Xế chiều hôm đó, trên mặt đất sân huấn luyện của Giáp tử doanh có thêm ba cái đầu người. (bị chôn người xuống đất, đầu thò ở trên)

Không ít binh lính ăn cơm xong không làm gì đều tới tụ tập. Thậm chí có vài binh lính bị đánh quân côn nằm ở trên giường dưỡng thương cũng được người dìu ra coi.

“Thằng này đáng hận nhất!”

“Đúng! Không sai. Nếu không phải nó, chúng ta cũng sẽ không bị phạt lây.”

Một vòng người vây quanh, số người đứng trước La Truyền Sơn là nhiều nhất. Có người dùng rễ cỏ chọc vào lỗ mũi hắn. Có người dùng bùn đắp lên mặt hắn. Có người cởi luôn dây lưng, tiểu vào mặt hắn ── đây là người bị phạt quân côn.

Lão đại, Trần đại trù của lều hỏa đầu còn ác hơn, bóp mũi hắn, nhét phân bò vào trong miệng hắn.

“Thằng tiểu tử gây vạ cho người! Xem ngươi còn dám đến lều hỏa đầu nữa không!”

“Phì phì phì! Các ngươi xong chưa? Lưu mặt rỗ, ngươi cởi chun quần làm gì đấy? Sợ người ta không biết chim ngươi nhỏ à? Họ Triệu kia, nước tiểu của ngươi đầy đầu ta, ta cũng nhận rồi. Lần trước làm hại ngươi rơi vào bẫy, lần này lại hại ngươi bị phạt quân côn. Tuy không liên quan lắm với ta, nhưng ai bảo ta là ‘môi tinh’ chứ! Má ơi! Nhưng các ngươi cũng phải một vừa hai phải cho ta!” Truyền Sơn phun phân bò trong miệng ra trừng mọi người.

“Mịa ngươi bảo ai chim nhỏ?” Lưu mặt rỗ bị hắn lườm đương cởi chun

quần một nửa thì lại thắt lại, ngẫm lại thấy không cam lòng, lập tức

mắng trả.

“Không nhỏ? Vậy ngươi lấy ra nào Lưu Lưu? Nhưng ta có thể đảm bảo, chỉ

cần ngươi dám lấy ra nữa, ta nhất định sẽ biến nó thành chim nhỏ nhất

thiên hạ luôn!”

Thoáng cái, mặt Lưu mặt rỗ tái xanh, cũng bất chấp mọi người cười vang, xoay người rời đi.

Thương binh họ Triệu đã giải hận, cũng dứt khoát để người dìu về. Theo thương binh họ Triệu, người chôn dưới đất hận cũng đã cởi bỏ, đòi hắn chút chút là được rồi, nếu thật sự chọc vào người này, sau này cuộc sống sợ rằng sẽ không tốt. Bị ‘môi tinh’ quấn lên, ai mà sống yên cho được?

“Trần lão đại ngươi làm gì? Ngươi thử nhét thêm phân bò nữa coi? Có tin ta bảo Vương đầu điều ta tới lều hỏa đầu chỗ ngươi không hả?”

Trần đại trù tay còn cầm phân bò, do dự nửa ngày, tức giận đá sọt phân bò đổ lăn quay ra, chạy mất. Lão tử không bỏ phân bò vào miệng ngươi được cũng làm ngươi thối chết!

“Còn ngươi nữa! Ngươi còn lấy gậy chọc ta, cẩn thận lão tử ra được rồi sẽ quấn lấy ngươi!”

Người chọc gậy vội rụt tay về. Chơi thì vui đấy, nhưng chọc phải ‘môi tinh’ thì không tốt. Thôi, đi chọc hai người kia vậy.

“Cu heo! Không được chạy! Lấy cho ta chậu nước xối đi. Ngươi nếu dám chạy, ta liền phun hết bí mật của ngươi ra!”

Cu heo nhanh chóng lấy một chậu nước ‘ào ào’ đổ đầy đầu hắn, rồi lập tức ôm chậu lẩn đi thật xa.

Nhóm người này đi thì nhóm người khác tới.

Vừa rồi có một người muốn tiến lên gây sự với Truyền Sơn. Kết quả cũng không biết gã có thấy mặt đất có nước nên trơn không, vừa giẫm chân vào, ngã ‘oạch’ một phát xuống đống phân bò. Tại sao lại là phân bò ấy à? Bởi vì người này vừa vặn té lên bãi phân bò Trần đại trù để lại lúc nãy.

Mà lúc người này đang té, một chân giẫm hụt, một chân tự nhiên phải hất về sau. Cú trượt này, khéo sao đá trúng vào gốc rễ con cháu của người phía sau. Thế là người kia đau a! Che hạ thể đứng tại chỗ gào to.

“Vù vù.” Đám người vốn muốn tới vừa thấy tình trạng bi thảm này, nhất thời chuồn còn nhanh hơn cả thỏ.

Kết quả, Truyền Sơn vốn có nhiều người vây quanh nhất, giờ thì bên cạnh chỉ còn lại có ba người. Mà ba người này cũng rất nhanh chóng bò dậy, hoặc kẹp hai chân chạy trốn. Thấy mọi người đều tránh xa ‘môi tinh’, ngay cả hai người Lý, Ngô cách hắn không xa cũng được yên tĩnh.

Nhưng chưa được hai khắc (30’), một truyền mười, mười truyền trăm, sân huấn luyện vốn còn rộn ràng nhốn nháo tự dưng trở nên vắng vẻ. Mãi đến tận giờ tập buổi chiều mà cũng chẳng thấy được bóng ai khác ngoại trừ ba người này.

“Này, ngươi đồng ý làm gì với Vương đầu đấy?” Lý Hùng khó khăn mở miệng hỏi.

La Truyền Sơn không thể nhúc nhích đầu, chỉ có thể nhắm mắt chịu ánh nắng mặt trời chiếu vào, vừa uể oải đáp: “Ta đồng ý làm con rể ở rể cho nhà kẻ địch của Vương đầu.”

“Hế? Thiệt hay giả?”

“Giả đấy. Vương đầu nói muốn đưa ta vào cung làm thái giám.”

“Ngươi muốn gây hại cho hoàng thượng.” Ngô Thiếu Hoa kêu.

“A di đà phật, tội lỗi tội lỗi, thí chủ ngươi nói gì vậy? Bần tăng sao lại gây hại cho hoàng thượng? Nếu có gây hại cũng phải gây hại cho công chúa mới đúng.”

“Tiểu tử ngươi chết chắc rồi! Dám mơ tưởng tới công chúa. Ngươi cứ nằm mơ đi!”

“Thí chủ nói sai rồi, cổ nhân nói: giống loài khó phân, là ngựa hay lừa cứ kiểm tra là biết. Bần tăng năm nay mới mười bảy, khả năng tương lai thành phò mã tuyệt đối là hơn Vương đầu. Chờ bần tăng cùng công chúa sinh tiểu bần tăng rồi, các ngươi quay lại ôm chân bần tăng cũng đã muộn.”

Lý Hùng, Ngô Thiếu Hoa cùng phát ra tiếng hừ.

“Truyền Sơn, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại có hứng thú với việc làm hòa thượng như thế? Hễ có khổ cực là luôn miệng bần tăng không ngơi. Ngươi tin Phật à?” Ngô Thiếu Hoa cách Truyền Sơn khá gần, nói cũng không mất sức lắm.

Truyền Sơn mở mắt ra, nhìn bầu trời chói lóa, suy xét một hồi, há mồm gào lên: “Ta hận đạo sĩ ──! Đạo sĩ đi chết hết đi ──! Đánh chết lão đạo sĩ mù, vì dân trừ hại ──!”

Hai người Lý, Ngô sửng sốt, lập tức cũng hưng phấn gào lên: “Đánh chết lão đạo sĩ mù, vì dân trừ hại ──! Oa ha ha!”

Xa xa, Trịnh Thu Ngọc nghe tiếng ba người gào như tiếng quỷ kêu mà lắc đầu, chợt nghe Vương Thiên Hộ (thiên hộ là chức quan) oán hận nói: “Ba tên nhãi khốn kiếp, vết sẹo lành rồi là quên đau! Lúc muốn chém đầu chúng thì cả đám sợ tới suýt tè ra quần, lúc này không cần chết là lập tức lộ nguyên hình! Mẹ nó!”

“Ha hả.” Trịnh Thu Ngọc cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Thấy họ, ta cảm thấy Hi triều vẫn có khả năng vãn hồi.”

Vương Tiêu thoáng cái rơi vào yên lặng.

Hi triều truyền thừa đã năm trăm năm, con đường cũng bấp bênh, nhưng đều vượt qua cả. Chỉ là vị ngồi trên long ỷ hiện nay một lòng cầu tiên vấn đạo muốn trường sinh bất lão, số lần vào triều cũng càng ngày càng ít. Đại thần trong triều chia làm mấy phái, địa thế đã sớm rối loạn. Thế mà ba vị hoàng tử, một thì si ngốc bẩm sinh, một thân thể suy nhược, còn một vị chưa tới năm tuổi.

Người ta nói họa vô đơn chí, lời này chẳng sai chút nào. Triều cục vừa loạn, tham quan ô lại cũng tăng theo, trong thiên hạ tai này hạn nọ cũng xông ra như vô giúp vui.

Đúng vào lúc này, Lãng quốc tuyên bố không cống nạp nữa, các nước xung quanh cũng rục rịch chờ thời. Nhất thời, Hi triều lại lâm vào cảnh khó cả đôi đường

Có người chủ chiến, có người chủ hòa. Những đại quan trên triều đều lấy lợi ích của mình làm điểm xuất phát đầu tiên, làm trời long đất lở. Cuộc cãi vã này đã rùm beng hơn năm trời, mãi đến khi Lãng quốc lộ bộ mặt hung ác, nuốt tươi sáu tòa thành ở phương Bắc Hi triều. Những đại quan chỉ biết dùng vỗ mồm giờ mới sực tỉnh nên nhanh chóng tìm sách lược.

Cuối cùng, hoàng thượng đã lâu không vào triều được mời ra, mở lời vàng quyết định ‘đánh. Nhưng với thế cục bất ổn như thế, triều đình có ủng hộ chủ chiến tới cùng hay không? Hậu kỳ lương thảo có bắt kịp được không? Phải đánh bao lâu? Quốc khố bây giờ có thể chịu được không? Những điều này đã trở thành nghi vấn lớn nhất trong lòng toàn bộ tướng lĩnh.

Dưới tình huống như vậy, tốc chiến tốc thắng là kỳ vọng nhất trí của toàn bộ tướng lĩnh.

“Chờ thái dương ngả về tây, đưa Lý Hùng, Ngô Thiếu Hoa mỗi người tới một đội bộ binh và đội kỵ binh. Còn về La Truyền Sơn, dựa theo kế hoạch ban đầu đưa tới đội quân nhu, mười ngày sau cho hắn vào đội ngũ tiếp lương thảo, sau đó tìm thời cơ hội thích hợp cho hắn chết.”

“Vâng.” Trịnh Thu Ngọc nhịn cười, khom người nhận lệnh.