Trong lúc ăn cơm, Nghiêm Nghĩa Tuyên không còn nói tới chuyện Nghiêm Nghĩa Lễ nữa, Kỷ Linh cũng không tiếp tục hỏi thêm gì.

Sau khi cơm nước xong, Kỷ Linh cảm thấy hứng thú như có chút rã rời, hắn vốn dĩ hào hứng mà tới, lại gặp phải tên sát tinh mũi hếch lên trời Nghiêm Nghĩa Lễ này, tuy rằng về sau Nghiêm Nghĩa Tuyên có vẻ đã khôi phục bình thường, nhưng cái cảm giác xấu hổ bị người nhìn thấu thì vẫn còn.

Biết là như vậy, Kỷ Linh vẫn luôn có chút không cam lòng.

Kỷ Linh nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, anh ta tựa hồ không có loại cảm giác này, sau khi cơm no rượu đủ biểu tình lại lười biếng không chút để ý, anh ta xoay đầu đón nhận tầm mắt Kỷ Linh, hỏi: "Làm sao vậy?"

Kỷ Linh nghĩ thầm, thật sự cũng chỉ là ăn cơm thôi sao? Cái gì khác đều không có? Thế này không giống Nghiêm Nghĩa Tuyên a.

Kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự nói: "Đưa tôi về nhà."

"..." Kỷ Linh hỏi, "Là về nhà nào?"

Nhà khách sạn, nhà chung cư hay là nhà hoa viên?

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngắm ngắm Kỷ Linh nói: "Nhà lần trước cậu qua ấy, đường Trung Xuyên."

Hóa ra là về Cẩn Viên gia.

Kỷ Linh xem như hiểu được, cái chung cư cùng căn phòng khách sạn kia của Nghiêm Nghĩa Tuyên không có gì khác nhau, đều chỉ có thể xem như chỗ ăn chơi, bình thường đưa hồ bằng cẩu hữu(*), oanh oanh yến yến tới chơi chơi, chỉ có Cẩn Viên gia mới thật sự là nhà.

((*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu, nhưng trong trường hợp này là đồng chí đó)

Kỷ Linh tốt xấu gì cũng là người đã trải qua hai đời, lúc này cũng chỉ có thể lại lần nữa làm thằng kéo xe, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Di giá hồi phủ nào, Nghiêm thiếu gia."

Lần này Nghiêm Nghĩa Tuyên không ngồi trên ghế phụ, mà ngồi vào ghế sau, vừa lên xe là bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kỷ Linh nghĩ thầm giờ thì thật sự thành tài xế rồi.

Nơi đã đi qua một lần, không thể nói là rất quen thuộc, nhưng cũng không cần quá ỷ lại vào hướng dẫn, Kỷ Linh vừa lái xe, vừa nghĩ Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ về Cẩn Viên ở, Nghiêm Tế Sinh ở lại viện điều dưỡng, vậy Nghiêm Nghĩa Lễ cùng em gái Nghiêm Duyệt Thi cũng sẽ ở Cẩn Viên sao?

Nếu Nghiêm Nghĩa Lễ cũng ở tại đó, Nghiêm Nghĩa Tuyên ban ngày làm việc đều gặp anh ta, buổi tối về nhà cũng phải ở cùng một mái hiên, vậy sẽ thật là một chuyện đáng sợ.

Kỷ Linh thong thả nghĩ, bất tri bất giác đã tới nơi.

Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn nhắm mắt.

Anh ta là thật sự mệt mỏi.

Kỷ Linh an tĩnh chờ một hồi.

Kỷ Linh hồi tưởng lại những lời giữa bọn họ trước khi dùng cơm, cái gọi là một núi không chấp nhận hai hổ, sau này Nghiêm Nghĩa Lễ cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên khẳng định sẽ còn tiếp tục xung đột, cho tới khi...

Cho tới khi một người trong đó bị loại trừ.

Kỷ Linh thậm chí nghĩ Nghiêm Nghĩa Tuyên vì cái gì lại không tính toán dứt khoát đuổi Nghiêm Nghĩa Lễ gạt ra khỏi công ty.

Nếu đổi thành Kỷ Linh, tuyệt đối sẽ làm như vậy.

Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không có cách nào, cho dù hai người vì vấn đề công ty mà tranh đấu đến túi bụi, hai người đều không thể làm đối phương thế nào.

Một đứa con riêng như Nghiêm Nghĩa Lễ mà có thể đứng vững gót chân ở Nghiêm gia, sau lưng khẳng định là có chỗ dựa.

"Tới rồi sao." Vào lúc Kỷ Linh còn đang suy nghĩ miên man, Nghiêm Nghĩa Tuyên lên tiếng.

Anh ta nhéo nhéo mi tâm, cho dù đã chợp mắt một giấc nhỏ, mệt mỏi vẫn cứ không tan đi.

Kỷ Linh cười cười, nói: "Đã tới được một lúc rồi, anh mau trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Mệt thành cái dạng này rồi.

Kỷ Linh để xe dừng ở cửa Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không nhúc nhích, nói với hắn: "Lái xe vào đi thôi."

Kỷ Linh hơi hơi kinh ngạc, nhưng hắn rất biết nghe lời, khởi động ô tô, tiến vào Cẩn Viên.

Sau khi từ cánh cửa sắt đi vào, là một đoạn đường xe chạy ngắn ngủi. Kỷ Linh lái xe tiến vào, cư nhiên thấy tim đập nhanh hơn vài phần.

Lần trước nhìn thấy nơi này, vào đúng lúc hoàng hôn, Cẩn Viên bị tường vây che đậy mang một loại vẻ đẹp thần bí huy hoàng.

Mà hiện tại trời đã tối rồi, Kỷ Linh chậm rãi lái xe, mắt nhìn đèn chiếu xạ khắp con đường, bên cạnh là bụi cây vào mùa đông mà vẫn xanh tốt, ngẩng đầu nhìn, vài tòa nhà Tây ở gần ngay trước mắt.

Ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ kiểu hoa, có vẻ yên tĩnh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ huy Kỷ Linh dừng xe ở gara, Kỷ Linh đỗ xe xong, lại không tiếp tục động tác gì.

"Thất thần làm gì? Xuống xe đi a."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lên tiếng, Kỷ Linh cuối cùng lúc này mới xác định, hắn là được mời.

Nghiêm Nghĩa Tuyên mang theo hắn đi qua một lối đi nhỏ kéo dài từ gara độc lập tới tòa nhà Tây lớn nhất phía trước, nhìn căn nhà ở khoảng cách gần, làm Kỷ Linh cảm thấy còn khoa trương hơn, nhà lầu màu trắng, với những rễ cây đằng mon men leo lên mái nhà, mùa đông lá cây đã khô héo, chỉ còn lại thân dây trơ trụi chờ đợi ngày xuân làm sống lại.

Quả thực giống như được trở về thời đại Tô Giới(*), tựa hồ như bây giờ chỉ cần đẩy cánh cửa ra sẽ nhìn thấy những nhân vật nổi tiếng mặc trang phục sườn xám hoặc là kiểu áo Tôn Trung Sơn, yểu điệu mà bước chậm trong phòng.

((*) Thời Tô Giới: là thời kỳ thuộc địa vào thế kỷ XIX, khi đó các cường quốc thực dân Châu Âu và Nhật Bản đã tiến hành ký kết những hiệp ước bất công với những nước yếu thế hơn, các nước thuộc địa sau đó cũng bị ảnh hưởng văn hóa từ các cường quốc này.)

Kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên vừa mới kéo cửa cánh cửa gỗ ra ngoài, một cô gái trẻ tuổi liền "Oa" một tiếng xuất hiện ở cửa.

Cô mặc một cái áo khoác ngắn, bên trong là bộ váy sáng màu, trên tai đeo bộ khuyên thiết kế tinh xảo, một cô gái xinh đẹp thời thượng sống sờ sờ, căn bản không phải giai nhân sườn sám trong tưởng tượng của Kỷ Linh.

"Anh, anh cư nhiên trở về rồi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày nói: "Anh vì cái gì không thể trở về?"

Cô bé kia mang vẻ mặt không cao hứng, nói: "Em vừa định ra cửa mà."

Nói là cô bé, nhưng hẳn là hơn hai mươi tuổi rồi, Kỷ Linh nhìn tình huống này, nghĩ phỏng chừng đây chính là cô em gái của Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Duyệt Thi đi.

Nghiêm Duyệt Thi lớn lên khá giống với Nghiêm Nghĩa Tuyên, kế thừa tướng mạo tốt đẹp của Nghiêm gia, nhưng là đôi mắt to, tương đối hoạt bát tinh nhanh, cô trang điểm tinh xảo, mi mắt nhấp nháy, môi đỏ hơi hếch lên, dáng vẻ thực linh động.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe thấy cô nói muốn ra cửa, liền nói: "Đã muộn thế này còn đi ra ngoài."

Nghiêm Duyệt Thi không cao hứng nói: "Còn chưa đến 9 giờ đâu, em hôm nay sẽ đi nhà bạn ở qua đêm." Cô nhìn thấy Kỷ Linh đứng sau Nghiêm Nghĩa Tuyên, tò mò đánh giá hắn, sau đó cười đối với hắn nói, "Anh hai đã lâu không mang bằng hữu về nhà."

Kỷ Linh nhớ rõ khi lần đầu tiên hắn gặp Nghiêm Nghĩa Lễ, Nghiêm Nghĩa Lễ liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của hắn, sau đó từ đầu đến cuối đều mang thành kiến mà nhìn hắn.

Nhưng Nghiêm Duyệt Thi lại gọi hắn là bằng hữu.

May mắn Nghiêm Duyệt còn tính là bình thường, chứ nếu người Nghiêm gia ai cũng đều lỗ mũi hướng lên trời giống như Nghiêm Nghĩa Lễ vậy thì hắn cũng chịu không nổi.

Kỷ Linh mỉm cười đối với Nghiêm Duyệt Thi nói: "Xin chào Nghiêm tiểu thư, tôi là Kỷ Linh."

Nghiêm Duyệt Thi gật gật đầu, hào phóng tự nhiên mà nói: "Bằng hữu soái khí đều được hoan nghênh, anh cứ coi nơi này như nhà mình, đừng khách khí." Cô lại đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, "Các anh chơi vui nhé, em đi trước."

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngăn cô lại, hỏi: "Em đi đâu?"

"Em nói đi nhà bạn ở mà." Nghiêm Duyệt Thi cố giữ vẻ mặt kiên nhẫn.

"Là bạn nào?"

Nghiêm Duyệt Thi mất hứng mà nói: "Trời ạ, em lại không phải học sinh tiểu học, hơn hai mươi rồi mà mọi việc vẫn còn phải thông báo. Người khác không biết, còn tưởng anh là ba em mất." Cô xách túi lớn lên rồi bước ra ngoài, lớn tiếng nói, "Em đi nhà Na Na, anh không tin thì cứ gọi điện hỏi xem."

"Không lớn không nhỏ." Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này mới không tiếp tục ngăn cô lại, chỉ nhắc một câu, sau đó đứng tại chỗ nhìn theo Nghiêm Duyệt Thi ra cửa.

Kỷ Linh rất hứng thú mà nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, không nghĩ tới Nghiêm thiếu gia ngày thường tiêu sái khi đối mặt với em gái, cũng sẽ là một ông anh trai nghiêm khắc quản đông quản tây bình thường như vậy.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy Kỷ Linh ý cười đầy mặt, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Con bé này tuyệt đối đang yêu đương rồi."

Kỷ Linh nở nụ cười ha ha, nói: "Con gái xinh đẹp có người theo đuổi không phải rất bình thường sao? Nhìn không ra anh rất yêu quý em gái nha."

Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận nói: "Nơi chốn đều không bớt lo, có thể mặc kệ sao."

Hai anh em này mất cha mẹ từ nhỏ, lớn lên cùng ông nội Nghiêm Tế Sinh, cái gọi là huynh trưởng như cha, đại khái Nghiêm Nghĩa Tuyên từ sớm đã tự giác mà gánh vác trách nhiệm quản giáo cô em gái này rồi.

Lần này lại được nhìn thấy một mặt khác của Nghiêm Nghĩa Tuyên, làm Kỷ Linh cảm thấy rất mới lạ. Nghiêm Nghĩa Tuyên khi đối mặt với em gái thoạt nhìn thành thục mà nghiêm khắc hơn ngày thường rất nhiều.

Kỷ Linh theo Nghiêm Nghĩa Tuyên xuyên qua hành lang thật dài, đi tới đại sảnh.

Dì giúp việc châm trà mang đến, dò hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên có cần chuẩn bị gì không, Kỷ Linh lúc này mới có thời gian đánh giá một chút bên trong căn nhà này. Trần đại sảnh đại khái bởi vì được ốp gỗ với chế khắc hoa nên khá thấp, thảm nhung màu nâu điều cùng ghế dựa rộng rãi thoải mái, tường đá màu đen cùng tranh treo phức tạp, đều cho thấy nơi này có vẻ cổ xưa, nhưng nếu nhìn thật kỹ lại có dấu vết trang hoàng lại.

Trà trên bàn tỏa hơi lượn lờ, Kỷ Linh lại lần nữa khẳng định nơi này mới là ngôi nhà chân chính của Nghiêm Nghĩa Tuyên, thoải mái phú quý mà mang theo hơi thở ấm áp, phù hợp với khí chất cùng phô trương của Nghiêm Nghĩa Tuyên, không giống cái chung cư kia, cao cấp thì cao cấp, vẫn lạnh lẽo vô cùng.

Kỷ Linh có chút ghen tị mà nghĩ, đây là tài sản mà mấy đời Nghiêm gia đã tích lũy nên, thật sự hâm mộ không thôi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên không biết Kỷ Linh đang nghĩ gì, còn tưởng rằng hắn chỉ đang đánh giá trang trí, bèn nói: "Nhà cũ, rất nhiều chỗ đã duy tu lại, nhưng là vẫn có điểm cổ xưa."

"Phục cổ bây giờ là thời thượng, nơi này rất đẹp." Kỷ Linh chân thành nói.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười cười, chỉ chỉ chén trà trên bàn, hỏi: "Ngồi một lát?"

Kỷ Linh vừa mới chuẩn bị đi qua ngồi xuống uống trà, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại hỏi: "Cùng tôi đi lên?"

Kỷ Linh dừng động tác lại, nhìn anh ta chăm chú một hồi, sau đó chậm rãi dời bước đến bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên mang theo Kỷ Linh, đi lên cầu thang không quá rộng, tay Nghiêm Nghĩa Tuyên vịn vào tay vịn khắc hoa, Kỷ Linh theo phía sau, nhìn bóng dáng anh ta.

Hai người đi đến lầu ba, Nghiêm Nghĩa Tuyên đem Kỷ Linh tiến vào một phòng, Kỷ Linh đi vào trước, Nghiêm Nghĩa Tuyên ở đằng sau đóng cửa.

Đây là một căn phòng ngủ, trong phòng là giường đệm cùng ghế dựa, gian ngoài có một cái bàn làm việc kiểu cổ, bên trên cư nhiên còn có một tấm bảng, ở đó dán một ít ghi chú chỉnh tề, bên cạnh tấm bảng là một cái bình hoa, bên trong cắm hoa cỏ mới mẻ không hợp mùa, tạo hình của bình hoa có chút quá mức hiện đại, tạo thành vẻ khác biệt nơi đây.

Loại cảm giác xung đột vi diệu này đột nhiên làm Kỷ Linh ý thức được...

Đây là phòng của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Hắn vốn cho rằng sẽ đi phòng cho khách, nhưng cư nhiên lại tới phòng của chính Nghiêm Nghĩa Tuyên, không đợi Kỷ Linh quay đầu lại cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chuyện, hắn liền cảm giác được phía sau có một cỗ áp bách đánh úp lại, hắn theo bản năng xoay người nâng cánh tay, chống lại tay của Nghiêm Nghĩa Tuyên.

"..." Đừng tưởng rằng lần nào cũng có thể đánh lén thành công nhé, Kỷ Linh câm nín hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Khóe môi Nghiêm Nghĩa Tuyên treo nụ cười, lại có vẻ không có ý tốt, anh ta dứt khoát trực tiếp đẩy Kỷ Linh một cái, mạnh mẽ đẩy Kỷ Linh vào trong phòng: "Tôi đưa cậu vào đây là muốn làm cái gì, chẳng lẽ trong lòng cậu còn chưa rõ ràng?"

Nói không rõ là giả, hai người trong tối ngoài sáng trêu chọc nhau nhiều ngày như vậy không biết bao nhiêu lần, lúc này còn làm bộ thánh nhân thì cũng quá giả, nhưng cũng không cần lần nào cũng phải đánh lén đi?

Nghiêm Nghĩa Tuyên đem cổ áo kéo ra, đi lên phía trước không ngừng, cơ hồ bức Kỷ Linh đến sát mép giường, anh ta kéo Kỷ Linh qua, ôm lấy eo Kỷ Linh bằng một tay, gắt gao ôm chặt lấy, còn miệng thì trực tiếp gặm lên.

Động tác của Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút thô bạo, Kỷ Linh bị hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp xông tới thiếu chút nữa bức điên, hắn giơ tay ở dưới sự kiềm chế của Nghiêm Nghĩa Tuyên đè lại vai của anh ta, không cam lòng mà phản kích lại, môi răng hai người cắn xé lẫn nhau, ai cũng không chịu buông tha, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tiếp tục ép lên phía trước, Kỷ Linh không vững một cái, hai người cùng ngã song song lên giường đệm.

Kỷ Linh tiếp xúc đến giường mềm mại, mới ý thức được nguy cơ, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên ấn chặt hắn, một chút ý tứ buông ra đều không có, động tác còn càng ngày càng quá mức. Kỷ Linh ở trong lòng nổi lên chuông cảnh báo, uốn gối ngăn cách thân thể Nghiêm Nghĩa Tuyên, đôi tay cầm eo anh ta, toàn thân dùng lực một chút, nương theo đệm giường trở mình một cái, đổi vị trí với Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Đùa sao, hắn mỗi ngày đều chạy bộ, hơn nữa còn luyện thuật cưỡi ngựa lúc rảnh, chẳng lẽ lại tốn thời gian vô ích?

Bây giờ biến thành Kỷ Linh đè lại Nghiêm Nghĩa Tuyên, miệng hai người rốt cuộc tách ra, Kỷ Linh ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nghiêm Nghĩa Tuyên bị đánh gãy, vô cùng không vui, anh ta nguy hiểm mà nheo đôi mắt lại, nhìn Kỷ Linh nói: "Đừng nói với tôi là cậu không muốn, tôi cũng không tin cậu một chút hứng thú đều không có."

Kỷ Linh thừa nhận hắn đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên quả thực là có hứng thú về phương diện này, một thời gian dài như vậy đến nay đã bị anh ta thay đổi một cách vô tri vô giác, Kỷ Linh vốn tự cho rằng mình đối với nam sắc không có cảm giác, dần dần cũng cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên phi thường xinh đẹp, có đôi khi nhịn không được muốn tới đụng chạm.

Kỷ Linh là người sẽ không cố ý áp đi dục vọng của mình, hơn nữa nếu lại tiếp tục kéo kéo đẩy đẩy không khỏi quá mức làm ra vẻ.

Nhưng có một việc hắn vẫn rất kiên trì.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn trầm mặc, cho rằng hắn đã cam chịu, lại duỗi tay ra cởi quần áo, Kỷ Linh vội vàng đè lại anh ta.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày, hoàn toàn không vui, anh ta tức giận nói: "Cậu còn muốn cùng tôi chơi trò mập mờ? Nhất định phải ép tôi dùng thân phận kim chủ bức cậu đi vào khuôn khổ? Cậu không thể tình nguyện một chút sao?"

Kỷ Linh chậm rãi bắt lấy tay anh ta, đặt ở bên miệng hôn một cái, sau đó hắn bình tĩnh mà nói: "Tôi không phải không tình nguyện, bất quá..."

"Tôi không làm người ở dưới."

——————————

Tác giả có lời muốn nói

_(:з" ∠)_ Đổi nhãn thành ngọt văn.