút đồ vật.

Nhưng, hắn chỉ mơ hồ cảm giác được, nhưng không biết làm thế nào lấy ra.

Quả nhiên cần linh lực đi. Khương Dự thở dài, có chút mất hứng.

Thứ Tu di giới này, nói là bảo bối nhưng chưa chắc là bảo bối, nhất là tại Thiên Chú thành này, nhiều vô kể, hầu như ai cũng có được.

Nhưng vấn đề là chính Khương Dự hắn cũng không có ah. Trong lòng hắn luôn hi vọng có được một cái, có thể để các sản phẩm Khoa học kỹ thuật ở bên trong, sử dụng hết một cái lại đổi một cái.

Hơn nữa đồ vật bên trong Tu di giới hắn cũng tò mò, dù sao đây là lần thứ nhất hắn có được chiến lợi phẩm.

Được rồi, vẫn là nên chờ từ chỗ Sư phụ có được công pháp tu luyện linh lực, rồi hẵng mở.

Để Tu di giới xuống, lúc này cách thời gian đi ngủ còn một chút, Khương Dự nghĩ đến hiện tại có thời gian sung túc, cũng muốn bắt đầu một kế hoạch khác, về phần kế hoạch gì, Khương Dự nhếch miệng cười một cái.

“Hành động lớn cải thiện sinh hoạt”

Tại dị thế mặc dù nói vũ lực phát triển vượt xa địa cầu, nhưng phương diện chất lượng sinh hoạt là không thể so được.

Trước kia không có rảnh để nghĩ tới coi như xong, thời điểm này, tất nhiên phải làm tốt một chút.

“Đèn điện, máy giặt, giường nệm, ghế sopha, xe đạp…A, đúng rồi, cũng sắp đến mùa hè, phải chế ra cái điều hòa không khí, nếu không được thì quạt điện cũng được.

Khương Dự nhẩm nhẩm mấy ngón tay, muốn làm những thứ kia, nguyên lý tương đối đơn giản, chế tạo cũng không phí sức, đối với thứ phức tạp, cần phải tốn chất xám một chút.

Về phần nguồn năng lượng, chỉ có thể sử dụng năng lượng mặt trời, văn minh ngoài hành tinh đối với tỉ lệ chuyển đổi năng lượng mặt trời rất cao, hẳn là đủ dùng đi.

Nói liền làm, Khương Dự quyết định đầu tiên cần làm chính là máy giặt, làm một người xuyên việt, tại sao có thể tự mình giặt quần áo được chứ.

Máy giặt nguyên lý vẫn tương đối đơn giản, chính là ở dưới đáy có một cái đĩa chuyển động qua lại.

Ân…mặc kệ có đúng hay không, mình thích thì mình làm thôi…

…..

Ngày hôm sau, Khương Dự dậy thật sớm. Hắn không phải vì hành động cải thiện sinh hoạt, mà là làm cho Sư phụ nhà mình ít thức ăn.

Tục ngữ nói đúng, nếu muốn bắt lấy một trái tim một người nam nhân, đầu tiên là bắt lấy… khụ khụ, thôi bỏ đi.

Dù sao chính là dùng thức ăn Trái đất chinh phục Sư phụ mình, để cho Sư phụ cảm nhận được mình tốt như thế nào, cảm nhận được mình là không thể thiếu, sau đó liền đem công pháp cao cấp đều truyền thụ cho mình.

Con mắt Khương Dự đảo một vòng, Sư phụ nếu đã thích uống rượu như vậy, trước hết nấu nồi lẩu buổi trưa đi, nghe nói gì mà “Lẩu cùng với rượu, thiên địa trường cửu…”, bậy bậy… lại không đúng rồi….

Nguyên liệu nấu ăn ở Thiên Chú thành vẫn rất đầy đủ đấy, trừ những nguyên liệu chỉ có ở Trái đất mới có, cơ bản đều tìm được, cho dù không có, Khương Dự cũng có thể tìm được thứ thay thế.

Trải qua chuẩn bị cho tới trưa, một cái bàn trong tiện luyện khí đã bày đầy nguyên liệu nấu ăn. Ở giữa cái bàn là một nồi lẩu nóng hổi, bên dưới là bình khí hidro cùng oxy thiêu đốt.

Vì làm được thứ này, hắn tốn không tí tâm tư, hình dáng nồi là từ một người bạn biết được, nguyên liệu nấu đều được chọn tỉ mỉ, đều rất tốt để nhắm rượu.

Hán tử trung niên tò mò nhìn đồ vật mà Khương Dự đang loay hoay, gần đây hắn càng ngày càng không hiểu rõ vị đồ đệ này của mình, cứ mân mê mấy cái đồ vật cổ quái, trước giờ chưa từng thấy.

Gia hỏa này từ ngày đầu tiên đã không bình thường rồi.