Kỷ Linh vốn cho rằng Cẩn Viên chỉ tồn tại theo tính chất nửa truyền thuyết, có thể chỉ có thế hệ trước Nghiêm Tế Sinh là ở đây, cho nên khi Nghiêm Nghĩa Tuyên gọi nơi đó là "Nhà", thì Kỷ Linh hơi hơi kinh ngạc.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Biết ở đâu chứ?"

Kỷ Linh lắc đầu: "Không phải có hướng dẫn sao? Hơn nữa còn có anh ở đây, chẳng lẽ anh lại không biết đường về nhà?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên không tỏ ý kiến gì.

Kỷ Linh không rõ vì cái gì về nhà cũng phải căn thời gian chính xác như vậy, nhưng hắn không hỏi nhiều.

Kỷ Linh đi trước lấy xe từ bãi đỗ xe chạy đến cửa khách sạn, sau đó tiếp đón Nghiêm Nghĩa Tuyên còn đang chờ ở cửa: "Lên xe đi, đại thiếu gia."

"..." Đứa bé giữ cửa cũng nhịn không được mà hướng hai người nhìn, Nghiêm Nghĩa Tuyên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỷ Linh một cái.

Nghiêm Nghĩa Tuyên trực tiếp ngồi an vị trên ghế phụ.

Kỷ Linh liếc nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên đang thắt dây an toàn bên cạnh, nghĩ thầm, hắn tốt xấu gì đường đường cũng từng là lão tổng của tập đoàn lớn, vậy mà giờ đã lưu lạc tới nông nỗi làm thằng kéo xe cho thiếu gia.

"Cậu cười cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi.

Kỷ Linh nói: "Tôi cười nếu đặt vào trước kia, anh khẳng định là vị lão gia ngang ngược chuyên tác oai tác quái."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày: "Chẳng lẽ cậu định làm dân lành lật đổ vị lão gia ngang ngược này?"

Kỷ Linh khởi động ô tô, nhấp môi ngăn lại ý cười nói: "Tôi nào dám lật đổ anh a."

Kỷ Linh mở hướng dẫn ra, rồi đi dọc theo tuyến đường hướng dẫn, sắp tới giờ tan tầm cao điểm, tình hình giao thông không được tốt lắm. Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên cạnh Kỷ Linh, nhìn ngựa xe như nước, đột nhiên nói: "Tôi cảm giác mỗi một lần gặp cậu, cậu đều có điểm không giống lần trước."

Kỷ Linh chuyên tâm lái xe, mắt nhìn thẳng, nói: "A, gần đây có thay đổi xe với chỗ ở, mua thêm ít đồ."

Nghiêm Nghĩa Tuyên không tiếp tục giải thích.

Kỷ Linh biến hóa không phải chỉ là quần áo, mà là ở cảm giác.

Càng ngày càng tự tin, càng ngày càng thả lỏng, phảng phất như mọi chuyện hết thảy đều đã định liệu trước, khí định thần nhàn.

Hơn nữa càng ngày càng có quyết đoán, làm cho người khác khó có thể cự tuyệt.

Cái gọi là tướng tạo từ tâm, nhất định là nội tâm thay đổi làm bề ngoài Kỷ Linh cũng thay đổi theo.

Là bởi vì sự nghiệp khiến hắn như vậy sao?

Điểm này cũng rất kỳ quái.

Nghiêm Nghĩa Tuyên chưa từng thấy ai phát triển sự nghiệp nhanh như vậy, hơn nữa lần đó ở văn phòng, Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy mình có thể chế trụ hắn, nhưng hắn lại có thể lập tức xoay chuyển chiến cuộc, hắn đối với những việc trên thương trường thể hiện như cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến mức Nghiêm Nghĩa Tuyên cơ hồ cho rằng hắn là một tay già đời.

Chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ trong khoảng thời gian này, Kỷ Linh trước sau đều muốn truyền đạt tới một tin tức.

Hắn cùng tất cả những người Nghiêm Nghĩa Tuyên đã gặp trước kia là không giống nhau.

Hắn không phải một thứ đồ chơi bị bao dưỡng.

"Anh đang nhìn cái gì?" Thẳng tới khi Kỷ Linh lên tiếng, Nghiêm Nghĩa Tuyên mới phát hiện chính mình đang nhìn sườn mặt hắn đến xuất thần.

Nghiêm Nghĩa Tuyên che dấu mà thu hồi ánh mắt, nói: "Không có gì."

Kỷ Linh khẽ cười nói: "Có phải tôi lớn lên rất đẹp không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên khinh bỉ nói: "Đẹp thì chưa thấy đâu, tự luyến lại rất rõ ràng."

Kỷ Linh vui sướng mà nói: "Đẹp thì có cái gì không tốt, anh cũng rất đẹp, bề ngoài có thể khiến người khác sinh hảo cảm, cũng là một loại vũ khí."

Nghiêm Nghĩa Tuyên tự hỏi một chút, mới hiểu được hắn là đang tán dương mình lớn lên soái, hơn nữa còn thực thích diện mạo của mình.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nheo đôi mắt lại, nói: "Cảm giác cậu càng ngày càng nhanh mồm dẻo miệng nhỉ."

Kỷ Linh thẳng thắn: "Đều là học theo anh đấy."

Hai người câu được câu không mà nói chuyện, sắc trời dần dần tối, mắt thấy mặt trời sắp phải lặn, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại nhìn nhìn đồng hồ lần nữa.

"Lập tức tới."

Xe chạy đến phụ cận đường Trung Xuyên, tình hình giao thông trở nên thông suốt hơn nhiều.

Vùng phụ cận này trước thời kỳ kiến quốc vốn là khu người giàu, lúc ấy rất nhiều đại quan quý nhân cùng người nước ngoài xây dựng nhà Tây ở chỗ này, sau đó theo dòng thời gian dài, xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều kiến trúc đã không còn bảo tồn được, hóa thành bụi bặm lịch sử.

Lãnh đạo thành phố S đã từng cho chỉnh đốn khu dân cư này, tòa nào không cách nào vãn hồi được thì tháo dỡ xuống, còn đại bộ phận kiến trúc có tính lịch sử đặc sắc dư lại thì chuyển làm kinh doanh hoặc cho tham quan dùng, chỉ có Cẩn Viên của Nghiêm gia là thuộc về nhà riêng.

Hơn nữa Cẩn Viên không chỉ là một tòa nhà Tây, còn tự có công viên, chiếm một diện tích không nhỏ trong thành phố, Kỷ Linh tính thử một chút giá trị của Cẩn Viên, rồi ngay cả hắn cũng phải nghẹn họng trân trối.

Chiếc xe tiến vào đường Trung Xuyên, hàng cây hai bên đổi thành ngô đồng Pháp, hiện giờ đang là cuối đông, tuy rằng thành phố S khá ấm áp ẩm ướt, nhưng lá cây ngô đồng ở đây cũng đã hoàn toàn trụi lơ.

Thực ra thì cây ngô Pháp cũng không thích hợp trồng ở thành phố sát biển thế này, nhưng theo truyền thuyết bởi vì lúc ấy để thiên vị một vị phu nhân nào đó, rất nhiều nơi đều lưu hành gieo trồng loại cây ngô đồng này, những cái cây này cứ thế cắm rễ ở bên đường, dưới sự tàn phá của gió biển vẫn có thể đứng sừng sững không ngã, còn liên tục sinh trưởng nhiều năm như vậy.

Cây cối trụi lủi có vẻ không còn hòa hợp với đường phố rộng mở, làm Kỷ Linh nháy mắt cảm giác được một loại trầm trọng của thời gian, Nghiêm Nghĩa Tuyên bên người hắn cũng không nói chuyện nữa, chỉ trầm mặc, nhìn cảnh phố quen thuộc.

Ở bên đường các tòa kiến trúc hỗn tạp Anh, Nga, Mỹ theo ô tô chạy về phía trước mà tiến lên rồi lui dần về sau, bởi vì trời sắp tối hẳn, có vài tòa kiến trúc cổ cải tạo thành quán bar đang bắt đầu phát ra ánh đèn huỳnh quang thu hút khách, các hiệu buôn treo đèn neon cũng bắt đầu lập lòe, cùng với ánh chiều tà cuối cùng trong ngày chiếu rọi lẫn nhau, cho người ta một loại cảm giác thấu suốt kỳ diệu.

Kỷ Linh thiếu chút nữa nhịn không được mở lịch ra xem ngày, xem xem bây giờ rốt cuộc là năm nào.

"Sắp tới rồi."

Thanh âm Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc này trầm thấp mà ôn nhu, tựa như một cái búa nhỏ, ở lòng Kỷ Linh còn đang trầm mê với sự thác loạn của thời gian, nhẹ nhàng mà gõ một cái.

Kỷ Linh giảm tốc độ xe, chậm rãi tiến lên.

Chuyển qua giao lộ phía trước, tầm nhìn đột nhiên trống trải hẳn lên.

Cẩn Viên với tường đá vây quanh, ở ngay trước mắt.

Kỷ Linh có thể thấy vài tòa nhà Tây nhô lên khỏi tường vây cách trở, lộ ra mái vòm cùng tường trắng kiểu Âu, mỗi một tầng đều thiết kế ban công tinh xảo và cửa sổ khắc hoa.

Kỷ Linh đã từng gặp qua rất nhiều nơi trang hoàng phỏng theo phong cách Âu, cái dạng cố ý phục cổ vụng về bắt chước này đều khiến hắn cảm thấy tục không chịu nổi.

Nhưng nơi này không phải.

Đã tới lúc chạng vạng, hoàng hôn đang phát tán những dư quang ánh sáng cuối cùng, chiếu sắc cam lên các bức tường trắng, lặng lẽ xen kẽ với lá cây trên cửa sổ, hết thảy tựa như một giấc mộng đẹp tuyệt trần.

"Dừng ở đây đi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên không để Kỷ Linh lái xe vào trong, mà cho dừng ở khúc cua bên cạnh.

Kỷ Linh dừng xe lại, quay đầu nói với Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nếu tôi mà có một cái nhà như vậy, chắc sẽ không đi ở chung cư làm gì."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thất thần mà cười một chút, lại không phải thật tình.

Dọc đường đi, càng tới gần Cẩn Viên, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại càng trầm mặc, khi tới rồi thì không nói một lời cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Kỷ Linh nhìn ra được, lần này về nhà, tâm tình anh ta kỳ thật không được tốt.

Kỷ Linh chờ cùng anh ta chào từ biệt, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại chậm chạm không động, anh ta ngây người ở trên ghế phụ một lát, mới rốt cuộc hạ quyết tâm, nói với Kỷ Linh: "Tôi đi đây."

Anh ta vừa định xuống xe, đối diện bọn họ liền có mấy chiếc xe đối mặt chạy lại đây.

Nghiêm Nghĩa Tuyên lập tức đình chỉ động tác.

Kỷ Linh ngẩng đầu lên xem, phát hiện đối diện chính xác có ba chiếc xe. Chiếc đầu tiên cùng chiếc cuối cùng có vẻ là xe hộ vệ, bảo hộ chiếc xe giữa màu đen ở bên trong sườn.

Chúng hướng Kỷ Linh bên này chạy đến, rồi giảm tốc độ ở cửa Cẩn Viên, tiếp theo cánh cổng sắt theo phong cách Âu của Cẩn Viên mở ra, ba chiếc xe nối đuôi nhau mà đi vào, dung nhập vào trong hoa viên cổ xưa mà hoa lệ.

Hoàng hôn màu cam cùng nhà Tây màu trắng, lại thêm siêu xe màu đen, Kỷ Linh cảm thấy hết thảy những thứ này có loại cảm giác như ở trong một bộ phim điện ảnh, có chút thoát ly với hiện thực.

Hắn nhịn không được nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, muốn ở trên người anh ta tìm cảm giác tồn tại.

Nhưng ánh sáng hoàng hôn từ kính chắn gió chiếu xạ đến trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, ở đường cong rõ ràng trên mặt anh ta đánh ra bóng mờ ảo, anh ta ngồi ở đó lạnh nhạt mà xinh đẹp du hồn, càng thêm không chân thật.

"Đó là ông nội tôi."

Vào lúc mà Kỷ Linh cho rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn cứ sẽ ngồi phát ngốc như vậy, anh ta đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Kỷ Linh nghe xong chần chừ một chút, hỏi: "Ông nội anh... Không phải thân thể không tốt sao?"

Chuyện thân thể Nghiêm Tế Sinh ôm bệnh nhẹ, toàn bộ giới thương nhân đều biết.

Thời điểm truyền ra tin tức này, cổ phiếu Nghiêm gia lập tức hạ giá, sau đó Nghiêm Tế Sinh tự mình ra mặt giải thích tình huống, cũng cho cháu trai Nghiêm Nghĩa Tuyên tới khống chế đại cục, mới ổn định được thị trường.

Nghiêm Nghĩa Tuyên trả lời: "Bình thường ông ấy đều ở viện điều dưỡng, chỉ là mỗi tháng bắt buộc phải có một ngày về nhà, ngày này tất cả mọi người trong nhà chúng tôi đều phải về để cùng nhau ăn cơm."

Kỷ Linh bừng tỉnh đại ngộ, trách sao Nghiêm Nghĩa Tuyên cứ luôn nhìn đồng hồ, hôm nay chính là ngày cả nhà họ gặp nhau.

Nghiêm Tế Sinh muốn thấy gia tộc đoàn kết, Kỷ Linh cũng không phải không thể lý giải, người thế hệ trước sau khi lớn tuổi, lại càng thích cả nhà đoàn tụ bên nhau, phảng phất có như vậy mới có thể biểu hiện sự phồn vinh hưng thịnh.

"Thực ra cái quy định này từ lúc tôi còn nhỏ đã có, cách mỗi đoạn thời gian, người trong nhà bất kể ở nơi nào cũng đều phải nhanh chóng trở về, chỉ vì ngồi cùng với nhau ăn một bữa cơm."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, thanh âm mang theo một loại linh hoạt kỳ ảo mà lạnh băng.

"Nhưng khi đó bàn ăn rất náo nhiệt." Kỷ Linh nhìn về phía Nghiêm Nghĩa Tuyên, lại phát hiện trên mặt anh ta căn bản không có biểu tình hồi ức tốt đẹp, mà là mỉa mai cùng hờ hững, "Không giống bây giờ, rõ ràng chỉ còn bốn người, còn muốn vây quanh một cái bàn lớn, nhìn cái bản mặt chán ghét, nuốt không trôi nổi."

Cái gọi là bốn người, Nghiêm Tế Sinh, Nghiêm Nghĩa Tuyên còn có em gái hắn Nghiêm Duyệt Thi, dư lại một người, chính là người mang bộ mặt mà Nghiêm Nghĩa Tuyên nói chán ghét, Nghiêm Nghĩa Lễ.

Kỷ Linh đột nhiên hiểu được, vì cái gì hôm nay Nghiêm Nghĩa Tuyên lại muốn uống rượu.

Chuyện về nhà ăn cơm này khiến anh ta cảm thấy phiền muộn, cho nên muốn dùng cồn để tê mỏi chính mình trước.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hiện giờ lạnh băng, khắc nghiệt, trống rỗng mà hư thoát, Kỷ Linh không rõ anh ta vì cái gì mà như vậy.

Kỷ Linh ngẩng đầu nhìn Cẩn Viên, mới vậy mà chỉ trong nháy mắt, trời đã hoàn toàn đen, đèn trong nhà Tây của Cẩn Viên đã sáng lên, ở trong màn đêm này giống như ngọn hải đăng, có vẻ ôn nhu mà sáng ngời.

Gia viên mỹ lệ là thế, lại làm Nghiêm Nghĩa Tuyên biến thành như vậy.

"Cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tôi về." Nghiêm Nghĩa Tuyên hiếm khi khách khí, sau đó anh ta đẩy cửa xe ra rồi đi xuống.

Kỷ Linh nhìn anh ta bóng lưng thẳng tắp, đột nhiên nảy ra một ý niệm, thò người ra cửa xe.

"Này, lần sau tôi gọi anh cùng đi ăn cơm."

Câu nói của Kỷ Linh giống như chú ngữ, đột nhiên đánh vỡ băng lạnh bao phủ trên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên quay đầu lại, rốt cuộc cười.

"Được a, một lời đã định."

Nói xong anh ta liền hướng Kỷ Linh xua xua tay, đi vào nhà của chính mình.

Kỷ Linh dựa vào trong xe, nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên biết mất ở đằng sau cánh cửa sắt, vuốt cằm như suy tư gì.

Xem ra tình huống của Nghiêm gia, so với hiểu biết của hắn còn phức tạp hơn a.