Tiêu Đồng tỉnh lại trong lòng Du Khinh Hàn, bản thân cảm thấy khó mà tin nổi.

Lần trước nàng nhìn thấy Du Khinh Hàn vẫn là cuối mùa thu, bên ngoài lá rụng phiêu diêu, chớp mắt tỉnh lại, đã là trời đông giá rét, ngoài cửa sổ có vài bông tuyết bay lất phất, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.

Hoa tuyết rơi trên bệ cửa sổ, rất nhanh đã tụ thành một tầng trắng óng ánh long lanh, Tiêu Đồng nghiêng mặt nhìn Du Khinh Hàn, cảm giác mình đã mơ một giấc mơ dài, từ cuối mùa thu đến đầu mùa đông, khi tỉnh lại, có Du Khinh Hàn bên cạnh, còn có thể cùng cô ấy ở bên nhau thật lâu, chuyện gì cũng không thay đổi.

Nhưng Tiêu Đồng biết, mọi thứ rồi sẽ đổi thay, từ lúc nàng nếm chiếc bánh ngọt đến tê người kia, tất cả đã khác, Tiêu Đồng không thể cứu vãn được.

Nàng không cứu vãn được, vì vậy chỉ có thể chờ đợi, chờ Du Khinh Hàn mở miệng, từ bây giờ triệt để cắt đứt quan hệ của hai người.

Du Khinh Hàn nằm ngửa trên giường, ôm Tiêu Đồng, mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiêu Đồng khi tỉnh lại chỉ hơi mở mắt ra, cũng không nhúc nhích, vì vậy Du Khinh Hàn không phát hiện Tiêu Đồng đã tỉnh, đầu Tiêu Đồng nhẹ nhàng xoay lại, nhìn chằm chằm vào cằm Du Khinh Hàn.

Từ góc độ này nhìn sang, có thể nhìn thấy đường nét bóng loáng thanh thoát dưới cằm Du Khinh Hàn, còn có đôi môi thật mỏng. Đôi môi kia nhẹ mím lại, hình dạng xinh đẹp, có vẻ hơi khô, giống như đang dụ dỗ người khác hôn lên, Tiêu Đồng rất muốn hôn thật sâu nơi đó.

Nhưng, nàng không dám.

Nàng vẫn tự mình biết mình, biết bản thân trong lòng của Du Khinh Hàn rất xấu xí, nếu như hôn lên đó, chỉ sợ mình và Du Khinh Hàn sẽ lập tức kết thúc, Tiêu Đồng không dám.

Thế nhưng nàng vẫn không chịu nổi mê hoặc, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng kia. Sau đó nàng nở nụ cười, quả nhiên mềm mại hệt như trong trí nhớ.

Du Khinh Hàn bởi vì sự đụng chạm của Tiêu Đồng, đang đờ người ra chợt tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Đồng mỉm cười với cô, Du Khinh Hàn đã rất lâu chưa từng nhìn kỹ Tiêu Đồng, trong trí nhớ của cô, lần trước Tiêu Đồng lộ ra nụ cười như thế là khi nàng mười sáu tuổi.

Năm ấy, cũng là vào trận tuyết đầu mùa, Du Khinh Hàn lần đầu tiên hôn môi Tiêu Đồng, ánh mặt trời chiếu rọi lên người các nàng, Tiêu Đồng mặt đỏ hồng, lệ chí ở khóe mắt lóe lên, đôi môi hồng hào mơn mởn, non nớt lại hay cười yếu ớt ngượng ngùng.

Du Khinh Hàn tự cảm thấy ngạc nhiên, một nụ cười như thế, hơn mười hai năm, bản thân mình lại có thể nhớ rõ ràng đến vậy.

Du Khinh Hàn nghiêng đầu nhìn Tiêu Đồng, mấy năm qua cô luôn không nghĩ ra, tại sao Tiêu Đồng biến thành như vậy, khuôn mặt đáng ghét như vậy, nhưng chỉ bởi một nụ cười kia của Tiêu Đồng, cô đột nhiên phát hiện, mười hai năm ròng rã, dường như Tiêu Đồng chưa từng thay đổi.

"Em còn nghĩ rằng Hàn sẽ không về nữa." Hành động mờ ám của Tiêu Đồng bị Du Khinh Hàn nhìn thấy, có chút chột dạ le lưỡi một cái, muốn rút tay lại, lại bị Du Khinh Hàn giữ lại trong lòng bàn tay, đặt lên ngực mình.

Tiêu Đồng có thể cảm nhận được tim của Du Khinh Hàn đập mạnh hơn, nàng không biết hôm nay Du Khinh Hàn làm sao, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cúi đầu, tim cùng một nhịp đập với trái tim của Du Khinh Hàn, tiết tấu càng lúc càng nhanh.

Mãi đến tận khi nhịp tim Tiêu Đồng đập nhanh đến mức như muốn nổ tung, Du Khinh Hàn mới mở miệng nói chuyện.

"Tiêu Đồng, hôm nay tôi đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện của chúng ta lúc trước."

Động tác của Tiêu Đồng cứng đờ, Du Khinh Hàn đã rất nhiều năm không nhắc đến chuyện lúc trước, ngày hôm nay là làm sao?

"Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện, mình là một kẻ khốn nạn, luôn làm chuyện có lỗi với em."

Tiêu Đồng nghe thấy đau nhói, nàng sợ vừa mở miệng nước mắt của mình sẽ chảy không ngừng, chỉ đành nắm chặt tay Du Khinh Hàn, lắc lắc đầu.

"Tiểu Đồng, từ sau khi em khỏi bệnh, hình như chúng ta chưa từng ra ngoài chơi, tôi dẫn em đi chơi được không? Em muốn đi đâu? Em sợ lạnh nhất, chúng ta đi Hải Nam được không?"

Tiêu Đồng vẫn không nhịn được rơi nước mắt, nàng kéo chăn che đầu, không trả lời Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn cũng không vội, vẫn yên lặng ôm nàng trong lòng.

Qua một lúc lâu, nàng mới chui ra khỏi chăn, vành mắt đỏ đỏ, ngập ngừng nói: "Phía nam xa quá, em không muốn đi."

"Vậy em muốn đi nơi nào?"

"Em muốn đi xem phim, còn muốn đi công viên trò chơi."

Du Khinh Hàn đồng ý không chút do dự, "Được, vậy chúng ta đi công viên trò chơi."

Chỉ là sau khi đồng ý, chờ đến khi Du Khinh Hàn thực hiện được lời hứa, đã là chuyện của hơn một tuần sau. Một tuần này tuyết vẫn rơi đứt quãng, Tiêu Đồng sợ lạnh, Cảnh Hành lại giúp nàng xin nghỉ dài hạn nửa tháng, hiếm khi có thời gian, nàng không đi đâu cả, chỉ chui rúc ở nhà.

Du Khinh Hàn chơi mất tích một lần, thời gian bên cạnh Tiêu Đồng cũng dài lên. Ban ngày có thể sẽ bận rộn bên ngoài, nhưng trời vừa tối nhất định sẽ trở về, hai người mở máy sưởi, tựa sát vào nhau xem phim điện ảnh cũ ở phòng khách.

Du Khinh Hàn kỳ thực không hề thích xem phim cũ, hình ảnh xấu, màu sắc ảm đạm, nhưng vì đã đồng ý cùng xem với Tiêu Đồng, kiên nhẫn xem mấy bộ, cũng thấy được chút mùi vị của phim cũ. Chỉ là thể loại phim Tiêu Đồng yêu thích, cho dù là bắt đầu vui vẻ tươi sáng thế nào đi nữa, đến cuối cùng luôn là bi kịch, nam chính và nữ chính, hoặc là mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, hoặc trời nam đất bắc, bởi đủ loại nguyên nhân mà không thể bên nhau, khiến người xem không ngừng thổn thức.

"Đổi phim khác đi, toàn là những phim lừa lấy nước mắt người ta không." Du Khinh Hàn nói.

Tiêu Đồng tựa trên vai Du Khinh Hàn xem, nở nụ cười nhàn nhạt, "Đời người, cuối cùng vẫn sẽ ly biệt, chỉ là phim thôi, cần gì phải để ý nhiều như vậy."

Nàng nói như vậy, Du Khinh Hàn không tiện nói thêm gì nữa.

Một tuần xem phim cũ, cuối cùng đợi được ngày trời quang mây tạnh. Thời điểm Du Khinh Hàn dẫn Tiêu Đồng đi công viên trò chơi, nàng vui như trẻ con, nhìn thấy người mặc trang phục linh vật, liền đi chào hỏi xin chụp ảnh chung, nhìn thấy vòng người đang vây xem chú hề biểu diễn, nàng cũng phải chen vào xem náo nhiệt, chú hề dùng bong bóng tạo thành hình cún con đưa cho Tiêu Đồng, Tiêu Đồng nhỏ giọng nói cám ơn, tay đeo găng dày ôm bong bóng cún con vào ngực, cẩn thận từng li từng tí một, giống như nâng niu bảo bối.

Sau đó có đứa bé khóc lóc muốn cún con trong tay Tiêu Đồng, Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, cũng đưa cho nó.

"Không phải là em rất thích sao? Tặng người khác làm gì?" Du Khinh Hàn hỏi.

Tiêu Đồng cười nói: "Bạn nhỏ không có được món đồ chơi yêu thích, quá đáng thương."

Bây giờ nàng nói nhẹ như không, nhưng nếu không trải qua nỗi khổ muốn mà không có được, sẽ không biết mùi vị của nó là như thế nào.

Du Khinh Hàn vốn định đi làm cho nàng quả bóng khác, ngờ đâu đột nhiên nàng lại muốn đi tàu lượn cùng với đĩa quay 360 độ, kéo Du Khinh Hàn chạy đi ngồi vào xe.

Các nàng số may, ngồi ngay hàng thứ nhất, tàu lượn mang theo một đoàn người chầm chậm bò lên điểm cao nhất trong quỹ đạo, ngừng hai giây, đột nhiên lao thẳng xuống, một đoàn người kinh hoảng rít gào, Tiêu Đồng cũng gào theo, trợn to hai mắt cảm nhận cơ thể rơi xuống mặt đất, có một loại cảm giác đứng bên bờ vực tử vong.

Du Khinh Hàn sau khi xuống xe đầu váng mắt hoa chỉ muốn nôn, nhưng Tiêu Đồng lại hưng phấn đến đỏ cả mặt, chưa hết thòm thèm muốn ngồi lần thứ hai.

"Đừng... Tiêu Đồng... Chờ tôi một chút... Tôi muốn nôn..." Du Khinh Hàn hai chân như nhũn ra, ngồi tựa vào ghế dài trong công viên.

Tiêu Đồng cười cô: "Sao lá gan của Hàn còn nhỏ hơn em vậy."

Du Khinh Hàn nghĩ thầm, em như vậy không gọi là to gan, gọi là liều mạng.

Đến khi chơi đĩa quay 360 độ, Du Khinh Hàn làm sao cũng không dám ngồi, Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, thảo luận một hồi, hai người quyết định chơi nhảy bungee.

Nhảy bungee có tính kích thích cao hơn ngồi tàu lượn rất nhiều, các nàng chơi hai người, hai đôi chân quấn lấy nhau, ôm nhau nhảy xuống, sống chết chỉ dựa vào một sợi dây đàn hồi, gió thét gào bên tai, thời khắc rơi xuống, Tiêu Đồng gọi to: "Khinh Hàn —— "

"Sao ——?"

"Không bằng chúng ta chết vì tình đi —— "

Kêu xong, Tiêu Đồng tự mình cười to lên.

Giống như là bị Tiêu Đồng cảm hoá, Du Khinh Hàn theo bản năng cũng hét to trả lời: "Được —— "

Cô hét xong nhìn Tiêu Đồng ở giữa không trung, Tiêu Đồng lạnh nhạt nhìn lại cô, trong mắt không chút nhiệt độ.

Hưng phấn Du Khinh Hàn chợt bị rút đi hết.

Hai người chơi trong công viên cả ngày, hầu như mọi trò đều thử một lần. Mùa đông trời mau tối, chưa đến sáu giờ đã tối đen, ánh đèn trên đu quay khổng lồ đủ mọi màu sắc, chầm chậm di chuyển trong đêm, không ít tình nhân tay trong tay đi tới ngồi, Tiêu Đồng cũng kéo Du Khinh Hàn tới trải nghiệm một lần.

Trên TV xem cảnh nam nữ chính ngồi trong đu quay, thu hết toàn bộ cảnh đêm thành thị vào mắt, lúc nào cũng lãng mạn. Chờ đến khi tự trải nghiệm mới biết hoàn toàn không phải, Tiêu Đồng ngồi một vòng, cảm thấy vô vị, kéo Du Khinh Hàn đi xuống, nói lầm bầm: "Còn không thú vị bằng nhảy bungee."

Ánh đèn đầy màu sắc trong công viên lặng lẽ rọi lên mặt nàng, tự nhiên Du Khinh Hàn cảm thấy nàng có chút đáng yêu.

Đến tám giờ tối, Tiêu Đồng mới đã thèm cùng Du Khinh Hàn đi ra, hai người ăn qua loa bên ngoài, Du Khinh Hàn đưa Tiêu Đồng về nhà.

Đến dưới lầu, Du Khinh Hàn không đi lên.

Tiêu Đồng nghiêng đầu nhìn cô, bị bọc trong chiếc khăn quàng thật dày, cổ nàng gần như không thấy.

Du Khinh Hàn cúi đầu, không nói lời nào, Tiêu Đồng cũng im lặng theo.

Đêm đông ít người, mới hơn tám giờ tối, trong tiểu khu đã trở nên vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng có tuyết đọng trên nhánh cây rơi xuống, đập vào đất, phát ra âm thanh sàn sạt.

Du Khinh Hàn đứng hồi lâu, rốt cuộc khó khăn mở miệng: "Tiêu Đồng."

"Ừm." Tiêu Đồng nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Du Khinh Hàn phả ra một làn khói thật dài, mới nói: "Chúng ta, cứ như vậy đi."

Trong nháy mắt không khí chợt yên tĩnh, đến âm thanh tuyết rơi cong oằn cành cây cũng không nghe thấy.

Tiêu Đồng chỉ nghe thấy có người đang giày xéo trái tim mình, sau đó trong lòng nàng tuôn máu, thân người lảo đảo vài cái mới đứng vững lại, nắm chặt tay, nhìn Du Khinh Hàn, cắn răng nói: "Hàn nói cái gì?"

"Chúng ta chia tay đi."

Tiêu Đồng nghiêng người, gần như ngã vào trong tuyết.

Du Khinh Hàn muốn dìu nàng dậy, tay đưa đến giữa không trung, suy nghĩ một chút lại để xuống, trơ mắt nhìn Tiêu Đồng loạng choà loạng choạng từ trong tuyết đứng lên.

"Du Khinh Hàn, Hàn đã từng nói, muốn đối tốt với em cả đời." Tiêu Đồng nhìn chằm chằm Du Khinh Hàn, lộ ra nụ cười trào phúng, ánh mắt lại giống như sắp xuyên thủng Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn căn bản không dám nhìn Tiêu Đồng, mắt cô nhìn sang hướng khác, lông mi tựa như tấm rèm nhỏ rũ xuống, nói: "Tôi nói dối."

Đúng là nói dối, Tiêu Đồng nghĩ, năm năm sau đó, Hàn rõ ràng một ngày cũng chưa từng đối xử tốt với em.