CHƯƠNG 10: TRONG VIDEO

Edit: Thiên Địa hội

___

Vương Kim Tiếu là một người theo chủ nghĩa vô thần. Hắn không tin vào cái gọi là kiếp trước kiếp này, cũng không tin Thần tín Phật, chỉ biết rằng người chết như ngọn đèn đã tắt; dù khi còn sống có lợi hại đến mức nào đi nữa, sau khi chết cũng chỉ là một nắm đất vàng. Hắn làm việc ở đây đã lâu, số thi thể nhìn thấy không đến tám trăm thì cũng một nghìn, chết bởi bệnh tật, chết bởi tai nạn, tự sát, bị giết; lúc đầu khi đối diện với những việc này còn có chút cảm xúc, về sau đã hoàn toàn chết lặng.

Trong mắt Vương Kim Tiếu, thi thể chỉ là một khối thịt không có sự sống. Xác chết biết đi ư? Vương Kim Tiếu chưa bao giờ băn khoăn về vấn đề này. Người đã chết thì chắc chắn sẽ không nhúc nhích được, mà nếu như có nhúc nhích một chút, thì cũng có thể dùng kiến thức vật lí để giải thích. Vì vậy đêm hôm đó, khi nghe được âm thanh vọng ra từ kho lạnh, suy nghĩ đầu tiên của hắn là, có vật sống vào được bên trong.

Vương Kim Tiếu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đi tới kho lạnh, giơ tay kéo ngăn chứa thi thể ra. Hắn cẩn thận quan sát bên trong, nhưng không tìm được bất kì vật sống nào như đã nghĩ.

Túi đựng xác lẳng lặng nằm trong ngăn lạnh, khuất mắt người, khiến cho người ta không thể thấy được hình dáng của thi thể bên trong. Nhưng Vương Kim Tiếu chợt chú ý một chi tiết, khoá của túi đựng xác bị kéo ra một đoạn ngắn. Hắn thấy vậy, trong miệng thầm chửi vài câu, đoán rằng do nhân viên mới tới làm không cẩn thận, ngay cả việc này cũng quên.

Vương Kim Tiếu tiện tay kéo khoá lại, đẩy ngăn lạnh vào trong, lại quay về chỗ ghế ngồi, vừa chơi điện thoại vừa trực đêm.

Nhà xác vào buổi tối vô cùng yên tĩnh, không khí nặng nề chết chóc, khiến cho người ta không muốn đến gần. Vương Kim Tiếu nhớ tới gia đình mới bị đưa tới, trong lòng cảm thán, thật sự quá thảm. Gia đình này có năm người, ngoại trừ người vợ may mắn sống sót, người chồng cùng cha mẹ và con trai đều chết trên cùng một chiếc xe; tử trạng thì khỏi nói, là những thi thể thê thảm nhất mà Vương Kim Tiếu nhìn thấy gần đây.

Sau khi thi thể được đưa tới, bọn hắn cũng liên hệ với thân nhân, hỏi về việc mai táng.

Vương Kim Tiếu khá ấn tượng với người thân của gia đình này. Đó là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn có vẻ âm u, khiến cho người ta không thoải mái. Khi hắn hỏi về việc mai táng, cô ta cứ lơ đãng như đang nghĩ gì đó, mãi tới khi hắn hỏi lúc nào có thể hoả táng được, tinh thần cô ta mới tỉnh táo hơn một chút.

"Không cần vội." Sắc mặt cô trắng bệch, lại trang điểm đậm, tô son rất đỏ, nhìn qua giống như một thi thể được trang điểm trong nhà tang lễ: "Không cần hoả táng vội."

"Những để ở đây lâu cũng không hay lắm." Vương Kim Tiếu cẩn trọng lựa lời, chỉ sợ chạm vào nỗi đau của thân nhân, hắn nói: "Nên sớm ngày mồ yên mả đẹp."

Không ngờ nghe hắn nói xong, người phụ nữ phá lên cười, trong tiếng cười lại có vẻ trào phúng khó hiểu. Cô như đang giễu nhại Vương Kim Tiếu, cũng như đang giễu nhại chính mình. Cô nói: "Yên? Chôn xuống đất là yên rồi đúng không?"

Vương Kim Tiếu sửng sốt.

Người đàn bà lạnh lùng nói, hắn giúp cô ta giữ thi thể thêm một thời gian, trước mắt cô ta chưa muốn hoả táng. Sau đó không để Vương Kim Tiếu kịp hỏi vì sao, cô ta đã xoay người rời đi, trong miệng luôn lẩm bẩm gì đó, Vương Kim Tiếu nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ: "Trở về, cùng nhau." linh tinh.

Có rất nhiều người bị sốc vì mất đi người thân nên có những hành động kì quái, vì vậy Vương Kim Tiếu cũng không quá để tâm đến việc này, mãi đến lúc này, khi ngồi chơi điện thoại, hắn mới nhớ ra, thi thể phát ra âm thanh ban nãy chính là người thân của người đàn bà kia.

Nghĩ tới đây, miệng Vương Kim Tiếu trở nên khô khốc, hắn liếm liếm môi, tăng âm lượng điện thoại di động lên một chút.

Phòng trực cực kỳ yên tĩnh, âm thanh vui vẻ từ điện thoại truyền ra, quanh quẩn trên vách tường. Nhưng trong tiếng cười hi ha khoa trương đó, có một âm thanh khác, yếu ớt nhưng chói tai, bắt đầu tra tấn thần kinh Vương Kim Tiếu.

Âm thanh này rất nhỏ, vang lên từ tận sâu trong phòng, dớp dính, thong thả, giống như động vật không xương đang bò trên mặt đất.

Vương Kim Tiếu trở nên nóng nảy. Hắn rất muốn lờ đi cái loại âm thanh này, nhưng âm thanh ấy lại như ruồi bâu lấy mật, không ngừng chui vào lỗ tai, va chạm với màng nhĩ của hắn.

"Đệt!" Chửi tục một tiếng, Vương Kim Tiếu nặng nề đập điện thoại di động lên bàn, tức giận đứng lên, đi về phía phòng chứa tủ đựng xác.

"Cái đếch gì thế, lăn ra đây!" Vương Kim Tiếu hùng hùng hổ hổ, một lần nữa bật đèn trong kho lạnh; khoảnh khắc đèn sáng, Vương Kim Tiếu chưa kịp thời thích ứng với ánh sáng chói mắt, vì thế phải mất một lúc mới thấy được rõ ràng khung cảnh trước mặt. Hô hấp của hắn đình trệ trong nháy mắt.

Ngăn lạnh đã được kéo ra, không thấy thi thể bên trong đâu, ngăn kéo trống rỗng khiến mắt Vương Tiếu Kim đau nhói. Suy nghĩ đầu tiên của hắn khi thấy thi thể mất tích là có trộm vào trộm thi thể đi, nhưng sau khi quan sát chung quanh, mồ hôi lạnh nhanh chóng phủ kín trán và chóp mũi hắn.

Ngăn lạnh bị kéo ra, khoá của túi đựng xác cũng bị kéo ra, một vệt máu lớn kéo dài từ trong ngăn kéo lan đến hướng trần nhà.

Vương Kim Tiếu như nghĩ tới điều gì, toàn thân hắn run rẩy, bởi vì quá sợ hãi và tuyệt vọng, hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi di chuyển cổ, ngẩng đầu lên.

Thấy rồi. Thấy thi thể vỡ nát kia rồi. Nó đang dính trên trần nhà, con mắt duy nhất còn sót lại đang nhìn hắn chằm chằm.

Một giọt máu rơi xuống gò má Vương Kim Tiếu. Hắn cảm thấy tim mình nhói lên đau đớn, sau đó trợn ngược hai mắt, mọi thứ trước mặt đều trở nên tối đen.

"Đệt đệt đệt!!" Lưu Tây xem đến đây, thét lên một tiếng, suýt nữa lại ném điện thoại đi.

May mà Lâm Bán Hạ phản ứng nhanh, kịp thời ngăn lại.

"Hả - hả - sao ông ấy lại chết? Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?" Lưu Tây nói: "Rốt cục là ông ấy đã nhìn thấy cái gì??"

Lâm Bán Hạ cũng sợ đến mức cả người phát run, nhưng so với Lưu Tây thì cậu tỉnh táo hơn. Từ góc nhìn của bọn họ, chỉ có thể thấy hình ảnh Vương Tiếu Kim đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, vẫn chưa nhìn thấy được trên trần nhà có cái gì. Nhưng chắc chắn đó cũng không phải thứ gì tốt đẹp.

Lâm Bán Hạ cảm thấy không ổn, trầm giọng nói: "Báo cảnh sát thôi."

Lưu Tây nói: "Đúng đúng, báo cảnh sát thôi." Lâm Bán Hạ chưa kịp ngăn, y đã giật điện thoại muốn gọi 110.

"Khoan đã." Lâm Bán Hạ nói: "Sao video này sang điện thoại của tôi đã."

Lưu Tây nói: "Đúng đúng, sao video đã." Đầu óc y đã cực kỳ hỗn loạn, nhưng khi mở điện thoại lên lần nữa, lại không thấy đoạn video kia đâu cả.

Lâm Bán Hạ thấy thế thở dài, nghĩ thầm quả nhiên thứ này rất khó nắm bắt.

"Sao không thấy nữa?" Lưu Tây phát hiện ra mình có làm cách nào cũng không thể tìm lại đoạn video kia, nhất thời có chút bối rối: "Sao không thấy nữa rồi?"

"Anh đừng nóng." Lâm Bán Hạ nói. "Chỉ là một đoạn video thôi mà."

Lưu Tây cười khổ: "Lâm ca, tôi cũng không muốn nóng vội, nhưng ai gặp chuyện này mà vẫn giữ được bình tĩnh chứ."

Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, bạn tôi cũng vừa mới thấy mấy thứ kì quái, giờ lại đến lượt anh. Nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cậu không thể nói như vậy được, vì vậy bảo Lưu Tây: "Hôm nay sau khi tan làm tôi tới nhà tang lễ, anh về nghỉ ngơi sớm chút. Anh nghĩ xem, việc này xảy ra ở nhà tang lễ, đâu liên quan gì đến anh."

Lưu Tây ngẫm nghĩ, không nói gì, chỉ là vẻ mặt vô cùng sầu não, như thể đã nhớ lại một trăm bộ phim kinh dị từng xem trước đây.

Sau nửa đêm thời gian trôi qua rất chậm. Lưu Tây vốn ngủ gà ngủ gật giờ lại đứng ngồi không yên, không sao an lòng được.

Lâm Bán Hạ cũng không khuyên nhủ y. Gặp phải chuyện như vậy, muốn người ta bình tĩnh cũng không được, Quý Lạc Thuỷ là minh chứng sống.

Mãi mới đợi được đến giờ tan làm, Lưu Tây đi rất nhanh, còn khuyên Lâm Bán Hạ đừng tới nhà tang lễ. Y vừa nhớ tới cảnh ngăn lạnh bị mở trong video là sợ sởn cả da gà.

Lâm Bán Hạ khoát khoát tay, ý bảo Lưu Tây mau về đi. Lưu Tây thở dài, nói tạm biệt.

Lúc này trời đã sáng, người dân xung quanh lục tục dậy làm ăn buôn bán, hầu hết mọi người đều đi làm, chỉ có Lâm Bán Hạ giờ mới tan ca. Cậu đi xe buýt tới nhà xác, ngồi bên cửa sổ nhớ lại đoạn video vừa xem hôm qua một cách tỉ mỉ.

Nhớ lại, nhớ lại. Lâm Bán Hạ đột nhiên phát hiện, mình đã bỏ qua một điểm mấu chốt.

Xuống khỏi xe buýt, Lâm Bán Hạ đi thẳng đến nhà tang lễ. Bởi vì đây là nơi xảy ra án mạng và việc thi thể bị mất trộm nên được giám sát rất nghiêm ngặt. Cũng may Lâm Bán Hạ là người quen, rất nhanh đã được vào.

Lúc này hiện trường xảy ra án mạng đã bị phong toả, Lâm Bán Hạ không vào được, chỉ có thể đứng bên cửa sổ nhìn lên. Mắt cậu xuyên qua lớp kính, băn khoăn nhìn vào phòng. Cậu nhanh chóng nhìn thấy thứ mình muốn tìm - vị trí gắn camera.

Nhà tang lễ là một nơi đặc biệt, camera được bố trí cũng rất đúng chỗ.

Ở phòng làm việc của Vương Kim Tiếu có một cái, kho lạnh để thi thể có một cái, chỉ là tất cả đều không phải góc độ camera của cái video mà cậu và Lưu Tây đã xem.

Đoạn video kia theo một cách kỳ diệu nào đó có thể quay được cả hai căn phòng, tuy không để họ thấy được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra trong kho lạnh, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ sau khi Vương Kim Tiếu vào kho thì bị thứ gì đó trên đầu doạ đến mức phát bệnh mà chết.

Như vậy, video không phải được quay từ camera giám sát? Mà có ai đó ở hiện trường quay lại sao?

Lâm Bán Hạ lùi về sau một bước. Hiện tại cậu vẫn chưa xác định được rốt cục người nào, ở góc độ nào, có thể quay ra một video như vậy. Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là, góc quay đó không thể xuất phát từ vị trí mà con người có thể đứng được. Hơn nữa nếu như trên đầu có người cầm điện thoại mà quay, sao Vương Tiếu Kim có thể không phát hiện ra?

Lâm Bán Hạ đang quan sát, lại bị ai đó vỗ vỗ vai. Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, chủ nhân khuôn mặt đó mặc đồng phục cảnh sát, ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu.

"Xin chào, chú cảnh sát." Lâm Bán Hạ đứng thẳng, thành khẩn chào hỏi.

"Đừng gọi là chú." Vị cảnh sát trẻ đó nói: "Tôi và anh tuổi chắc không chênh nhau lắm. Anh đang làm gì đấy?"

Lâm Bán Hạ: "Tìm bạn cũ."

Cảnh sát: "Không phải chết hết rồi sao? Cậu ở đây thì gặp được ai?"

Lâm Bán Hạ: "Trên trần nhà không phải có người nằm sao?"

Cảnh sát: "..."

Lâm Bán Hạ: "Haha, tôi đùa một chút thôi."

Cảnh sát lấy còng tay ra: "Anh bạn nhỏ, đi cùng tôi một chuyến."

Lâm Bán Hạ: "..." lại cái miệng làm hại cái thân rồi.

___

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay Lâm Bán Hạ bị chú cảnh sát bế đi rồi, không tham gia tiểu kịch trường được đâu.