Ở nguyên giới, sau khi Truyền Sơn và Bạch Đồng đã tiến vào Huyết Hồn Hải được tròn một năm.

Hậu Thổ Tinh vẫn thế, cát vàng mênh mông trải dài vô tận, trên đầu hai mặt trời thiêu đốt đất đai hoang vu, phía chân trời đằng đông xa xa có bảy tinh cầu khác màu nhau, còn phương Bắc thì là một vầng trăng tròn.

Trên một khối đá dài có hai bóng người đang ngồi xổm.

Người quỳ một gối xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi chính là vị nam tử trưởng thành mặc áo vải, vóc người cao lớn, mái tóc đen dài buộc tùy ý, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tuấn tú khó tả, phối với một đôi mắt sâu hun hút mang theo ý cười lại khiến người nhìn khắc sâu ấn tượng về hắn.

Trên cổ nam tử còn buộc một cái khăn đỏ, màu đỏ tươi như máu ấy không phải ai buộc cũng đẹp, sơ sẩy là khiến người ta có cảm giác quỷ quái ngay, nhưng phối với người này chỉ làm tôn lên nét phấn chấn, chính nghĩa hiên ngang, cương trực công chính.

Người ngồi xổm trên mặt đất thường thì tư thế đều khó coi, nhưng rõ ràng người này là một ngoại lệ, dù đang nửa ngồi xổm, lưng hắn cũng bất giác thẳng tắp, tựa như đã được huấn luyện quân sự lâu dài, mà những tư thế được học trong quân đã khắc sâu vào linh hồn người ấy.

Người ngồi còn lại là một nhóc mập tuổi chừng mười bốn, mười lăm tuổi, vóc người tròn vo mặc một chiếc áo ngoài màu xanh mà các văn sĩ thường mặc, đầu búi kiểu thư sinh, ngũ quan đẹp chẳng giống con trai, chỉ là khuôn mặt hơi phì, nhiều thịt.

Có lẽ do ngồi xổm lâu đâm ra tê, hai chân nhóc béo thả xuống ngồi trên tảng đá, bàn tay đầy thịt cầm một bình nước trong đổ òng ọc vào miệng.

“Lần đầu tiên ta mới phát hiện, cát vàng vô tận cũng xinh đẹp như thế.” Nam tử nửa quỳ nửa ngồi xổm nói theo cảm tính.

Thiếu niên béo mập nhìn về sa mạc phương xa nhìn không thấy cuối, nhiệt độ cao làm không khí đằng xa méo mó sinh ra những đường vân như sóng cuộn, có những hạt sỏi cát mang tinh thể phản xạ ánh nắng chói lòa, trong phạm vi ngàn dặm không nhìn thấy một sắc xanh nào, cảnh sắc như vậy xinh đẹp sao? Vì sao y chỉ cảm thấy chết chóc và cô quạnh.

“Mặt trời a, không thể tưởng nổi ta đã bốn trăm năm không nhìn thấy mặt trời. A, ánh nắng chói lòa này, ấp áp hợp lòng người biết bao! Bầu không khí tràn đầy hơi thở con người này, ấm áp cỡ nào! Trọng lực nơi đây đã không còn ảnh hưởng tới ta làm ta hoài niệm quá.”

Thiếu niên béo mập yên lặng lau mồ hôi trên mặt. Dù thân thể y đã có tu vi Ngưng Khí Kỳ, y vẫn khó ngăn trở được uy lực của hai mặt trời.

“Kỳ thiệt, vì sao chúng ta không trở lại hậu sơn của Hậu Thổ Môn?”

“Truyền tống chuẩn xác rất khó khăn, ngươi nên cảm kích con khỉ đỏ kia đã đá chúng ta tới Hậu Thổ Tinh chứ không phải đá chúng ta lên trên mặt trời bên trên kia.”

“Nói vậy là chúng ta đã về thật rồi à?”

“Ừ.”

“Chúng ta không chết?”

“Còn sống.”

“Chúng ta thực sự ra khỏi Huyết Hồn Hải chết tiệt kia rồi à? Đây không phải nằm mơ chứ?” Nam tử run giọng nói.

“Không phải.” Béo mập khẳng định vậy.

“… Ta chửi tổ tông mười tám đời Huyết Hồn Hải nhà ngươi!” Nam tử đột nhiên mặt mày méo mó, đứng bật dậy, chỉ trời chửi ầm lên: “Âm hiểm! Đê tiện! Vô sỉ! Linh hồn cứt chó giải thoát rồi! Ta giải thoát cả nhà ngươi ───! Con mịa nhà ngươi lại bảo hai mươi mấy vạn Ma tộc xếp hàng tụng kinh kể khổ với ta, con mịa nhà ngươi lão tử tự sát cũng không được! Ngươi ngươi ngươi quả thực quá là ác độc! Giới chủ Huyết Hồn Hải, ta thao cả nhà ngươi! Ta nguyền rủa ngươi sinh con trai không có hậu môn, sinh con gái biến thành kẻ ngốc, cả nhà mắc hoa liễu…”

Nam tử đứng trên tảng đá rít gào, thao thao bất tuyệt mắng đủ một khắc.

Thiếu niên béo mập vạn phần đồng tình nhìn người ấy. Giải thoát linh hồn, đây là một cửa mà mỗi Ma tu phải trải qua khi rời Huyết Hồn Hải, bất luận kẻ nào cũng không thể chạy trốn.

Không phải giải thoát linh hồn Ma tu, mà là Ma tu đi giải thoát toàn bộ linh hồn đã chết ở Huyết Hồn Hải. Nghe đâu số lượng linh hồn Ma tu phải giải thoát có liên quan rất lớn tới tu vi cụ thể và ấn tượng của giới chủ Huyết Hồn Hải đối với người đó.

Lắng nghe lịch sử cực khổ của hai mươi mấy vạn Ma tộc, người này có được tính là một Ma tu giải thoát số lượng linh hồn nhiều nhất ở Huyết Hồn Hải từ trước tới nay không?

“Hiện lỗ tai ngươi còn lùng bùng không?” Thiếu niên béo mập ngẩng đầu hỏi.

Nam tử đang mắng sướng miệng dừng lại, cả người run lên, suýt thì ngã từ trên tảng đá to xuống.

“… Canh Nhị!”

“Uống nước.” Nhóc béo phị lập tức giơ bình nước lên.

Đúng vậy, đây là một đôi anh chẳng ra anh, em chẳng ra em, Truyền Sơn và Canh Nhị vừa bị đá ra khỏi Huyết Hồn Hải.

Truyền Sơn oán hận lừ Canh Nhị mập mạp một lát, cướp lấy cái bình, uống ‘ùng ục’ no bụng. Uống nước xong rồi, cũng mắng sướng rồi, lau miệng, sửa ngồi xổm thành ngồi bệt.

“Canh Nhị, sau này ngươi mà còn nhắc tới bốn chữ ‘linh hồn giải thoát’ với ta nữa, ta lập tức cưỡng gian ngươi.”

Canh Nhị bĩu môi, chung quy cũng không có gan nói ra mấy lời thách thức kiểu ‘có giỏi ngươi cứ thử xem’.

Truyền Sơn rên rỉ đau đớn, một tay ngoáy lỗ tai lùng bùng không ngừng, một tay cầm chặt cái bình ngửa người ngã nằm xuống.

Đến bây giờ trong lỗ tai hắn vẫn dội lại tiếng kể khổ của hết Ma tộc này tới Ma tộc khác.

Biển cả đỏ tươi vô tận, khắp nơi đều là linh hồn Ma tộc trôi dạt, nhiệm vụ của hắn chính là ngồi trên một con thuyền độc mộc, lắng nghe tất cả tâm sự mà linh hồn lên thuyền thổ lộ với hắn.

Không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, không thể từ chối, không thể luyện công, càng không thể bịt tai, âm thanh tựa như được đưa thẳng vào óc.

Ban đầu mới nghe 1,2 linh hồn thổ lộ thì còn có thể coi như kể chuyện, nghe tới 10,11 linh hồn, hắn đã có loại cảm giác điên cuồng muốn đánh chết linh hồn trước mắt.

Lúc nghe tâm sự của linh hồn thứ 50, hắn muốn đốt hết toàn bộ Huyết Hồn Hải.

Nghe tới tâm sự của linh hồn thứ 100, hắn chỉ muốn tự sát, chết kiểu gì cũng được, chỉ cần đừng bắt hắn nghe những linh hồn Ma tộc liên miên cằn nhằn với hắn về chuyện kiếp trước nữa.

“Nhà ta ở…, cha mẹ ta là…, lúc ta hai tuổi…., cô dâu ta cưới…”

“Lần đầu ta tu luyện, lần đầu ta xa nhà, lần đầu ta sát sinh, lần đầu ta thất thân…”

“Nhớ năm đó khi ta còn trẻ, cánh tay to khỏe, một bữa cơm có thể ăn… một nắm đấm có thể đánh ngã…”

“Ngươi biết ta là ai không? Ta là … cao quý, ta lệnh cho ngươi lập tức hồi sinh tính mạng cho ta, ta có thể dâng cho ngươi mỗi năm một nghìn tế phẩm, tế phẩm sống luôn! Này, ta đang nói với ngươi đấy ngươi có nghe không? Ta là…”

“Hức hức, ta không muốn chết mà, cô dâu ta vừa cưới còn đang chờ, ta còn chưa lên giường với nàng, oa ───! Cô dâu của ta, nàng ấy…”

“Đây là đâu? Ta rất sợ, cha, mẹ, cha mẹ ở đâu rồi? Oa ───!”

“Ta chết thảm quá oan quá! Đều là do những người từ ngoài tới chết tiệt kia! Một ngày nào đó ta phải giết sạch bọn họ! Ta là Trùng tộc vô địch! Không ai có thể đánh ngã chúng ta! Trùng mẫu nương nương muôn năm ───!”

Linh hồn Ma tộc chết đi cũng mặc kệ hắn có muốn nghe hay không, khư khư cố chấp nói hết chuyện đời mình cho hắn, đáng ghét nhất là có Ma tộc rất dài dòng, nói một lần không đủ, có rất nhiều chuyện cứ nhất định phải kể lại 10,20 lần, nghe đến khi hắn hận không thể tự chọc thủng hai tai, muốn ném linh hồn Ma tộc kia vào bồn cầu cho chết đuối.

Thảo nào Huyết Hồn Hải lại tên là Huyết Hồn Hải, thảo nào chưa từng có ai giải thích Huyết Hồn Hải vì sao lại tên là Huyết Hồn Hải. Có lẽ những Ma tu từng ra khỏi Huyết Hồn Hải đều giống hắn, chỉ hận không thể khoét đoạn ký ức cuối cùng kia khỏi trí nhớ.

Có lẽ Ma tu ghét hòa thượng là do trải qua cửa bi thảm cuối cùng của Huyết Hồn Hải? Truyền Sơn bỗng nảy ra suy nghĩ này, càng nghĩ lại càng thấy rất có khả năng.

“Giới chủ Huyết Hồn Hải vì sao phải lập ra một cửa cuối cùng như thế?” Truyền Sơn nghĩ kiểu gì cũng thấy ‘giải thoát linh hồn’ mới là cửa đáng sợ nhất, chứ không phải một trong những cửa đáng sợ nhất của Huyết Hồn Hải.

“Lười biếng thôi.”

“Hử?” Truyền Sơn nghiêng đầu nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị, “Nơi ngươi dừng lại cuối cùng thực ra tương đương với cảnh địa ngục luân hồi của Huyết Hồn Hải, bất kể linh hồn uổng mạng, hay là chết già, không có ai cam tâm tình nguyện biến mất như vậy cả. Kể khổ với giới chủ rồi hóa thành sinh mệnh mới là phúc lợi của giới chủ Huyết Hồn Hải đặc biệt dành cho con dân sinh sống trong Huyết Hồn Hải, chỉ là…”

“Hắn nghe chán rồi, nên đến lượt bọn ta nghe có đúng không?”

Canh Nhị gật đầu.

“… Sau này nhất định phải đánh hắn một trận đã đời!” Nam nhân cắn răng thề.

“Sau này đó sợ là sẽ rất xa rất xa.” Nhóc béo phị thành thực nói.

Nam nhân cũng chỉ hất lông mày chứ không tức giận, nghiêng đầu mỉm cười với thiếu niên béo mập.

Nhóc béo phị bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt tràn ngập tính công kích mà thấy sợ, mông dịch sang bên cạnh một chút.

Nam nhân bật cười, nhổm người ngồi dậy, “Đi thôi, chúng ta tới chỗ cột mốc biên giới tìm Thập Tứ huynh. Chắc hắn đã ở đấy chờ chúng ta rồi.

“Chờ đã, ngươi xem phía dưới đống cát bên kia hình như có cái gì đang nhúc nhích.”

Truyền Sơn nhìn theo hướng ngón tay Canh Nhị chỉ, chỉ thấy cồn cát xa xa một mảnh bằng phẳng.

Truyền Sơn biết Canh Nhị sẽ không nói lung tung, ngưng thần đợi một hồi.

Qủa nhiên một lát sau, dưới cồn cát bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một đường sóng cuộn, cuộn sóng ấy nhanh chóng xông về phía này.

“Là cái gì thế?”

Truyền Sơn vừa dứt lời, thứ ấy lập tức vùi mình xuống, cồn cát lần thứ hai trở nên im lặng.

Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị.

Canh Nhị nói thẳng với Truyền Sơn trong thần thức: “Có thể là một loại côn trùng cát… Nha, đuôi nó thò ra kìa, là bò cạp đuôi vàng.”

“Có ích không?” Truyền Sơn cũng dùng thần thức hỏi.

“Bò cạp đuôi vàng dựa vào tuổi và đạo hạnh, có thể làm thuốc, cũng có thể dùng để luyện khí, chỉ có sa mạc cỡ bự mới sinh ra nó. Loại bò cạp này lúc mới sinh thì giống những con bò cạp bình thường, chỉ có con nào trải qua cơ duyên trùng hợp vô cùng, chẳng hạn như nuốt được linh thạch hay loại thiên tài địa bảo nào đó mới có thể làm đuôi biến thành đỏ. Còn con có đuôi biến thành màu vàng, thường là những con đã mở linh trí, ít nhất cũng có thọ mệnh hơn ngàn năm. Nhìn cái đuôi kia của nó đi, không những đuôi nhọn, mà cả đuôi đều có màu vàng kim, ít nhất cũng sống được hai ngàn năm rồi.”

“Có muốn bắt nó không?”

Canh Nhị do dự, lên tiếng nói: “Bò cạp nướng ăn ngon, nhưng con bò cạp này thoạt nhìn đã mở linh trí, thôi vậy.”

“Vậy đi thôi.” Truyền Sơn cũng không rối rắm nhiều, luận về đồ tốt, hắn đã thấy không ít thứ trong bốn trăm năm ở Huyết Hồn Hải, giờ một hai thứ như thế hắn cũng không để vào mắt nữa. Tuy rằng làm pháp bảo hầu như đã dùng hết tài liệu cực phẩm hắn lấy được, nhưng tóm lại vẫn còn dư chút ít, hơn nữa nói kiểu gì thì vẫn còn không ít Ma tu nợ hắn kia mà, chờ tương lai gặp lão Vạn và Nguyên Khanh rồi, thùng gỗ của hắn chắc chắn sẽ lại đầy lần nữa.

Huống chi do Canh Nhị, hắn rất có thiện cảm với Yêu tộc, biết sinh vật không phải con người khó mở linh trí, chỉ cần đối phương không chủ động trêu chọc hắn, hắn cũng thây kệ đối phương.

Hai người Truyền Sơn vừa nhảy xuống, một đường cát vàng cuộn sóng bắn thẳng tới trước mặt hai người như tên bay, dừng đột ngột trước mặt hai người.

Truyền Sơn dừng bước chân. Đây coi như là tự tìm chết sao?

Từ trong cát, đầu tiên lộ ra một cái đuôi bò cạp màu vàng rực rỡ, tiếp theo là một thân bò cạp màu nâu độ dài cỡ cánh tay người trưởng thành.

Con bò cạp đuôi vàng này ngoại trừ hình thể to lớn ra thì không khác mấy so với bò cạp sống trong sa mạc ở Lam tinh. Toàn thân có sáu cái chi đối xứng nhau, một cặp chi nhỏ nhất ở bên mép dễ dàng cho nó ăn cơm, một cặp kìm to nhất dùng để vồ mồi cùng cảm ứng cảnh vật chung quanh và phòng ngự, hai bên sườn bụng có bốn cái chi dùng để đi lại. Chính giữa đầu có một đôi mắt kép đen, hai bên đầu thì có ba con mắt đơn.

Lúc này, con bò cạp lưng mang không ít vết thương, bốn cái chi ở sườn bụng bị đứt mất hai, đầu bò cạp cũng có một vết thương to, chỉ suýt chút nữa thôi là cặp mắt kép kia cũng đi tong, ngoại trừ cái đuôi màu vàng mang cái móc nhọn ra thì trông vẫn ổn, con bò cạp sắc mặt uể oải trông như một tàn binh bại tướng vừa quay trở lại từ chiến trường.

“Con bò cạp này muốn làm gì vậy?” Truyền Sơn không cảm thấy sát khí từ trên mình con bò cạp này, ngược lại chỉ cảm thấy con bò cạp có yêu cầu gì đó với họ.

Canh Nhị bước lên trước một bước, con bò cạp đuôi vàng dường như bị dọa lùi về sau một bước.

Canh Nhị lại bước lên trước một bước, bò cạp đuôi vàng cuộn mình im lìm.

Canh Nhị ngồi xổm người xuống sờ đầu bò cạp đuôi vàng.

“Nó sắp sinh rồi, bảo chúng ta cứu nó với con nó.”

“… Sao nó biết chúng ta sẽ không giết nó?”

“Nó hiểu lời chúng ta nói.”

Truyền Sơn khoanh tay trước ngực, “Có người đang đuổi giết nó? Muốn chúng ta cứu nó thế nào đây? Giúp nó giết tu giả đuổi giết nó, hay giấu nó đi?”

“… Trao… đổi.” Từ trong khoang bụng bò cạp phát ra tiếng nói khàn khàn.

Truyền Sơn giật mình, “Ngươi biết nói? Hay nhỉ, nói thử xem, ngươi muốn trao đổi thế nào?” Nói rồi tiến lên kéo Canh Nhị đang sờ đuôi nhọn bò cạp sang một bên, nhóc này gan phết, ai biết con bò cạp này có đột nhiên nổi xung không.

“… Túi độc… an toàn… nhà.”

Canh Nhị ở bên giải thích: “Ý nó chắc là, dùng túi độc để trao đổi, chúng ta đưa nó về nhà an toàn.”

“Canh Nhị, ta có dự cảm, việc tiếp theo sẽ rất phiền hà.”

“Vậy… đi thôi.”

Một người sợ dây vào phiền toái, một người nhát gan sợ phiền phức, hai người thấy chết mà không cứu xoay người định đi.

Bò cạp đuôi vàng rên rỉ đau đớn, rít lên kêu, “… Nhân loại… xấu xa!”

Truyền Sơn dường như không nghe thấy, kéo Canh Nhị đi về phía cột mốc biên giới.

Đối với người trên Hậu Thổ Tinh, hắn chỉ biến mất một năm, nhưng đối với hắn thì đã trải qua tròn bốn trăm năm. Bốn trăm năm không gặp bạn cũ, nếu không phải trí nhớ hắn đã tốt hơn trước đây rất nhiều, có khả năng hắn đã quên gần hết những con người và sự vật của quá khứ.

Bốn trăm năm a, hắn thế mà đã sống tròn bốn trăm năm rồi đấy. Trường sinh bất lão, hy vọng xa vời của toàn bộ nhân loại. Hình như hắn đã bước lên con đường ấy rồi. Không, có lẽ thân thể đã thay đổi hoàn toàn của hắn đã thực hiện được hy vọng xa vời này rồi.

Canh Nhị đi đằng sau Truyền Sơn, quay đầu lại khoát tay tỏ ý hẹn không gặp lại với bò cạp đuôi vàng, nhưng lập tức quay lại nhìn nó.

Trên bầu trời phía đông nam xuất hiện mấy điểm đen nho nhỏ, cấp tốc tới gần phía này.

Bò cạp đuôi vàng dường như cũng thấy gì đó, kêu một tiếng rồi vùi đầu vào trong cát.

HẾT 7