“Đó là trứng gì?” Truyền Sơn kéo Canh Nhị sang một bên, hiếu kỳ hỏi thăm.

Canh Nhị ấp úng, đỏ mặt nói nhỏ bên tai Truyền Sơn: “Trứng quy xà.”

“Trứng quy xà?” Truyền Sơn chả biết thứ ấy, “Đó là trứng gì.”

Canh Nhị còn chưa trả lời, chợt nghe Đào Hoa cười nhạo: “Trứng quy xà, trứng quy xà, tự nhiên là rùa với rắn *** rồi sinh ra. Nghe nói nó còn gọi là Huyền Vũ.”

(*) Huyền Vũ: là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn lấy con rùa, là một trong Tứ Tượng của Thiên Văn học Trung Quốc,… có thể tham khảo chi tiết hơn trên gg.

“Huyền Vũ?!” Truyền Sơn và Kỷ 14 giật mình khiếp sợ. Qủa trứng chẳng nổi bật kia lại là trứng Huyền Vũ?

“Huyền Vũ, chủ một phương sức sống thiên địa, quản nước, trông coi sự sống, còn gần với đất, vật thích hợp nhất với Hậu Thổ Tinh. Cũng khó trách Cô Cô thấy trứng Huyền Vũ là bỏ mặc tất cả. Thứ này cực kỳ hiếm hoi, cả vũ trụ này chẳng có mấy quả, chẳng mấy khi rùa keo kiệt lại hào phóng. Hừ hừ!”

Đào Hoa khoanh tay khó chịu, nhớ năm đó hắn muốn xin rùa chết tiệt một quả trứng Huyền Vũ, rùa chết tiệt nhất quyết không chịu, hắn khăng khăng chạy tới tộc Nguyên quy cướp một quả, còn bị sư phụ bất công bắt về.

“Ngươi vừa nói gì với Cô Cô?” Canh Nhị hỏi.

Truyền Sơn ra vẻ huyền bí, “Sau này ngươi sẽ biết.”

Cô Cô bỗng nhiên trở lại, nói với họ: “Bên ngoài có biến, trận pháp hiến tế này coi như là mắt trận bí cảnh vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt người khác, ta cũng phải bế quan ấp trứng Huyền Vũ, cuối cùng tạm tiễn các ngươi một đoạn đường.”

Vung tay lên, cảnh sắc trước mặt bốn người thay đổi.

Cô Cô biến mất, Truyền Sơn nghe thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Người nhìn thấy những thứ đó rồi, có còn cảm thấy ta cướp bóc trắng trợn không?”

Truyền Sơn nhìn cảnh sắc trước mặt, nhất thời cũng không nói nên lời.

Số người đứng trước linh sơn nghìn trượng chảy nước miếng tăng gấp đôi.

Bốn vị lão tổ nghĩ hết mọi cách cũng không thể leo lên linh sơn, chỉ có thể giương mắt nhìn bảo bối.

Đám người Vạn Khương giữa đường bị Đào Hoa bỏ rơi từ xa nhìn thấy kỳ cảnh đột nhiên xuất hiện cũng tìm tới, bấy giờ mọi người cùng ngửa đầu, ngơ ngác nhìn trông.

“Nhị sư đệ, ngươi nhéo ta một cái…” Vạn Khương mê man.

Vạn Trinh hoàn hồn, lau nước miếng, chọc tiểu sư đệ bên cạnh, “Vạn Đan, sư huynh bảo ngươi nhéo hắn một cái.”

Vạn Đan đi về phía trước, nhưng không phải đi tới chỗ đại sư huynh hắn, mà là ngất ngây vui sướng nhằm về phía hào nước tròn tròn vây quanh linh sơn – nơi ngăn cách giữa linh sơn và sa mạc kia, làm Vạn Khương và Vạn Trinh phải nhanh tay kéo hắn lại.

“Ngươi ngớ à? Không thấy chư vị lão tổ cũng không thể leo lên linh sơn được sao? Ở đây ngoan ngoãn chờ đi, không được đi đâu hết!” Vạn Khương làm đại sư huynh dạy dỗ tiểu sư đệ xong, lập tức liên hệ với môn phái.

Trên hạc giấy dùng chữ viết thật to để lại lời nhắn: sư phụ, người tới đây là thấy ngay, Vạn Bảo Môn có ngóc đầu được không chỉ trông vào giờ phút này!

Đệ tử Giả gia thì thật ra không vội, Giả Xuân Sinh đang ở ngay phía trước họ, nếu muốn chia phần, chắc chắn có một phần của Giả gia bọn họ, nhưng Giả Tĩnh Tâm vẫn liên hệ với lão tổ Giả gia.

Chúng đệ tử Vạn Bảo Môn hưng phấn lạ kỳ, nhịn được một hồi bắt đầu líu ríu thảo luận.

“Đại sư huynh, đây là linh sơn thực sự sao?”

“Đại sư huynh, chúng ta đi lên đi, thừa dịp mọi người chưa phát hiện, chúng ta mau chóng cướp của về!”

“Đúng đó đúng đó, chúng ta lên đi!”

“Lên cái đầu ngươi! Ngươi có thể lên thì thử đi!”

Linh sơn ngay trước mắt, đệ tử Giả gia nói là không vội, nhưng lòng dạ cứ thấp thỏm phập phồng.

“Nhiều linh thảo quá!”

“A a a, ta nhìn thấy Ngọc linh chi, ta nhìn thấy Ngọc linh chi mọc khắp núi! Ta sắp điên rồi!”

“Đó là linh khí a, thứ bao phủ cả ngọn núi kia đều là linh khí a! Trời ơi, linh khí phải dồi dào cỡ nào mới tạo nên màn sương dày thế kia!”

Bốn vị lão tổ nhìn các tiểu bối đằng sau, nhìn nhau cười khổ.

“Chắc chắn không giấu được rồi, ngọn núi cao như thế từ xa đã thấy, đợi lát nữa còn không biết có bao nhiêu tu giả chạy tới.

“Cấm chế của bí cảnh linh sơn này rất mạnh, ngay cả ngươi và ta cũng không thể vào được, cũng không cần lo có người đục nước béo cò.”

“Lão nhi ta không sợ có người đục nước béo cò, chỉ sợ có người mượn cớ, khơi lên một hồi tinh phong huyết vũ trên Hậu Thổ Tinh.” Dương lão nhi lắc đầu nói.

“Có năm người chúng ta ở đây, ai dám xằng bậy!” Minh đại vu hừ lạnh.

“Trần Vong đâu? Hắn ở đâu rồi?” Giả Xuân Sinh đột nhiên hỏi một câu.

Trên đỉnh linh sơn.

“Đây là từ ta…” Truyền Sơn đang nói dở chừng đã bị Canh Nhị cắt ngang, “Phải.” Bây giờ ngươi đã biết đồ ta dùng cho ngươi tốt cỡ nào rồi chứ?

Truyền Sơn im lặng rất lâu.

Đào Hoa khoanh tay quan sát, khinh thường nói: “Còn kém xa Huyết Hồn Hải của người ta.”

Ba người khác không thèm để ý tới hắn.

“Như vậy… có phải hiện giờ ta cũng rất nguy hiểm, giống như một bé nhân sâm không?” Truyền Sơn nói đùa.

“Một bé nhân sâm sao có thể sánh được với ngươi? Kể cả một ngàn một vạn bé nhân sâm cũng không sánh được một ngón tay của ngươi.” Đào Hoa thương hại nhìn hắn, lập tức vỗ cánh tay Truyền Sơn, nói: “Nhưng cũng may, trên đời này người biết nhìn hàng không nhiều, khối thân thể ngươi luyện ra này đã gần hoàn mỹ, con người bình thường căn bản không nhìn ra được bên trong của ngươi đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Truyền Sơn sờ cằm, mỉm cười xấu xa, “Nếu giống như ngươi nói, có người có thể nhìn ra giá trị chân chính của khối thân thể này cũng không phải là người bình thường, vậy thì ta cướp lấy cũng sẽ gặt hái lắm ha.”

Kỷ 14 bớt khiếp sợ, hắn chẳng ngờ thân thể của huynh đệ hắn đã lên tới cấp bậc thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, lúc này đi tới vỗ vai Truyền Sơn, đồng tình nói: “Dựa vào kinh nghiệm trước đây của ta, ‘đen’ ăn ‘đen’ tuy rằng nguy hiểm, song lợi nhuận cũng lớn. Ta sẽ giúp ngươi.”

“Cảm ơn huynh đệ.”

Canh Nhị cũng giúp vui, nhón chân đi tới vỗ lưng Truyền Sơn, “Có ta ở đây, ngươi không phải sợ.”

Truyền Sơn ôm lấy rùa con nhà hắn, nắm mũi y cười ha ha.

Đào Hoa cũng vội tới níu cánh tay Kỷ 14, ra dáng chim nhỏ náu mình.

Kỷ 14 chẳng mấy khi không đẩy hắn ra.

Truyền Sơn nhảy lên Thoi bay tính dẫn mọi người rời khỏi Linh sơn, thời gian không còn nhiều nữa, hắn còn phải đi nghiên cứu xem hạt cát trông bình thường của Hậu Thổ Tinh rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ, có thể khiến chủ giới Hậu Thổ Tinh lấy ra làm tài liệu trao đổi.

Bốn người cùng tiến lên Thoi bay, không một ai tỏ vẻ tham lam với thiên tài địa bảo bạt ngàn sơn dã.

Kỷ 14 tuy không hiểu những chuyện vừa xảy ra, nhưng hắn đã học được đạo lý, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi từ lâu. Đối với hắn, chỉ cần huynh đệ còn sống, dù cho thiếu một con mắt hay biến thành tiên bảo sống cũng không phải chuyện gì nguy ngập lắm. Ừ thì, bên cạnh có một Đào Hoa lắm miệng, có một số việc dù hắn không muốn biết cũng sẽ biết thôi.

Ngay lúc họ sắp bay vào trong màn linh vụ dày ấy, Canh Nhị đột nhiên kéo vạt áo Truyền Sơn, nói: “Ack, ta nghĩ tốt nhất chúng ta đổi chỗ khác ra ngoài đi.”

Truyền Sơn lập tức dừng Thoi bay, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Người, khắp nơi đều là người.” Canh Nhị lẩm bẩm nói.

Trên sa mạc gần Hậu Thổ Môn đứng đầy tu giả, bởi vì các lão tổ bay trên bầu trời, những tu giả khác cũng không dám tiến lên trên, đều tìm chỗ tụ tập bên dưới.

Nhìn đoàn người chi chít kia, ai không biết còn tưởng Đại hội Thử Linh đổi địa điểm sang đây.

Nhưng cũng chẳng kém là mấy, tu giả xem Đại hội Thử Linh hôm nay đều chạy tới đây.

Một vài tu giả ngoại lai dừng lại Hậu Thổ Tinh xem trò vui cũng chạy tới chiếm chỗ. Tên đệ tử tên Linh Giác của Ngũ Châu gia kia càng cảm thấy bản thân thật sáng suốt, thấy chưa, chuồn đi chơi thôi, không những gặp pháp bảo vừa mắt, còn gặp được một bí cảnh linh sơn hoàn toàn hoang sơ, chưa bị khai phá nữa.

Linh sơn cao chừng ba nghìn trượng, cũng không ẩn mình, từ xa đã nhìn thấy. Thế là, một truyền mười, mười truyền trăm, các tu giả thấy ngạc nhiên, muốn chiếm lợi hay người muốn xem trò hay,… lòng mang đủ mục đích đều chạy tới đây.

Trần Vong cũng nhận được tin tức bay tới, trước đó hắn còn lo mình tới chậm một bước thì sẽ chẳng nhận được gì, lòng đầy hối hận, kết quả bay tới thấy, bốn vị lão tổ vẫn đứng bên ngoài linh sơn, hỏi ra mới biết linh sơn có cấm chế bảo vệ, họ tới giờ vẫn chưa có cách đi vào.

Trần Vong vừa nghe thấy thế liền vui sướng, sau khi hỏi rõ có nguy hiểm không thì lập tức xông lên thử nghiệm.

Đáng tiếc, hắn cũng không ngoại lệ, chưa lao được tới màn sương bên ngoài Linh sơn thì đã bị bắn ra xa trăm trượng.

Cũng may cấm chế của linh sơn không có ý đả thương, chỉ ngăn người khác tiến vào, nếu như nhất định phải dùng sức mạnh, cũng chỉ bắn họ ra xa là xong.

Điều này cũng làm nhiều tu giả ở bên dưới to gan thử các kiểu tiến vào. Nhưng ngoại trừ những lão tổ có tu vi cá biệt ra, các tu giả khác chẳng thể vượt qua được hào nước xung quanh linh sơn.

“Ta luôn cảm thấy tiểu tử thối kia chắc chắn ở bên trong.” Dương lão nhi sờ chòm râu.

Bạch Đồng vẫn chẳng đổi sắc mặt, đáp lại qua thần thức: “Truyền Sơn với thần thể không bình thường, mệnh lý kỳ quái, có kỳ ngộ ấy cũng không phải gì lạ kỳ.”

“Ngươi nói chúng ta đã đứng ở đây lâu như thế rồi, nếu tiên gia thực sự đáp xuống, dù gì hắn cũng phải thể hiện chút chứ?”

“Có lẽ hắn đang bàn bạc với Truyền Sơn?”

“Ngươi nghĩ tiểu tử kia có đòi tiên gia một vài lợi lộc, chẳng hạn bảo tiên gia để bí cảnh này lại chẳng hạn.”

“Đắc Bảo nói ngươi càng già càng ngây thơ, ta còn không tin, lúc này…”

Dương lão nhi giận, bất cẩn một cái giật chòm râu thế là đau nhói một chập.

Minh đại vu liếc Dương Quang Minh, hắn không thể nghe thấy hai người Dương, Bạch giao lưu trong thần thức, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt của Dương lão đầu, lập tức liền cười nhạo nói: “Ngươi vội gì chứ, cũng không phải một mình ngươi không vào được, chúng ta đều bị bắt đứng ngoài mà.”

“Ta vội cái rắm!” Dù sao xung quanh cũng không có các tiểu bối, Dương lão nhi cũng không nể nang, sẵng giọng nói: “Ta đang lo cho đồ đệ ta!”

“Ờ? Sao đang êm đẹp tự nhiên lại lo cho đồ đệ ngươi? Đúng rồi, dường như vẫn chưa nhìn thấy hắn, hắn đi đâu rồi?” Minh đại vu hiếu kỳ hỏi.

Bốn người Truyền Sơn còn đang nghiên cứu đi từ chỗ nào ra ngoài thì hay.

“Cứ như thế mà ra ngoài! Sợ gì chứ? Chúng ta cũng không làm chuyện gì không thể cho người khác biết, vì sao phải trốn tránh những tu giả kia?” Đào Hoa e sợ thiên hạ bất loạn.

Truyền Sơn tát phát vào gáy hắn, “Nếu ngươi muốn náo động, cứ tự ra ngoài đi.”

Đào Hoa giơ chân, “Xương khô ca ca, sao ngươi có thể động tay chân với người ta? Đáng ghét nha! Ngươi đánh người ta, người ta cũng phải đánh lại.

Truyền Sơn vừa làm tư thế phòng bị, Đào Hoa đã tát phát lên đầu Canh Nhị.

Canh Nhị… lấy búa ra đuổi theo đánh.

“Nha! 14 ca ca cứu mạng a!”

“Đừng ồn, không thấy đang bàn chính sự à.” Kỷ 14 kéo lấy Đào Hoa.

Bên này, Truyền Sơn cũng ôm lấy thắt lưng Canh Nhị, bế bổng người lên, “Được rồi được rồi, ta không chấp nhặt với tên vô lại kia. Ngươi nói thử xem vừa rồi ngươi đã thấy gì? Chân núi toàn tu giả à? Xung quanh đều có sao?”

Canh Nhị căm giận gật đầu, lườm Đào Hoa thốt ra bốn từ: “Bắt nạt kẻ yếu.”

“Chà, thì ra ngươi là kẻ yếu.” Đào Hoa cười sằng sặc quái dị.

Canh Nhị không cãi lại Đào Hoa được, tức nghiến răng nghiến lợi.

“Câm miệng!” Kỷ 14 quát Đào Hoa, ngược lại hỏi Canh Nhị, “Vậy ngươi có nhìn thấy đi ra từ chỗ nào thì không gây sự chú ý không?”

Canh Nhị lắc đầu.

“Kể ra thì không hiểu vì sao các tu giả bên ngoài đến giờ vẫn chưa lên đây?” Truyền Sơn nói.

“Nơi này có cấm chế.” Canh Nhị và Đào Hoa đồng thanh đáp, nói xong hai người cùng lườm đối phương.

“Nhưng ta vừa thử thì hình như chúng ta có thể ra ngoài?”

“Bởi vì có ngươi.” Canh Nhị cướp lời.

Đào Hoa khinh thường vênh vênh.

“Nói cách khác, chúng ta tùy thời tùy chỗ đều có thể ra ngoài, nhưng vấn đề hiện tại là, chúng ta phải làm thế nào để không gây sự chú ý với các tu giả bên ngoài khi đi ra ngoài?” Kỷ 14 nói.

Truyền Sơn suy nghĩ, nói: “Dùng truyền tống trận?”

Ba người cùng nhìn Truyền Sơn, đúng vậy, họ có thể dùng truyền tống trận đi ra ngoài. Canh Nhị còn thử hẳn hoi, xác định cấm chế ở đây quả nhiên vô hiệu với Truyền Sơn, nếu để hắn bày trận thì hoàn toàn không có trở ngại gì.

Canh Nhị bắt đầu cùng Truyền Sơn bày trận, Kỷ 14 phụ trách coi chừng Đào Hoa rất muốn xông thẳng ra ngoài.

Đào Hoa không được nổi trội, nhất thời cảm thấy thất vọng cùng cực, nhưng bảo hắn một mình đi ra, hắn cũng không muốn. Hắn chẳng phải kẻ ngốc, chỉ dựa vào thân thể với tu vi thấp kém hiện giờ, đi ra từ một bí cảnh đầy bảo bối ra ngoài, sợ rằng chưa đi được trăm bước đã bị phân thây rồi, đến lúc đó dù 14 ca ca có muốn cứu hắn, nói không chừng cũng không kịp.

Thôi, hắn là Đào Hoa tốt suy nghĩ cho bầu bạn, cứ trông giữ 14 ca ca nhà hắn để không bị tên khốn kiếp thối thây nào bắt mất mới hay.

Ba người Truyền Sơn không nghĩ phức tạp như Đào Hoa, nhất trí cho rằng tên này không ra được. Thử nghĩ xem, nếu để những người đó thấy họ đi từ đây ra, dù đầy người họ toàn miệng cũng không thể nói rõ được. Tu giả bên ngoài tuyệt đối không tin họ đi ra từ một ngọn linh sơn thế này mà lại không lấy thứ gì.

Dương Đắc Bảo không đi xem trò hay, hắn vừa nhận được bùa bay báo động của sư huynh, bảo hắn mở đại trận pháp hộ sơn Hậu Thổ Môn ra, tu giả bên ngoài nhiều lắm, lại cách không xa Hậu Thổ Môn, dù lãng phí linh thạch cũng vẫn nên đề phòng.

Cho nên khi bốn người Truyền Sơn muốn truyền tống tới sau núi Hậu Thổ Môn liền bị đại trận pháp Hậu Thổ Môn ném ra ngoài. Nhưng cũng may, họ không bị ném quá xa, cũng chỉ cách sơn môn Hậu Thổ Môn ba trăm dặm.

Nhưng phương hướng lại không được khéo cho lắm, vừa vặn chính là chỗ gần sơn cốc quái thạch họ chọn ban đầu, cũng chính là chỗ bên cạnh bí cảnh linh sơn hiện tại.

Một đợt bạch quang lóe lên, trong đám tu giả xem náo nhiệt đột nhiên thêm bốn người.

Đối với bốn tu giả tự dưng xuất hiện thêm, chúng tu cũng không thấy lạ, lúc này vẫn có không ít tu giả chạy tới đây, bốn người này chỉ tính là đến chậm, nhưng có vài tu giả thấy lạ cách họ tới đây, ánh sáng kia rõ ràng là ánh sáng của truyền tống trận, nhưng ai lại đặt địa điểm truyền tống ở đây?

Truyền Sơn nhìn đám người chung quanh, gãi cằm. Hắn rõ ràng thiết lập địa điểm là hậu sơn Hậu Thổ Môn, sao lại bị truyền tống tới đây? Ba trăm dặm đường… chênh lệch tọa độ quá đấy.

Đào Hoa thấy có nhiều người như thế, hưng phấn kỳ lạ, nếu không thấy Kỷ 14 kéo chặt hắn, có khả năng hắn đã chạy ào tới bí cảnh linh sơn trước mặt chúng tu, sau đó cười nhạo những tên đáng thương chỉ có thể đứng ngoài chảy nước miếng rồi.

“Ngươi đừng làm bậy.” Truyền Sơn đau cả đầu, Đào Hoa thối này chính là tới gây phiền cho hắn đây mà. Nhiều tu giả thực lực bất phàm như thế ở đây, nếu biết họ có liên quan tới linh sơn trước mắt kia, cho dù có hai vị lão tổ Dương, Bạch bảo vệ, cũng không khỏi bị gây phiền một đợt.

Tổ bốn người đặc sắc nổi bật, nhanh chóng bị người quen nhận ra.

“La sư huynh? La sư huynh, chúng ta ở đây này!” Vạn Đan tinh mắt, vóc người Truyền Sơn khá bắt mắt, ngoại trừ Yêu tu cá biệt, trong đa số tu giả, hắn cao hơn hẳn một cái đầu.

Truyền Sơn thực sự không muốn đi qua, giờ hắn chỉ muốn tìm một chỗ nghiên cứu cát của Hậu Thổ Tinh thôi.

Vạn Đan nhìn thấy mặt hắn, bỗng dưng sửng sốt.

Dương Quang Minh cũng nhìn thấy đồ đệ nhà mình, lập tức vẫy tay với hắn.

Truyền Sơn tự nhiên đã nhìn thấy năm vị lão tổ bên trên, lắc đầu với Dương Quang Minh, ra hiệu không muốn tới, rêu rao lắm.

Dương Quang Minh thấy đồ đệ không chịu lên, thế là xuống dưới luôn.

Hắn thực sự có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi nửa đồ đệ này, hắn luôn cảm thấy bí cảnh linh sơn tự dưng xuất hiện này có liên quan tới Truyền Sơn.

Từng hành động cử chỉ của năm vị lão tổ trên trời đều được chúng tu quan tâm, thấy Dương Quang Minh đột nhiên hạ xuống, ánh mắt cũng dõi theo.

Gi ờ thì Truyền Sơn muốn khiêm tốn cũng không được, đáp một lễ với Dương Quang Minh và Bạch Đồng lướt tới, nhưng không mở miệng.

Dương Quang Minh bỗng nhiên biến sắc, nổi giận đùng đùng hỏi: “Mắt ngươi làm sao vậy?”

Bạch Đồng cũng đi tới xoa mắt hắn.

Truyền Sơn nhanh chóng tỏ ý mình không sao.

“Là ai làm? Nói cho sư phụ, sư phụ đi quất chết hắn!” Dương lão nhi bao che khuyết điểm thành thói nổi giận thực sự, bởi vì tu giả cấp thấp nếu có khiếm khuyết thân thể, muốn chữa trị phải chờ tới lúc luyện thành Nguyên anh, trước thời điểm đó, Truyền Sơn chỉ có thể duy trì hình tượng ‘độc nhãn long’. Điều này làm hắn có thể nào không giận?

Bạch Đồng cũng lạnh lùng nói: “Nói. Cho dù là tiên gia, chúng ta cũng có thể đánh một trận.”

Truyền Sơn cảm động không ngớt, vốn dĩ hắn vẫn mang suy nghĩ trao đổi đồng giá với hai vị sư phụ, cũng không muốn trao cho họ quá nhiều tình cảm, nhưng lòng người dù sao cũng làm từ thịt, dù lòng hắn không phải, thời gian dài như thế, hắn cũng nhận ra hai vị sư phụ thật lòng với hắn.

Truyền Sơn vốn là người trọng tình cảm, người khác đối xử tốt với hắn, hắn hận không thể đáp lại gấp trăm lần, hai vị sư phụ quan tâm hắn thật tình, hắn cũng không thể chỉ đặt quan hệ đôi bên ở mức độ giao dịch đơn giản được.

“Sư phụ, ta thật sự không sao. Con mắt này qua hai ngày là bình thường thôi.”

Canh Nhị cũng đảm bảo.

Hai vị Dương, Bạch liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới kìm lửa giận xuống không hỏi nữa.

Dương Quang Minh dò hỏi Truyền Sơn trong thần thức luôn: “Có phải tiên gia hạ độc thủ với ngươi không?”

“Ack, coi như thế đi.”

“Có nhớ rõ hình dạng hắn không?” Xem ra Dương lão nhi định tương lai lên thượng giới gây phiền hà đây.

Truyền Sơn cười, “Sư phụ, ta và hắn trao đổi tương đương, hắn lấy mắt ta, ta cũng nhận được thứ khác.”

Dương lão nhi lặng yên một hồi, vòng vèo hỏi thăm: “Ngươi có biết ngọn linh sơn này là sao không?”

“Biết chun chút.”

“Hửm? Vậy đây có phải ảo cảnh không?” Dương Quang Minh muốn xác nhận điều ấy trước. Nếu là ảo cảnh, mọi người cũng không có gì để nói, vỗ mông đi luôn là được. Nhưng nếu không phải ảo cảnh…

“Chắc là không phải.”

“Đây là trao đổi đồng giá mà ngươi nói?” Dùng Thần giáp và một con mắt của ngươi đổi lấy bí cảnh linh sơn.

“Ừ.”

Tâm tình Dương Quang Minh cực kỳ phức tạp, tuy ngọn linh sơn bí cảnh này có liên quan tới Truyền Sơn là một chuyện rất tốt, song dù sao đồ đệ hắn cũng quan trọng hơn, nếu hắn vui mừng chẳng phải là ham lợi quá đáng ư?

Minh đại vu ở bên trên nhìn chằm chằm vào thầy trò Dương lão đầu, hắn cũng không quên lúc mấy người họ phát hiện khác lạ ở đây thì hai người Dương, Bạch đã gọi hai chữ ‘Truyền Sơn’.

Hừ, bí cảnh linh sơn đột nhiên xuất hiện này dù không có quan hệ thẳng với đệ tử họ La kia thì chắc chắn tiểu tử kia cũng biết gì đó. Nhìn lại La tiểu tử đột nhiên mất đi một con mắt, nếu nói trong đó không có bí mật gì thì mới là lạ.

Minh đại vu cồn cào ruột gan, nghĩ muốn qua nghe thử, lại sợ mất mặt.

Hừ hừ, mặc kệ linh sơn bí cảnh này có liên hệ với Hậu Thổ Môn hay không, nói chung Hậu Thổ Môn cũng đừng nghĩ độc chiếm! Minh đại vu quyết định từ giờ trở đi phải theo dõi sát hành tung của mọi người trong Hậu Thổ Môn.

“Đồ nhi ngoan, ngươi có cách đi vào không?” Dương lão nhi chỉ linh sơn hỏi đồ đệ.

Truyền Sơn chỉ biết hắn đi ra dễ, nhưng giờ đi vào, hắn cũng không biết, thế là lắc đầu.

Dương lão nhi có phần thất vọng, nhưng hắn rất nhanh đã lại phấn chấn tinh thần. Theo hắn thấy, chỉ cần bí cảnh có thể ở đây, sớm muộn gì họ cũng có thể nghĩ cách đi vào được.

Đám người Vạn Đan thấy hai vị lão tổ Dương, Bạch nói chuyện với Truyền Sơn, cũng không dám tùy ý xúm lại, chỉ có thể nhìn từ xa.

Một buổi tối trôi qua, tu giả trước hào nước càng tụ tập nhiều hơn, cũng có nhiều tu giả suy nghĩ ‘Người không tiền của phi nghĩa không giàu’, cả đám nghĩ hết cách lủi lên linh sơn, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, toàn bộ tu giả, bất kể Yêu hay Ma đều bị bắn văng ra.

Càng vào không được, mọi người càng muốn đi vào. Tuy hiện giờ không một tu giả nào đi lên linh sơn được, nhưng ai cũng không nỡ bỏ, chỉ sợ một khi mình đi rồi, bí cảnh linh sơn đột nhiên mở ra, đến lúc đó mới gọi là hối hận không kịp.

Thời gian dần trôi, đông đảo tu giả từ từ phân ra thành những đoàn thể nhỏ, có tu giả thì tụ tập theo gia tộc môn phái, tu giả không có gia tộc môn phái thì cặp với bạn hoặc thấy ai hợp mắt thì tạo thành đoàn đội, cũng có tu giả tu vi cao siêu không thích cặp với ai thì đứng một mình.

Truyền Sơn thì bảo Kỷ 14 nhất định phải trông Đào Hoa gây chuyện kia cho chặt, còn hắn thì đi tìm một nơi ít người bày kết giới, bắt đầu nghiên cứu hạt cát trên mặt đất.

Hành vi của Truyền Sơn cũng không nổi bật, tu giả không muốn lãng phí thời gian tìm một chỗ vừa tu luyện vừa chờ đợi đâu cũng có, đặc biệt là các tu giả tụ tập theo gia tộc môn phái., những tu giả ấy có người phụ trách cảnh giới và bảo vệ nên không muốn lãng phí thời gian tu luyện của họ.

Hai người Dương, Bạch thấy không thể moi được tin gì từ miệng Truyền Sơn, sau khi thấy hắn bày trận pháp bắt đầu trêu ghẹo mấy câu rồi cũng canh giữ ở bên cạnh hắn chứ không bỏ đi.

Thế là trên Hậu Thổ Tinh đã xuất hiện một kỳ quan ngàn năm khó gặp vậy đấy. Trong một mảnh sa mạc, tụ tập hơn vạn tu giả, những tu giả này canh giữ quanh linh sơn, tùy tiện tìm một chỗ trước hào nước để tu luyện hoặc ngồi thiền, đôi bên không xâm phạm nhau, nhưng cũng mơ hồ đề phòng nhau.

Còn những tu giả vốn không chuẩn bị canh giữ gần linh sơn thấy có nhiều tu giả ở đây như vậy, cho rằng nơi đây có điều tốt lành gì đấy, cũng vội tìm một chỗ ở rìa ngoài để tu luyện.

Thế là phạm vi có mặt tu giả càng rộng hơn, vốn dĩ Đại hội Thử Linh cực kỳ nổi tiếng mà chẳng có ai đi, các lão tổ và một vài đại năng thấy như thế cũng đành chịu, họ thì tạm thời không muốn rời khỏi đây, sau khi thương lượng đã tạm thời chuyển sân thi của Đại hội Thử Linh đến mảnh sa mạc này.

Vì thế, cuộc thi đấu ở Đại hội Thử Linh liền hoãn lại thêm một ngày.

Thực ra cũng là do năm vị lão tổ Hậu Thổ Tinh có mặt ở đây, mới có thể chuyển nguyên xi sân thi tới đây, đổi lại là hành tinh khác, chưa chắc đã được như vậy.

Nơi có người sẽ sinh ra nhu cầu, chợ phiên trên sườn núi Cầu Thủy cũng chuyển tới đây.

Nơi vốn là cát vàng đìu hiu mênh mông hiện giờ náo nhiệt lạ kỳ, thậm chí ngay cả tiệm rượu, sạp hoa quả dựng tạm cũng xuất hiện.

Cứ thế, các tu giả vừa so tài vừa xem trò vui, vừa tu luyện vừa đợi bí cảnh hé mở, không để dở dang điều gì, mảnh sa mạc gần Hậu Thổ Môn lúc này hoàn toàn trở thành nơi sầm uất nhất ở Hậu Thổ Tinh. Mà nơi đây, sau này càng trở thành một khu chợ thịnh vượng hơn nhờ linh sơn và lớp cát dày do Hậu Thổ Môn cung cấp, đương nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.

Lại nói tới Dương Đắc Bảo, trước cửa nhà náo nhiệt thế cũng làm lòng hắn lo ngay ngáy giữ sơn môn, đại trận pháp hộ sơn không dám lơi lỏng, linh thạch tiêu hao như nước làm hắn càng hối hận lúc đầu không tham gia đánh cược.

Truyền Sơn vẫn ở trong trận pháp không ra.

Canh Nhị cũng vẫn ở cùng hắn, thú vị nhất là, hiện tại y luyện thành thói quen ngày ngày liếm vành mắt trái cho Truyền Sơn, sớm muộn gì cũng đều kiên trì làm một lần, mặc kệ khi đó Truyền Sơn đang làm gì, y đều có thể bò lên liếm, không để lầm lỡ.

Truyền Sơn bị liếm mà nhộn nhạo tâm tình.

Đó không phải đơn giản chỉ là sự thoải mái về cơ thể, cái cảm giác thỏa mãn khi được người trong lòng coi trọng và che chở mới làm hắn say mê.

Vì thế, Truyền Sơn vừa đau cũng vừa vui sướng, vừa chờ mong Nhị rùa nhà hắn thương xót hắn, mỗi lần liếm xong, hắn lại phải nhẫn nhịn mới có thể tiếp tục công cuộc nghiên cứu.

Cuộc sống hạnh phúc luôn trôi rất nhanh, đặc biệt là lúc bạn nghiêm túc làm một điều gì đó.

Mấy ngày trôi qua, thử nghiệm hơn vạn lần, Truyền Sơn đã mở ra một vài bí mật trong cát sỏi, nhưng, đây vẫn chưa phải là tất cả.

Ban đầu còn hay thất bại, nếu không phải hắn vững tin lời Cô Cô, tin rằng trong cát sỏi trông bình thường này chứa một bí mật không muốn ai biết thì có khả năng hắn đã như các tiền bối thỉnh thoảng cảm thấy hứng thú với cát sỏi trước đây, lơ là cát sỏi rồi.

Trong lúc mài dũa cát sỏi, thi thoảng hắn lại cho thêm một vài thuộc tính đơn nhất và có tính thay thế vào, xem có sự thay đổi gì.

Sau khi thử hơn trăm loại tài liệu, hắn phát hiện khả năng tương thích trong cát sỏi không được tốt lắm, kết quả của việc cho thêm nhiều tài liệu vào luyện cùng là tất cả cùng đi đời.

Thế nhưng Truyền Sơn cũng phát hiện trong cát sỏi này đúng là có chứa một loại vật chất khá đặc biệt, chỉ là nếu chiết xuất nó riêng thì không thể nào lọc ra được.

Hạt cát bình thường còn có thể nung thành ngọc lưu ly đấy, hạt cát của Hậu Thổ Tinh chỉ cần nhiệt độ vừa vượt khỏi điểm giới hạn thì lập tức hòa tan mất tiêu, không để lại chút cặn nào.

Phải làm thế nào để loại vật chất đặc biệt này có thể giữ lại được? Truyền Sơn nhìn vật dung hợp cát sỏi, từng viên từng viên cát sỏi bị hắn luyện chế thành đen đen vàng vàng, bỗng cảm thấy màu của thứ này rất giống phân và nước tiểu của tộc Một Mắt.

Đúng rồi, hắn góp nhặt nhiều phân và nước tiểu của tộc Một Mắt mà hình như chưa từng sử dụng tới? Nghe nói luyện khí, luyện đan đều có thể dụng được nó mà?

Truyền Sơn định thử chơi thôi, tiện tay ném một chỉ (*) phân và nước tiểu tộc Một Mắt vào trong cát sỏi đang luyện chế.

(*) một chỉ: đơn vị đo trọng lượng, 10 chỉ là một lượng.

Ngay lúc Truyền Sơn nghiên cứu những hạt cát ấy, có một lời đồn lan truyền rộng rãi.

“Bên ngoài đồn xôn xao rằng, ngươi chắc chắn đã đạt được Thần giáp, bí cảnh này chính là chứng cứ ngươi trao đổi với Tiên gia.” Dương Quang Minh bớt thì giờ nói chuyện với đồ đệ.

Ừ, họ đoán kể cũng đúng, đây đúng là thứ ta trao đổi được, chẳng qua không phải Thần giáp thôi. Truyền Sơn dỡ bỏ trận pháp, đi ra khỏi trận pháp ẩn.

Hắn tạm thời xuất quan là để xem xem lát nữa diễn ra cuộc thi Võ tu, Kỷ 14 đã chuẩn bị sẵn sàng, Đào Hoa đang khẩn trương xoay tới xoay lui bên cạnh hắn, Canh Nhị…

Hửm? Canh Nhị nhà hắn chạy đâu rồi?

“Mắt ngươi khôi phục rồi à?” Dương lão nhi kinh ngạc.

“Đúng vậy, không phải ta đã bảo ngài đừng lo sao.” Truyền Sơn đưa tay sờ mắt trái, nghĩ đến rùa con nhà hắn ngày ngày chịu khó liếm, lòng ngọt ngào làm cả khuôn mặt cứng rắn thoạt nhìn ngốc nghếch đi nhiều.

“Cơ thể của ngươi đúng là kỳ lạ.” Dương lão nhi quan sát đồ đệ một phen, lắc đầu không hỏi nữa.

HẾT 2