*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyển 4: Tin (Thứ mà nhân loại phải mang)- Bắt đầu đăng xuất…
Cuối cùng thì cái âm thanh mà Thi mong chờ bấy lâu cũng xuất hiện. Trong mắt Thi, thời gian như bỗng nhiên đọng lại. Hình ảnh một gót giày đen bóng mang theo ánh trăng phản chiếu đang quật xuống cũng lập tức đông cứng lại trong con ngươi tràn tơ máu của nó. Hình như, có một thứ ánh sáng mãnh liệt bùng lên từ mọi thứ và ý thức vốn đã lờ mờ của Thi liền triệt để mất đi.
…
Dự án Nhân Thần, mục đích là tạo ra “Nhân loại mang năng lực của Thần”. Những kẻ thực hiện dự án đó có thể coi như là gần thành công khi những thí nghiệm phẩm của họ thực sự có mang một phần nào đó “Năng lực của Thần”. Nếu không tính đến khoản chi phí khổng lồ cần thiết để tiến hành bảo trì liên tục cho cơ thể của những thí nghiệm phẩm đó.
Văn là một thí nghiệm phẩm mang số hiệu {Sáng Thần 04}, kẻ được coi là thể tích hợp hoàn mĩ nhất với {Cánh tay của Thần Sáng Chế}. Mang trong mình năng lực của Thần mà đến chính bản thân cậu ta còn chưa khám phá ra được hết.
Được Văn hỗ trợ, bằng [Giao thức kết nối nâng cao] tinh thần của Thi và con Akuma tiểu đệ của mình đã kết hợp hoàn mĩ với nhau mà trở thành một thể thống nhất. Thế nhưng, ngoài “Đồng bộ tinh thần” ra, giao thức này lại không hỗ trợ chút gì về “Đồng bộ cơ thể” cả. Vậy nên, khi cường hành phức hợp với nhau, điều tất yếu phải xuất hiện đó là sự bài xích về mặt bản chất giữa hai cơ thể biệt lập bất đồng.
Con Akuma biến đổi cơ thể thành lớp vỏ bên ngoài bao bọc lấy đôi chân thằng Thi. Những mảnh kim loại vô cùng nhỏ bé còn khuếch tán cả vào bên trong tổ chức tế bào của nó, vừa tiến hành xây dựng bộ khung cơ bản, vừa hỗ trợ bắt tín hiệu thần kinh truyền trực tiếp.
Đôi chân thằng Thi không có khả năng tùy biến như con Akuma để kết hợp. Khi những phần tử kim loại xâm nhập vào, nó cũng tiện đường xé rách hàng loạt mô cơ cùng với lớp biểu bì bao bọc bên ngoài.
Đau…! Là thứ duy nhất mà Thi cảm thấy.
Khi “Đồng bộ sóng não”, con Akuma sẽ trực tiếp đảm nhiệm vai trò của đôi chân, mặc kệ thằng Thi có cảm thấy hay không. Nó chỉ cần “Nghĩ” là “Đôi chân” bên dưới đã lập tức hành động, phản ứng theo rồi. Cảm giác giống như khi còn ở trong Khu Lưu Trữ, nó với thằng Minh chơi trò đè lên tay của mình một thời gian dài cho tê dại đi rồi dùng cánh tay đó để ném bóng vậy… trò [Cánh tay của người xa lạ]. Chỉ có khác là bây giờ, thay bằng cánh tay thì lại là đôi chân của nó.
Đứng được lên nhưng không phải là bằng đôi chân thực sự. Nó chuyển động không phải bằng cơ gân, xương thịt mà nhờ một hệ thống bánh răng, trục khủy, pitong, đòn bẩy hết sức tinh vi. Nó không thể nào thực hiện được những thủ pháp gia tăng cơ năng đột biến với đôi chân này, những kĩ thuật phức tạp kiểu như [Sóng Chấn Động] cũng không. Thế nhưng, bù vào đó, đôi chân này cung cấp cho nó khả năng sử dụng [Soul Gun] vô hạn chế. Thế là, không gian đã chẳng phải thuộc về một mình Lenalee.
Tạo ra hai nòng súng cực ngắn ở vị trí lòng bàn chân. Để hạn chế tiêu hao không cần thiết, hai nòng súng không hề mang đầu đạn mà chỉ phát nổ để cung cấp thêm động năng cho cơ thể. Với tốc độ phát nổ của mỗi nòng là một lần trên giây, [Thiên Không Dạ Vũ] hầu như được thằng Thi phát động liên tục, giải phóng nó khỏi hạn chế của mặt phẳng địa hình.
Tăng tốc độ, chuyển hướng đột ngột, không ít dame thêm vào mỗi cú đá, lại còn khả năng tùy biến hình dáng của bản thân Akuma, những đòn tấn công của thằng Thi chưa bao giờ khó lường đến vậy. Bàn chân cứ liên tục có móng vuốt thò ra thụt vào, mỗi cú lên gối lại có một mũi đâm nhọn hoắt mọc lên theo và cú tạt ngang nào cũng được khuyến mại thêm một lưỡi đao sắc lẹm nhô ra bên má. Thậm chí, thi thoảng lại có một nòng súng nhỏ mọc ra ở vị trí bất kì rồi đột nhiên khạc đạn, uy lực có thể chẳng được bao nhiêu nhưng thắng ở cái bất ngờ và hiểm hóc.
Trạng thái [Giải khóa Gen] đã bị sử dụng gần hết thời gian phát động nhưng thi thoảng vẫn bật được lên, tác dụng chủ yếu là giúp nó hạn chế cơn đau mà duy trì lấy một tia ý thức. Còn lại là nhờ vào [Tâm Nhãn] và sự dẫn đường của Văn, sau đó cứ để mặc cho bản năng cơ thể tự do hành động, chẳng có chiêu thức, cũng chẳng cần chiến thuật.
Mặc dù, [Soul Gun] vô hạn chế và [Thiên Không Dạ Vũ] đã bù vào mọi điểm yếu về tốc độ và khả năng di chuyển trong không gian đa chiều. Thế nhưng, sự di chuyển của Thi vẫn bị hạn chế trong một khoảng không gian chật hẹp – không đến bốn mười mét quanh Văn – đó là tầm tinh thần lực vươn tới tối đa của cậu bé. Nếu vượt ra khỏi cự li đó, không có sự trợ giúp của [Giao thức kết nối nâng cao], thằng Thi sẽ lại là thằng Thi, mà con đệ cũng chỉ là con đệ. Không “Đồng bộ sóng não” vậy thì đừng nói là di chuyển và cử động như một thể thống nhất mà ngay cả đến việc duy trì hình dáng hiện tại của con Akuma cũng đã là không thể rồi.
Thế là, khó khăn của thằng Thi lại càng thêm chồng chất. Vừa phải chống đỡ lại Lenalee, vừa phải cố gắng không để trận chiến ảnh hưởng đến cậu bé Văn ngay cạnh đó.
May mắn, Lenalee không phải là loại máu lạnh vô tình, cũng không đặt vấn đề hủy diệt và cuồng sát lên làm mục tiêu chính. Thế nên, một thằng nhóc nằm bết xác trên xe lăn, mắt mũi liên tục trào máu tươi và gần như không có dấu hiệu nào của sự sống được Lenalee coi là vô hại và trực tiếp bỏ qua. Chứ nếu không, thằng Thi chỉ giữ được mình đã khó lắm rồi, làm sao mà đi bảo vệ được người khác.
Nếu chỉ xét về tính năng, đôi chân của thằng Thi bây giờ đã chẳng thua {Dạ Hài} của Lenalee là bao, lại còn hơn được ở khả năng tùy biến. Thế nhưng, trận chiến này có vẻ hơi quá sức với cái cơ thể đã trọng thương của nó. Nhiều lúc, phần thân trên còn không kịp phối hợp được với đôi chân cơ khí bên dưới. Và thêm vào đó, ở đời còn có một thứ gọi là “Thiên địch”.
Bị khắc chế về mặt bản chất, thế nên, cứ mỗi lần những cú đá trực tiếp va chạm vào nhau, thằng Thi và con đệ Akuma đều là kẻ chịu thiệt thòi.
Va chạm trực tiếp với Innocence, Akuma chưa bao giờ trở nên mong manh hơn thế. Những mảnh linh kiện và vỏ giáp cứ vỡ tung sau từng cú đá, và nỗi đau cứ thấu buốt vào tận sâu trong linh hồn.
…..
- Chúc mừng sống sót.
- Chào mừng trở lại {Khu Lưu Trữ}.
- Chúc một ngày tốt lành. Bây giờ là 6:13' sáng ngày thứ nhất.
Âm thanh của “Hệ thống” trực tiếp truyền vào trong ý thức, chất giọng ngọt ngào đánh thức Thi dậy, thoát khỏi một thứ giống như là giấc ngủ dài. Ngay sau đó, là những cơn đau xé ruột theo cảm giác trở về.
- Tình trạng cơ thể: Tổn thương 81%, mất máu đặc biệt nghiêm trọng, tinh thần lực cực độ hao tổn, phát hiện chất độc, cơ thể đang liên tục bị ăn mòn, sinh mạng giảm xuống mức “Nguy kịch”. Xác nhận trị liệu?
Mặc kệ việc ý thức mong manh của thằng Thi vừa mới trở về đã lại bị những cơn đau đánh cho mơ hồ, “Thông báo” của hệ thống cứ như một chuỗi thông tin bị nhồi vào trong sọ.
Giật mình, mở bừng hai mắt, Thi vội vã gượng dậy, ngóc đầu nhìn về phía {Cánh Cửa Chân Lý}, đôi môi run rẩy, hấp tấp hô:
- Xác nhận… Chữa trị toàn bộ… Phục hồi cho cả team…
- Thông qua mức độ trị liệu - 100%, thông qua đối tượng trị liệu - toàn bộ Luân Hồi Giả còn sống sót. Bắt đầu trị liệu…
Âm thanh “Xác nhận” của hệ thống vang lên trong đầu Thi. Từ nơi nào đó trên cao, một cột sáng bỗng nhiên xuất hiện, chụp thẳng vào người và dần nâng nó lên khỏi nền “Đại sảnh”. Đến lúc này, cơ thể Thi mới dịu xuống, thở dài ra một hơi. Giữa không trung, nó chậm rãi xoay người, đưa ánh mắt đi tìm đồng đội, mặc kệ cho hệ thống trị liệu thực hiện nhiệm vụ của mình và âm thanh thông báo cứ vang lên trong não.
- Số lượng Luân Hồi Giả sống sót: 8 + 1
Xung quanh Thi, những cột sáng chiếu xuống rải rác khắp nơi, bao nhiêu vết thương trên người đồng đội của nó cũng đang được chữa lành. Miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nó thấy những khuôn mặt thân quen.
- Luân hồi giả số hiệu 01302: cơ thể tổn thương 49%; phát hiện “Vết thương trí mạng”; mất máu đặc biệt nghiêm trọng; sinh mệnh lực giảm xuống mức “Nguy hiểm”. Trị liệu hoàn toàn mất 80 điểm tích lũy.
- Luân hồi giả số hiệu 01303. Trị liệu hoàn toàn mất 103 điểm tích lũy.
- Luân hồi giả số hiệu 01304: cơ thể tổn thương 57%; nội tạng chấn động; xuất huyết trong; chức năng nội tiết suy giảm nghiêm trọng; phát hiện dấu hiệu rạn nứt trên toàn bộ khung xương; sinh mệnh lưc giảm xuống mức “Suy kiệt” (đang phục hồi). Trị liệu hoàn toàn mất 64 điểm tích lũy.
- Luân hồi giả 01305: cơ thể tổn thương 72%; tổ chức mô cơ có dấu hiệu tự tan vỡ; thể lực cực độ suy kiệt; tinh thần lực tổn hao quá độ; mất máu nghiêm trọng; sinh mệnh lực giảm xuống mức “Nguy kịch”. Trị liệu hoàn toàn mất 112 điểm tích lũy.
- Luân hồi giả số hiệu 01306: cơ thể tổn thương 26%; tinh thần lực giảm xuống mức “Khô kiệt”; ý thức thác loạn; tinh thần của bản thân chủ thể đã rơi xuống tầng tiềm thức. Trị liệu hoàn toàn mất 150 điểm tích lũy.
- Luân hồi giả số hiệu 01308: cơ thể tổn thương 68% (tình trạng khuyết thiếu); tinh thần lực cực độ hao tổn; ý thức chủ thể xuất hiện dấu hiệu “Tan vỡ”. Trị liệu hoàn toàn mất 99 điểm tích lũy.
- Luân hồi giả số hiệu 01310: cơ thể tổn thương 47%; phát hiện sự “Dừng hoạt động” của một số bộ phận cơ thể; tinh thần lực hao tổn. Trị liệu hoàn toàn mất 0 điểm tích lũy do “Quyền tân thủ”.
- Luân hồi giả số hiệu 01313: cơ thể tổn thương 62%; mất máu nghiêm trọng; phát hiện dị vật với số lượng lớn trong tổ chức mô cơ. Trị liệu hoàn toàn mất 0 điểm tích lũy do “Quyền tân thủ”.
- Luân hồi giả số hiệu 01314: cơ thể tổn thương 31%. Do là “Thể đặc thù” nên không đánh giá mức độ nguy hiểm của “Suy giảm sinh mạng lực” Trị liệu hoàn toàn mất 1 điểm tích lũy do chương trình hỗ trợ Luân Hồi Giả bổ sung.
Sáu đứa “Cựu binh”, vậy là anh em còn đủ cả. “Tân thủ” thì… Thi khẽ lắc đầu: “Cố gắng vậy mà cũng chỉ sống sót được có hai…!”
Chung quanh Thi, một vài cột sáng đã bắt đầu nhạt dần để hạ người bên trong xuống. Có bé Lan, có Cỏ May, có Thủy, có cả Du, thằng Minh vẫn bên trong cột sáng và hai tân thủ còn sống sót là Văn và cô bé Linh.
Nó cũng đã cảm thấy tương đối cơ thể của mình rồi, ngỡ rằng trị liệu sẽ kết thúc nhanh thôi nhưng không ngờ, thông báo của “Hệ thống” lại một lần nữa vang lên trong đầu nó:
- Sinh mạng thể phụ thuộc số hiệu 01303.01: Do là “Thể cơ khí đặc thù” có khả năng tái tạo vô hạn nên không đánh mức độ tổn thương cơ thể; phát hiện thương tổn linh hồn; tinh thần thác loạn mất khả năng tái định hình cấu trúc vô cơ. Khôi phục toàn bộ mất 1 điểm tích lũy do chương trình hỗ trợ sinh mạng thể lần đầu tiến vào {Khu Lưu Trữ}
Từ đôi chân thằng Thi, lớp giáp ngoài được tao thành từ con đệ Akuma bắt đầu tan vỡ. Vô số mảnh kim loại bị hút ra ngoài, thậm chí những cấu trúc li ti còn trực tiếp phá vỡ đôi chân vừa mới lành lại của nó để thoát ra. Cột sáng bao quanh người thằng Thi bắt đầu mở rộng, rồi từ từ tách ra thành một cột sáng nhỏ ngay bên cạnh nó nữa. Bên trong cột sáng vừa mới hình thành, những mảnh kim loại rời rạc bắt đầu ghép lại, dần tạo nên một cấu trúc hình bầu dục nho nhỏ phản chiếu ánh kim.
“Thêm một lần đau” khi đôi chân bị phá ra nhưng thằng Thi không quan tâm mấy, “Hệ thống” sẽ khôi phục lại cho nó nhanh thôi. Đôi mắt nó bây giờ mở lớn nhìn chằm chằm về phía trước, nơi con đệ của nó đang tái định hình. Khuôn mặt nó hớn hở với nụ cười mở lớn trên môi.
Cơ thể con Akuma đã gần như thành hình. Thân chính hình bầu dục được bọc trong lớp giáp ánh kim. Ba mảnh vỏ ngoài khép kín che chở cho cả một hệ thống cơ khí tinh vi bên trong. Những góc vát mềm mại kết hợp sự góc cạnh đặc trung của máy móc. Như một sản phẩm cơ khí hoàn hảo đến không tì vết, con Akuma toát lên một vẻ đẹp trí mạng đối với những thằng cuồng máy móc như Thi.
- Ha ha…! – Vẫn giữ nguyên nét cười, sự vui mừng của nó phát ra thành tiếng. Đôi mắt vốn đã chẳng mấy khi đứng đắn của nó híp lại, cong như ánh trăng lưỡi liềm còn trong đầu thì khoái trá nghĩ: “Mình có một con Akuma thuần huyết làm tiểu đệ… Ôi con mẹ nó…! Sướng vồn…!”. Cả người hướng về phía con Akuma, đôi cánh tay của nó vừa mới hơi đưa ra đằng trước để định ôm con đệ vào lòng thì:
- Phụt…! – Quá trình trị liệu của nó đã kết thúc, cột sáng vụt tắt và thằng Thi thì được thả cho rơi thẳng xuống nền nhà.
- Rầm…! – Âm thanh va chạm trầm vang và tiếng – Hự…! – lên nghe đầy nghẹn uất. Với cái tư thế hơi vươn người về đằng trước ban nãy, bây giờ khi tiếp đất, nó sử dụng chính là phần ngực, bụng và cả cái bản mặt đang nhe răng ra hơn hở của mình.
Với đặc trưng của {Khu Lưu Trữ}, nên “Đại sảnh” cứng gần như tuyệt đối. Khi thằng Thi rơi xuống, mấy đứa tinh mắt xung quanh hình như còn nhìn thấy cơ thể nó hơi nẩy lên một nhát nữa rồi mới nằm im bất động. Máu, không biết từ đâu bắt đầu lan ra thành vũng.
Một vài giây trôi qua, thằng bé vẫn nằm im không phản ứng. Mấy đứa đồng đội đã bắt đầu lo lắng, vừa mới mon men lại gần thì:
- Á hự…! – Một tiếng rên lớn vang lên, thằng Thi tưởng đã đứt hẳn rồi đột ngột vùng người, bật dậy làm giật mình hết cả mấy đứa xung quanh. Hai đầu gối vẫn quỳ dưới đât, động tác mạnh mẽ làm nó hơi ngửa người ra sau. Hai cánh tay của nó thuận thế vung, hai cái ngón giữa hướng thẳng lên trời, vẻ mặt của nó biến hình và tiếng lòng bật ra trong cảm xúc – Đê Ca Mờ…! Quản Lý, bố có thù oán gì với mầy hay sao mà cứ phải cố tình chơi nhau thế…!
Đau lòng cảm thán, nước mắt nó rơi như mưa hòa cùng vào với tiếng nhốn nháo của đám anh em bên cạnh. Hình như, nó còn hơi lờ mờ nghe thấy, lẫn trong đâu đó, có một âm thanh loáng thoáng truyền thẳng vào trong não: “Bố đéo quan tâm…!”
Cảm thán nhất thời rồi thôi, bị nhiều rồi nên nó cũng quen, sự chú ý lại bị kéo về phía con Akuma vẫn đang định hình cơ thể. Nhìn từ bên ngoài đã vô cùng hoàn hảo rồi nhưng cột sáng nhỏ vẫn chưa biến mất, có lẽ là đang tái cấu trúc một số cơ cấu phức tạp nào đó bên trong, ai mà biết được.
Cũng không để cho thằng Thi phải chờ lâu, không đến vài giây sau, cột sáng nhạt dần và để lại cho nó một con Akuma hoàn chỉnh. Cơ thể bầu dục từ trên cao bắt đầu từ từ hạ xuống. Bên dưới, thằng Thi cũng đưa hai tay lên để đỡ lấy con đệ của mình. Nét hớn hở như đứa trẻ con sắp có được món đồ chơi hằng mong ước. Thế nhưng, chỉ một khoảng khắc sau, nét mặt của nó lập tức đông cứng lại và mấy đứa xung quanh cũng có biểu tình gần như tương tự.
Giữa không trung, con Akuma lại biến hình.
Vừa từ từ hạ xuống, con Akuma vừa thay đổi hình dáng một cách vô cùng nhanh chóng. Những mảnh vỏ giáp ngoài liên tục phân tách, biến hình rồi rút đi. Cùng với nó là sự chuyển động tương ứng của cả một hệ thống pitong, bánh răng và ròng rọc tinh vi bên trong. Những tiếng kêu “Lạch, cạch” vang lên không ngớt và rất nhanh sau đó, từ giữa đống kim loại, một cánh tay trần nhỏ bé vươn ra. Tiếp theo là đôi bờ vai gầy, khuôn mặt non nớt với mái tóc mềm vàng óng. Một chiếc váy mỏng phủ lên thân hình nhỏ nhắn và cuối cùng là đôi chân hồng ngây thơ.
Em vẫn hạ xuống, thế nhưng cả người thằng Thi đã đông cứng lại rồi. Vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đứng, hai tay đưa lên trời và nụ cười như cũ, nó để em trượt qua trước mặt.
- Ui…! – Khẽ phát ra một tiếng kêu nhẹ khi đôi chân hồng chạm đất, con Akuma mở to đôi mắt tròn, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Rồi, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, nó quay đầu, lao thẳng vào trong lòng của thằng Thi vẫn đang đơ hình bên cạnh. Sải tay nhỏ không ôm được hết vòng eo của nó, con Akuma úp chặt khuôn mặt của mình vào lòng thằng Thi.
Hai tay vẫn giơ lên trời như thế, thằng Thi khẽ cúi đầu, động tác của nó giống như một con robot lỗi thời và vẻ mặt vẫn còn đông cứng. Thằng bé vẫn còn chưa hết choáng trước sự biến đổi của con đệ của mình.
Cảm nhận hai bản tay nhỏ bé cố gắng níu lấy áo nó, khuôn mặt áp vào lòng và hơi ấm nhẹ truyền sang, vẻ mặt của nó bắt đầu biến đổi.
Thoát khỏi trạng thái đóng băng, môi dưới nó trề ra còn môi trên thì cong lên, đôi mắt híp lại và hai hàng lông mày dồn vào với nhau. Nó từ từ cúi người, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng. Trong óc nó, những ý tưởng thuần đen đã bắt đầu cắm rễ.
“Ôi mẹ ơi…! Đã biết là con Akuma này thể éo nào cũng không bình thường rồi, thế nhưng đến mức này thì…!”
Cơ thể ở dạng người của con Akuma này nhỏ lắm, nhỏ đến mức mà có lẽ, em đứng chỉ cao hơn đầu gối thằng Thi một đoạn. Ngoại hình như một bé gái chỉ cỡ ba hay bốn tuổi. Mái tóc ngắn vàng ươm càng làm cho khuôn mặt thêm phần non nớt.
Như một phép màu nhân tạo, cơ thể nhỏ nhắn trong lòng thằng Thi mềm mại đến không ngờ. Vẻ mặt của nó lại một lần nữa biến đổi, mắt vẫn híp và nụ cười khả ố bất giác nở trên môi: “Ôi…! Nhỏ quá…! Nhưng không sao. Nhỏ tốt lắm…! Nhỏ càng hay…!”. Ôm bổng con Akuma lên, Thi khẽ quay người và… nó nhận ra ánh mắt bất thường của bọn bên cạnh.
Giật mình, Thi hoảng hốt xua tay, miệng vội vã phân bua:
- Ớ…! Mấy đứa hiểu nhầm rồi. Không như mấy đứa nghĩ đâu. Anh không phải lolicon… Thiệt đấy…!
Có vẻ chẳng ăn thua vì trong cơn hoảng loạn, Thi còn kịp nhìn thấy nét khinh thường ghê tởm trong ánh mắt Thủy và sự giận dỗi hiện rõ ràng trên nét mặt bé Lan. Đang không biết phải làm thế nào thì đột nhiên, một dòng thông báo nữa của “Hệ thống” lại trực tiếp vang lên trong đầu:
- Sinh mạng thể đặc biệt số hiệu 01300 (số hiệu tạm thời): không đánh giá mức độ tổn thương cơ thể do là “Thể đặc thù”; linh hồn trọng thương; sinh mạng thể đặc biệt chủ động tiến vào trạng thái ngủ đông chờ đợi đủ điều kiện niết bàn Khôi phục toàn bộ tốn 1 điểm tích lũy do chương trình hỗ trợ sinh mạng thể lần đầu tiến vào {Khu Lưu Trữ} Hệ thống cung cấp điều kiện “Niết bàn” Sinh mạng thể đặc biệt số hiệu 01300 bắt đầu tiến hành “Niết bàn”, trùng sinh.
Hơi bất ngờ trước thông báo của “Hệ thống’, Thi ngẩng mặt lên nhìn. Động tác của nó cũng khiến mấy đứa khác để ý rồi bắt chước làm theo và…
Trên không trung, bọn nó thấy, từ cột sáng của thằng Minh cũng dần tách ra thành một cột sáng nhỏ nữa, y như lúc thằng chữa trị cho con Akuma của thằng Thi vậy. Trong cột sáng mới tách ra đó là cái đầu của con Akuma sử dụng công kích âm thanh. Thì ra, con Akuma đó chưa chết hẳn, cái đầu quấn chặt lấy tay thằng Minh và theo nó trở về.
Sau khi tách ra, cột sáng của thằng Minh vụt tắt để cho nó rơi thẳng xuống đất. Còn cái đầu con ác ma cơ khí thì bắt đầu khôi phục lại cơ thể của mình.
Ở cái nơi này, mọi thứ đều bất cập, chỉ có dịch vụ y tế là hoàn hảo đến mức giận sôi người. Nhìn con Akuma đang tái sinh trong ánh sáng rực rỡ, mấy đứa con gái tham gia trận chiến đó đã sợ tái xanh cả mặt mày.
“Một con Akuma level 2, lại ở cái nơi chết tiệt mà mọi thứ đều “Không thể bị giết này…” Nắm bắt tình hình rất nhanh, nét mặt thằng Thi tối xầm lại. Hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống nền đại sảnh, nó điên tiết chửi:
- Mẹ kiếp…!