Khó Bề Hòa Hợp

Chương 42: Sự kiện chống bán khống của Tập đoàn Oceanwide (3)

Trong mấy tuần tiếp theo, Kinh Hồng lại nói chuyện với Kinh Thiên Bình thêm hai lần nữa, một lần là Kinh Hồng chủ động, lần còn lại là Kinh Thiên Bình chủ động, nhưng cả hai vẫn không đạt được thỏa thuận.

Lần mà Kinh Hồng chủ động đề xuất, bọn họ tới một câu lạc bộ đánh golf cao cấp nhưng rồi mọi chuyện cũng không mấy suôn sẻ, một sinh viên năm cuối bên cạnh nhận ra “ông lớn” Kinh Hồng nên đã lập tức đưa sơ yếu lý lịch qua. Thực ra Kinh Hồng khá thích kiểu người biết nắm bắt cơ hội thế này, anh bèn bảo HR của công ty sắp xếp một buổi phỏng vấn.

Trong mấy tuần này, Kinh Hồng cũng gặp Chu Sưởng một lần cũng trong một sự kiện về công nghệ thông tin.

Kinh Hồng và Chu Sưởng được người bên ban tổ chức sắp xếp cho ngồi cùng nhau như thường lệ. Thực ra Kinh Hồng cảm thấy hơi kỳ lạ, ai cũng biết bọn họ không ưa nhau nhưng ban tổ chức nào cũng muốn bọn họ ngồi chung một chỗ.

Kinh Hồng ngồi xuống trước, Chu Sưởng thì đến sau. Chu Sưởng đặt mông xuống ghế, chỉnh lại bảng tên trên bàn rồi hờ hững cười một tiếng, “Giám đốc Kinh không tránh tôi nữa à?”

Kinh Hồng liếc nhìn Chu Sưởng, anh biết Chu Sưởng đang nói về chuyện đổi bảng tên trong hội nghị lần trước, vì vậy chỉ đáp bâng quơ, “Cậu cả nghĩ thôi.”

Chu Sưởng nhoẻn miệng cười không đáp lại.

Còn mười mấy phút nữa mới khai mạc hội nghị, hai người thuận miệng tán gẫu mấy câu.

Chu Sưởng hỏi, “Saint Games đã hủy niêm yết khỏi LSE* vào tuần trước à?”

*Sở giao dịch chứng khoán London

“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Đã được Oceanwide tư nhân hóa, hiện tại Oceanwide đang nắm 100% cổ phần.”

“Chúc mừng.” Mặc dù thua vụ đó nhưng lúc này Chu Sưởng vẫn tỏ ra rất phong độ, “Mark Greenberg tự cho rằng bản thân khôn ngoan, ai ngờ mời thần đến thì dễ mà tiễn thần đi lại khó, dễ gì Oceanwide bị lợi dụng.”

Kinh Hồng tỏ ra chán ghét, “Mark Greenberg quá thủ đoạn toan tính.”

Chu Sưởng cũng tán thành, “Công nhận.”

Chẳng mấy chốc nữa diễn đàn sẽ bắt đầu.

Bầu không khí nửa đầu buổi sáng khá nhàm chán, đêm qua Kinh Hồng làm việc đến tận bốn giờ sáng nên hơi buồn ngủ, anh bèn quyết định tranh thủ giờ nghỉ trưa để vào phòng trà.

Ai ngờ Chu Sưởng đã ở đó.

Chu Sưởng khuấy một cốc cà phê hòa tan và nói, “Đoạn đầu chán quá.”

“Đúng thật.” Tính Kinh Hồng luôn thận trọng, nhưng anh lại luôn dám nói ra những bình luận không phù hợp để chia sẻ khi đối diện với Chu Sưởng.

Sau đó Kinh Hồng cũng rút một gói cà phê hòa tan, ngón tay mảnh khảnh xé gói ra rồi đổ vào một cốc giấy bình thường. Rồi anh đi tới máy lọc nước hứng nước nóng, ngón trỏ tay phải gõ gõ vào kệ đựng đồ trước mặt, nhẹ nhàng lướt qua những gói cà phê và trà, cuối cùng rút ra một gói đường.

Kinh Hồng xé mở gói đường rồi dốc hết đường bên trong vào cà phê. Như thể còn thấy chưa đủ, anh còn rũ rũ để không sót lại chút đường nào.

Kinh Hồng lại lấy một hộp sữa nhỏ, hai ngón tay giữ nắp hộp rồi dốc hết vào cà phê.

Kinh Hồng làm xong thì nhìn cốc cà phê kia, anh đắn đo một hồi rồi lại rút thêm một gói đường, xé mở ra rồi dốc vào, sau đó mới lấy một chiếc thìa inox nhỏ để khuấy đều.

Chu Sưởng tựa nhẹ vào mép bàn, hắn cầm tách cà phê bằng sứ trong tay, vừa uống vừa nhìn.

Nhìn ngón tay của Kinh Hồng xé gói đường, mở hộp sữa, khuấy cà phê, vô cùng nhanh nhẹn và cũng cực kỳ xinh đẹp.

Tất nhiên Kinh Hồng cũng cảm nhận được, anh liếc qua Chu Sưởng, “?”

Ánh mắt của Chu Sưởng lướt từ tay Kinh Hồng lên mặt anh, hắn không lên tiếng mà chỉ đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm, nhưng ánh mắt lại không hề cụp xuống.

“…” Kinh Hồng không để ý đến hắn, anh bước tới trước máy lấy nước để hứng thêm ít nước lạnh. Anh chỉ muốn đỡ buồn ngủ mà thôi, mùi vị cà phê thế nào cũng được.

Uống vài ngụm hết hơn nửa cốc, Kinh Hồng đổ phần còn lại xuống bồn rửa rồi ném cốc giấy vào thùng rác bên cạnh, sau đó rời đi không quay đầu lại.

Không lâu sau, nửa sau của buổi sáng cũng bắt đầu.

Người đầu tiên là Chu Sưởng, nội dung diễn thuyết của Chu Sưởng là về mô hình ngôn ngữ lớn LLM, cuối cùng khán giả cũng không thấy buồn ngủ nữa.

*Large language model (LLM) là một loại mô hình ngôn ngữ được đào tạo bằng cách sử dụng các kỹ thuật học sâu trên tập dữ liệu văn bản khổng lồ. Các mô hình này có khả năng tạo văn bản tương tự như con người và thực hiện các tác vụ xử lý ngôn ngữ tự nhiên khác nhau.

Nội dung cực kỳ đầy đủ và hữu ích.

Sau khi bước xuống, Chu Sưởng cảm thấy cổ họng hơi khô, hắn khẽ hắng giọng.

Bành Chính ngồi bên còn lại của Kinh Hồng nghe thấy thì huých khuỷu tay vào Kinh Hồng và nói gì đó với anh.

“…” Kinh Hồng gật đầu rồi ghé vào tai Chu Sưởng ngồi bên còn lại, anh mỉm cười hỏi, “Bành Chính hỏi cậu có cần hạt ươi* không? Ông ấy mang một gói.”

*Hạt của cây ươi được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và cũng có thể dùng để trị chứng rối loạn tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng.

Chu Sưởng, “…”

Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Kinh Hồng, Chu Sưởng nói, “Không cần đâu, cảm ơn giám đốc Bành giúp tôi.”

“Được.” Khóe môi Kinh Hồng vẫn mang ý cười, anh phất tay nhờ tình nguyện viên của buổi hội nghị bê bình nước nóng tới, sau đó lật chiếc chén bằng sứ trên mặt bàn của mình lên và nói, “Tôi thì cần.” Chén đĩa sứ và nước khoáng đều được ban tổ chức hội nghị chuẩn bị từ trước.

Chu Sưởng lại, “…”

Tình nguyện viên tới rót nước nóng, Kinh Hồng nói “cảm ơn” rồi lại nghiêng người sang phía Bành Chính. Bành Chính cúi đầu bóc một cái gói màu đỏ ra, Kinh Hồng nhìn rồi lấy một nhúm thả vào tách trà của mình.

Thứ kia nhanh chóng ngấm nước và nở ra.

Kinh Hồng bưng chén lên kề bên môi, anh cảm thấy hơi nóng nên nhẹ nhàng thổi mấy hơi, sau đó mới cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.

Một ngụm, rồi lại thêm một ngụm.

“Hóa ra nó có vị thế này.” Kinh Hồng cười cười. Lúc trước đã bị trêu ghẹo quá nhiều, lần này Kinh Hồng cố tình trêu chọc Chu Sưởng mấy câu, anh đặt tách trà xuống đĩa, vô ý dùng ngón giữa quét nửa vòng quanh miệng chén, năm ngón tay nhẹ nhàng che miệng chén lại và hỏi, “Không thử thật à? Nhuận giọng thông họng, hình như giám đốc Chu còn buổi thảo luận bàn tròn về điện toán đám mây vào buổi chiều mà nhỉ?”

Chu Sưởng liếc mắt nhìn Kinh Hồng, sau đó đột nhiên nghiêng người về phía trước, đồng thời vươn tay phải qua phủ lên miệng tách trà của Kinh Hồng một cách uể oải, hắn nói, “Vậy tôi thử một ngụm trước xem.”

Kinh Hồng giật tay về theo bản năng và thành công né được.

Tay Chu Sưởng rất lớn, nếu không làm vậy thì tay Chu Sưởng thậm chí còn có thể che phủ hoàn toàn bàn tay của Kinh Hồng, ngay đến ngón tay cũng có thể vừa khéo chen vào giữa kẽ tay của anh.

Động tác của Chu Sưởng không dừng lại, hắn nhàn nhã cầm tách trà qua một cách vô cùng tự nhiên, tay còn lại thì lật cái tách không trên bàn của mình rồi đổ trà vào, tiếng rót nước nghe róc rách trong trẻo. Sau đó Chu Sưởng dùng tay trái giữ hai bên thành của tách sứ, đưa lên bên môi uống một ngụm rồi nói, “Để tôi nếm thử trước xem thứ này có vị thế nào, đừng lãng phí.”

Kinh Hồng nhìn hắn không lên tiếng.

Kinh Hồng biết, lại một lần nữa không thể xét nét được mấy trò “mờ ám” của Chu Sưởng. Hắn không uống trực tiếp mà rót vào tách của mình.

Chu Sưởng uống hết hai ngụm thì đặt chén xuống đĩa.

Thứ nước này vừa làm ướt đầu môi của Kinh Hồng.

Mà phần mép mà hắn xoay qua để rót cũng chính là phần mép mà ngón tay Kinh Hồng mới lướt qua.

Bành Chính ngồi bên kia dù cảm thấy hơi kỳ cục nhưng vẫn nghĩ rằng hạt ươi của mình đúng khẩu vị của hai người, ông ta lại vội vàng mở cái túi ra lấy thêm một viên, sau đó hỏi Chu Sưởng ngồi cạnh Kinh Hồng, “giám đốc Chu, tôi còn này. Có cần không?”

Chu Sưởng liếc nhìn ông ta và nói, “Chú giữ lấy mà dùng.”

***

Kinh Hồng cũng lên thuyết trình về điện toán biên dành cho xe không người lái, sau đó là thời gian ăn trưa của hội nghị. Hai công ty Oceanwide và Thanh Huy lần lượt chiếm hai bàn, từ đầu đến cuối không trao đổi gì với nhau, đến khi Chu Sưởng quay về cửa phòng hội nghị thì lại thấy Kinh Hồng đang nói chuyện với một ông chủ quỹ đầu tư tư nhân nào đó.

Chu Sưởng lững thững đi đến, ông chủ quỹ đầu tư kia nghĩ Chu Sưởng có chuyện cần nói với Kinh Hồng nên đành chào tạm biệt Kinh Hồng và về phòng hội nghị trước.

Kinh Hồng liếc nhìn Chu Sưởng, sau đó quay người cũng định bỏ đi.

“Giám đốc Kinh.” Chu Sưởng bỗng gọi anh lại.

Kinh Hồng quay đầu, “… Ừ?”

Chu Sưởng đi tới phía sau Kinh Hồng, đột nhiên hắn đưa tay ra giữ chặt cổ tay cũng không quá mảnh khảnh của Kinh Hồng bằng một tay, tay còn lại thì vỗ nhẹ vào mặt sau tay áo bên trái của anh, hắn hỏi, “Cọ vào đâu mà đầy bụi thế này?”

“Hả?” Kinh Hồng ngẫm lại, “Lúc đang nói chuyện với giám đốc Cao Oánh thì có mấy người đi tới, vì họ dàn hàng ngang nên tôi phải nép qua một bên, chắc cọ phải lúc đó. Vest dễ bám bụi nên chịu thôi.”

“Ừ.” Chu Sưởng vẫn kéo tay Kinh Hồng, sau khi phủi hầu hết bụi trên tay tay áo, hắn nhìn lại một lần nữa rồi tiếp tục phủi những vết bụi mờ còn sót lại một cách rất cẩn thận.

Kinh Hồng cũng không nhúc nhích.

“Kinh Hồng,” Lúc sắp xong, Chu Sưởng bỗng nói từ sau lưng anh, “về vấn đề tôi từng hỏi lúc trước… muốn hay không gì đó, vẫn có hiệu lực như cũ. Cậu biết vậy là được.”

“…” Kinh Hồng biết vấn đề kia chính là “Có muốn ở bên nhau hay không”.

Mấy ngón tay trái của Kinh Hồng muốn co lại theo bản năng nhưng rồi cũng ngừng lại, anh không muốn thể hiện ra cảm xúc gì nên chỉ nói, “Được. Tôi biết rồi.”

Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng, thấy dáng vẻ của Kinh Hồng như vậy thì bỗng hơi cúi người ghé lại gần, nói vào tai Kinh Hồng bằng âm giọng chỉ đủ để hai người họ nghe được, “Nếu biết trước sẽ thế này… đêm hôm đó tôi đã không nghe lời cậu.”

Kinh Hồng im lặng đặt nghi vấn, “…?”

“Thì “không muốn nữa”, “không được nữa” ấy.” Chu Sưởng tiếp tục nói vào tai Kinh Hồng, “Đáng nhẽ phải làm một lần cho sảng khoái. Một lần sao đủ nhỉ? Phải hai, ba, bốn lần, thậm chí nhiều hơn nữa.”

“…” Nghe xong câu này, mấy ngón tay lại muốn co lại thêm lần nữa, Kinh Hồng vẫn cố gắng kiềm chế.

“Còn cả “Cậu ngủ ở phòng cho khách đi” nữa,” Chu Sưởng vẫn chưa dừng lại, hắn tiếp tục nói với chất giọng trầm và chín chắn nhưng lại như đang dỗ dành, “Nếu biết trước sẽ như thế, tối hôm đó có nói cái gì tôi cũng phải ôm cậu ngủ bằng được.”

Kinh Hồng, “…”

Bản thân Kinh Hồng vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng lúc này Apple Watch ở cổ tay trái Kinh Hồng lại rung lên.

Rè rè rè, cứ rung liên tục.

Kinh Hồng sững sờ trong chốc lát nhưng cũng nhanh chóng nhớ ra, nhịp tim của anh đã vượt quá giá trị mà anh cài đặt trước đó.

Anh đang căng thẳng.

Có lẽ vì những câu mà Chu Sưởng mới nói thực ra cũng chính là khát vọng mơ hồ trong nội tâm anh suốt khoảng thời gian vừa rồi.

Trong hội nghị, trên sân khấu thuyết trình, dù gặp bao nhiêu trường hợp trọng đại, bao nhiêu cuộc chiến lớn, dù đi theo lãnh đạo tối cao đến một đất nước để thăm dò thì thứ này cũng chưa từng rung lên cảnh báo.

Cũng chính vì vậy mà giới hạn tối đa được cài đặt rất thấp.

Oái oăm làm sao, lúc này vì phủi bụi mà Chu Sưởng đang nắm lên đúng cổ tay đeo đồng hồ của anh. Cách một lớp áo vest và sơ mi, chắc chắn Chu Sưởng có thể cảm nhận được sự rung động trong lòng bàn tay mình.

Quả nhiên, Chu Sưởng hỏi, “Giám đốc Kinh…?”

“…” Kinh Hồng lấy lại sự bình tĩnh, anh nói, “Có cuộc gọi.”

Nếu là cuộc gọi thì chắc chắn thứ này sẽ không rung liên tục như thế.

Chu Sưởng nhìn thật sâu vào gò má của Kinh Hồng, một lúc lâu sau mới nói, “Được, cậu nhận điện thoại đi. Tôi vào hội trường trước.”

Kinh Hồng đáp, “Ừ.”

Chu Sưởng đi rồi, Kinh Hồng hít sâu một hơi rồi mở một cửa sổ ở hành lang, cố gắng làm dịu bớt cảm giác hốt hoảng trong lòng vào lúc này.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Kinh Hồng lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi là Bành Chính.

Anh bắt máy, “Alo, giám đốc Bành?”

“Giám đốc Kinh,” Bành Chính hỏi, “hội nghị sắp bắt đầu rồi, cậu đang ở đâu vậy?”

Kinh Hồng nói, “Ngoài hành lang, tôi quay lại ngay đây.”

Đến khi ngồi xuống thì Chu Sưởng có liếc qua nhìn Kinh Hồng nhưng không nói gì, nhưng cái nhìn ấy lại pha lẫn chút suồng sã.

***

Hai người nghe hết nửa buổi chiều thì lần lượt sang diễn đàn phụ tham gia các hoạt động khác, một người tham gia thảo luận bàn tròn còn một người thì là tranh luận song phương.

Sau đó Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng không gặp lại nhau, hai người lần lượt rời khỏi hội trường cùng tài xế của mình.

Trên đường quay về Tập đoàn Thanh Huy, Chu Sưởng lại nhận được cuộc gọi từ cậu em họ Chu Thanh Viên của mình.

“Anh,” Chu Thanh Viên vừa mở miệng đã bắt đầu buôn chuyện, “nghe nói lại có một ngôi sao nổi tiếng muốn lấy lòng anh, hơn nữa còn không mong được gả vào nhà giàu mà chỉ mong được một đêm vui vẻ? Thậm chí còn bất chấp thể diện ở bữa tiệc à? Anh họ của em đỉnh quá nha, mới có hai năm thôi mà nghe đâu cả ngôi sao nam lẫn nữ đều bày tỏ có mong muốn như thế.”

Chu Sưởng nói, “Đến tư cách để qua đêm bọn họ cũng không đủ.”

Chu Thanh Viên tò mò nói, “Thế ai thì đủ tư cách vui vẻ một đêm với anh?”

Chu Sưởng không đáp.

Há lại chỉ muốn một đêm vui vẻ.

Đêm qua khi kiểm điểm lại, hắn nhận ra mình chẳng có gì có thể hấp dẫn được Kinh Hồng. Trái lại thì gia đình, thân phận, địa vị và của cải đều là những hạn chế, hắn chưa từng nghĩ đến tình trạng hiện tại.

“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa.” Chu Thanh Viên lại hỏi, “Gần đây anh thế nào? Lâu lắm rồi không thấy tin tức gì.”

Chu Sưởng đưa tay lên nới lỏng cà vạt rồi bình thản nói, “Đang yêu thầm người khác.”

Câu này quá kinh dị, đến mức đầu dây bên kia phải im phăng phắc một lúc, thậm chí còn nghe được cả tiếng kim rơi.

Ngay cả tài xế của Chu Sưởng cũng co rúm lại một chút.

Một lúc lâu sau, Chu Thanh Viên mới lắp ba lắp bắp nói, “Anh, anh đang đùa thôi đúng không?”

Chu Thanh Viên cho rằng mình sẽ nghe được câu “Không thì sao” như mọi lần, ai mà ngờ Chu Sưởng lại khẳng định lần nữa với Chu Thanh Viên, “Không, đang yêu thầm thật. Còn bị người ta nói là “không có tự trọng”.”

Chu Thanh Viên hỏi, “Ai vậy anh?”

Chu Sưởng nói, “Nói ra khéo chú mày sợ chết khiếp.”

“Sợ chết khiếp…” Chu Thanh Viên đoán thử nhưng mãi mà không đoán ra. Cậu ta hỏi, “Bị người kia nói là “không có tự trọng”… Anh, thế thì anh còn cả một chặng đường dài phải đi đó, anh định thế nào?”

“Thì còn thế nào nữa?” Chu Sưởng cúi đầu cười đáp, “Càng không có tự trọng hơn thôi.”