Khó Dỗ Dành

Chương 15: Tôi lại không yên tâm về em.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nhận ra, không khí nơi này dường như có mang mùi thuốc súng.

Nhưng Ôn Dĩ Phàm không có ý định tranh cãi với anh, cũng không biết bản thân cô đã nói câu nào chọc anh mất vui. Cô cũng không bực bội gì với Tang Diên, tất cả lửa giận đều dồn vào một mình Vương Lâm Lâm.

"Không có, anh không cần lo lắng." Ôn Dĩ Phàm dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi nào dám dụ dỗ anh! "

"..."

"Cũng không phải là tôi để ý gì, vốn tôi chỉ muốn bàn bạc rõ tình huống này với anh." Ôn Dĩ Phàm nói: "Tôi cũng không biết tôi đã nói gì khiến anh không vui, nhưng chuyện này thật sự quá bất ngờ, cho đến giờ tôi vẫn chưa phản ứng kịp."

"Hơn nữa tôi thấy hai chúng ta bây giờ cảm xúc không tốt lắm, thời gian thì không còn sớm nữa." Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, lại nói: "Hay là tối nay anh cứ ở đây, chúng ta cùng suy nghĩ thêm một chút, ngày mai chờ tôi sau khi tan việc lại bàn lại."

Tang Diên vẫn nhìn cô, không lên tiếng.

Ôn Dĩ Phàm: "Thuê chung không phải là chuyện nhỏ, chúng ta không thể quyết định ngay bây giờ được. Lỡ như hôm nay anh thấy thích hợp, ngày mai lại đổi ý muốn dọn đi thì rất phiền cho tôi."

Lại yên lặng.

Ôn Dĩ Phàm thật sự muốn đi ngủ, lúc này chuyện gì cũng không muốn quan tâm. Ngồi đây thêm một giây, cô đều cảm thấy lãng phí thời gian lẽ ra dùng để ngủ. Cô hơi mất kiên nhẫn: "Vậy anh cứ suy nghĩ thêm đi, tôi đi —— "

Tôi đi ngủ trước.

"Được." Tang Diên đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: "Ngày mai em mấy giờ tan việc ?"

"Không biết chắc." Ôn Dĩ Phàm dừng lại: "Tôi sẽ cố gắng về trước tám giờ."

Tang Diên nâng mắt, khẽ ừ một tiếng.

Giọng anh vừa dứt, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy như được ân xá. Cô đứng lên, chỉ chỉ vào bên trong: "Vậy tối nay anh ngủ ở phòng ngủ chính nhé. Có điều bên trong đó không có gì cả, chỉ có một cái giường thôi."

Vừa nói, cô vừa nhìn về phía vali hành lý của Tang Diên: "Chắc anh có mang theo chăn ga trải giường chứ?"

Tang Diên không đáp lời.

Ôn Dĩ Phàm cũng không hỏi lại: "Vậy tôi rửa mặt rồi đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút."

Sau đó, Ôn Dĩ Phàm trở về phòng, lấy quần áo sạch vào phòng tắm. Cô buồn ngủ đến nỗi hai mắt phát đau, đầu cũng muốn nổ tung. Nhưng cô vẫn theo thói quen không thể tắm nhanh hơn được.

Chờ đến khi Ôn Dĩ Phàm đi ra, Tang Diên đã không còn ở phòng khách.

Vali của anh vẫn để ở vị trí cũ.

Cửa phòng ngủ chính vẫn đang đóng như trước đây, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, cũng không biết anh có đang ở trong phòng không.

Ôn Dĩ Phàm do dự một chút, vẫn quyết định không gọi anh.

Trước khi ngủ, Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn điện thoại.

Cách đây không lâu Vương Lâm Lâm gởi cho cô mấy tin nhắn WeChat.

Vương Lâm Lâm: "Tiểu Phàm, thật sự xin lỗi cô. Mới vừa rồi tôi đang ngủ, nên giọng điệu không tốt lắm. Tôi biết chuyện này là do tôi, tôi đã hỏi bạn trai tôi bên kia. Anh ấy nói với tôi là do không nghĩ kỹ, nhưng chúng tôi biết trực tiếp đưa chìa khóa mà không báo trước là không thỏa đáng, làm cô không vui tôi rất xin lỗi."

Vương Lâm Lâm: "Anh ấy nói sẽ gặp Tang Diên nói rõ ràng, nhờ tôi thay anh ấy xin lỗi cô".

Vương Lâm Lâm: "Cô đừng giận nữa...Còn nữa, người đi xe Ferrari là anh họ tôi, cô đừng hiểu lầm [ hôn hôn ]. Chuyện này cô giúp tôi giữ bí mật nhé, đừng nói cho bạn trai tôi, anh ấy không thích tôi và anh họ lui tới."

Tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa hồi phục, hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay.

Cô không biết mình nổi giận với Vương Lâm Lâm có tính là quá đáng hay không, nhưng lúc đó cô thật sự không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân.

Nếu như hôm nay người dọn đến không phải là Tang Diên.

Nếu như Vương Lâm Lâm đưa chìa khóa cho một người đàn ông khác, một người giống như tên hàng xóm trước kia của cô, cô bây giờ chưa chắc có thể nằm bình yên vô sự trên giường.

Ôn Dĩ Phàm thở dài.

Bất kể như thế nào, Ôn Dĩ Phàm cũng không muốn qua lại giao thiệp gì với Vương Lâm Lâm nữa.

Ôn Dĩ Phàm bắt đầu suy xét đến chuyện thuê chung với Tang Diên.

Sau khi tỉnh táo, cô lại cân nhắc đến chuyện này.

Bỗng nhiên cô cảm thấy, chuyện này cũng không quá khó để tiếp nhận. Cô không có yêu cầu cao đối với người thuê chung. Tất nhiên nếu là người cùng phái lại hòa hợp thì sẽ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu là một người khác phái có nhân phẩm tốt thì cũng không có vấn đề gì.

Tang Diên tuy là người ăn nói khó nghe, nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của anh.

Hơn nữa anh cũng không phải ở lâu dài, chẳng qua chỉ là ba tháng, cũng coi như cho cô thêm một khoảng thời gian, để có thể đi tìm một người bạn cùng phòng thích hợp ở chung lâu dài.

Dù sao thì Ôn Dĩ Phàm cảm thấy, qua một đêm suy nghĩ, dựa theo thái độ của Tang Diên đối với cô, chắc là anh sẽ không muốn thuê chung với cô.

***

Sáng sớm hôm sau, Ôn Dĩ Phàm bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Cô không nhìn tên người gọi, trực tiếp mơ mơ màng màng ấn phím nhận. Bất ngờ nghe được từ đầu kia truyền đến giọng nói vui vẻ của mẹ cô Triệu Viện Đông: "A Hàng."

Ôn Dĩ Phàm giật mí mắt, dạ một tiếng.

Triệu Viện Đông gọi nhũ danh* của cô.

(*Nhũ danh: tên thân mật, tên gọi ở nhà.)

Ngày Ôn Dĩ Phàm ra đời vừa vặn là ngày Sương Hàng, lúc ấy mọi người vẫn chưa nghĩ ra tên cho cô, cha cô liền tạm thời gọi cô là "Tiểu Sương Hàng" . Sau đó đặt tên rồi thì mọi người trong nhà cũng theo thói quen gọi tên này, xem là nhũ danh của cô.

Lúc cô hơi lớn hơn một chút, nhũ danh này dần dần biến thành hai chữ "A Hàng".

Nhưng nhũ danh này, giờ đây trừ những người trong nhà, đã không còn ai khác gọi cô như vậy nữa.

Triệu Viện Đông: "Con đang ngủ sao? Hay là tối nay mẹ gọi lại cho con nhé!"

Ôn Dĩ Phàm: "Không sao, con tỉnh rồi."

"Ở Nghi Hà có lạnh không? Con nhớ mặc nhiều quần áo một chút, mẹ xem dự báo thời tiết thấy bên đó xuống đến âm 10 độ, nghe thật đáng sợ." Triệu Viện Đông ân cần nói: "Cẩn thận đừng để bị cảm."

"Dạ."

Triệu Viện Đông than thở: "Đã lâu rồi con không gọi điện thoại cho mẹ."

"A." Ôn Dĩ Phàm bật thốt lên: "Gần đây con bận rộn quá."

"Biết con bận bịu, mẹ cũng không dám gọi điện quấy rầy con. Dù sao bây giờ cũng sắp hết năm" Triệu Viện Đông nói: "Mẹ muốn hỏi con một chút, năm nay con có định trở về không?"

"..." Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp, hỏi lại: "Về đâu?"

Đầu kia bỗng yên lặng, cách mấy giây, giọng nói cũng trở nên thiếu tự nhiên:"Về đâu là sao chứ ? Là về chỗ mẹ đây. Rất lâu rồi mẹ không gặp con, chú Trịnh cũng muốn gặp con một chút."

Ôn Dĩ Phàm mở mắt, ôn thuận: "Con còn tưởng mẹ kêu con đến nhà bác cả."

Nghe cô nói như vậy, Triệu Viện Đông cười cười: "Mẹ cũng không bắt buộc con đến chỗ của mẹ, nếu con muốn con có thể đến nhà bác cả cũng được."

"Con muốn đến chỗ mẹ." Ôn Dĩ Phàm mở mắt, giọng ôn hòa, không mang theo bất kỳ vẻ công kích nào: "Dù sao thì mẹ có bàn bạc với Trịnh Khả Giai chưa? Cô ta đồng ý để con ở đó ăn Tết với mọi người sao?"

—— lại yên lặng.

Hình như là chỉ sẵn dịp khách sáo hỏi thăm, bà cũng không nghĩ đến cô sẽ đồng ý.

Ôn Dĩ Phàm cong khoé môi, nói nhanh: "Con chỉ đùa thôi, cả hai nơi con đều không đi."

Không đợi Triệu Viện Đông lên tiếng lần nữa, cuộc trò chuyện của hai người bị một giọng nữ trẻ trung hoạt bát cắt ngang: "Mẹ, mẹ mau đến đây! Mình chọn cây quất nào đây?"

Vừa như giúp đánh vỡ sự lúng túng, lại vừa như làm tăng lên.

Nghe giọng nói, Ôn Dĩ Phàm biết đó là Trịnh Khả Giai: "Này! Sao mẹ lại gọi điện thoại, mẹ như vậy sau này con không đi mua đồ với mẹ nữa đâu!"

"Được được được! Đến ngay!" Triệu Viện Đông đáp lời, thấp giọng nói: "A Hàng, tí nữa mẹ gọi lại cho con nhé!"

Không đợi cô kịp lên tiếng, Triệu Viện Đông đã cúp điện thoại.

Vội vã.

Như là rất sợ chọc giận vị công nương kia.

Ôn Dĩ Phàm ném điện thoại di động sang một bên, trở mình, muốn lười biếng ngủ thêm chút nữa.

Cô không bị cuộc điện thoại vừa rồi làm ảnh hưởng cảm xúc, nhưng cũng không ngủ thêm được.

Ôn Dĩ Phàm là điển hình của kiểu người đã bị đánh thức là rất khó ngủ trở lại. Mặc dù bây giờ cô vẫn còn buồn ngủ nhưng vẫn không thể ngủ. Cô lại cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, dứt khoát bò dậy.

Đang định vào trong phòng vệ sinh rửa mặt thì, đột nhiên nhìn thấy vali hành lý trong phòng khách.

Cả một đêm vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Ôn Dĩ Phàm nhớ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy có chút buồn bực.

Tang Diên không cần lấy quần áo để tắm sao?

Ôn Dĩ Phàm không để tâm, nhanh chóng rửa mặt rồi về phòng thay quần áo định ra ngoài. Đi đến gần cửa, mắt cô đảo qua, mới phát hiện không thấy giày của Tang Diên.

Nếu không phải vì vali hành lý của Tang Diên vẫn còn ở đây, Ôn Dĩ Phàm sẽ ngầm thừa nhận là anh không định thuê nhà chung với cô, trực tiếp bỏ đi.

Ôn Dĩ Phàm chần chờ một chút, mới quyết định qua gõ cửa phòng ngủ chính. Chờ một lúc lâu, bên trong không có phản ứng gì. Cô lại gõ thêm ba cái, sau đó nói: ''Tôi vào nhé!"

Lại chờ một lúc nữa.

Ôn Dĩ Phàm vặn chốt cửa, dè dặt đẩy vào trong.

Bên trong trống rỗng, trên giường chỉ có tấm nệm, bên trên không có dấu vết ai đã ngủ qua. Trong phòng so với lúc Vương Lâm Lâm dọn đi ngày đó không khác nhau chút nào, chỉ là bởi vì không người ở, trên bàn hơi lấm tấm bụi.

Ôn Dĩ Phàm ra cửa.

Ngồi trên xe điện ngầm trên đường đến công ty.

Mặc dù Ôn Dĩ Phàm thấy cách cư xử của bản thân trong chuyện này không có vấn đề gì, nhưng vì Tang Diên đêm qua không lựa chọn ngủ lại, vẫn làm cho cô có cảm giác tự hỏi không biết mình đã làm gì không hợp lý.

Hình như thái độ của cô quá quyết liệt, phản ứng như chuyện ở chung với anh là không thể chấp nhận được, đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

Cô thấy mình như biến thành một kẻ ác độc vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Dĩ Phàm nhắn tin WeChat cho anh:【Hôm qua anh ngủ ở đâu vậy ?】

Tin nhắn này gởi đi mãi cho đến khi Ôn Dĩ Phàm đến đài truyền hình, vẫn chưa nhận được trả lời từ Tang Diên.

Sau đó cô cũng không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, bận rộn mãi cho đến hai giờ khi ăn trưa cô mới có thời gian lấy hơi. Lúc Ôn Dĩ Phàm xem điện thoại lần nữa thì, Tang Diên vẫn không trả lời nửa chữ.

Thái độ của anh như vậy, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết tối nay có cần nói chuyện thuê chung nữa không.

Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể lại nhắn tiếp:【Hôm nay chúng ta sẽ bàn chuyện ở đâu?】

Ôn Dĩ Phàm:【Tôi đang ở văn phòng. Anh cho tôi biết địa điểm hẹn.】

Lúc này Tang Diên trả lời nhanh hơn một chút.

Sau khi Ôn Dĩ Phàm ăn xong cơm trưa, nhận được tin nhắn của anh:【Buổi tối tám giờ, nhà em.】

Ôn Dĩ Phàm "..."

Nghe sao lại có cảm giác ái muội vậy?

Chăm chú nhìn tin nhắn này, Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ dù cô trả lời như thế nào cũng không đúng lắm. Nhưng không trả lời cũng không được, đến cuối cùng, cô dứt khoát nhắm mắt, mạnh mẽ gởi biểu tượng "ok" để trả lời.

***

Ngay trước khi tan việc, Tiễn Vệ Hoa đột nhiên lại giao thêm đề tài cho Ôn Dĩ Phàm, bảo cô nhanh chóng viết bản thảo. Cô ở bên này bận rộn, lúc ra khỏi công ty đã là gần tám giờ.

Sợ Tang Diên không kiên nhẫn chờ, Ôn Dĩ Phàm trước giờ hẹn báo cho anh một tiếng.

Về đến cửa nhà đã là tám giờ rưỡi.

Ôn Dĩ Phàm mở cửa ra đi vào.

Bên trong tối đen, Tang Diên vẫn chưa trở lại.

Đặt chìa khóa lên tủ giày, Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, bỗng nhiên chú ý thấy chìa khóa của Vương Lâm Lâm cũng đặt ở đây. Cô dừng lại, cầm chìa khóa lên chăm chú nhìn.

Cô không nghĩ là Tang Diên cả chìa khóa cũng để lại.

Ôn Dĩ Phàm không suy nghĩ nhiều nữa, ngồi vào bàn uống trà đun sẵn một bình nước sôi.

Phòng khách quá tĩnh lặng, Ôn Dĩ Phàm với tay mở TV. Nước vừa sôi, chuông cửa cũng cùng lúc reo lên. Cô đứng dậy đi mở cửa.

Tang Diên bỏ hai tay vào túi đứng ở bên ngoài, trên người mặc một chiếc áo khoác đậm màu, trông như mới mua. Mắt anh có hai viền xám xanh xung quanh, giống như vừa thức đêm, dáng vẻ hơi buồn ngủ.

Ôn Dĩ Phàm lên tiếng chào anh, rồi sau đó mời: "Anh vào ngồi trước đã."

Tang Diên không đáp lời, tự nhiên đi vào.

Hai người ngồi đúng vị trí tối hôm qua.

Ôn Dĩ Phàm rót cho anh ly nước ấm, trước khi nói vào chủ đề, cô thuận miệng hỏi vài câu: "Hôm qua anh ngủ ở đâu? Hình như anh không ngủ ở phòng ngủ chính."

Tang Diên nhận lấy nước, nhưng không uống: "Khách sạn."

Ôn Dĩ Phàm hơi bất ngờ: "Không phải là anh nói lười đi sao?"

Tang Diên lãnh đạm: "Tôi không có thói quen ngủ ở nhà người khác."

"..."

Đại khái ý của anh là:

Tối hôm qua vẫn chưa quyết định anh có dọn vào ở hay không, nên nhà này chỉ có thể xem như là nhà Ôn Dĩ Phàm. Nếu lúc ấy anh ở lại, sẽ giống như ngầm thừa nhận bản thân anh không có nhà để về, phải đáng thương tiếp nhận sự giúp đỡ của cô.

"Anh ngủ ngon là được." Ôn Dĩ Phàm uống một hớp, nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta bắt đầu nói nhé? Ngày hôm qua tôi nói với anh những điều kia, anh đều nghe rõ chứ?"

"Ừ."

Ôn Dĩ Phàm hỏi: "Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Tang Diên liếc nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em thì sao?"

Ôn Dĩ Phàm: "Ừ, tôi không có yêu cầu cao đối với người thuê chung, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề là được. Hơn nữa không phải anh chỉ ở ba tháng sao? Cũng không bao lâu."

Tang Diên hạ mi: "Em cảm thấy yên tâm về tôi?"

Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút: "Không có gì không yên lòng."

Tang Diên cười, chầm chậm nói "Nhưng tôi không quá yên tâm về em đâu."

"..."

Vậy thì anh đừng ở.

Đối với hành động tự yêu bản thân của anh, Ôn Dĩ Phàm chỉ nín nhịn: "Tôi sẽ không bao giờ dây dưa với bạn cùng phòng. Nếu anh vẫn chưa an tâm, chỉ cần buổi tối anh khóa kỹ cửa phòng là được."

Có khóa tám ngàn lần cô cũng không quan tâm.

Tang Diên nhướng mày, không bàn luận gì đối với câu nói của cô.

Ôn Dĩ Phàm lại hỏi lần nữa: "Nếu anh đồng ý thuê chung, thì chúng ta sẽ bàn bạc một chút."

Tang Diên: "Bàn bạc cái gì?"

"Đầu tiên là tiền thuê phòng và tiền thế chấp," Ôn Dĩ Phàm không thường xuyên làm những việc như thế này: "Vương Lâm Lâm lúc dọn đi có đưa cho tôi WeChat của chủ nhà. Hợp đồng là do một mình Vương Lâm Lâm đứng tên ký, còn nửa năm nữa sẽ hết hạn."

Ôn Dĩ Phàm: "Tiền thuê phòng trả vào cuối tháng, một tháng năm ngàn. Tiền thế chấp là một tháng tiền thuê phòng, hiện giờ là tiền tôi ứng trước, nếu anh dọn đến, thì tiền này chúng ta chia đều, anh thấy sao?"

Tang Diên lười biếng nói: "Cũng được."

"Vậy tôi nói rõ với anh một chút." Ôn Dĩ Phàm khom người, lấy một quyển sổ từ dưới bàn uống trà nhỏ, viết lên đó vài con số: "Hiện giờ tôi ở phòng ngủ phụ, anh sau này thay thế Vương Lâm Lâm ở phòng ngủ chính, là phòng có phòng tắm riêng. Cho nên phòng của anh giá thuê sẽ đắt hơn của tôi một chút, một tháng ba ngàn."

Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm ngừng lại, ngẩng đầu: "Như vậy anh thấy chấp nhận được không?"

Tang Diên một tay chống lên gò má, ánh nhìn đặt vào cô, không tập trung lắng nghe.

"Ừ."

Không gian tĩnh lặng, vì đang trò chuyện, hai người dần ngồi lại gần hơn.

"Tiền điện nước trả từ sổ tiết kiệm, tôi vừa mới trả xong tiền nước, " Ôn Dĩ Phàm vén tóc ra sau tai, nhìn vào sổ tiết kiệm: "Bây giờ trong này chỉ còn khoảng tám trăm."

Tính đến đây, Ôn Dĩ Phàm nói tiếp: "Như vậy đi, anh chuyển trước cho tôi năm ngàn chín nhé!"

Vừa nói, Ôn Dĩ Phàm cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Tang Diên thu hồi ánh mắt: "Được."

"Ngoài ra, vì ở chung nên sẽ có nhiều chi phí linh tinh không liệt kê rõ ràng được. Ví dụ như tiền mua đồ dùng hàng ngày, anh có muốn chúng ta mua rồi chia đều? Ngày mai tôi sẽ ghi rõ danh sách đồ cần dùng ra. Nhưng nếu anh không muốn, chúng ta có thể mỗi người tự sắm sửa rồi dùng riêng cũng được."

Những chuyện linh tinh này Tang Diên cũng lười quan tâm: "Em cứ tính rồi báo cho tôi con số là được."

"Về phương diện tiền bạc cơ bản là như vậy." Ôn Dĩ Phàm nói: "Tôi chưa từng thuê chung với người khác phái nên cũng không có kinh nghiệm gì. Mặc dù anh chỉ ở ba tháng, nhưng chúng ta trước tiên vẫn nói ra các yêu cầu của bản thân, được không?"

Tang Diên không ngờ lại rất hợp tác: "Em nói trước."

"Tôi rất khó ngủ. Cho nên điều thứ nhất là, hy vọng ở thời gian nghỉ ngơi từ mười giờ tối đến chín giờ sáng anh đừng gây tiếng động ồn ào gì. Những lúc khác tôi sẽ không can thiệp."

Anh nói chuyện cứ như một lần chỉ có thể nhả ra một chữ: "Được."

Nghĩ đến sự khác biệt nam nữ, Ôn Dĩ Phàm bổ sung: "Điều thứ hai, chú ý giữ gìn vệ sinh, ai bày bừa ra thì phải tự thu dọn lại sạch sẽ, ở khu vực chung không được ăn mặc quá phơi bày."

Nghe được hai chữ "Phơi bày", Tang Diên nhẹ xuy: "Em đừng mơ."

"..."

"Một điều cuối cùng." Ôn Dĩ Phàm không muốn tốn thời gian so đo với anh: "Mang bạn bè về nhà phải hỏi ý kiến của đối phương trước, dù là bạn cùng phái hay khác phái."

Nhắc đến đây, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nghĩ ra: "Anh có bạn gái chứ?"

Tang Diên giương mắt: "Ừ?"

"Nếu có," Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: "Anh nên bàn trước với bạn gái về chuyện thuê chung này. Nếu cô ấy để ý —— "

"Yên tâm, không có." Tang Diên nhếch môi, giọng không đứng đắn: "Nhưng em cũng đừng vui mừng quá!"

Ôn Dĩ Phàm "?"

Tang Diên: "Tôi tạm thời chưa muốn yêu đương."

"..."

"Được, vậy nếu như chúng ta thuê chung được một thời gian, sau đó anh có bạn gái, thì chúng ta lại bàn bạc lần nữa." Ôn Dĩ Phàm bổ sung thêm: "Tôi nếu có bạn trai cũng sẽ nói qua với anh."

Nét mặt Tang Diên bỗng nhiên cứng lại.

Ôn Dĩ Phàm không nghĩ ra yêu cầu nào khác nữa: "Tạm thời tôi chỉ có những yêu cầu này, giờ anh nói xem anh có yêu cầu gì ?"

"Chưa nghĩ ra." Tang Diên qua loa lấy lệ nói: "Nghĩ đến nói sau."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu: "Vậy tôi —— "

Tang Diên: "Tôi ở phòng nào?"

"Phòng đầu tiên đằng kia chính là phòng ngủ chính. Vương Lâm Lâm lúc dọn đi đã thu dọn sạch sẽ rồi." Nói cả buổi, Ôn Dĩ Phàm mới ý thức được điểm mấu chốt nhất: "Anh đi xem phòng một chút coi có phù hợp với yêu cầu của anh không, nếu không thì bây giờ đi đặt khách sạn vẫn chưa muộn."

"..."

Tang Diên ừ một tiếng, đứng dậy đi vào trong.

Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác đã giải quyết xong một vấn đề khó khăn. Cô trở về phòng của mình, lấy quần áo sạch từ trong tủ ra để đi tắm. Chuẩn bị bước ra ngoài, cô lại do dự, lấy bộ đồ lót giấu vào trong khăn tắm.

Vào lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Ôn Dĩ Phàm không thể làm gì khác hơn là đem quần áo cất đi, đi qua mở cửa: "Thế nào? Anh thấy không thích hợp sao?"

"Ừ." Tang Diên dựa vào khung cửa, hướng về phía phòng ngủ chính nâng nâng cằm: "Em chuyển qua kia."

Ôn Dĩ Phàm không kịp phản ứng: "Anh muốn ở phòng này à?"

Tang Diên lại ừ một tiếng.

Ôn Dĩ Phàm nhìn lướt qua xem trong phòng có đồ đạc nhạy cảm gì không, xong mới tránh người sang một bên, cho anh đủ không gian đi vào trong: "Là phòng ngủ chính không đạt yêu cầu của anh sao? Nhưng phòng ngủ phụ điều kiện chắc chắn còn kém hơn đó."

Tang Diên tùy ý vào bên trong nhìn quét một vòng, gật đầu.

Vẫn là câu nói kia: "Em chuyển qua kia."

"..."

Ôn Dĩ Phàm ngày càng khẳng định nguyên nhân anh có thái độ này.

Chắc là anh thấy ba ngàn đắt quá?

Ôn Dĩ Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngơ ngác thấy rõ: "Nhưng hai phòng giá tiền không giống nhau."

Tuy thấy nói vậy rất lúng túng, nhưng vì điều kiện kinh tế, cô đành nói rõ ra: "Là như vầy, bây giờ tôi còn đang trong thời gian thử việc, tiền lương chỉ vừa đủ trả tiền thuê phòng và tiền ăn. Hai ngàn đồng đã là mức cao nhất tôi có thể trả."

Tang Diên hơi mím môi: "Không cần em trả nhiều hơn."

"Đây không phải là việc anh muốn hay không muốn." Ôn Dĩ Phàm nói: "Ai trả nhiều tiền hơn, thì ở căn phòng có điều kiện tốt hơn. Đây là chuyện hiển nhiên, lại rất công bằng."

"Căn phòng nào có điều kiện tốt hơn là do tôi quyết định''. Tang Diên lười biếng kéo dài giọng: "Không phải do chủ nhà quyết định, hiểu?"

"..."

"Hơn nữa em có thể nói chuyện hợp lý một chút không?" Tang Diên chậm rãi nói: "Nếu tôi trả nhiều tiền hơn, thì tôi được quyền chọn ở phòng nào chứ?"

"Được rồi." Ôn Dĩ Phàm không hiểu nổi anh đang suy nghĩ gì, không nhịn được hỏi, "Tại sao anh không thích phòng kia?"

"Ừ?

Không có nguyên nhân gì." Tang Diên khí định thần nhàn: "Muốn tìm cho em chút chuyện để làm."

"..."

Qua mấy giây, Tang Diên lại nói thêm: "Căn phòng kia có mùi khó ngửi."

Cũng không biết là nói đùa hay nói thật.

***

Ôn Dĩ Phàm không có nhiều đồ, hơn nữa hai căn phòng cũng nằm sát cạnh nhau, tới tới lui lui vài lần là đã dời xong đồ. Suốt thời gian này Tang Diên ngồi lì trên ghế, bộ dáng như đại gia, không hề tỏ ý muốn giúp đỡ cô.

Lúc cầm lên vài món đồ cuối cùng, Ôn Dĩ Phàm đề nghị: "Nếu như vậy, hai phòng vệ sinh trong nhà chúng ta tách ra dùng riêng được không? Tí nữa tôi dọn hết đồ ra."

Chắc là thấy chuyện này cũng không có gì cần bàn, Tang Diên chỉ nâng mắt, không lên tiếng trả lời cô.

Ôn Dĩ Phàm coi như anh đã ngầm thừa nhận, đi ra ngoài. Đến nhà vệ sinh bên ngoài thu dọn hết đồ dùng rửa mặt, xong cô trở về phòng.

Mới vừa rồi bận bịu khuân đồ không chú ý nhiều, lúc này Ôn Dĩ Phàm mới ngửi được, trong phòng đúng là hơi có mùi. Nhưng cũng không phải là mùi khó ngửi. Là nến thơm Vương Lâm Lâm dùng để khử mùi.

Vị đại thiếu gia kia lại không thể chịu nổi loại mùi thơm này sao?

Ôn Dĩ Phàm muốn nói với anh, loại mùi này chỉ cần mở cửa phòng thông thoáng, qua vài ngày sẽ tan hết.

Nhưng lại nhìn xuống sàn la liệt đồ đạc cô mới dọn qua.

Nghĩ đến phải dọn lại lần nữa, cô yên lặng một lúc, vẫn quyết định thôi không nói.

Tắm xong, lúc ra khỏi phòng tắm, trong đầu Ôn Dĩ Phàm thoáng qua suy nghĩ — trong phòng có nhà vệ sinh riêng rất thuận tiện, cô không cần phải che che giấu giấu quần áo lót khi đi tắm nữa.

Nhìn đồ đạc tán loạn quanh phòng, Ôn Dĩ Phàm thấy hơi nhức đầu, sấy khô tóc rồi bắt đầu dọn dẹp trải giường.

Vừa trải xong ga giường, Ôn Dĩ Phàm nghe thấy tiếng báo tin nhắn trong điện thoại.

Cô với tay lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường, mở màn hình, phát hiện là tin nhắn báo chuyển tiền:

【Tang Diên vừa chuyển cho bạn 13000 đồng】

Thấy số tiền này, Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn.

Rất nhanh cô liền kịp phản ứng, có lẽ Tang Diên ngại phiền toái, trực tiếp chuyển cho cô ba tháng tiền thuê phòng cộng thêm tiền thế chấp và tiền điện nước. Nhưng tính như vậy thì anh chỉ cần chuyển cho cô mười hai ngàn là đủ rồi.

Một ngàn thêm vào để làm gì nhỉ?

Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm nhớ lúc nói chuyện cô có nhắc đến 'chi phí mua vật dụng hằng ngày'.

Gần đây cô không mua sắm thêm trang thiết bị gì, chỉ có máy giặt đã quá cũ, cô cùng Vương Lâm Lâm có thương lượng định góp tiền mua máy giặt mới.

Vương Lâm Lâm đi mấy lần vẫn chưa chọn được máy. Lúc cô ấy dọn đi, Ôn Dĩ Phàm đã trả lại tiền thế chấp và tiền mua máy giặt này lại cho cô ấy.

Ôn Dĩ Phàm không muốn chiếm lợi của Tang Diên, nên vừa chụp hình danh sách, vừa dùng máy tính trên điện thoại để tính toán tiền còn thừa lại.

Sau khi tính xong, cô chuyển lại số tiền thừa cho anh.

Vừa chuyển tiền đi, tự nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng, lại cầm điện thoại lên lần nữa.

...

Bên kia.

Nghe điện thoại trên giường reo, Tang Diên đem khăn tắm ném sang một bên, khom người cầm điện thoại lên:

【 Ôn Dĩ Phàm vừa chuyển cho bạn 520* đồng.】

(*520: đồng âm với Em yêu anh)