Chỉ là con voi này có chút không dễ thu phục.

Kỷ Linh nghĩ đến đây cũng nhịn không được xấu hổ sờ sờ cái mũi.

Rốt cuộc thì hắn mới cự tuyệt Nghiêm Nghĩa Tuyên cách đây không lâu, khiến Nghiêm Nghĩa Tuyên mất mặt, giờ lại trở về tìm hắn, e rằng không dễ dàng như vậy.

Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn tìm Kỷ Linh, cho dù Kỷ Linh có ở chân trời góc biển đều có thể tìm được. Nhưng Kỷ Linh muốn tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên, dù có biết rõ ràng hắn ở chỗ nào, cũng không có biện pháp gặp được.

Hắn có khả năng ở trong văn phòng tổng công ty, cũng có thể tùy ý ở trong phòng họp một cái công ty con, còn có khả năng ở trong căn phòng xa hoa của hắn, mà có lẽ cũng có thể ở trên giường một hồng nhan tri kỷ nào đó.

Những địa điểm này, đều là nơi hiện tại Kỷ Linh không có biện pháp với tới.

Cho nên Kỷ Linh chỉ có thể đi đến quán bar lần trước bọn họ nháo đến không thoải mái để thử thời vận. Nhưng lần này hắn tới, người ta ngay cả cửa đều không cho hắn vào.

Chuyện hắn lần trước đắc tội Nghiêm Nghĩa Tuyên, thoạt nhìn người trong giới đều đã biết, bảo an quán bar mỗi người đều không phải ăn chay, Kỷ Linh không có cách nào cứng đối cứng, chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Hắn không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên khi nào tới, hắn thậm chí cũng không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên có đến hay không.

Quán bar vừa mở cửa là hắn đã bắt đầu chờ, hắn đứng khá lâu rồi, người ta lại thấy hắn chướng mắt, hắn liền đi sang đường cái đối diện, xa xa nhìn quán bar này, hy vọng Nghiêm Nghĩa Tuyên có thể xuất hiện trong số những khách nhân.

Hắn mỗi ngày đều chờ từ khi quán bar mở cửa đến rạng sáng ngày hôm sau, chờ mệt mỏi thì dựa vào cái cây bên đường ngồi xuống, lúc mới bắt đầu hắn còn kiểm tra kĩ những khách nhân đó, xem có thân ảnh Nghiêm Nghĩa Tuyên hay không, sau cùng hắn cũng lười nhìn.

Hắn cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất định đã biết hắn ở chỗ này, nếu Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn xuất hiện, thì sẽ tự mình xuất hiện.

Kỷ Linh đợi một ngày, hai ngày, ba ngày, mắt thấy sắp phải hết một tuần.

Hắn cũng không tỏ ra vội vàng, ngược lại có chút thành thói quen, mỗi ngày đến tối lại tự động tới điểm danh, sau đó ở ven đường chờ một đêm.

Rốt cuộc tới ngày thứ bảy, Kỷ Linh nhìn con phố đối diện lũ lượt cả trai lẫn gái vui cười ra vào quán bar, nghĩ chờ đến hừng đông là hắn có thể trở về ngủ một giấc ngon lành, sau đó đi gặp xã hội đen nói hắn không lấy được tiền, có khi sẽ bị xã hội đen đánh một trận không biết chừng.

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn có thể ngủ trước một giấc, làm một giấc mộng đẹp.

Đêm có chút lạnh, Kỷ Linh dứt khoát ngồi xuống cạnh đường cái, ánh mắt rơi xuống cửa quán bar đối diện, suy nghĩ lại bay xa.

Hắn một khi có thời gian tự hỏi, đều sẽ suy nghĩ chuyện tình ở cách xa ngàn dặm.

Nghĩ Tống Quý Kỳ đang làm gì, nghĩ văn phòng đổng sự tập đoàn đang làm gì, nghĩ những cổ đông lớn lớn, bé bé đang làm gì.

Từ vài đoạn tin tức tài chính và kinh tế tới khó có thể phỏng đoán quyết sách Tống Quý Kỳ cùng hội đồng quản trị, mà vấn đề ở trước mặt bọn họ quá nhiều, bởi vì mất đi Tống Bá Lân, bọn họ phải trấn an ngân hàng đang do dự các khoản tiền cho vay, phải ứng phó với việc cổ đông thoái vốn, còn phải cho đại lý tiêu thụ tin tưởng tiếp tục kinh doanh, mà Tống Quý Kỳ chỉ là người ngoài nghề, nếu hắn có thể làm tốt một việc trong số đó, đã có thể tính là kỳ tích.

Kỷ Linh không lúc nào không trong tình trạng lo lắng sốt ruột, nhưng hiện tại hắn thật sự cách Tống thị quá xa xôi, việc trước mắt hắn có thể làm, cùng lắm chỉ là ở nơi đêm gió này, lẳng lặng chờ đợi.

Chờ đợi được lọt vào mắt xanh của kim chủ.

Kỷ Linh nhìn thật sâu phía đối diện ngập trong vàng son, chỉ cách một con đường cái, hắn bên này yên tĩnh có chút mê ly, ánh sáng đèn đường quá đỗi mỏng manh, không thể đấu lại ánh đèn nê ông, chỉ lẳng lặng chiếu sáng lên ồn ào náo động của lối đi bộ đối diện.

Hai tay Kỷ Linh nắm vào nhau, ngồi ở ven đường, không động đậy một chút.

Mãi cho đến khi một chiếc xe chậm rãi trượt lại đây, dừng ở trước mặt hắn.

Kỷ Linh ngẩng đầu, thấy cửa sổ xe kéo xuống dưới, Nghiêm Nghĩa Tuyên từ trong xe nhìn hắn.

Ánh sáng đèn đường từ cửa sổ xe chiếu lên trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, chiếu hình dáng hắn đến mơ hồ mà nhu hòa, nhưng ánh mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh, từ từ hạ xuống, cao ngạo châm chọc, lạnh như băng sương, tựa hồ còn cất dấu một tia thất vọng.

Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn lắn, lại nhịn không được nở nụ cười.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tới, nghĩa là hắn thắng lợi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn tươi cười, đem đầu xoay đi, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Lên xe". Kỷ Linh đứng lên, thân hình lại không xong lảo đảo một chút, dẫn tới Nghiêm Nghĩa Tuyên ngó hắn liếc mắt một cái.

"Chân bị tê rần." Kỷ Linh giải thích nói, sau đó đỡ tay lên siêu xe đi một vòng, đến bên kia ngồi vào xe Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên ra hiệu tài xế lái xe, lại không tiếp tục cùng Kỷ Linh nói chuyện, Kỷ Linh cũng không phải người nói nhiều, hai người trầm mặc mà ngồi ở trong xe, cho đến khi xe chạy được một đoạn, Kỷ Linh quay đầu lại nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn đang dựa vào lưng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, giữa mày hiện vẻ mệt mỏi.

Kỷ Linh rất quen thuộc bộ dạng này của hắn, đích xác thì không phải quen thuộc Nghiêm Nghĩa Tuyên thế này, mà là cách sống chỉ cần có cơ hội thì sẽ nghỉ ngơi một chút khiến hắn cảm thấy quen thuộc.

Hóa ra Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không phải mỗi ngày ngập trong tửu sắc, hắn cũng có công việc phải làm, sắp xếp cho một cái gia tộc, đặc biệt là đại gia tộc có lịch sử chạy dài trăm năm như Nghiêm gia, tuyệt đối không thể dựa vào thủ đoạn chơi bời nhân gian.

Kỷ Linh tưởng tượng một chút dáng vẻ Nghiêm Nghĩa Tuyên thời điểm làm việc, cư nhiên lại nhếch miệng cười.

"Cười cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên mở to mắt, hỏi.

Giọng nói Kỷ Linh từ sau khi bị thương vẫn luôn có chút khàn khàn, nghe ra so với diện mạo của hắn trưởng thành hơn không ít, hắn nói: "Nghiêm thiếu gia công tác vất vả như vậy, còn bớt thời giờ tới gặp tôi, thật là thụ sủng nhược kinh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, nói: "Cũng không biết tên ngốc nào ngồi ở ven đường một tuần, tôi cũng chỉ là rộng lòng từ bi."

Kỷ Linh lại cười.

Hắn không nói cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, kỳ thực đây là ngày cuối cùng, nếu hôm nay Nghiêm Nghĩa Tuyên không tới, ngày mai hắn cũng sẽ không đợi nữa.

Nghiêm Nghĩa Tuyên mang theo Kỷ Linh vào khách sạn, Kỷ Linh cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Tòa khách sạn này là sản nghiệp của Nghiêm gia, Nghiêm Nghĩa Tuyên thường kỳ ở căn phòng cao tầng xa hoa, hắn tới đây cũng giống như về nhà, mà Kỷ Linh đi theo hắn tiến vào thẳng thang máy, cũng không co quắp.

Hai người một trước một sau bước vào phòng, Nghiêm Nghĩa Tuyên thả lỏng mà kéo cà vạt xuống, ném lên trên sô pha, tự mình mở một chai rượu có ga, rót cho mình một ly, dựa vào cạnh quầy bar hỏi Kỷ Linh: "Muốn uống một ly không?"

Kỷ Linh đứng yên ở trước sảnh căn phòng, tựa như một cây cột, đông cứng cự tuyệt: "Không được, tôi hiện giờ đối với rượu còn có chút bóng ma tâm lý."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười cười, hướng Kỷ Linh nâng ly, tự mình uống một ngụm, chế nhạo nói: "Đúng vậy, lúc trước có phải có một người tỏ vẻ liệt phụ trinh tiết thà chết không từ? Hiện tại không phải đang đứng ở chỗ này sao."

Kỷ Linh bị vả mặt bạch bạch, nhưng biểu tình của hắn cũng chưa thay đổi, nói: "Tôi bây giờ vẫn từ chối."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thu hồi tươi cười: "Vậy cậu còn tìm tôi làm gì? Tôi không có công phu cùng cậu lặp đi lặp lại trò chơi cưỡng ép dân lành."

Kỷ Linh bình tĩnh nói: "Tôi là có điều cần nhờ anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng nói: "Cậu khả năng vẫn chưa hiểu rõ một chuyện, có rất nhiều người đồng dạng cần nhờ tôi, nhưng bọn họ sẽ mang đồ vật giá trị tới đổi." Hắn trên dưới đánh giá Kỷ Linh, "Cậu có cái gì để đổi?"

Thân thể Kỷ Linh thực đơn bạc, nhưng là làn da trắng nõn mà tinh tế, cổ cùng xương quai xanh tinh xảo, làm hắn thoạt nhìn yếu ớt, khiến người ta nhịn không được muốn phá hư.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hiện tại đã biết rõ vì sao hắn thiếu chút nữa bị người ta bóp chết ở hội sở.

Người chỉ có hai bàn tay trắng như vậy, trừ bỏ thân thể còn có cái gì có thể lấy ra để giao dịch.

Kỷ Linh trước sau vẫn duy trì ánh mắt ngay thẳng, nói: "Tôi không giống những người khác, bọn họ tìm anh là để đòi lấy, tôi tìm anh là để mượn."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày: "Mượn? Mượn cái gì."

"Vay mượn tiền."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thiếu chút nữa cười to ra tiếng.

Lúc mới bắt đầu ở quán bar giả trang khổ tình, sau ở ven đường chờ bảy ngày, hiện tại lại ra vẻ đạo mạo, kết quả còn không phải là muốn thứ tục tằng như vậy.

Kỷ Linh đối với châm chọc cùng miệt thị trong mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên làm như không thấy, tiếp tục nói: "Nếu anh muốn nói phát sinh quan hệ thân thể, tôi từ đáy lòng còn là không muốn. Nhưng tôi hiện giờ cần một khoản tiền, giống như anh đã thấy, tôi hai bàn tay trắng, người có thể nghĩ đến cũng chỉ có anh mà thôi."

Hắn tiến về phía trước một bước, nghiêm túc mà kiên định: "Chỉ cần anh bước ra ngoài cánh cửa căn phòng xa hoa của khách sạn này, là có một tá người chờ được anh để ý tới, anh không đáng ở trên người tôi lãng phí thời gian. Tựa như con kiến đi ngang qua chân, trừ phi nhãn rỗi không có chuyện gì, mới có thể đi dẫm hai chân, Nghiêm đại thiếu trăm công nghìn việc, khẳng định là là lười quản đến."

Kỷ Linh tiếp tục nói: "Nhưng đối với tôi mà nói, một khi đã có cơ hội bước qua cánh cửa này, có cơ hội đứng ở đây, thì kể cả tôi chỉ là một con kiến, cũng phải tìm cơ hội hướng theo ống quần mà bò lên. Cho nên tôi mới có thể đứng ở nơi này, mặt dày tới tìm anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lắc ly rượu, nghe hắn nói.

Kỳ thật bọn họ cũng không tính là quen biết nhiều, đây là lần đầu giữa bọn họ nói nhiều lời như vậy, chính xác là lần đầu tiên Kỷ Linh nói nhiều như vậy, kết quả làm điên đảo ấn tượng của Nghiêm Nghĩa Tuyên về Kỷ Linh.

Cái người trẻ tuổi thoạt nhìn mảnh khảnh này, là người bình tĩnh thiện giải như vậy.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Cậu đòi tiền làm gì, đừng nói cho tôi là người thân thích bị bệnh nguy kịch phải đi cứu, hoặc là cậu bị người hãm hại phải bán mình trả nợ?"

Kỷ Linh sửa đúng hắn: "Là mượn, tôi nói chính là vay mượn tiền, tôi nhất định sẽ trả. Cũng không có nỗi khổ gì, chỉ là hiện tại cần một khoản tài chính để khởi đầu."

Kỷ Linh đem chuyện xảy ra một năm một mười nói cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, đương nhiên lược bỏ đi chuyện mình trọng sinh xuyên qua tới.

Chuyện này ra ngoài dự kiến của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Hắn đã gặp qua rất nhiều nam nữ cùng hắn cộng độ xuân tiêu, bọn họ hướng hắn đưa yêu cầu, hoặc là vật chất mà mắt thường có thể thấy, hoặc là cần hắn chiếu cố trong sự nghiệp, chưa từng có người chạy tới tìm hắn mượn tiền mặt đi mua công ty.

Hắn rốt cuộc biểu hiện ra một tia hứng thú, đối với Kỷ Linh nói: "Gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng giống như cậu tưởng, càng không đề cập tới cậu là nửa đường bắt đầu." Hắn cười cười, nói, "Thậm chí nếu cậu nguyện ý thỏa hiệp, tôi có thể cho cậu một chức vị trong công ty."

Kỷ Linh lắc đầu: "Không cần phải vậy, tôi chỉ cần tiền mặt, hơn nữa tôi đảm bảo nửa năm sau sẽ trả cho anh."

Nghiêm Nghĩa Tuyên híp mắt, nói: "Cậu có gì đảm bảo sao? Cậu có gì để vay tiền? Tôi đây dựa vào cái gì tin cậu."

Kỷ Linh biết Nghiêm Nghĩa Tuyên là cố ý nói như vậy, số tiền thu mua một công ty nho nhỏ khả năng còn không bằng một chiếc xe sang hắn đưa cho tình nhân, hắn làm đủ loại châm chọc gây khó dễ, cũng chỉ là phản kích lại chuyện mình không chịu thuận theo tâm ý hắn.

Kỷ Linh đột nhiên cảm thấy mình đã thắng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên chịu tới gặp hắn, chịu để hắn vào đây, hiện giờ còn chịu lãng phí thời gian cùng hắn ở chỗ này lòng vòng dây dưa, nhất định sẽ chịu đáp ứng thỉnh cầu của hắn, Kỷ Linh mạc danh có tự tin như vậy.