Tống Bá Lân đầu tiên cảm thấy một trận đau nhức, sau đó mất đi ý thức, cho đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, cảm thấy toàn thân không một chỗ nào không đau đớn.

Loại cảm giác này, quả thực giống như bị một chiếc xe nghiền qua người.

Nói đến xe...

Tống Bá Lân tựa như nghĩ tới cái gì, lúc này mới nhớ lại ánh đèn pha chói mắt của chiếc xe đằng trước lao tới, thêm nữa cảm xúc của trợ lý lúc đó kích động điên cuồng, và chiếc ô tô mất khống chế.

Ở thời khắc cuối cùng, ô tô bọn họ mất kiểm soát đụng vào ven đường, chiếc xe đằng sau không kịp trốn tránh, quay ngang đụng phải bọn họ, vị trí đâm đúng vào chỗ ngồi của Tống Bá Lân.

Tống Bá Lân đánh giá mức độ vụ tai nạn, cảm thấy bản thân chỉ sợ bị thương không nhẹ.

Nhưng là dần dần toàn bộ đau đớn trên người chậm rãi tụ tập tới chỗ yết hầu, đau rát như bị phỏng, hắn muốn giơ tay chạm tới cổ mình lại phát hiện làm thế nào cũng không nhấc chân tay lên nổi, yết hầu đau đớn khiến hắn thống khổ vô cùng, dục vọng cầu sinh trong tiềm thức làm hắn liều mạng phải tỉnh lại, thoát khỏi tấm màn tối tăm này.

Hắn bắt đầu nghe thấy bên người có người đang nói chuyện.

Trong tiếng ồn ào, có người kinh sợ nói: "Sẽ không chết người chứ? Vụ này to đấy."

"Vớ vẩn, nói bậy! To cái gì! Chỉ là thằng nhóc ranh, rơi xuống hồ cũng không ai thèm để ý." Một âm thanh thô kệch nói, tuy nghe rất hung ác, nhưng thực sự ngữ điệu có chút tỏ vẻ.

"A, Giám đốc trực ban tới."

Theo tiếng bước chân dồn dập của đám người đến, một giọng nói mới xuất hiện: "Chuyện này là sao? Không được rồi, phải đưa tới bệnh viện."

Tống Bá Lân cảm giác có người đẩy hắn, lại có người véo thân mình hắn, ấn ấn ngực hắn, muốn cho hắn tỉnh lại.

"A! Có có! Có hô hấp! Vừa rồi cậu ta ngừng thở dọa chết tôi!"

"Con mẹ nó tao đã nói làm sao dễ chết người như thế, đệt mợ làm ông phí mất bao nhiêu tiền, động động tí đã hỏng."

Cái giọng nói thô kệch kia khiến Tông Bá Lân chán ghét cực kỳ, vô lực mở mắt ra, yết hầu vẫn đau nóng rát, bên mũi ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu, phía xa xa dường như còn có tiếng nhạc.

Tống Bá Lân nhận ra đây là đâu.

Đơn giản chính là nơi ăn chơi túng dục của hội nhà giàu.

Nhưng hắn không thể hiểu nổi vì sao hắn lại ở đây, sau khi đụng xe lẽ ra phải ở bệnh viện mới đúng chứ.

"Đại gia của tôi ơi, ngài chơi cũng quá độc ác, xuống tay nhẹ nhẹ chút, nếu xảy ra chuyện chúng tôi ở đây thật khó xử." Vị giám đốc ở bên kia nói.

"Mẹ nó chứ, ai biết được thằng nhóc này không hợp tác như vậy, tao còn muốn chơi trò tình thú, chạm vài cái, nó lại như con gà con, động động tí rồi lăn quay ra." Giọng nói thô kệch thở phì phò, căm giận bất bình nói: "Cũng không phải không làm sao, cứ đưa tới bệnh viện ông đây thanh toán hết."

Vị giám đốc đột nhiên hạ thấp giọng, nói: "Không phải chuyện này, hôm nay ở trên tầng trên có đại kim chủ tới, ngài ồn ào quấy rầy hứng thú người ta, chúng tôi cũng khó làm ăn."

"Là tên kim chủ chó má nào? Để ông đây nhìn nhìn coi."

Tựa như nghe thấy lời gã nói, ngay sau đó Tống Bá Lân nghe ngoài cửa có người tới.

Không giống tiếng ồn ào tán loạn vừa rồi, tiếng bước chân người mới tới ung dung thong thả.

"Nghiêm đại thiếu." Giám đốc lập tức đứng dậy chào, hoàn toàn không dám chậm trễ.

Xung quanh lập tức an tĩnh, mọi người trong thời gian ngắn cũng không ai mở miệng, chỉ có tiếng hát ở xa xa vang lại.

Tống Bá Lân cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, vừa rồi ồn ào làm đầu hắn đau như muốn nứt ra, chợt có người đi tới bên cạnh hắn, dùng tay chọc chọc mặt hắn.

"Thô lỗ như vậy thật không lãng mạn chút nào."

Giọng nói này Tống Bá Lân cảm thấy khá quen tai, nhưng hắn lại không còn sức nghĩ nổi đã từng nghe thấy ở đâu.

Hắn tựa như người chết đuối vớt được cọc, thở hổn hển một hơi lớn, người kia nâng đầu hắn dậy, Tống Bá Lân cuối cùng cũng có sức nâng mí mắt lên, mở mắt ra, thấy một người đang nhìn chằm chằm hắn.

Nghiêm khắc xuy xét thì đám người vây xung quanh hắn, có đủ kiểu dáng, có kẻ giống lũ đàn em, có người ăn mặc đồng phục nhân viên phục vụ, còn có gã địa chủ vẻ mặt thô lỗ.

Nhưng người đang đỡ hắn, thân hình cao lớn, khuôn mặt thật sự tuấn mỹ không giống người thường, mắt đen thâm thúy, một thân quần áo tinh xảo, cả người tản ra khí thế lười biếng lại tiêu sái, không lộ ra bén nhọn, chỉ cảm thấy khiến người ta ngưỡng mộ.

Tống Bá Lân ngẩn ngơ nhìn người kia.

Hắn cũng không có quyền quản diện mạo người ta, chỉ là người này...

Hắn quen biết.

Mới vừa rồi khi hắn còn ở bên tình nhân xinh đẹp có đùa cợt về người này.

Tống Bá Lân làm thế nào cũng không thể hiểu nổi vì sao người này lại ở đây, hắn mấp máy môi, nỗ lực mở miệng, lại chỉ có thể phát ra tiếng hít thở.

Sau đó không hề lầm mà hô lên tên người kia.

"Nghiêm... Nghĩa Tuyên?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên nâng nâng mi tựa hồ có chút kinh ngạc, tiếp đó lại cười cười, nói: "Lớn lên khá đó, thật đáng tiếc."

Vị giám đốc bên cạnh vốn là người tinh khôn sống nhờ chốn ăn chơi này, lập tức hiểu ra một phần ý của Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Vẫn còn nguyên ạ, nó phản kháng quá mức nên mới bị ăn đau."

"Vậy sao?" Nghiêm Nghĩa Tuyên không hề để ý mà hỏi lại, "Nhưng mà buồn cười, tôi còn tưởng tiết mục cưỡng bức dân lành đã không còn lưu lành từ mấy chục năm trước rồi chứ."

Tống Bá Lân chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ầm ầm, căn bản không tiện bận tâm tới hàm nghĩa cuộc đối thoại giữa bọn họ, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại lần nữa, chỉ nghe thấy giữa mông lung, có tiếng Nghiêm Nghĩa Tuyên mỉm cười nói: "Đưa tới bệnh viện đi, người này tôi muốn."

Tống Bá Lân thực sự tỉnh lại là ở bệnh viện.

Sau đó hắn lập tức phát hiện ra, thế giới của hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Hiện giờ trên cổ hắn vẫn còn quấn băng vải, dựa lên trên gối đầu giường bệnh, lạnh nhạt lật xem tin tức trên di động.

"Người thừa kế Tống Bá Lân của tập đoàn Tống thị trong đêm mưa giông bất ngờ gặp tai nạn tử vong, toàn bộ tập đoàn thiệt hại lớn, con trai thứ Tống Quý Kỳ khẩn cấp về nước, liệu thể ngăn nổi cơn sóng dữ?"

Người bình tĩnh như hắn, cũng mất mấy ngày mới tiêu hóa được sự thật: hắn đã chết.

Hắn đã từng trải qua rất nhiều tình cảnh ác liệt, rất nhiều lần nguy hiểm có thể cảm thấy tiếp theo sẽ thân bại danh liệt, nhưng hắn đều nhịn được mà bước qua, thực sự hắn chưa từng gặp phải tình cảnh "tử vong" này.

Đúng vậy, cái thân xác Tống Bá Lân đã chết trong cái đêm mưa kia rồi, còn hắn không thể hiểu nổi lại biến thành người khác.

Hắn nhập vào đứa trẻ tên Kỷ Linh này, thay thế thằng nhóc sống tiếp.

Nếu là trước kia, Tống Bá Lân sẽ không bao giờ tin tưởng câu chuyện hài hước này, nhưng hiện tại lại không thể không tin.

Hắn nhấn vào thư viện, lại một lần nữa nhìn lại mặt mình.

Trong ảnh là hình của hắn với cái cằm nhòn nhọn, đôi mắt lớn mà ngoan ngoãn, cái mũi cũng không có tính công kích gì, lớn lên thực tuấn tú, nhìn vẫn còn toát ra vẻ non nớt.

Thằng nhóc Kỷ Linh này ký hợp đồng với một công ty giải trí, công việc lúc này đại khái mới chỉ chụp ảnh mẫu, cũng chưa có gì để gọi là ra mắt công chúng, chỉ là kiếm miếng cơm vụn vặt trong giới giải trí.

Người có nhan sắc như vậy khó tránh khỏi khó tự mình bảo toàn, nếu bị kẻ mạnh hơn có hứng thú, khiến cho sống không nổi, ba hồn bảy vía cũng chẳng biết sẽ bay tới đâu nữa.

Có lẽ là tại thời điểm Tống Bá Lân xảy ra tai nạn xe, bằng một cách không thể hiểu được cứ thế mà nhập vào thân xác trẻ tuổi này.

Câu chuyện này còn quá nhiều chỗ mà Tống Bá Lân cảm thấy không thể lý giải, nhưng hắn cũng chỉ có thể biểu đạt tâm tình khiếp sợ cùng lo lắng cho tình cảnh của mình.

Hắn đã từng dùng điện thoại của Kỷ Linh thử gọi tới văn phòng Tập đoàn, hắn có thể nghe thấy người tiếp điện thoại là một trợ lý hành chính nào đó của hắn, đối phương thấy hắn có thể biết được số liên lạc này rất khiếp sợ, lại chỉ lịch sự đáp lại không thể trả lời.

Hắn không thể biểu lộ thân phận thật của mình cho cấp dưới biết, ngay bản thân hắn còn thấy chuyện này quá điên cuồng mà.

Tống Bá Lân ngày thường rất ít khi thở dài, bởi hắn thấy thở dài hay bi ai đều căn bản không thể giải quyết được bất cứ việc gì, nhưng khi đối mặt với tình huống như vậy, cư nhiên không tự chủ được mà không tiếng động thở dài.

Vì bị thương nghiêm trọng ở cổ, hắn hiện giờ chưa thể nói chuyện bình thường, bác sĩ nói dây thanh đã bị tổn thương, về sau có khả năng không thể ca hát như xưa.

Tống Bá Lân hoàn toàn không cảm thấy không thể ca hát là chuyện gì đáng để khóc than.

Hắn nhìn xung quanh bốn phía, đây là phòng bệnh một người, ngoài trừ người công ty giải trí tới nhìn qua hắn một lần thì không có ai quản hắn, lật xem thông tin trong di động không thấy một số điện thoại thân thuộc nào, như vậy thằng nhóc Kỷ Linh này không có gia đình để dựa vào.

Tống Bá Lân lại một lần nữa thương hại cho cảm giác của thằng nhóc, khi nó bị người ta bóp chặt cổ hẳn là tuyệt vọng biết bao.

Tống Bá Lân bỗng nhiên lại nghĩ tới đêm đó, những lời mà tên trợ lý kia nói, cũng tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn mất khống chế trong tay trợ lý, rơi vào hoàn cảnh này đều là do gã gây ra, nhưng hiện giờ hắn lại không cách nào toàn tâm toàn ý oán hận.

Trợ lý cũng tử vong ngay lúc đó, nhưng trong tin tức lại chỉ nhắc tới một câu này.

Không biết gã có thể có vận may như hắn, nhập vào thân xác người vừa mất không.

Tống Bá Lân sửng sốt.

Mấy ngày nay hắn vẫn mang trong mình bất bình, hiện giờ nghĩ lại, đây cũng là vận may của hắn.

Nếu trời cao không cho cơ hội này, hắn chỉ sợ giờ còn đang ở chân cầu Nại Hà, cùng tên trợ lý của mình mắt to trừng mắt nhỏ.

Nghĩ như vậy, tâm tình Tống Bá Lân đã tốt hơn chút chút.

Nhưng hắn vẫn rất lo lắng cho Tập đoàn.

Hắn xảy ra chuyện chắc chắn sẽ có ảnh hưởng rộng khắp, khó mà bảo toàn không có tiểu nhân mượn cơ hội gây rối, trong tin tức nói Tống Quý Kỳ đã về nước, nhưng em trai chưa từng tiếp xúc qua chuyện kinh doanh, chỉ sợ sẽ bị người có tâm lợi dụng đưa dê vào miệng cọp.

Tống Bá Lân nâng cánh tay lên, nhìn cánh tay trắng nõn gầy yếu, phỏng đoán ở Tống thị cách xa ngàn dặm sẽ nhấc lên sóng gió cỡ nào.

Lúc này, hắn hoảng hốt nhớ tới lời cuối cùng của tên trợ lý.

Ngài không cách nào khống chế mọi thứ, ví dụ như lòng người, ví dụ như sinh tử.

Hắn thử nắm chặt tay, lại cảm thấy thực sự vô lực, cho dù hắn không cam lòng, nhưng tạo hóa trêu ngươi, hắn hiện giờ chân chân thật thật biến thành một thằng nhóc mang tên Kỷ Linh.