CHƯƠNG 2: MỞ RA

Edit: Thiên Địa hội

___

Vì đã nhìn thấy có người nhảy từ cửa sổ xuống, tinh thần của Quý Lạc Thủy không được tốt lắm.

Lâm Bán Hạ cũng nhận ra anh bị dọa, mấy ngày này đều cố gắng về sớm để an ủi bạn, hơn nữa còn cố ý làm vài món Quý Lạc Thủy thích ăn.

Hàng xóm ở phòng bên đã dọn đến được vài ngày, Lâm Bán Hạ muốn cùng người ta chào hỏi một chút, nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà người hàng xóm kia cứ như thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*), Lâm Bán Hạ cũng đành thôi.

Hôm nay Lâm Bán Hạ lại đi làm buổi tối, dù có chút lo lắng, nhưng không thể không để Qúy Lạc Thủy ở nhà một mình.

Lâm Bán Hạ vừa đi, Quý Lạc Thủy lập tức mở TV, chỉnh âm lên mức tối đa, ngồi trên ghế sô pha, không dám động đậy.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang dần buông. Tầng mây dày đặc che đi ánh trăng, không gian u ám lại nặng nề, nuốt chửng cả những ngôi sao xa.

Gió lạnh ào ào đánh vào cửa sổ thủy tinh, nếu như lắng tai nghe kĩ, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng gió thổi thê lương, giống như âm thanh của người đang rên rỉ khi cận kề bờ vực sinh tử.

Qúy Lạc Thủy lại bắt đầu cảm thấy cả người phát lạnh. Anh đã có cái cảm giác này ngay ngày đầu tiên dọn vào phòng, nó tựa như đã thấm vào xương tủy, theo anh như hình với bóng. Lúc đầu anh nghĩ là do mình đa nghi, nhưng ở đây càng lâu, cái cảm giác lạnh lẽo này càng trở nên rõ ràng.

Qúy Lạc Thủy nắm chặt tấm chăn đang đắp trên người, lặng lẽ liếc nhìn phòng khách sáng sủa. Có lẽ là bởi vì vừa chuyển vào, nên đồ đạc của hai người không có nhiều, phần lớn đều là đồ do chủ trước để lại.

Trong phòng khách chỉ có một TV, một cái bàn và một ghế sô pha, bài trí cực kì đơn giản, nếu như chỉ như vậy thì cũng có thể bỏ qua, nhưng điều khiến cho Quý Lạc Thủy cảm thấy không thoải mái là một bức tranh treo ở góc phòng khách.

Bức tranh đó có chút đặc biệt, chiếm gần hết tờ giấy lồng trong lớp kính là một người phụ nữ mặc áo đỏ, nhìn qua thì thấy như cô ta đang cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước; nhưng nếu lại gần nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra khuôn mặt người phụ nữ thật mơ hồ, y như màu bị dính nước, nhìn không rõ lắm.

Qúy Lạc Thủy không thể vui nổi với sự có mặt của bức tranh này, nhưng dù sao đây cũng là nhà Lâm Bán Hạ, anh chỉ là người ở nhờ, vì thế không thể không biết xấu hổ mà đưa ra đề nghị, đành chỉ đem sự khó chịu ép xuống trong lòng.

Thời gian vẫn trôi. Qúy Lạc Thủy bọc mình trong chăn, nghe tiếng gió gào thét thê lương ngoài cửa sổ, bất tri bất giác lại thiếp đi. Chỉ là giấc ngủ này cũng không sâu, anh cảm giác xung quanh có tiếng xì xào bàn tán, giống như có vật gì đó đến bên anh, khiến cả người anh lạnh toát, y như đang ở trong hầm băng.

Đột nhiên, có hai tiếng cộc cộc nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Qúy Lạc Thủy chợt rùng mình một cái, hiển nhiên là bị âm thanh lạnh lùng này đánh thức. Anh nặng nề thở hổn hển, nhìn TV trước mặt, lại chỉ thấy màn hình đang nhiễu sóng trắng xóa.

Lại một tiếng cộc cộc nhẹ nhàng vang lên, Qúy Lạc Thủy nghe rất rõ, âm thanh này phát ra từ vị trí gần cửa. Qúy Lạc Thủy cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

Không có tiếng trả lời.

"Ai ở bên ngoài?" Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Qúy Lạc Thủy vẫn đứng lên, thuận tay cầm cây lau nhà gần đó, đi tới cạnh cửa.

Cộc cộc, cộc cộc, từng tiếng vang lên như có người đang nhẹ nhàng gõ cửa. Qúy Lạc Thủy dán mặt vào cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo. Xuyên qua lớp kính thủy tinh chật hẹp, anh nhìn thấy hành lang không một bóng người.

"Ai vậy? Đừng đùa nữa!" Nếu như là ngày trước, động tác tiếp theo của Qúy Lạc Thủy chắc chắn là mở cửa; nhưng mấy ngày qua gặp phải sự việc quái dị, anh cũng tự giác mà cẩn thận hơn rất nhiều. Anh không mở cửa, mà lùi mấy bước về phía sau, đạp mạnh vào cửa một cái, quát lên: "Ai ở bên ngoài!!!"

Tiếng gõ cửa ngừng lại.

Qúy Lạc Thủy mắng: "Con mẹ nó, đừng để tao bắt được mày, nếu như bắt được, tao sẽ dần cho mày một trận nhớ đời!" Anh vừa nói vừa hùng hùng hổ hổ xoay người trở lại phòng khách. Nhưng vừa đi được hai bước, khóe mắt lại liếc thấy được điều gì, cả người trong nháy mắt run rẩy không ngừng.

Phòng khách vẫn là phòng khách, chỉ là đồ đạc ít hơn một chút so với lúc nãy. Bức tranh treo trong góc, chỉ còn lại một mảng âm u đen tối. Người phụ nữ áo đỏ, người phụ nữ có khuôn mặt như bị hòa tan trong nước kia, đã biến mất.

Biến mất, hay rời đi? Đang ở đâu? Qúy Lạc Thủy cứng nhắc nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, lại nghe thấy ở cửa vang lên âm thanh cốc cốc, như có thứ gì đang gõ cửa.

"Ai đấy? Ai?" Bởi vì sợ hãi cực độ, giọng nói của Qúy Lạc Thủy trở nên khàn khàn. Anh cảm thấy cơ thể của mình như đã biến thành một tảng đá, ngay cả động tác bước đi đơn giản cũng trở nên vô cùng gian nan. Dùng chút khí lực cuối cùng, Qúy Lạc Thủy từ từ đi đến cạnh cửa, một lần nữa nhìn qua ô mắt mèo.

"Là tớ." Thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, Qúy Lạc Thủy nhìn qua mắt mèo, thấy khuôn mặt của Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ mỉm cười: "Tớ không mang chìa khóa, cậu mở cửa cho tớ với."

Qúy Lạc Thủy: "Bán Hạ."

"Là tớ." Lâm Bán Hạ nói. "Cậu sao vậy? Tớ gõ cửa lâu như vậy cũng không phản ứng?"

Qúy Lạc Thủy tiếp tục: "Là Bán Hạ thật sao?" Anh nuốt một ngụm nước bọt, tay đã đặt lên thanh nắm cửa, lại chợt nhớ ra gì đó, âm thanh tê rần mà chất vấn: "Lâm... Lâm Bán Hạ sẽ không bao giờ quên chìa khóa, mày không phải Lâm Bán Hạ, mày là ai?"

Ý cười trên khuôn mặt 'Lâm Bán Hạ' dần nhạt đi, 'cậu' dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc Quý Lạc Thủy, khuôn mặt giống như ngọn nến bị chảy sáp, bắt đầu vặn vẹo biến đổi, không ngừng hòa tan, thanh âm của 'cậu' cũng trở nên dữ tợn, bén nhọn và thê lương như gió đêm, 'cậu' hét to: "Thả tôi ra ngoài -"

Qúy Lạc Thủy gào khóc thảm thiết, anh lảo đảo lùi lại, vấp phải cây lau nhà ngã xuống đất, cũng không thèm đứng lên mà lăn một vòng tới cạnh ghế sô pha, run run bấm một dãy số.

"Cứu mạng, cứu mạng - Bán Hạ, cứu tớ với!!" Qúy Lạc Thủy gào khóc giống như đứa trẻ không thể kiềm chế cảm xúc, mà điện thoại trong tay chính là cọng rơm cứu mạng của anh, "Căn phòng này có quỷ - mau cứu tớ với - có quỷ có quỷ -"

Lâm Bán Hạ vẫn đang làm việc liền nhận được cuộc gọi này của Qúy Lạc Thủy, cậu hơi sững sờ, sau đó ý thức được có gì không ổn, liền chào tạm biệt đồng nghiệp, định ngay lập tức trở về nhà.

Đồng nghiệp hiếm khi thấy cậu hoảng loạn như vậy, kỳ quái hỏi làm sao vậy.

"Bạn cùng phòng của tôi xảy ra chuyện." Lâm Bán Hạ tháo găng tay, thấp giọng đáp.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Đồng nghiệp cười nói "Có quỷ?"

Lâm Bán Hạ liếc nhìn vị đồng nghiệp kia.

Đồng nghiệp nhún vai: "Tôi không cố ý nghe lén, giọng cậu ta hơi to."

Lâm Bán Hạ nói: "Gần đây tinh thần cậu ấy không tốt lắm."

"Thật là, làm gì có quỷ chứ," Đồng nghiệp nói, "Nếu có quỷ thì chúng ta cần gì phải làm việc nữa."

Lâm Bán Hạ cười cười không nói, cậu vào phòng thay đồ thay sang thường phục, sau đó ra ngoài bắt xe. Từ chỗ làm việc của cậu đến tiểu khu nếu không tắc đường cũng phải mất vài chục phút. Dọc đường, cậu liên tục gọi điện cho Qúy Lạc Thủy, nhưng đầu dây bên kia luôn báo bận.

Lâm Bán Hạ hơi lo lắng. Từ khi bắt đầu vào ở, trạng thái của Qúy Lạc Thủy đã có chút không đúng, mấy ngày trước còn xuất hiện ảo giác là có người nhảy lầu, hôm nay cứ nghĩ rằng đã ổn hơn một chút, ai ngờ lại nhận được cuộc điện thoại như thế kia...

Taxi vừa đến, Lâm Bán Hạ lập tức chạy như điên về phía nhà mình, đến cửa thang máy mới thở hổn hển. Nhấn số tầng xong, lại thấy bên ngoài xuất hiện một người đàn ông mang theo một cái rương màu đen.

Người đàn ông này có dáng người rất ưa nhìn, anh ta mặc áo gió màu đen, không biết có phải tại ánh đèn hay không, da anh ta trắng đến mức gần như trong suốt, không có lấy một tia huyết sắc. Tóc mái có chút dài, hơi hơi che đi đôi mắt. Tay phải của anh ta đeo găng tay da màu đen, xách một cái rương cũng màu đen.

Người đàn ông nhìn thấy Lâm Bán Hạ, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, trực tiếp đi vào trong thang máy. Nhưng mà anh ta vừa bước vào, thang máy lập tức phát ra tiếng chuông báo quá tải chói tai.

Vậy mà đã quá tải rồi? Lâm Bán Hạ hơi sửng sốt, không phải là mới có hai người sao? Cái rương trong tay người kia chẳng lẽ lại nặng bằng mấy người cộng lại?

Lâm Bán Hạ còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã không nhịn được gạt gạt sợi tóc trên trán, xoay người đi ra ngoài.

Anh ta vừa đi ra, chuông báo động lập tức tắt ngóm. Anh ta đứng ngoài thang máy, hắn và Lâm Bán Hạ ở bên trong cứ đứng nhìn nhau chằm chằm, tình huống nhất thời có chút xấu hổ.

"...Tôi đi trước nhé?" Lâm Bán Hạ mở miệng phá vỡ sự im lặng.

Người đàn ông gật đầu.

Lâm Bán Hạ ấn số tầng, hai cánh cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Rất nhanh đã đến tầng thứ mười ba. Lâm Bán Hạ vội vã lao từ thang máy ra chạy thẳng tới nhà. Móc chìa khóa mở cửa xong, liền nghe thấy tiếng khóc rấm rứt trong phòng.

"Lạc Thủy, Lạc Thủy?" Lâm Bán Hạ tìm quanh một chút, sau mới nhìn thấy Qúy Lạc Thủy gần như suy sụp trốn sau rèm phòng ngủ, "Cậu không sao chứ?"

Qúy Lạc Thủy nghẹn ngào: "Có quỷ, có quỷ -"

Lâm Bán Hạ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Qúy Lạc Thủy nói: "Có người gõ cửa, có người gõ cửa, tớ đi ra mở cửa, nhưng bên ngoài không có ai..." Anh nói năng lộn xộn, thoạt nhìn đã đến gần ranh giới sụp đổ, "Sau đó tớ trở lại phòng khách, thấy người trong bức vẽ biến đi đâu mất, chính là bức tranh kia, Bán Hạ, Bán Hạ, chúng ta vứt nó đi có được không? Quá đáng sợ!!"

Lâm Bán Hạ ngây người tại chỗ.

Qúy Lạc Thủy thấy Lâm Bán Hạ không phản ứng, tưởng là cậu tiếc bức tranh kia, lớn giọng gào lên: "Xin cậu đấy, đem bức tranh trong phòng kia vứt đi đi! Lúc tớ mới tới ở, đã cảm thấy bức tranh kia rất quái dị, người phụ nữ trong đó chạy ra ngoài - bây giờ còn không biết đang ở đâu - cậu tiếc nó làm gì, hay cậu bị nó đầu độc rồi??"

"Nhưng mà Lạc Thủy," Lâm Bán Hạ chần chờ nhìn bạn thân biểu tình điên loạn, nói một câu không rõ nghĩa, "Phòng khách của chúng ta... làm gì có bức tranh nào."

Qúy Lạc Thủy ngây người một lúc, giọng nói khàn khàn: "Trong góc phòng khách, không phải có một bức tranh sao?" Anh lảo đảo đứng lên, đi tới phòng khách, chỉ vào một mặt tường.

Lâm Bán Hạ nói: "... Đó không phải bức tranh, là cửa sổ."

Qúy Lạc Thủy hét lên một tiếng thê lương, lập tức ngất xỉu trước mặt Lâm Bán Hạ.

___

(*) Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾 – shén lóng jiàn shǒu bù jiàn wěi (nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi: câu này trong phim cổ trang hay nói này, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu, thể nào cũng có một fan hâm mộ chép miệng than thần long kiến thủ bất kiến vĩ... hehe, hôm nay check trên mạng, thì nguyên câu nàydùng để tán dương sự phong nhã của thơ văn, thấy trên mạng chép mấy câu người xưa tán gì mà thơ như rồng a b c d, về sau mới dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ) (nguồn: Hoa Sinh Anh Ca)