Công ty của Tống Vực sắp cho ra trò chơi mới. Trước khi chính thức tung ra thị trường, Tống Vực ưu tiên đưa Mục Táp một tài khoản nội bộ để cô chơi thử. Mục Táp khởi động trang web, phát hiện đối tượng mà trò chơi này hướng tới chủ yếu là các cặp tình nhân. Cô bất chợt cảm thấy quen quen, ngẫm nghĩ vài giây mới nhớ, đây chính là món quà sinh nhật năm trước anh đã tặng cô.

Cô nhớ lúc ấy trên màn hình xuất hiện hai nhân vật ngộ nghĩnh đáng yêu, trước ngực gắn hai cái bảng tên: “Tống tiên sinh” và “Tống phu nhân”. “Tống phu nhân” còn chủ động đè “Tống tiên sinh” hôn tới tấp.

Song hiện giờ, trò chơi đã được nâng cấp với nhiều tinh hoa, ứng dụng độc đáo hơn, tốc độ thao tác trôi chảy, nội dung ấm áp thú vị, đạo cụ đơn giản mà đáng yêu. Nhìn chung, trò chơi này có nét đặc sắc riêng, ắt hẳn sẽ gây được ấn tượng mạnh giữa thị trường game đang dần bão hòa.

Mục Táp đặt tên cho nhân vật của mình là “Tống phu nhân”, tiện thể đổi tên tài khoản của Tống Vực thành “Tống tiên sinh”. Hai nhân vật đã có một ngôi nhà riêng. Bấy giờ, “Tống tiên sinh” đang ngồi xem báo, trong khi “Tống phu nhân” đang cắm hoa. Cuộc sống vợ chồng bình dị mà hạnh phúc. Mục Táp tò mò mở “Nhật kí tình yêu” của họ, thấy trang đầu tiên ghi lại cảnh tượng hai người lần đầu quen nhau.

Vào một ngày mùa xuân mơn mởn, lúc hoa tươi liễu thắm, chim hót líu lo, “Tống tiên sinh” và “Tống phu nhân” đã có duyên gặp gỡ tại một vườn hoa nhỏ. “Tống phu nhân” đang thư thả ngồi trên xích đu, đong đưa qua lại. Ngay lúc xích đu tung lên điểm cao nhất, thì bất ngờ “Tống tiên sinh” xuất hiện đầy ngoạn mục, oai phong cưỡi mây đạp gió, từ trên trời giáng xuống, chặn ngang vòng di chuyển của xích đu.

Mục Táp đọc trường đoạn này liền cảm thấy hơi quen quen, suy ngẫm một hồi, cô nhớ ra đây là cảnh tượng được phác họa dưới ngòi bút của Kim lão gia*, kể về cuộc gặp gỡ của hai nhân vật Hạ Tuyết Nghi và Ôn Nghi. Tống Vực khá khôn ngoan khi khéo léo thổi cái hồn lãng mạn của tiểu thuyết võ hiệp vào trò chơi hiện đại.

*Kim lão gia là nhà văn nổi tiếng Kim Dung – người chuyên viết tiểu thuyết võ hiệp. Hạ Tuyết Nghi và Ôn Nghi là hai nhân vật phụ của bộ tiểu thuyết Bích Huyết Kiếm.

Mục Táp hí hửng ngồi chơi thật lâu, nhưng thao tác đôi tay còn rất trúc trắc, vừa di chuyển chưa được bao xa đã bị mấy cửa ải gây khó dễ. Cô trở nên luống cuống, vội vàng nhờ Tống Vực giúp đỡ. Anh cầm tay cô, hướng dẫn cô cách thức vượt qua những trở ngại. Dưới sự trợ giúp của anh, thao tác của cô càng lúc càng nhuần nhuyễn, chơi lên tay thấy rõ.

Vùi đầu chơi hơn nửa tháng, Mục Táp đau khổ phát giác thân hình “Tống phu nhân” ngày càng đầy đặn, múp míp lên trông thấy, vòng bụng đã xuất hiện nhiều ngấn mỡ. Cô bực bội phàn nàn: “Tại sao càng ngày em càng béo?”

Tống Vực nhấp chuột vào “tủ lạnh” của nhà họ, đá lông nheo bảo cô xem. Cô ngó vào mới vỡ lỡ, tối nào “Tống phu nhân” cũng nhiệt tình đánh chén, nào là sữa chua, chocolate, bánh bao thịt cừu, vịt nướng Bắc Kinh, sushi Nhật Bản, thịt nước Brazil, mì Ý… Từ món ngọt tới món mặn, từ món Á tới món Âu, cứ món nào hợp khẩu vị là “Tống phu nhân” xơi tất. Mỗi khi được “Tống tiên sinh” dắt tay dẫn đi dạo, “Tống phu nhân” lại bắt đầu thực hiện sứ mệnh thu thập món ăn ngon, hễ thấy món nào vừa mắt là yêu cầu “Tống tiên sinh” đóng gói mang về nhà.

Mục Táp vò đầu, rất chi là tức giận.

“Ôi dào, phỏng chừng ‘Tống phu nhân’ nên thực hiện chế độ ăn kiêng đi, nhất là buổi tối đừng ăn đồ ngọt nữa.” Nói đoạn, Tống Vực nhấp chuột vào dấu X trên hai biểu tượng chocolate và bánh ngọt, rồi hỏi: “Tiếp theo em muốn đi đâu?.”

“Đi tới chỗ chúng ta đã nghỉ tuần trăng mật.”

Màn hình lập tức chuyển cảnh, đưa hai nhân vật bay đến hòn đảo Santorini. Nơi cảnh biển bao la hùng vĩ, những nhà thờ cổ kính trang nghiêm, cảnh hoàng hôn ấm áp giao thoa, hài hòa cùng đại dương mênh mông xanh biếc. Tất cả đều được mô phỏng y như thật, kết hợp công nghệ full HD đánh mạnh vào thị giác người chơi, khiến Mục Táp như trở về khoảng thời gian ngọt ngào của tuần trăng mật.

Mục Táp đếm từng ngày, mong ngóng tới lúc trò chơi chính thức tung ra thị trường. Cô đặt nhiều kì vọng vào mức độ thành công của nó. Theo cô nhận xét, trò chơi này phù hợp với nữ giới, đặc biệt là nữ sinh viên. Nó đáp ứng đủ hai tiêu chí lãng mạn và thú vị, khiến người chơi yêu thích không nỡ rời tay. Do đó, hiện tại vừa đi làm về, cô liền mở máy, đăng nhập tài khoản, thích thú theo dõi cuộc sống của “Tống tiên sinh” và “Tống phu nhân”. Có đôi khi họ cùng nấu cơm trong bếp, có lúc cùng chăm sóc hoa ngoài vườn, chồng bón phân, còn vợ tưới nước…Thi thoảng họ cũng đôi co, cự cãi ngay tại ven đường, rồi đột nhiên trời thoắt đổ cơn mưa, anh chồng liền hấp tấp bung dù che chắn cho cô vợ……

Đây là thế giới thu nhỏ của hai vợ chồng cô – một thế giới tràn ngập tình yêu và hạnh phúc.

Hôm ấy, Mục Táp tới công ty tìm Tống Vực, trùng hợp gặp anh chàng Thượng Minh. Hai người bèn hàn huyên dăm ba câu. Nói qua nói lại, họ bất giác bàn về buổi ra mắt trò chơi sắp tới. Thượng Minh tỏ vẻ rất tin tưởng sản phẩm lần này của công ty. Tuy nhiên, anh chàng cũng tình cờ tiết lộ: “Lần này chúng ta đụng độ trực tiếp với GET, hai công ty cùng lúc tung ra trò chơi mới.”

“Tung ra cùng lúc? Vậy là phải cạnh tranh sao?” Mục Táp hỏi.

Thượng Minh bình thản gật đầu: “Mọi người vốn lên kế hoạch dời lại ngày ra mắt, nhưng sếp tổng không đồng ý. Anh ấy bảo, đã gia nhập thị trường thì phải chấp nhận cạnh tranh. Tuy nhiên, mọi người không cần đặt nặng hai chữ ‘cạnh tranh’ đó, cứ cố gắng làm hết khả năng của mình, để tạo ra sản phẩm tối ưu nhất. Còn những việc khác…. thuận theo ý trời vậy.”

Tuy nói thế, song Mục Táp nhận thấy ánh mắt Thượng Minh đầy vẻ nghiêm túc và cẩn trọng, hoàn toàn khác xa một Thượng Minh hay tí tởn cười đùa, trêu hoa ghẹo nguyệt của ngày thường.

Buổi tối, đợi Tống Vực đi tắm, Mục Táp tranh thủ lên baidu tra thông tin về công ty GET, và phát hiện một trong những lãnh đạo đương nhiệm của công ty đó tên là Đinh Triệt.

Đinh Triệt, chính là gã tiểu nhân bị Ngu Nhiên chửi mắng thậm tệ vì đã phản bội Tống Vực.

Mục Táp dĩ nhiên vẫn nhớ rõ, Tống Vực và gã ta là bạn thời đại học, thân nhau tới mức chia chung giường ngủ. Thời thanh xuân của hai người luôn gắn liền bên nhau.

Tống Vực chưa bao giờ nhắc cái tên ‘Đinh Triệt’, Mục Táp cũng chưa từng đả động.

Cô cho rằng, không phải Tống Vực muốn trốn tránh sự tổn thương và thất bại năm đó, cũng không phải là không dám đối mặt, anh chỉ không hứng thú luận bàn chuyện quá khứ. Hoặc có lẽ, anh cảm thấy tự anh thừa nhận, tự anh chữa trị vết thương cho mình là tốt nhất, không cần chia sẻ, tìm kiếm cảm thông từ người khác, dù là người thân cũng vậy.

Mục Táp tắt trang web, ngồi dựa lưng vào thành ghế, thần sắc thoáng tư lự.

Tống Vực tắm xong đi ra, lớn tiếng gọi cô sấy tóc giùm.

Cô đứng dậy, đi lấy máy sấy, kêu anh ngồi xuống, còn cô thì đứng sấy tóc cho anh. Mái tóc anh đen bóng, chất tóc mềm mượt, sờ lên rất thoải mái. Những giọt nước trong suốt trượt dọc theo sợi tóc, ma sát trên chiếc gáy rồi biến mất sau cổ áo tắm, nhìn tương đối hấp dẫn. Anh thả lỏng toàn thân, đôi mắt khép chặt, tựa hồ đã đi vào giấc ngủ.

Cô cảm thấy lúc này, nhìn anh giống một cậu bé to xác, hay nói đúng lớn, anh giống con trai cô quá.

Sấy tóc xong, anh nằm kê đầu trên đùi cô, nhờ cô mát xa da đầu.

“Đợt này…công ty anh và GET cùng ra mắt trò chơi mới hả?”

“Ờ.” Tống Vực hờ hững đáp một tiếng, hồ như không xem trọng việc đó, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cô.

“Thế có gặp trở ngại không anh?”

“Chẳng sao cả.” Anh lại nhắm mắt, “Thương trường chính là nơi diễn ra những sự cạnh tranh khốc liệt. Giải pháp hay nhất là chúng ta cứ cố gắng hoàn thành thật tốt những kế hoạch đã đề ra, đừng để bị ảnh hưởng bởi mấy yếu tố bên ngoài.”

“Anh thật sự không bị áp lực?”

Anh nghe ra ý tại ngôn ngoại, liền mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đong đầy vẻ quan tâm của cô: “Áp lực đương nhiên sẽ có, nhưng luôn nằm trong phạm vi kiểm soát của anh.”

Mục Táp gật gù, mỉm cười véo lỗ tai anh.

Anh cầm cổ tay cô, kéo xuống bên môi, hôn một cái thật kêu: “Em lo lắng cho anh?”

“Tất nhiên phải lo rồi. Anh đấy, hễ gặp chuyện là cứ giấu kín trong lòng, chả bao giờ chịu tâm sự cùng em. Gớm, làm như vàng bạc châu báu không bằng, giấu cho lắm vào, coi chừng có ngày bị nội thương đấy nhé.”

“Tâm sự cùng em?”

“Ờ, em là vợ anh, là người có quan hệ thân mật nhất với anh. Anh có thể nói em nghe tất cả, bao gồm niềm vui nỗi buồn, cũng như những băn khoăn, trăn trở của anh.” Mục Táp cúi đầu, nhìn anh trìu mến: “Em luôn sẵn sàng chia sẻ cùng anh, hiểu không?”

“Anh đoán em muốn hỏi chuyện liên quan đến Đinh Triệt?”

“Anh bằng lòng kể không?”

“Đinh Triệt từng là người anh em tốt nhất của anh. Tư tưởng và chí hướng của bọn anh khá hợp, cùng ôm hoài bão tương đồng, đều có nhận định và tác phong khá giống. Vậy nên, vào năm ba đại học, bọn anh quyết định cùng bắt tay gầy dựng sự nghiệp. Thời gian đầu dĩ nhiên gặp rất nhiều khó khăn, lúc ấy bọn anh tự an ủi, động viên lẫn nhau, cùng kề vai sát cánh, chạy vạy đi tìm nhà đầu tư, tự lên ý tưởng quảng cáo, thầu luôn khâu marketing…Nói chung, mỗi ngày đều như được “tiêm dopping”, nên tinh lực bọn anh tràn đầy, không bao giờ cạn kiệt.”

“Sau đó thì sao?” Mục Táp chăm chú lắng nghe.

“Sau đó ư? Giống như những câu chuyện trên phim ấy, vì bất đồng trong việc chia chác lợi nhuận, nên tan đàn xẻ nghé thôi.”

“Đơn giản thế thôi à?” Mục Táp nài nỉ: “Anh kể cụ thể tí đi.”

“Cụ thể tí hả?” Tống Vực bắt đầu thừa nước đục thả câu, “Chuyện đã khá lâu, anh cần chút thời gian để hồi tưởng.”

Mục Táp gật đầu lia lịa. Anh vươn tay, đè gáy cô xuống, ngốn ngấu đôi môi đỏ: “Trong lúc anh hồi tưởng, chúng ta tranh thủ làm việc chính của buổi tối ngày hôm nay đi.”

Mục Táp đang đắm chìm trong nụ hôn, mơ màng chưa hiểu hết ý anh. Đợi cô lấy lại phản ứng, tay anh đã thám hiểm “lãnh địa” bên dưới lớp váy ngủ, chậm chạp đi từ vòng eo chuyển lên nơi đẫy đà. Cô thấp giọng than phiền: “Cả tuần nay anh sao thế. Ngày nào cũng hành hạ em đến chết đi sống lại, bộ anh uống thuốc hồi xuân hả?”

Anh lật người, đặt cô dưới thân mình, vùi đầu vào cần cổ cô: “Đàn ông ba mươi như sói, phụ nữ bốn mươi như hổ. Bây giờ em chịu khó phối hợp với anh đi. Anh hứa mười năm nữa, anh sẽ dốc lòng dốc sức hầu hạ em, đến chết cũng không sờn.”

Mục Táp toan lên tiếng phản bác, nhưng đã bị môi anh ngăn cản. Anh bắt đầu triển khai những kỹ xảo cao siêu….

Hôm sau tỉnh dậy, Mục Táp cảm thấy phần eo vừa đau vừa mỏi, hai chân bũn nhũn chẳng tí tẹo sức lực. Tống Vực đang ngồi trên sopha đánh máy, nghe tiếng động từ phía cô, anh ngẩng đầu, cười vô cùng nham nhở: “Em dậy đánh răng rửa mặt đi, anh xuống dưới nấu bữa sáng.”

Mục Táp trợn mắt lườm anh, ráng lết xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Lúc ra ngoài, cô nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ laptop của anh. Cô tò mò ghé mắt nhìn, thấy anh đang đánh dở một bức email, và định gửi tới địa chỉ email cô.

Cô ngồi xuống, đặt laptop lên đùi, đọc ‘tâm thư’ anh gửi.

Anh ghi lại câu chuyện ngày xưa của mình và Đinh Triệt.

Anh dùng những câu văn trần thuật đơn điệu và trực tiếp, không chứa đựng nhiều cảm xúc cá nhân, kể lại mối quan hệ của mình và Đinh Triệt, đồng thời đề cập nguyên nhân khiến anh phải vào tù.

Nội dung email tương đối trùng khớp với lời kể của Ngu Nhiên: Vào đại học, Tống Vực và Đinh Triệt chung phòng kí túc xá, cùng ngủ trên chiếc giường có hai tầng. Bọn họ đều là những nam sinh viên tài hoa bậc nhất, song tính cách hơi trái ngược: Tống Vực cao ngạo, Đinh Triệt thì luôn tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng vừa vặn có thể bổ sung khiếm khuyết cho nhau. Hai người nhanh chóng kết bạn và trở nên thân thiết. Qua nhiều lần tán gẫu, họ phát hiện cả hai đều có những mục tiêu phấn đấu, định hướng tương lai, tầm nhìn chiến lược khá giống. Và thế là, họ cùng hun đúc lên những hoài bão, ước mơ to lớn. Do đó ngay năm thứ ba đại học, họ đã chung tay gây dựng sự nghiệp. Đương nhiên họ không thể thoát khỏi cái dớp của câu ‘Vạn sự khởi đầu nan’. Thế nhưng, những gian khổ, thử thách ấy không thể đánh gục hai anh chàng thanh niên đang trong thời kì sục sôi nhiệt huyết thanh xuân. Văn phòng đầu tiên của họ đặt tại một tiểu khu hẻo lánh, vỏn vẹn với năm nhân viên. Khi đó, Tống Vực chủ yếu phụ trách nghiên cứu phát triển trò chơi, còn Đinh Triệt chịu trách nhiệm các khâu tiếp thị đưa sản phẩm gia nhập thị trường. Người bên ngoài khó tưởng tượng nổi, công ty internet AME lẫy lừng một thời được thành lập trên nền tảng vô cùng đơn giản, thậm chí là sơ sài.

Năm đó trò chơi lấy bối cảnh chiến tranh thế giới tương lai do Tống Vực sáng chế đã thành công vang dội trên thị trường game. AME chuyển trụ sở chính về khu CBD. Các trò chơi của công ty dần phổ biến rộng rãi, được đón nhận nhiệt liệt. AME cũng từng bước thâu tóm các thị phần béo bở trên thị trường game. Trong vòng hai năm ngắn ngủi, AME liên tiếp lập được các thành tích đáng nể, nhanh chóng trở thành một trong những ‘đầu tàu’ của ngành, và tạo dựng kì tích khó tin.

Hai anh em cùng chia sẻ thành công vui sướng. Nhưng trong thế giới xa hoa, phù phiếm ấy, nhân sinh quan và giá trị quan của con người càng dễ dàng bộc lộ rõ rệt. Trong mắt đa số người ngoài, đặc biệt là nhân viên công ty, thì vai trò và vị trí của hai vị lãnh đạo được xác định rất rõ ràng. Nếu Tống Vực là vị vua quyết đoán, có dã tâm rất lớn, thì Đinh Triệt là đại công thần tận tụy vì AME. Song tất cả chỉ là bề nổi của tảng băng, Đinh Triệt luôn khéo léo dùng cái vỏ bọc khiêm tốn, ôn hòa để che giấu lòng tham không đáy, che giấu niềm ham mê tột độ với tiền tài và quyền lực của gã. Gã vừa làm việc ở AME, vừa tích cực kết giao cùng những nhân vật quyền thế trong thương giới, cốt mở rộng mạng lưới quan hệ của bản thân, tìm cách thò chân vào nhiều dự án đầu tư béo bở.

Ở dự án đầu tiên, Đinh Triệt thu được khoản lợi kếch sù. Gã mừng rỡ như điên, rồi bắt đầu bỏ thời gian tìm tòi, nghiên cứu lĩnh vực này. Dần dà, gã lơ là công việc, dẫn đến sai sót liên tục xuất hiện, ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch của công ty. Tống Vực nhiều lần tìm gã nói chuyện, thậm chí xảy ra cự cãi. Lần nào cũng kết thúc bằng việc gã cúi đầu nhận sai, mở miệng thề thốt sẽ từ bỏ lối làm ăn tắc trách, nhưng gã chỉ toàn hứa suông.

Từ đấy, tình bạn của họ xuất hiện vết rạn đầu tiên.

Theo thời gian, Đinh Triệt càng lúc càng đam mê cuồng nhiệt với đầu tư tài chính. Nhưng gã lại không thể bỏ công nghiên cứu cặn kẽ, sâu xa về lĩnh vực này. Thậm chí có nhiều dự án gã chưa kịp tìm hiểu, đánh giá tổng quát mức độ rủi ro mà đã hấp tấp đem tiền đổ vào, chỉ vì nghe lời xúi giục, thổi phồng của người xung quanh. Hành vi của gã chẳng khác nào con nghiện cờ bạc.

Gã nghiện cờ bạc, song chẳng phải là Đổ Thần (Thần cờ bạc, đánh đâu trúng đó), nên rất nhanh, gã thua tan tác.

Đinh Triệt lâm vào tình cảnh tán gia bại sản, còn ôm thêm các khoản nợ có lãi suất cao ngất ngưỡng của ngân hàng ngầm*. Gã bị vây khốn trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, thần trí trở nên hoảng loản. Cuối cùng, gã hành động như một thằng điên, quyết định cầm dao, chạy đi tìm tên bằng hữu đã xúi giục gã đổ tiền vào dự án khốn nạn đó, hòng đòi bồi thường. Trước suy nghĩ ‘ngây thơ’ của gã, tên bạn chỉ cười lạnh và nói: Mày điên à, tao chỉ giữ vai trò tham vấn, chính mày mới là người quyết định cuối cùng. Giờ mày thua lỗ, lại đùn đẩy trách nhiệm lên đầu tao? Đinh Triệt, mày có phải là thằng đàn ông không thế? Dám chơi lại không dám chịu, nhục quá con ạ!

*“Ngân hàng trong bóng tối” hay “ngân hàng ngầm” được nói đến là các tổ chức tín dụng không trực thuộc hệ thống ngân hàng truyền thống, nhưng giao dịch mọi hoạt động tài chính từ tài khoản bảo đảm ở các ngân hàng đến thị trường trái phiếu và cả dịch vụ cầm đồ. Sự hoạt động của hệ thống ngân hàng ngầm này bùng nổ ở Trung Quốc trong nhưng năm gần đây

Đinh Triệt bị thái độ của đối phương chọc giận, cũng không sợ bên kia người đông thế mạnh, gã điên tiết đá đổ cái bàn, vung dao loạn xạ, tuyên bố muốn cùng tên bằng hữu ‘đồng quy vu tận”. Hiển nhiên một mình gã chả làm nên trò trống gì. Gã bị đám người kia đánh hội đồng tơi tả một trận. Sau đó, bọn chúng trói hai tay gã ra sau lưng, quẳng xuống tầng hầm, tiếp tục đánh gã bầm dập.

Lúc Tống Vực cầm tiền đuổi đến, chính mắt anh nhìn thấy cảnh tượng bọn chúng thay phiên tra tấn, nhục nhã Đinh Triệt. Thân dưới của Đinh Triệt lõa lồ, không một mảnh vải. Gã đơ mình nằm trên đất, bất lực chịu đựng tràng cười khả ố của lũ người vô lương tâm. Tống Vực sa sầm mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Mặc dù trước giờ, tính cách của anh chẳng mấy tốt đẹp, nhưng lí trí của anh khá vững. Đấy là lần đầu tiên trong đời, anh phẫn nộ đến nỗi mất hẳn lí trí.

Mạc Tử Tuyền và Ngu Nhiên – hai người phụ nữ từng tiếp xúc thời gian dài với Tống Vực, đều có chung nhận xét, anh là người đàn ông sẵn sàng bảo vệ, che chở cho người thân và bạn bè. Sở dĩ họ kết luận như vậy là có căn cứ hẳn hòi.

Một phút anh nông nỗi đã để lại hậu quả nhớ đời. Sau khi anh xuất hiện, hiện trường trở nên hỗn độn. Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả bọn chúng đều không biết chuyện gì đang xảy ra. Đợi đến khi lấy lại thần hồn, bọn chúng đồng loạt nhìn thấy, tay Tống Vực cầm cây cốt thép, giáng thẳng xuống trán của tên đang tra tấn Đinh Triệt. Máu tươi ào ạt tuôn trào, tên đó ngã quỵ dưới chân anh.

Dòng máu đỏ sẫm đánh mạnh vào thị giác Tống Vực, đồng thời kéo lí trí của anh quay về. Rốt cuộc anh cũng nhận ra, mình đã phạm phải sai lầm quá đỗi nghiêm trọng. Nhưng tay anh vẫn nắm chặt cây cốt thép, thần sắc hết sức bình tĩnh. Tận tới khi cảnh sát xông vào tầng hầm, anh xoay người, dùng đôi mắt thâm trầm xoáy thẳng bộ đồng phục cảnh sát màu xanh đen.

Tống Vực phải trả giá cho sai lầm của mình. Người bên ngoài bắt đầu bàn tán, đồn thổi vô số phiên bản liên quan đến việc anh ngồi tù. Đinh Triệt lén lút ăn cắp mật mã của trò chơi mới, đem bán cho công ty đối thủ, chiếm dụng toàn bộ số tiền, nhằm đổ vào canh bạc lớn cuối cùng của đời gã.

Nhờ canh bạc đó, gã đã may mắn có cú lội ngược dòng ngoạn mục, tìm được cơ hội sống quý báu giữa con đường chết âm u đen tối. Qua sự việc ấy, gã vừa áy náy vừa sợ sệt, nên không còn mặt mũi đối diện Tống Vực. Cuối cùng, gã lựa chọn lãng quên người bạn từng đồng cam cộng khổ với gã.

Thời gian Tống Vực ngồi tù, Đinh Triệt không một lần vào thăm hỏi. Sau này, Tống Vực biết được chân tướng, anh cũng không bao giờ nhắc tên gã nữa.

*****

Mục Táp đọc đến dòng cuối cùng, hốc mắt đã cay xè, chóp mủi đỏ ửng. Cô đặt laptop về chỗ cũ, ngồi một chỗ trầm ngâm tư lự. Lúc cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Vực đang đứng trước mặt, ánh mắt anh hướng về phía khay thức ăn trên bàn: “Ăn nhanh lên kẻo nguội.”

Cô duỗi tay lấy cái bánh mì, từ tốn nhai nuốt, vừa ăn vừa hỏi: “Sao anh lại viết email, không thể trực tiếp nói với em ư?”

“Anh đã nói rồi mà, anh không có thói quen trút bầu tâm sự cùng người khác, kể cả người thân cũng vậy.” Anh ngồi xuống, “Thành ra trước mặt em, anh không biết nên nói thế nào.”

“Thế khi anh viết email ấy, trong lòng có khó chịu không?”

Anh xắn miếng trứng, nhét vào ổ bánh mì, rồi đưa cô: “Không hề.”

“Có hối hận không?”

“Hối hận.” Đôi mắt anh trong suốt, phẳng lặng không gợn chút cảm xúc, “Hối hận vì khi còn trẻ, anh quá xốc nỗi, thiếu chín chắn, dẫn tới hành động sai lầm, làm lãng phí rất nhiều thời gian.”

Mục Táp nhìn anh đăm đắm.

“Kì thực, cuộc sống hai năm trong tù của anh cũng không tới nỗi tệ hại. Từ nhỏ anh luôn vượt trội, đi trước đám bạn đồng trang lứa. Mười lăm tuổi, anh bước chân vô giảng đường đại học, nhận được sự thán phục, khen ngợi của rất nhiều người. Từ đó anh nhanh chóng chạm tay đến hai chữ ‘thành công’. Trong khi đám bạn tiêu xài dè sẻn, tích cóp từng đồng, thậm chí có đứa còn phải gặm mì gói suốt cả tháng trời, thì anh đã có khả năng sắm siêu xe đắt tiền. Người xung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng anh chưa hề ngưỡng mộ bản thân mình. Trong tiềm thức, anh cho rằng những chuyện ấy đều thuận theo lẽ thường. Anh tài giỏi hơn họ thì hiển nhiên, anh sẽ thành công hơn họ.” Nói đoạn, anh mỉm cười nhìn cô: “Mãi đến khi thất thế, anh mới muộn màng phát hiện, chạy nhanh quá ắt sẽ té nhào đầu. Thành công quá sớm chưa hẳn là chuyện tốt. Vượt qua khoảng thời gian đầu đầy chán nản, thống khổ và không cam lòng, anh dần làm quen với nếp sống trong đó, mỗi ngày đều ăn cơm, tập thể dục buổi sáng, đi lao động công ích, đọc sách rồi ngủ. Cứ thế, sinh hoạt của anh trong hai năm ấy chẳng khác gì người bình thường. Nhưng chính cuộc sống đơn điệu và nhàm chán ấy đã giúp anh tìm lại được sự thanh thản cho tâm hồn, giúp anh có cơ hội nâng cao nhận thức, thay đổi một số quan niệm lệch lạc trước kia.”

Mục Táp lẳng lặng nghe anh bày tỏ.

“Hóa ra Tống Vực anh cũng chẳng có gì tài giỏi. Tuy anh có thể làm được những việc khiến người khác trầm trồ, tán tụng. Nhưng đồng thời, anh cũng ngu ngốc gây ra những sai lầm mà người bình thường rất hiếm khi phạm phải.”

“Bây giờ anh đã thật sự buông bỏ được quá khứ?”

“Anh từng đọc tự truyện của Nelson Mandela* vô số lần, và đặc biệt thích câu nói ‘Khi tôi bước đến cánh cửa của sự tự do, tôi biết nếu mình vẫn còn để lại sự đau khổ và hận thù phía sau, tôi vẫn còn ở trong tù.’ Anh nghĩ một vĩ nhân như ông ấy, sẽ luôn có nhận định đúng đắn.”

*Nelson Mandela: là tổng thống Nam Phi đầu tiên được bầu cử dân chủ theo phương thức phổ thông đầu phiếu. Xem thêm cuộc đời ông tại đây.

“Em nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” Anh phì cười trước bộ điệu ngây ngốc của cô.

Mục Táp thả miếng bánh mì xuống bàn, lấy khăn lau sạch miệng, rồi nhẹ giọng: “Ôm em đi?”

“Rất sẵn lòng.” Anh kéo cô vào vòng ôm ấm áp.

Mục Táp dùng sức ôm chặt anh, đặt cằm trên bờ vai anh, qua một lúc lâu, cô mới cất tiếng: “Bây giờ anh đã có em.”

Anh nghe xong, trầm mặc trong chốc lát, sau vỗ nhẹ lưng cô, khóe miệng giương nét cười: “Đúng, bây giờ anh có em, những bất hạnh khi xưa sẽ tan thành mây khói.”

“Tuy anh từng phạm sai lầm, nhưng em vẫn thích anh lắm.” Mục Táp thốt lời tận đáy lòng, “Rất, rất, rất thích anh.”

“Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ.”

“Em nói, em rất thích, rất thích anh.” Mục Táp khẽ đẩy anh ra, nhìn sâu vào mắt anh, “Anh thì sao?”

“Anh?” Tống Vực nghiêm túc nhìn cô, sau đó vùi đầu vào cần cổ cô, thì thầm to nhỏ bên tai cô.

Không chờ tia kinh ngạc trong ánh mắt Mục Táp tan đi, anh đã vội vàng ngấu nghiến môi cô, thuần thục lách đầu lưỡi qua hàm răng trắng: “Bảo bối, phối hợp cùng anh đi.”

Mục Táp rũ mắt, mơ hồ cảm thấy hàng lông mi của họ đan xen, ve vuốt lẫn nhau. Bên tai cô là âm thanh trầm thấp, ẩn chứa sự kiêu ngạo nhưng không thiếu vẻ dịu dàng. Cô duỗi tay, vòng qua lưng anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn. Ánh nắng len qua cửa sổ miêu tả sự ngọt ngào bên trong. Đôi tay cô từ lưng anh chuyển dần lên trên, một tay dừng sau gáy, tay kia lùa vào mái tóc anh. Anh đáp lại bằng cách siết chặt eo cô, thuận đà nghiêng người tới trước, đè cô nằm xuống sô pha. Đầu gối cô không cẩn thận đụng trúng cạnh bàn, làm thức ăn rơi vung vãi xuống tấm thảm trải sàn.

Nụ hôn dài như thể hút cạn hơi thở của họ. Lát sau anh ngẩng mặt, từ trên cao nhìn cô tha thiết: “Nhớ kỹ, em là của anh, của riêng mình anh thôi.”

Trái tim Mục Táp sa vào đôi mắt anh, thần trí tựa hồ đã bị anh bắt làm tù binh, nên vô thức gật đầu.

Anh ra chiều hài lòng, cúi xuống tiếp tục việc dang dở.

“Khoan đã.” Cô đột nhiên bịt miệng anh lại.

“Hửm?”

“Anh cứ chần chừ, không chịu nói em nghe sự việc trước kia, có phải là sợ mất hình tượng trước mặt em không… ?” Mục Táp cảm thấy khả năng này tương đối lớn. Vì bản tính của Tống tiên sinh quá ư là kiêu ngạo.

Môi Tống Vực chuyển hướng, gặm cắn chóp mũi cô: “Thế giờ trong mắt em, anh có bị mất hình tượng hay không?”

Mục Táp nhoẻn cười, cất giọng êm ái: “Một chút cũng không. Tống tiên sinh, anh đừng lo sợ nhé.”

“Tốt, vậy chúng ta tiếp tục.” Anh cúi xuống, cắn nhẹ môi cô.